Thịnh Mẫn quay ra, đôi mắt mở to bàng hoàng, và trong 1/1000 giây Thịnh Mẫn thấy 1 bàn tay dồn sức mạnh nhỏ nhoi đẩy cậu ra khỏi đường đi của cái xe, cậu ngã dúi vào lòng của ai đó, hơi ấm quen thuộc bao phủ lấy cậu, nhưng chuyện đấy lúc này không quan trọng, Thịnh Mẫn quay ra phía cái xe mắt mở to bàng hoàng, miệng lắp bắp:
-T…..Tử Dương…..TỬ DƯƠNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thịnh Mẫn chạy ra, bế xốc thân hình bé nhỏ đang nằm bất tỉnh trên vũng máu, nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, cậu run rẩy:
-Tử Dương…Nhìn….nhìn hyung…..nhìn hyung này….- Thịnh Mẫn bật khóc- Làm ơn đi….Mở mắt nhìn hyung này….
Khuê Hiền đứng hình, run run lôi điện thoại ra gọi cấp cứu khi Đông Hải gào lên giục:
-Còn đứng đấy???? Mau gọi cấp cứu!!!!!
.
.
.
Bệnh viện:
Thịnh Mẫn vục mặt vào hai bàn tay để mặc cho những giọt nước mắt chảy ra. Khuê Hiền lặng người, ngồi trầm ngâm trên ghế đợi. Bên cạnh, Ân Hách đang gần như lả đi vì khóc trong tay Đông Hải, Lệ Húc ngất lên ngất xuống từ nãy tới giờ. Nhưng thế đã là gì, Harong umma còn đang nằm trong phòng bệnh kia, umma đã ngất ngay khi nghe appa thông báo Tử Dương bị tai nạn. Tử Dương là 1 thằng bé ngoan, nó được Harong yêu quý vô cùng, vì thế lần này Harong umma chịu không nổi cũng là điều dễ hiểu.
-Tất cả….tất cả là lỗi của em…- Ân Hách khóc nấc lên- Nếu em giữ Tử Dương lại….Nếu em không cho nó chạy đi….mọi chuyện…mọi chuyện…đã không đến nước này…..
Ân Hách bật khóc, Đông Hải vội vàng vuốt tóc Ân Hách dỗ dành:
-Hách Nhi, không phải lỗi của em….. Nín đi….
Thịnh Mẫn quệt vội dòng nước mắt, ngẩng lên nhìn Ân Hách mỉm cười gượng gạo:
-Không phải lỗi của hyung mà Hách Nhi, Tử Dương….Rồi nó sẽ ổn thôi mà….
Khuê Hiền cảm thấy như lòng mình thắt lại, khuôn mặt Thịnh Mẫn đỏ ửng vì lạnh, lại tèm lem nước mắt, đôi mắt đượm ánh đau xót mà môi vẫn cố gắng nở nụ cười. Tất cả làm anh cảm thấy bất lực, như thể mọi chuyện đều do lỗi của mình anh gây ra, Khuê Hiền cởi chiếc áo vest xám khoác cho Thịnh Mẫn, nhẹ giọng:
-Khoác áo vào Mẫn nhi, em sẽ bị cảm nếu như thế này mãi….
Khẽ ngẩng lên nhìn Khuê Hiền, Thịnh Mẫn xiết chặt lấy hai bên áo, rút người lại, như 1 con mèo nhỏ run rẩy trong đêm mưa tuyết…..
Đông Hải vội kéo Ân Hách và ra hiệu cho Chung Vân đưa Lệ Húc sang phòng bệnh của Harong umma. Mọi chuyện đã đi đến nước này, phải để chúng nó tự giải quyết nốt thôi…. Khuê Hiền, mọi chuyện dựa vào em từ bây giờ đấy….
Ngay khi 4 người kia vừa rút khỏi, sự im lặng được đặt lên ngôi đầu. Cả 2 cùng hướng mắt về phía phòng phẫu thuật, nơi Tử Dương-đứa em yêu quái của cả 2 đang im lìm trong đó. Khuê Hiền đột nhiên mở lời:
-Tử Dương….nó sẽ không sao đâu…..
-Em biết….
-…..
-…..
-Mẫn nhi…..Em thật sự nhớ ra hyung rồi sao?- Khuê Hiền ấp úng
Thịnh Mẫn quay người lại, khẽ nở nụ cười buồn:
-Phải…..Hiền ca…. Em xin lỗi….Vì đã để hyung tổn thương như thế….
