Một ngày trời đông rét lạnh, một người thúc ngựa vội vã tại ngã tư đường, lập tức một tay người này kéo thẳng dây cương, một tay lại giống như đang bảo hộ một thứ trân bảo gì đó, gắt gao áp vào miên bào rộng thùng thình, không cho gió lạnh có một tia lùa vào.
Cô Nhiên hai tay ôm chặt lấy thắt lưng người kia khóa chặt trong cái ôm ấm áp, đầu dúi vào ngực, giữa hai tròng mắt nửa híp tràn đầy vui sướng. Đây là lần đầu tiên hắn cưỡi ngựa, mà lần đầu tiên này lại được đi cùng cha. Bên ngoài tuy rất lạnh nhưng Cô Nhiên lại một chút hàn ý cũng không cảm giác được, cha đem hắn bảo hộ rất chặt chẽ, cho tới bây giờ cũng không biết cái ôm này của cha ấm thế này, vững chải thế này. (từ gốc là khoan-rộng nhưng ta thấy ko hay lắm)
Phong Khiếu Nhiên không cho hộ vệ theo cùng mà là một mình mang Cô Nhiên trở về cốc, một là không muốn cho người khác biết chuyện quá khứ của Cô Nhiên cùng Cổ Hoài Ý, hai là không muốn để cho người khác quấy rầy đến hắn cùng Cô Nhiên lần đầu tiên đơn độc ở chung. Hắn muốn nhìn xem nơi Cô Nhiên sinh hoạt nhiều năm qua như thế nào. Người nhỏ gầy lúc này đang chặt chẽ ôm mình, hắn có thể cảm giác được người này đang rất vui sướng cùng thỏa mãn, xem ra quyết định của mình là đúng.
Từ Thích Nhiên lâu đi ra ước chừng bốn canh giờ, Phong Khiếu Nhiên mới ngừng lại ở một dịch trạm , nhìn nhìn sắc trời, hắn quyết định đêm nay ở trong này qua đêm. Tuy sơn cốc ở dưới chân núi phía sau, nhưng nếu từ bên ngoài vào phải đi qua hai cái thôn trấn, lo lắng đến thân thể tiểu Nhiên, Phong Khiếu Nhiên cũng không định khiến hành trình thêm gấp rút. Ôm Cô Nhiên xoay người xuống ngựa, Phong Khiếu Nhiên hướng vào dịch trạm.
” Tiêu?” Cô Nhiên biết cha định dừng chân, liền khẽ tránh động muốn đi xuống, lại bị người ôm đến càng khẩn trương. Đem ngựa giao cho chủ quán đang đi ra nghênh đón, Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên tùy ý lên lầu vào một gian phòng hảo hạng tiểu nhị chuẩn bị.
” Đem một dũng nước ấm và chút thức ăn đến.” Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên tiến vào phòng, đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc rồi lạnh giọng phân phó.
Tiểu nhị tiếp nhận bạc, nhìn vị khách quan này thân phận xem ra rất tôn quý liền vội vàng lui ra ngoài chuẩn bị. Vừa rồi khi vị khách quan này xuống ngựa thì lộ ra dung mạo tựa người chết, khuôn mặt lạnh lùng kia làm trời vốn rét lạnh nay lại càng thêm lạnh vài phần, mái tóc dài buộc phía sau lại tạo ra một cỗ lãnh ý. Tiểu nhị trong lòng thở dài, nam tử tuấn dật như thế vì sao lại lạnh như băng như vậy, nhưng “người” mà người này ôm trong lồng ngực lại được bọc rất cẩn thận, tiểu nhị có chút tò mò người trong lồng ngực rốt cuộc là một người như thế nào.
Đợi khi tiểu nhị đi ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên mới cởi bỏ miên bào đem người nhuận nhã đặt ở trên giường. ” Đêm nay ở trong này nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta tiếp tục đi, phỏng chừng đến tối là có thể đến.” cởi xuống ngoại bào để qua một bên, Phong Khiếu Nhiên rót cho Cô Nhiên một ly trà nóng.
Từ trên tay cha tiếp nhận ly trà, Cô Nhiên mới phát hiện tay cha thực lạnh. Kéo cha ngồi xuống một bên, Cô Nhiên đem trà nóng đưa lên trước : ” Tiêu, có phải là lạnh lắm không?” Trong ấn tượng của hắn thì cha đều luôn rất ấm áp, một tay sờ sờ lên mặt cha, cảm nhận được bàn tay không chút khí ấm, tâm Cô Nhiên thoáng chốc đau đớn.
Phong Khiếu Nhiên biểu tình thoáng biến đổi, chính là nhìn vẻ vặt kia rõ ràng hiện lên yêu thương, ánh mắt bỗng trầm thêm một chút, tay chậm rãi cầm lấy ly trà nóng từ Cô Nhiên uống xuống, tiếp theo Phong Khiếu Nhiên đem một ngụm trà nóng rót vào trong cái miệng đầy hương vị ngọt ngào của Cô Nhiên, thấp trầm nói: ” Nhiên nhi không lạnh sao?” Thuận thế đem tay mình bao lấy đôi tay nhỏ bé ấm áp kia.
