-Mẫn nhi~~- Lệ Húc từ đâu chạy tới, mặt mũi đỏ tưng bừng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại
-Có chuyện gì vậy hyung?- Thịnh Mẫn hơi nghiêng đầu, tay vẫn cố gắng kéo lũ trẻ đang quậy phá rổ rau cậu vừa mới hái
-Đông Hải….Đông Hải….nó….nó….- Lệ Húc vừa chống tay vừa thở, cố gắng hoàn chỉnh câu nói
-Hải hyung làm sao cơ ạ?- Thịnh Mẫn lo lắng
-Mẫn nhi à!!!!- Harong đột nhiên từ đâu chạy hồng hộc đến, kéo tay Thịnh Mẫn hoảng hốt
-Vâng umma…. Rốt cuộc là có chuyện gì mà cả Húc hyung lần umma đều hớt hải như vậy chứ??- Thịnh Mẫn sốt ruột
Harong chỉ lắc đầu không nói gì mà cầm tay kéo Thịnh Mẫn chạy vào nhà trong. Thịnh Mẫn mất đà chân cứ xoắn vào với nhau mà chạy theo lực kéo của Harong. Và ngay lúc ấy, cậu không để ý thấy ánh mắt tội lỗi của Lệ Húc.
Harong kéo cậu vào phòng của Đông Hải và Ân Hách, đập vào mắt cậu là hình ảnh Đông Hải mặt mũi trắng bệch, tay trái thì cứng đờ, đỏ tấy hết lên, bên cạnh là Ân Hách đang nấc lên từng hồi. Hàn Canh appa ngồi cạnh thì khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng.
-Hải…. Hải hyung, hyung làm sao thế này?- Thịnh Mẫn lắp bắp
-Thằng quỷ! Nó trèo cây hái quả sơ ý trượt chân ngã đập thẳng tay xuống hòn đá dưới đất ấy!!- Cỏ appa cắn môi, quát Đông Hải 1 cái trong khi ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ đau xót
-Bây giờ…bây giờ Hải hyung sao rồi ạ?- Thịnh Mẫn hơi hoảng, cố cắn chặt môi để bình tĩnh thêm 1 chút
-Bây giờ cần nẹp tay cố định cho nó nhưng mà cây thuốc Bạch Tử đã hết mất rồi.- Hàn Canh hơi ái ngại
-Vậy phải đi hái chứ ạ?- Thịnh Mẫn run run
-Ừ nhưng bây giờ cả Vĩnh Vân và Chung Vân đều không có nhà, chúng ta sao hái được. Hàn Canh thì phải ở lại theo dõi tình hình Đông Hải.- Harong thở dài, tựa lưng vào cánh cửa kéo lo lắng
-Con sẽ đi hái nó.- Thịnh Mẫn mím môi
-Sẽ nguy hiểm, con đi được chứ Thịnh Mẫn?- Hàn Canh hơi nhíu mày
Thịnh Mẫn gật đầu đầy quả quyết rồi quay ra cửa thì đột nhiên, khuôn mặt hãm-tài quen thuộc xuất hiện:
-Chuyện gì mà mọi người tập trung ở đây thế?- Khuê Hiền nhe răng cười
Như gặp được cứu tinh, Cỏ appa cười gian xảo:
-Ha~ Vậy Mẫn nhi, Tiểu Hiền, 2 đứa sẽ đi nhé?
-KHÔNG BAO GIỜ!!!!!/ Đi đâu ạ?- Cả 2 đồng thanh
-Mẫn nhi, để con đi 1 mình umma không an tâm tẹo nào. Có Tiểu Hiền đi cũng sẽ tốt hơn mà. Còn nếu để tiểu Hiền đi 1 mình làm sao nó biết đường chứ?- Harong nhẹ nhàng khuyên nhủ Thịnh Mẫn
-Nhưng con….- Thịnh Mẫn ngập ngừng
Thấy ánh mắt năn nỉ của Harong cộng với đôi mắt sũng nước của Ân Hách, Thịnh Mẫn miễn cưỡng gật đầu.
-Đi đâu cơ ạ?- Khuê Hiền hơi nhướng mày
-Hái thuốc.- Hàn Canh đáp gỏn lọn
-Ya! Triệu Khuê Hiền, tôi đi với anh là vì Hải hyung chứ chả có ý gì khác đâu đấy!!! Đừng có mà hiểu lầm!!!- Thịnh Mẫn hét lên rồi bỏ ra khỏi phòng. Khuê Hiền chỉ còn biết cười ngu chạy theo Thịnh Mẫn thôi.
Khi cánh cửa phòng vừa khép lại thì ngay lập tức Đông Hải đang nằm trên nệm bật dậy, tay mò vào trong áo ném chiếc khăn mặt bọc đá ra, miệng gầm gừ:
-Aissh!!!! Sao lại cứ phải nhét cái này vào chứ????
