” Nhiên nhi, ngày mai chúng ta ra ngoài thôn trấn du ngoạn, gần đây ở trong phòng buồn chán lắm đi” Phong Khiếu Nhiên có chút áy náy nhìn Cô Nhiên, gần đây luôn chìm đắm trong dục vọng của chính mình, lại làm người này chỉ có thể không ngừng điều dưỡng ở trong phòng.
” Sẽ không,” Cô Nhiên cầm lấy tay cha,”Tiêu, ta không buồn.” Tuy không xuống giường được, nhưng cha luôn bồi mình thì hắn làm sao lại thấy buồn.
” Trời càng ngày càng ấm, ngày mai ngươi mang theo tiểu Quai, chúng ta cùng đi Phượng Hoàng lâu uống trà.” Biết người này căn bản sẽ không nghĩ đến bản thân, Phong Khiếu Nhiên quyết định thay hắn đưa ra chủ ý.
“….được.” Cô Nhiên biết là cha yêu thương mình, cho nên cười đáp ứng. Hắn thấy bản thân mình càng ngày càng không thể tách rời khỏi cha.
Sờ lên thân mình bóng loáng của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên tận lực không cho chính mình động tình, bằng không ngày mai người này lại không xuống giường được: “Nhiên nhi, ngươi…có thể tưởng tượng được nương ngươi?”
” Ân? Tiêu?” Nghe thấy vấn đề cha hỏi, Cô Nhiên giương mắt nhìn lại, cha sao lại đột nhiên…
” Nhiên nhi, ngươi có thể tưởng tượng được nàng?” Hôn một cái lên cánh môi thơm hương trước mắt, làm dịu đi khẩn trương của người này, Phong Khiếu Nhiên lại hỏi.
Thấy cha thực bình tĩnh, Cô Nhiên bắt đầu yên lòng mà lo lắng suy tư vấn đề của cha, một lát sau Cô Nhiên ôm lấy nằm ở trên người cha chậm rãi nói:” Mới trước đây…ta còn tưởng tượng đến nương là bộ dáng thế nào, cha…lại là bộ dạng gì. Sau đến cốc, gặp được lão cha… suy tưởng cũng dần dần phai nhạt, lúc ngẫu nhiên chọc lão cha sinh khí, ta lại nghĩ nương lúc này sẽ làm sao giáo huấn ta ni? Sau lại… gặp được Tiêu, ta đã nghĩ…nương từng ở nơi này, nàng là người như thế nào, nàng năm đó có thể hay không khổ sở ni? Hiện tại…ta đã thật lâu không có suy nghĩ tới, ta không có trí nhớ về thân mẫu, chính là sợ Tiêu bởi vì nương mà hận ta.” Đối với Cô Nhiên mà nói, chuyện của nương và cha trong lúc đó, luôn là vấn đề hắn để ý nhất. Dù sao, trong cuộc sống của hắn hiện tại thì lão cha và cha luôn chiếm toàn bộ.
Phong Khiếu Nhiên trong lòng thở dài một tiếng, lúc trước là hắn quá lãnh ý, sao có thể để người này nghe được những lời mình nói trong thư phòng ngày đó. Đem đầu Cô Nhiên nâng lên, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra chút khó xử, thâm tình hôn lên thẳng đến khi người này đã bắt đầu rên rỉ liên tục Phong Khiếu Nhiên mới buông người ra.
” Nhiên nhi, chuyện của ta và nàng ngươi không cần bận lòng, ngươi chỉ cần biết đối với ta mà nói, ngươi là đứa con chiếm vị trí nặng nhất mà ta muốn có. Hơn nữa…ngươi đã chết qua một lần, cùng nàng ta không còn quan hệ gì nữa, ngươi hiện tại là đứa con thuộc về ta, là một người duy nhất của ta, ân?” Đợi người trong lồng ngực tỉnh táo lại, Phong Khiếu Nhiên trầm thanh tuyên bố thuộc quyền sở hữu Cô Nhiên.
” Ân…” Đối với lời cha mũi Cô Nhiên có chút xót, chăm chú nhìn người phía trên, Cô Nhiên đem môi mình tiếp tục ấn lên,” Tiêu…ta là của ngươi.” Cho nên, ngươi phải đem ta nắm thật chặt, không cần bỏ qua nữa.