” Không lạnh.” Đem cái chén để qua một bên, Cô Nhiên giúp cha xoa bàn tay cho ấm lên, con ngươi ôn nhuận có chút tỏa sáng,”.. Tiêu ôm ta một chút.. sẽ không lạnh.”
Nghe được tiếng bước chân bên ngoài, Phong Khiếu Nhiên đứng dậy buông xuống giường trướng (rèm che), lúc này tiểu nhị mang dục dũng đi đến, chỉ chốc lát trong dũng liền được đổ đầy nước ấm.” Khách quan, thức ăn đã chuẩn bị xong, ngài hiện tại dùng hay là…” Tiểu nhị hạ thấp thân mình khách khí hỏi, nghĩ thầm rằng: Vị khách quan này mang người đến nhưng tại sao không thể cho người gặp ni?
” Một canh giờ sau đem thức ăn dọn lên.” Phong Khiếu Nhiên phân phó một câu, tiểu nhị liền xoay người không hỏi thêm gì nữa. Nghe thấy thanh âm người đã đi ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên đi đến vén giường trướng lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang mang một tia khó hiểu.
” Cùng nhau tắm rửa,ăn vài thứ rồi sớm nghỉ ngơi một chút.” Vẫn chưa giải thích hành động của mình, Phong Khiếu Nhiên bắt đầu cởi quần áo. Cô Nhiên thấy thế vội đứng lên, điểm mủi chân giúp cha thoát y, khó hiểu trong lòng đối với việc cha vừa rồi vì sao phải đem giường trướng buông xuống bị đề nghị cùng nhau tắm rửa của cha gạt qua.
Đem quần áo cởi xuống xong, Cô Nhiên bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, lại bị một đôi tay lớn tiếp nhận. ” Tiêu?” Cô Nhiên ngửa đầu nhìn cha.
” Thế nào? Ta không thể giúp Nhiên nhi cởi y phục sao?” Phong Khiếu Nhiên một bên cởi áo khoác ngoài, một bên thấp giọng hỏi lại.
” Không phải… ta.. ta có thể tự mình làm…” Cô Nhiên không biết nói cái gì mới tốt, nghĩ lại thấy hành động gần đây của cha rất kỳ quái, không phải nên là hắn chiếu cố cha sao, sao hiện tại lại là cha giúp hắn cỡi quần áo. (= =||| ráng giữ trinh tiết…)
” Ta muốn làm thế này, còn về vì sao, Nhiên nhi sao không hảo hảo ngẫm lại.” Phong Khiếu Nhiên nhìn thân thể trắng noãn dần dần lộ ra, thanh âm bỗng chốc trầm xuống.
Đem người đồng dạng trần trụi như mình ôm ở trong lồng ngực, Phong Khiếu Nhiên tiến vào dục dũng. Làn da có chút lạnh lẽo vừa tiếp xúc với nước ấm làm Cô Nhiên khẽ run động. Bị người xoay thân thể lại, Cô Nhiên đưa lưng về phía cha, trong lòng hồi tưởng lại những lời vừa rồi của cha… đến tột cùng cha muốn hắn ngẫm lại điều gì….
” Tiêu…” bố khăn mềm nhẹ chà chà trên lưng, Cô Nhiên suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, có chút nghi hoặc muốn xoay người hỏi cha, lại bị song chưởng chế trụ yên trong ngực.
” Nhiên nhi… không nghĩ ra được cũng đừng nghĩ… ngươi có thích cuộc sống hiện tại không?” Khẽ hôn cái ót mềm mại của người trong lồng ngực , Phong Khiếu Nhiên lên tiếng hỏi.
” Thích,” Cô Nhiên cầm lấy bàn tay cha đang đặt ở trước người mình nhẹ nhàng gật đầu,”có thể cùng.. Tiêu tương nhận, được ở bên người Tiêu chiếu cố, mà Tiêu chẳng những không sinh khí (tức giận) với ta, ngược lại còn rất yêu ta, thích ta…đây là chuyện ta chưa bao giờ nghĩ tới.”
“…..” Phong Khiếu Nhiên không lên tiếng, chính là ngay tại thời điểm dục vọng của mình thức tỉnh liền nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của Cô Nhiên.
Đem người đang trầm ngủ lau khô đặt ở trên giường, Phong Khiếu Nhiên lại buông giường trướng, lập tức lên giường…..
Xuyên qua lớp y phục, Phong Khiếu Nhiên lấy tay khẽ vuốt lên mấy điểm hồng ấn trên cơ thể người đang ngủ mê man bên cạnh, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc khẽ gợi lên khóe miệng, đôi mắt băng hàn lúc này cũng tràn đầy lửa nóng thâm thúy lẫn phức tạp. Nghe được tiếng đập cửa, Phong Khiếu Nhiên xuống giường phủ thêm ngoại bào đi ra ngoài.
Sau khi cho người đem thức ăn nóng hổi đặt trên bàn, đem dục dũng đi ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên lại lập tức phân phó tiểu nhị đến thu thập vài thứ rồi mới đem cửa khóa lại.