-Như vậy mặt anh mới trắng bệch ra chứ?- Jongie chui từ trong tủ quần áo ra, cười sặc sụa
-Nín!!!- Đông Hải trừng mắt
-Hê hê, được rồi, thế hyung làm sao mà cái tay nó tấy lên thế kia?- Nhi và Hika cũng luồn từ sau giường đi ra, chỉ chỉ vào cánh tay đỏ tấy của Đông Hải
-Bôi bột thuốc của ta vào.- Hàn Canh mỉm cười, lấy 1 lá thuốc trong túi dụng cụ ra lau sạch vết đỏ trên tay Đông Hải.
-Mà lúc nãy anh nằm đây thấy Hách nhi của anh khóc nhiều nhất a~- Đông Hải quay sang Ân Hách trêu chọc- Sao biết giả mà Hách nhi của anh lại khóc nhiều thế chứ?
-Ai là của anh?- Ân Hách đỏ mặt, lườm Đông Hải 1 cái
-Em chứ ai. “Đánh dấu chủ quyền” hết rồi, còn không của anh thì của ai?- Đông Hải phá ra cười, bật dậy chạy ra khỏi phòng
-Ya!!! Lý Đông Hải!!!! Anh đứng lại đó cho tôi!!!!!- Ân Hách gào lên, mặt mũi đỏ tưng bừng chạy đuổi theo Đông Hải
-2 đứa quỷ, mà không biết Mẫn nhi và Tiểu hiền thế nào rồi.- Cỏ appa tặc lưỡi
……………………………..
Thịnh Mẫn và Khuê Hiền quyết định sẽ dùng xe của Khuê Hiền đến chân núi sẽ tìm chỗ gửi vì từ cô nhi viện mà đến núi Hắc Tùng sẽ rất xa. Khuê Hiền lục đục đi gửi xe trong khi Thịnh Mẫn kiểm kê lại đồ dung cần thiết. Bỗng nhiên trong cốp xe của Khuê Hiền lại phát ra tiếng lục đục. Cả 2 giật mình nhìn nhau. Khuê Hiền nhíu mày, còn Thịnh Mẫn hơi hoảng:
-Con…con gì thế?
Khuê Hiền lại gần, đưa tay kéo cốp xe lên, khuôn mặt của thằng tiểu quỷ Tử Dương lù lù hiện ra khiến cả 2 người giật mình:
-A~ Chu… Chu Tử Dương!!!! EM LÀM CÁI TRÒ GÌ TRONG ĐẤY THẾ HẢ?????- Như hồi tỉnh Thịnh Mẫn gào lên tay túm lấy cổ nhóc Tử Dương đang tính chuồn
-Á~~ Đau..đau mà~ Em biết lỗi rồi mà~~ Mẫn hyung~- Tử Dương thét lên, giãy giụa mong thoát khỏi bàn tay Thịnh Mẫn
-Em làm gì ở đây hả??? Trả lời hyung mau??
-Hic, tại em thấy cái xe của Hiền hyung là lạ nên chui vào, không ngờ chưa kịp ra thì hai hyung đi mất tiêu.- Tử Dương mếu máo
-Tiểu quỷ!!!- Thịnh Mẫn rít lên
-Thôi được rồi, bây giờ mà đưa nó về chúng ta sẽ muộn mất, mà để nó ở đây cũng không an tâm. Cứ cho nó đi rồi tính.- Khuê Hiền lên tiếng
Tuy không hài lòng tẹo nào nhưng cũng không còn cách nào khác. Cậu mím môi gật đầu, tay dắt Tử Dương theo mà mắt cứ lườm lườm Tử Dương. Còn thằng nhóc cứ nhởn nhơ te tởn đùa cợt với cái tên Triệu Khuê Hiền kia. Ngọn núi Hắc Tùng rất nguy hiểm nên cậu cũng hơi lo lắng. Hắc Tùng vốn là 1 trong những ngọn núi cao và nguy hiểm nhất Bắc Kinh. Sở dĩ nó có tên gọi như thế là bởi vì trên núi có 1 hàng cây bách tùng rất lạ. Loại cây này không hề giống với bất kì cây bách tùng nào, lá nó nhỏ, nhọn sắc và đặc biệt là nó có màu nâu đỏ đậm, nhìn rất giống màu đen. Và 1 điều lạ nữa, nó chỉ mọc thành 3 hàng, bao quanh ngọn núi này 2 vòng, ngoài ra thì không hề có nơi nào tồn tại loại cây này. Đến ngày rằm tháng 8 khi trăng lên cao nhất khi ấy cả ngọn núi Hắc Tùng được phủ 1 màu vàng huyền diệu của ánh trăng thì hàng cây bách tùng đấy lại mang riêng ình 1 màu đen huyền bí. Nhìn từ xa thì giống như 1 con rồng đen tỏa sát khí ôm cứng lấy ngọn núi. Chính vì thế mà ngọn núi có tên là Hắc Tùng. Cũng có người gọi là núi Hắc Long. Núi Hắc Tùng có rất nhiều hang động sâu, ẩm ướt và nguy hiểm, đó chính là nơi những cây Bạch Tử cư ngụ. Loại cây này giúp làm liền vết thương rất nhanh, không để lại sẹo hay gây tác dụng phụ. Chính vì thế nên nó được các thầy y Trung Quốc dùng rất nhiều, Bạch Tử nếu giã ra sắc thuốc để uống thì rất tốt, nhất là dành cho những người bị bệnh và cho cả phụ nữ mang thai.