Sau đó, Thịnh Mẫn cảm giác người mình được bao phủ bởi hơi ấm thân quen…. Khuê Hiền thì thầm, giọng hơi lạc đi vì xúc động:
-Tốt rồi….tốt quá rồi…. Cảm ơn em Mẫn nhi…..Cảm ơn em…. Đã không quên hyung…..
Thịnh Mẫn vòng tay ôm lấy tấm lưng gầy vỗ nhẹ, cậu thật đáng trách, khiến anh đau khổ thế này….. Vậy ra, anh chưa 1 giây 1 phút quên cậu vậy mà Thịnh Mẫn nhẫn tâm gạt anh ra khỏi trái tim suốt 10 năm trời….
Cạch.
Tiếng cửa phòng mổ vang lên, vị bác sĩ bước ra. Thịnh Mẫn vội vàng đẩy Khuê Hiền ra, hơi đỏ mặt nhìn vị bác sĩ trước mặt:
-Bác sĩ Kim…. Tử Dương….nó thế nào ạ?
-Cậu bé bị gãy xương, mất máu khá nhiều nhưng hiện tại đã qua cơn nguy hiểm. Vậy nên hãy yên tâm. Mời gia đình đi làm thủ tục nhập viện, cậu bé cần ở đây 1 thời gian để chúng tôi theo dõi.
-Cảm ơn ông, bác sĩ Kim. Đã vất vả cho ông rồi.- Thịnh Mẫn cúi đầu
Bác sĩ Kim mỉm cười rồi bỏ đi. Theo sau ông là vài cô y tá đẩy chiếc xe mà bên trên là Tử Dương với đống máy móc loằng ngoằng xung quanh.
Tại phòng hồi sức:
Thịnh Mẫn đứng ở cửa cùng Khuê Hiền trao đổi vài việc với bác sĩ, bên trong quanh chiếc giường trắng của Tử Dương là cả gia đình Thiên Sứ:
Ân Hách, Lệ Húc và Harong umma (Lúc này đã tỉnh) ngồi cạnh giường, nước mắt nước mũi tèm lem. Đông Hải ngồi cạnh Ân Hách, gãi đầu ngáp lên ngáp xuống rồi thi thoảng quay sang ôm ấp Ân Hách (???!) và ăn vài cái đập. Cỏ appa cũng ra dáng 1 người chồng mẫu mực, ngồi cạnh đỡ Harong vì biết cô vẫn còn yếu, vỗ vai an ủi cô. Cạnh Lệ Húc là Chung Vân, cũng ra sức lau nước mắt đang tuôn như biển Đông của Lệ Húc. Còn lại quanh phòng là Jongie, Nhi và Hika. Chỉ có mỗi Nhi là ngồi sụt sịt vài cái, còn Jongie- cô thản nhiên ngồi bấm điện thoại và bình luận cái gì đấy 1 cách nhiệt tình với Hika, không thèm đếm xỉa đến thằng em quý hóa đang mê man trên giường. Nhi gào lên:
-Ya!!! Hai tỷ không lo cho Dương nhi hay sao hả?????
-Sao phải lo?- Jongie tỉnh bơ
-Tỷ….- Nhi mím môi
-Phải, sao phải lo chứ?- Hika thản nhiên, mỉm cười nhẹ nhàng- Bởi Dương nhi sẽ không bao giờ có chuyện gì đâu. Chúng ta cứ biết thế đi
Nhi phì cười, nhiều lúc cũng đến đau tim với hai bà chị này, nhưng không phải có họ…. gia đình Thiên sứ mới hạnh phúc sao?
-Urg….- Tử Dương khẽ cử động, nó rên lên 1 tiếng
Ngay lập tức hàng chục cái đầu bâu lại, gào lên:
-AAA!!!! TỬ DƯƠNG!!!!- Đồng thanh
-Ôi~ Cái lỗ tai tôi~~- Đông Hải rên rỉ khi không hẹn mà hàng chục những giọng ca oanh vàng của gia đình Thiên Sứ cùng hợp xướng
-Ôi Dương nhi~~ Dương nhi của hyung~ Em tỉnh rồi!!!!- Và Ân Hách của anh ngay lập tức xô ngã Đông Hải xuống giường rồi lao đến lắc qua lắc lại bàn tay mũm mĩm của Tử Dương
-Hách…Hách nhi hyung….- Tử Dương khó nhọc hé đôi mắt 1 mí to tròn của nó nhìn Ân Hách. Có vẻ tác dụng thuốc mê vẫn còn….