Hàm trụ hương vị ngọt ngào tự dâng lên, Phong Khiếu Nhiên không khách khí tận tình nhấm nháp, nơi duy nhất hắn tha thứ Hồng Sương chính là nàng ta vì mình mà sinh ra Nhiên nhi, sinh ra Nhiên nhi thuộc về hắn.
” Ngô…ân…” Nghe thấy người trong lồng ngực động tình rên rỉ, Phong Khiếu Nhiên vạn phần gian nan ly khai cái cổ xinh đẹp, dục vọng của mình cũng đã ngẩng đầu, nghĩ đến an bài ngày mai, hiện tại hắn phải dừng lại.
” Nhiên nhi..” Phong Khiếu Nhiên ám ách (khó khăn) mở miệng, phải buông ra người trong lồng ngực đối với hắn mà nói quả thực là chuyện phải trao ra tính mạng,” Ngủ đi.” Nếu còn không ngủ, hắn không thể cam đoan tiếp theo mình sẽ làm cái gì.
Đùi cảm nhận được thứ cứng rắn của cha, Cô Nhiên mặt đỏ như bị hỏa thiêu, nhìn con ngươi trầm liệt (nồng đậm thâm sâu) của cha, hắn biết cha là đang nhẫn nại, nhưng là…hắn không nguyện ý để cha vì mình mà nhẫn nhịn.(ôi kon hiếu kon thảo ơi=,..,=|||)
” Tiêu…ngươi nhẹ chút thì được rồi.” Cô Nhiên căn bản không biết hắn hiện tại đang làm cái gì, hắn chính là không muốn để cha nhẫn mà thôi, khả đối với Phong Khiếu Nhiên mà nói, cánh môi diễm hồng, nhãn thần hàm tình, tiếng nói nhu nhuận cũng tuyệt đối là dẫn dụ, mà hắn căn bản không thể kháng cự hấp dẫn của người này đối với hắn.
” Nhiên nhi..” Phong Khiếu Nhiên gầm nhẹ một tiếng, đem người đặt ở dưới thân, không đợi Cô Nhiên kinh hô ra tiếng liền hôn xuống, hắn sẽ tận lực cẩn thận, để người này ngày mai có thể đứng dậy. ( _ ___||||)
Một lát sau, trong thất truyền ra tiếng thở gấp cùng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, tiếp đó chính là thanh âm kêu lớn thỏa mãn cùng thân thể va chạm đồng thời còn có tiếng vang diêu động của giường lớn.
………….
Buổi trưa ba khắc, một chiếc xe ngựa đứng ở trước cửa Phượng Hoàng lâu. Đúng là thời điểm ăn cơm nên Phượng Hoàng lâu tràn đầy người, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía xe ngựa xa hoa đột nhiên đứng ở cửa, dù sao người có thể làm chưởng quầy Phượng Hoàng lâu tự mình nghênh đón cũng chắc là khách quý đi, Phượng Hoàng lâu này ai chẳng biết là sản nghiệp của Thích Nhiên lâu.
Một con thú toàn thân kim mao từ trên xe ngựa nhảy xuống, rất nhiều người đều thấy kinh ngạc, đó là động vật gì a, giống khuyển rồi lại cảm giác không phải. Tiếp đó liền thấy một người từ xe ngựa bước ra, không ít người ngầm hô một tiếng, này không phải lâu chủ Phong Khiếu Nhiên của Thích Nhiên lâu sao? Hôm nay sao lại xuất hiện ở trong này, Thích Nhiên lâu tuy cách trấn không xa, nhưng muốn thấy mặt hắn lại khó như lên trời, càng huống chi là ở nơi này.
Mọi người ở đây nín thở đợi người này tới gần, ngay lúc muốn tìm một cơ hội cùng hắn phàn đàm một chút, đã thấy hắn xốc lên một nửa xe liêm (màn che xe) nói cái gì đó với người bên trong. Người trong xe là ai a, lại có thể làm Phong Khiếu Nhiên đối đãi như thế.
” Nhiên nhi, thực không cần ta ôm ngươi xuống sao?” Phong Khiếu Nhiên dìu Cô Nhiên lo lắng hỏi, đêm qua hắn tuy đã vạn phần cẩn thận vẫn là không cầm giữ được chính mình, làm người này mệt càng thêm mệt, vốn định hôm nay hoãn lại nhưng người này lại kiên trì muốn đi.