-Hộc hộc….Em…. em mệt quá Mẫn hyung…..- Tử Dương lau mồ hôi dưới cằm, tay giật giật áo Thịnh Mẫn thở dốc
-Em thật là…. Được rồi, lên đây hyung cõng đi nào.- Thịnh Mẫn đang tính ngồi xuống để Tử Dương leo lên thì Khuê Hiền đã nhanh tay bế phốc nó lên
-Để tôi bế nó, em hãy dẫn đường đi nào.
Thịnh Mẫn mở miệng định nói gì nhưng lại thôi. Cậu lại chăm chăm lên trước dẫn đường, cho đến lúc cả 3 đến trước 1 cái hang có những hòn đá kì dị bao quanh thì Thịnh Mẫn dừng lại:
-Có lẽ cái hang này sẽ có cây thuốc đó.- Nói rồi Thịnh Mẫn xắn tay áo, liếm môi- Tôi sẽ vào trước, anh đợi ngoài nhé.
-Em điên hả? Em ở ngoài trông Tử Dương đi, tôi sẽ vào đó hái thuốc.- Khuê Hiền thả Tử Dương đứng xuống, giật lấy cái đèn pin trên tay Thịnh Mẫn
-Nhưng mà….
-Nhưng nhị gì chứ? Em phải ở ngoài này để có gì tôi có bị làm sao thì em cũng còn biết đường xuống núi báo người đến giúp chứ.- Khuê Hiền bật cười
-Đừng có mà gở miệng!!!!- Thịnh Mẫn rít lên
-Rồi rồi.- Khuê Hiền phá ra cười rồi nhanh chóng bật đèn pin tiến vào hang
Thịnh Mẫn và Tử Dương đợi ngoài đã hơn 1 canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Khuê hiền đi ra. Thịnh Mẫn sốt ruột đi qua đi lại 1 cách lo lắng khiến thằng nhóc Tử Dương cũng phát cáu:
-Ya!! Hyung! Chóng mặt quá đi!
-Tên chết tiệt đó làm gì mà vẫn chưa chịu ra chứ?- Thịnh Mẫn phớt lờ lời Tử Dương, cứ tiếp tục lượn lờ qua lại trước cổng hang, miệng không ngừng lẩm bẩm
-Aissh!!! Hết chịu nổi hyung rồi!!! Hyung cứ đi lại thế làm em cũng chóng cả mặt!!!- Tử Dương tức tối vò đầu- Nếu sốt ruột thế thì em với hyung vào!!1
-Hở? Ế!! Tiểu Dương!!- Thịnh Mẫn còn đang ngây người ra thì bàn tay nhỏ nhắn của thằng nhóc đã nhanh chóng giựt cái đèn pin còn lại bên hông balô của cậu và kéo cậu vào trong
Cái hang động tối hun hút với những đám rêu tỏa khí lạnh đến rùng mình dần hiện ra dưới ánh đèn pin của cậu, những hòn đá gồ ghề liên tục xuất hiện cản đường cậu. Ánh đèn pin le lói và thi thoảng có tiếng phạch phạch của mấy con dơi khiến Thịnh Mẫn nhiều phen giật mình. Thế mà tên tiểu tử Tử Dương cứ ngó quanh ngó quất, chân bước phăm phăm như kiểu nó hào hứng lắm vậy. Tiếng gió lùa rin rít, rồi cả tiếng thác nước trong hang âm vang hòa với tiếng giầy của thằng nhóc đang cộp cộp vang lên khiến Thịnh Mẫn run bắn người. Mồ hôi lạnh trên người cậu bắt đầu tuôn như suối, đột nhiên cánh tay mũm mĩm của Tử Dương tuột khỏi tay cậu, và ngay sau đó ánh đèn pin nhóc Tử Dương đang cầm cũng tắt phụt khiến Thịnh Mẫn hoảng loạn:
-Tiểu…Tiểu Dương….. Em… em ở đâu chứ? Tử… Tử Dương!!!
Không 1 tiếng đáp. Chỉ có giọng cậu âm vang lại, vọng lại xoáy vào trí óc Thịnh Mẫn khiến cậu lo sợ. Thịnh Mẫn vừa chạy, vừa lò dò trong bóng đêm, vừa hét gọi:
-Tử Dương!!!! Tử Dương à!!!!! Em ở đâu???? Đừng dọa hyung mà!!! Tử… Tử Dương à!!!!!!!- Thịnh Mẫn khóc nấc lên, nỗi lo lắng, sợ hãi bủa vây lấy Thịnh Mẫn khiến cậu hoảng sợ, miệng cậu vẫn liên tục gọi tên Tử Dương và thi thoảng…. Cái tên Khuê Hiền được xen lẫn vào trong những tiếng gọi trong vô thức của Thịnh Mẫn.
Đúng lúc Thịnh Mẫn khuỵu xuống, người run lên, nước mắt chảy ròng ròng, nấc lên từng hồi thì ánh đèn pin le lói xuất hiện.
-Mẫn nhi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...