Đi đến bên giường nhìn người cho dù là đang ngủ cũng đều không thể che dấu tư dung (phong thái) tuấn tú kia, Phong Khiếu Nhiên cúi đầu hôn lên cánh môi đã có chút sưng đỏ.
” Ân….” Cô Nhiên bị một cổ nhiệt ý đánh tỉnh, cảm giác không rõ làm hắn nhịn không được rên rỉ ra tiếng, rồi mới cảm giác được một bàn tay đang ở trên người mình qua lại vuốt ve, chậm rãi mở mắt thấy người đang hôn mình, Cô Nhiên bị người này đột nhiên gia tăng nụ hôn khiến cho càng thêm mê muội.
Chậm rãi rời đi cánh môi nóng đang làm cho chính mình cầm giữ không được, ngân lượng ti tuyến ( nước dãi) từ miệng hai người sau một lúc tương hợp liền rời ra. Cô Nhiên thở gấp gáp nhìn cha, trên người mềm nhũn một chút khí lực đều không có, đặc biệt là nơi đôi chân, nhẹ nhàng cầm lấy tay cha đang giúp mình lau đi khóe môi ướt át, Cô Nhiên khẽ kêu : ” Tiêu..” thanh âm vô ý thức mang chút tình dục, khuôn mặt tuấn tú của Cô Nhiên giờ phút này cũng đã ẩn chứa một cỗ vũ mị ngọt hương.
” Nên dùng bữa.” Không có giải thích vì sao nhóc lại nằm ở trên giường, Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên nâng dậy, mặc quần áo xong liền ôm người đi đến trước bàn.
Cô Nhiên cũng không hỏi cha vì sao đột nhiên điểm huyệt ngủ của mình, hắn một bên uống cháo, một bên suy nghĩ vì sao lúc cha hôn hắn sờ hắn, bản thân lại có cảm giác kỳ quái. Hắn biết đó không phải là bệnh, nhưng cũng không biết đến tột cùng là vì sao. Lão cha chưa bao giờ đối với hắn như vậy, cho nên Cô Nhiên thật sự nghĩ không ra, nhưng lại nghĩ thấy loại chuyện này không nên hỏi người khác. Cô Nhiên nghĩ nghĩ… cha nói là bởi vì thích mình mới chạm vào mình, có lẽ phụ tử bên ngoài cốc đều là như vậy. Sau khi từ cốc trở về hắn nên tìm chút sách đọc thử xem, xem xem một đứa con đối với phụ thân bên ngoài cốc nên làm thế nào…..
Ban đêm, trước lúc Cô Nhiên lại lâm vào trầm ngủ liền được cha ôm vào trong lồng ngực, chân có chút sợ lạnh mà co lại giữa hai chân của cha. Mà Phong Khiếu Nhiên nguyên bản vốn đang ngủ lại như bừng tỉnh mà mở mắt nhìn người trong lồng ngực. Người này bộ dạng không giống mình, cũng không như mẫu thân yêu diễm của nhóc. Một đôi con ngươi đen ôn nhuận tựa như ngọc, hàng lông mi dài cong luôn chớp động làm đôi con ngươi kia có vẻ linh động mà ôn nhu hơn. Đôi mày dài thưa thớt mà thanh tú, cánh mũi thon nhỏ xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn chỉ bằng một lóng tay của mình, luôn mang nụ cười hàm chứa xuân phong. Ở bên người người này luôn làm hắn nghĩ thấy thực bình tĩnh, thực thoải mái.
Lần đầu tiên mắt thấy nhóc chính là chú ý tới nụ cười, tiếp đó chính là đôi mắt ôn nhu kia. Mỗi chiếu cố rất nhỏ làm hắn từng ngày từng ngày bị vây hãm, rồi mới phát hiện người bên cạnh rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhìn người khác chạm vào nhóc, hắn giận; nhìn nhóc đối với người khác ôn nhu mỉm cười, hắn não (phiền muộn, buồn bực); Nhìn nhóc mặc y bào lộ ra hai chân bóng loáng trắng noãn, ý chí đầy ngạo khí của hắn kém chút tiêu tan. Qua vài năm nữa, bộ dạng người này sẽ càng thêm nho nhã tuấn mỹ, mà điều duy nhất hắn nghĩ chính là đem người này chặt chẽ khóa lại bên người mình, không cho bất luận kẻ nào có hi vọng gì đối với người thuộc về mình…Cô Nhiên. Phong Khiếu Nhiên hắn nếu muốn có thứ gì, cho tới bây giờ cũng sẽ không thất thủ, huống chi… người này còn cùng mình có quan hệ không thể dứt bỏ. Cho dù là thân tử (con ruột) của mình, cho dù là không có bất kì tình cảm quan hệ nào, hắn một khi đã quyết định cũng sẽ không cho người nào gây trở ngại. Cô Nhiên chỉ có thể là của Phong Khiếu Nhiên hắn, mà hắn cũng sẽ chỉ biết có Cô Nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...