” Tiêu, ta không có việc gì.” Cô Nhiên đi ra xe ngựa chuẩn bị bước xuống đất, tuy lưng có chút đau, chân cũng có chút vô lực, nhưng hắn đã lớn thế này sao còn có thể để cha ôm. Thấy động tác Cô Nhiên có chút trì hoãn, Phong Khiếu Nhiên không hề quản ý nguyện của đối phương, mạnh mẽ đem người ôm lên.
” Tiêu…buông ta xuống dưới, trong này thiệt nhiều người..” mặt Cô nhiên đỏ lên, hắn đã cảm giác thấy thiệt nhiều người đang nhìn bên này, tình trạng lại không quá khó khó khăn, hắn lại không phải búp bê.
” Cho bọn họ nhìn, ngươi chỉ cần nghĩ đến ta là đủ rồi.” Phong Khiếu Nhiên bá đạo nói, tiếp đó đem người ôm chặt cùng chưởng quầy tiến vào Phượng Hoàng lâu.
Người trong tửu lâu thấy Phong Khiếu Nhiên cư nhiên ôm một người đi vào, miệng đều giống như nuốt phải một quả trứng gà lớn, hôm nay thái dương mọc từ đằng tây a, hay người này chỉ là có một bộ dạng giống Phong Khiếu Nhiên. Lại nhìn đến người được hắn ôm, tuy mặt cúi xuống, khả…thực sự là một người xinh đẹp, nhưng là…nếu bọn họ không thấy sai thì người kia là nam tử đi, này này…Phong Khiếu Nhiên ôm một nam tử? Tuy nam tử kia xinh đẹp nói không nên lời, hơn nữa đôi mắt kia…ngay thời điểm mọi người muốn cẩn thận nhìn khi hắn tiến đến từng bước gần thì Phong Khiếu Nhiên đem đầu của người này ấn vào hõm vai của mình, ôm người lên nhã gian trên lầu.
Phong Khiếu Nhiên có chút hối hận vì mang Cô Nhiên đi ra, hắn đã quên bộ dạng của người trong lồng ngực là dễ nhìn như thế nào. Đem người nhẹ nhàng đặt ở trên nhuyễn tọa đã sai người chuẩn bị tốt, Phong Khiếu Nhiên ngồi xuống một bên.
Trong lòng Chưởng quầy đối với hành động của lâu chủ cũng là phá lệ kinh ngạc, nhưng thân là người của Thích Nhiên lâu, hắn tuyệt đối không thể có quá nhiều kì tâm (lòng hiếu kì) . Nhìn thấy người được lâu chủ ôm đi lên, chưởng quầy ngầm hấp khẩu khí, này không phải vị tiểu công tử kia sao?
” Lâu chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ta hiện tại dặn bọn họ mang đồ ăn lên” Lâu chủ lần đầu tiên đến Phượng Hoàng lâu, hắn nhất định phải hầu hạ thỏa thỏa thiếp thiếp (thỏa đáng) .
” Chuẩn bị vài thứ thanh đạm một chút” Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng phân phó một câu. Chưởng quầy vừa nghe liền sửng sốt, lập tức dạ vâng thối lui ra ngoài.
Cô Nhiên căn bản không để ý đến ăn cái gì, có thể cùng cha cùng nhau đi ra mới là chuyện hắn quan tâm nhất.
” Tiêu…trong này là…” Chưởng quầy kia gọi cha là lâu chủ, này nói thế nào…
” Ân, đây là sản nghiệp của Thích Nhiên lâu, Phúc Nguyên trấn kỳ thật chính là bởi vì Thích Nhiên lâu mới xuất hiện.” giọng điệu Phong Khiếu Nhiên thực đạm mạc phảng phất như đang nói về một món đồ phi thường không sao cả.
” Tiêu?” Cô Nhiên kinh ngạc nhìn cha, hắn cũng không biết cha lợi hại như vậy,” Ngươi thật là lợi hại.”
Nghe được câu nói này của Cô Nhiên, trên mặt Phong Khiếu Nhiên mới lộ ra thần sắc thỏa mãn: “Nhiên nhi thấy ta rất lợi hại sao?”
” Ân, Tiêu…ngươi thật sự là hảo lợi hại, ta cũng không biết Phúc Nguyên trấn cư nhiên…” Cô Nhiên không biết nên nói thế nào.
” Ha hả…” Phong Khiếu Nhiên cười khẽ, lời của Cô Nhiên chính là phấn khởi vì bản lĩnh của hắn, có cái gì có thể hạnh phúc hơn lời khích lệ của người mình yêu a. Nếu nói cho người này biết, sản nghiệp của Thích Nhiên lâu chiếm tới một nửa thiên hạ, chẳng biết trong mắt người này sẽ xuất hiện thần thái như thế nào. (e giàu rồi tiểu Nhiên ơi O,,o)
” Tiêu…thực vất vả đi.” Chuyển qua suy tưởng, Cô Nhiên lại lo lắng nhìn cha, cha mười bốn tuổi liền dựng nên Thích Nhiên lâu, có lợi hại mấy cũng phải trả giá rất nhiều tâm lực đi, nhớ tới cha mỗi ngày đều phải làm việc đến tận đêm khuya, Cô Nhiên liền không dằn nỗi đau lòng.
Nhìn người trong mắt tràn đầy đau xót, tâm Phong Khiếu Nhiên cũng hóa nhuyễn, đem người ôm đến trên đùi mình, Phong Khiếu Nhiên thấp giọng nói: “Không có gì vất vả hay không vất vả cả, có điều muốn làm liền làm thôi.” Tuy vất vả nhưng có thể tìm được người này, hết thảy vất vả này thì có tính là gì.
” Tiêu…thực xin lỗi, ta cái gì cũng đều không giúp được ngươi.” Cô Nhiên có chút áy náy, nếu có thể có năng lực giống như đại ca, Nhị ca, có lẽ cha sẽ thoải mái một ít đi.
Cắn xuống cánh môi Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên xem như trừng phạt: ” Nhiên nhi, về sau không được nói cái gì xin lỗi nữa, ta không thích nghe. Ngươi nếu thật sự muốn giúp ta, vậy phải cho ta tùy thời có thể nhìn thấy ngươi, có thể đụng tới ngươi.” Nhiên nhi là người duy nhất hắn muốn có, hắn yêu y còn không kịp, làm sao có thể cho y chịu mệt nhọc. (vại sao?thật vại sao??)
” Tiêu…ta muốn chiếu cố ngươi cả đời.” Cô Nhiên ôm chặt cha, cảm động bởi sự tôn trọng của cha đối với mình, cũng cảm động vì sủng ái của cha đối với hắn.
” Vậy không cần muốn chuyện khác nữa, cứ ở bên người ta, chiếu cố ta cả đời.” Phong Khiếu Nhiên lau đi lệ trong đôi mắt ôn nhuận, hắn biết người này hiện tại không hiểu cái gì là tình yêu, nhưng một ngày nào đó y sẽ hiểu được. Đến khi đó, hắn tin tưởng rằng chính mình cũng sẽ là người duy nhất trong lòng người này.
” Lâu..lâu chủ.” Một đạo thanh âm kinh hoảng đánh gảy đối thoại của hai người, cũng đánh tan cảnh tượng tình nồng ngọt ngào của hai người trong lúc đó.
” Đem đồ ăn để xuống rồi đi đi, có phân phó gì ta sẽ gọi các ngươi.” Phong Khiếu Nhiên một chút cũng không thèm để ý tới chuyện hắn cùng Cô Nhiên bị người khác thấy, càng không để ý tới chưởng quầy cùng tiểu nhị bưng đồ ăn đang có chút hoảng sợ, Phong Khiếu Nhiên sờ lên mái tóc Cô Nhiên, thuận thế che khuất ánh mắt người khác nhìn về phía người trong lồng ngực. Người nọ là của hắn, hắn không thích người bên ngoài nhìn thấy.
Mấy người đem đồ ăn đặt lên xong, không dám lưu lại một giây nào, vội vàng thối lui ra ngoài, trong lòng mấy người đập nhanh không dứt, không nghĩ tới lâu chủ lại thích nam tử! Mấy người lau lau mồ hôi, một nửa là bị kinh hoảng vì biết được tin này, một nửa còn lại… là bị ánh mắt của lâu chủ vừa rồi dọa tới, bọn họ cũng bất quá là muốn nhìn xem người lâu chủ thích lớn lên là bộ dạng gì, lại thiếu chút nữa bị ánh mắt lâu chủ giết chết, bọn họ xác định chắc chắn nếu còn nhìn thêm vài lần khẳng định sẽ thân thủ dị xử (chân tay đôi nơi==”) . Chẳng qua… bộ dạng tiểu công tử kia thật sự là tuấn tú, cả người toát ra một cỗ ôn nhu, trách không được lâu chủ sẽ thích.
” Tiêu, thứ ăn trong này ngon thật, không biết làm thế nào” Cô Nhiên thấy mấy món đồ ăn này không chỉ có vẻ bề ngoài hấp dẫn, ăn vào lại càng thêm mĩ vị, tuy thực thanh đạm nhưng ăn rất ngon.
” Nhiên nhi nếu thích ăn, chúng ta về sau liền thường đến.” Phong Khiếu Nhiên thật cao hứng vì Cô Nhiên thích.
” Tiêu, ta muốn học với bọn họ, về sau ở trong lâu ta cũng có thể làm cho ngươi.” Cô Nhiên nghĩ thấy mùa hè sắp đến, khẩu vị của cha đến lúc đó cũng sẽ không tốt lắm.
” Vậy không cần, những thứ Nhiên nhi làm ăn rất ngon.” Vừa nghe Cô Nhiên nói là muốn vì mình mà học, Phong Khiếu Nhiên lập tức không chút do dự đáp lại, đồ ăn trong này với hắn mà nói so với một chén cháo người này làm còn không bằng.
” Sao có thể?!” Cô Nhiên một chút cũng không tin, hắn nghĩ cha là sợ hắn mệt nên mới có thể nói như vậy.
” Có cái gì không có khả năng? Đồ ăn Nhiên nhi làm tuy không kỳ công như trong này, nhưng hương vị cũng tuyệt đối không kém. Mùa hè ta chỉ có thể ăn đồ ngươi làm, những thứ của Phượng Hoàng lâu này lại ăn không được.” Những lời này Phong Khiếu Nhiên không có một điểm giả dối, nhiều năm nay, mùa hè hắn chỉ có thể ăn đồ ăn của Cô Nhiên làm.
” Thực sao? Tiêu?” mi nhãn Cô Nhiên cong lên, hắn chính là nghĩ thấy bản thân có thể giúp cha làm chút chuyện, hơn nữa cha thích ăn đồ ăn hắn làm ni, thật tốt.
” Nhiên nhi, ta sẽ không lừa ngươi, hơn nữa, mùa hè trong hai năm này đến tột cùng như thế nào ngươi so với ta rõ ràng hơn không phải sao?” Uy Cô Nhiên một ngụm súp gà, Phong Khiếu Nhiên nhàn nhạt nói, thức ăn của người này tràn đầy sự quan tâm, hắn cho dù không có khẩu vị thì chỉ cần đối mặt với sự quan tâm chỉ độc thuộc về hắn kia, hắn liền tồn tại đói khát, hơn nữa, mỗi món ăn kia đều là cực kỳ vừa miệng, nghĩ đến thức ăn này chỉ có bản thân mình có thể hưởng dụng, Phong Khiếu Nhiên liền thấy vô cùng thỏa mãn.
” Tiêu, ta mỗi ngày đều làm cho ngươi.” Nấu cơm cho cha, nhìn cha một ngụm một ngụm bỏ vào miệng ăn là một trong những chuyện làm Cô Nhiên vui vẻ nhất.
” Vậy thì không cần.” Phong Khiếu Nhiên cũng không muốn hắn mệt nhọc,” chỉ cần mùa hè ngươi làm cho ta là đủ rồi. Hơn nữa…” Phong Khiếu Nhiên kéo dài thanh âm, gần sát bên tai Cô Nhiên nhỏ giọng nói mấy câu, bật người lên đổi lấy hai gò má đỏ bừng của Cô Nhiên.
” Nhiên nhi, làm thế nào?” Phong Khiếu Nhiên dời người đi, trầm thanh hỏi.
“……” Cô Nhiên chưa nói cái gì, chính là đỏ mặt nhìn về phía cha, khẽ gật gật đầu, cha muốn ăn hắn…liền ăn đi.
Không khí trong nhã gian lúc này lại một lần nữa tràn ngập xuân sắc ngọt ngào, trong lòng Phong Khiếu Nhiên tràn đầy sôi trào, có thể nói là sôi trào tràn ngập hạnh phúc. Mà sự sôi trào này, trong thiên hạ chỉ có một người có thể mang đến, mà may mắn chính là, người này ở bên cạnh hắn, trong mắt trong lòng đều là chính mình. Ngay khi Phong Khiếu Nhiên vừa lòng hưởng thụ cảm giác người này hầu hạ thì dưới lầu đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, Cô Nhiên cũng nghe thấy liền ngừng lại: ” Tiêu? Xảy ra chuyện gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...