-Uhm, hyung đây, mọi người đều ở đây cả này….- Ân Hách quẹt vội dòng nước mắt còn vương trên khóe mi. Cậu nhìn Tử Dương mỉm cười
-YA!!!! THẰNG NHÓC KIA!!!!- Thịnh Mẫn từ cửa phòng bệnh lao vào- EM BỊ ĐIÊN HẢ????? SAO DÁM NHẢY RA TRƯỚC ĐẦU MŨI XE Ô TÔ CƠ CHỨ?????
-Họng rộng quá Mẫn nhi ơi~- Khuê Hiền bịt tai giả lả và lập tức im bặt khi thấy ánh mắt Thịnh Mẫn lướt qua mình đầy dịu dàng (=’=)
-Hyung…- Tử Dương yếu ớt gọi- Em xin lỗi, tại lúc ấy em không nghĩ được gì…. Cứ lao đại ra thế thôi….
-Thằng nhóc đáng ghét…- Mắt Thịnh Mẫn đã hơi đỏ-….Lần sau còn làm vậy hyung nghỉ chơi em….. Làm mọi người lo lắng đến vậy….
-Umma cắt phần bánh bao của con!!! Thật hư quá!!!- Harong nghẹn ngào, nhìn cậu con trai hiếu động thường ngày giờ xanh xám mặt mày nằm bẹp trên giường bệnh hỏi có bà mẹ nào chịu được?
-Mọi người…Mọi người chơi xấu…- Tử Dương nhăn nhó- Ỷ đông hiếp yếu!! Hiền hyung…Giúp em…
-Hyung xin lỗi….- Khuê Hiền nhún vai, liếc mắt sang Thịnh Mẫn- Nhất vợ, nhì Trời, 1 năm mới đến lượt em….
-HYUNG!!!!- Tử Dương hét lên rồi lập tức thở hồng hộc- Vì thứ nhất của hyung mà em phải nằm bẹp thế này đây hyung còn….
@@#$#%^$^&%$&
Đủ các thể loại tiếng chen vào làm căn phòng trở nên rộn rã, ấm áp…. Và có lẽ…hạnh phúc đơn giản chỉ thế thôi…
----------------------------------------------------~0o0~--------------------------------------------------------------
Hôm sau, tại phòng bệnh của Tử Dương
Không khí vẫn không thay đổi là mấy, chỉ khác là hôm nay tiếng ồn đã góp thêm giọng của Tử Dương, thằng nhóc đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều nên giọng nó hôm nay cũng đã trở lại năng suất bình thường rồi, và hôm nay có 1 số thành viên của gia đình Thiên Sứ không có mặt vì bận vài chuyện.
Thịnh Mẫn mỉm cười nhìn gia đình mình nhí nhố trong phòng bệnh, họ quả thực là những con người tuyệt vời, họ cho cậu 1 gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc. Đừng nói Thịnh Mẫn không yêu quý bố mẹ ruột, chỉ là cậu đang tự hài lòng với hiện tại mà thôi. Thịnh Mẫn đột nhiên cảm nhận được 1 bàn tay ấm áp nắm lấy đôi tay cậu, Khuê Hiền kéo cậu ra ngoài sân của bệnh viện, anh khẽ quay người lại, bao phủ hơi ấm lên người Thịnh Mẫn, anh thì thầm:
-Anh yêu em Mẫn nhi…..
-Anh sao thế?- Thịnh Mẫn ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Khuê Hiền
-Anh đã chờ đợi cho giây phút này lâu rồi Mẫn nhi à….- Khuê Hiền nhìn thẳng vào đôi mắt Thịnh Mẫn
-….- Thịnh Mẫn im lặng, giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn Khuê Hiền.
Đột ngột, Khuê Hiền quỳ xuống, rút từ trong túi áo ra chiếc hộp nhung xanh được buộc nơ đẹp đẽ, khẽ đưa bàn tay lên mở nắp hộp, chiếc nhẫn bạc thấp thoáng hiện ra….Thịnh Mẫn ngỡ ngàng, lắp bắp:
-Khuê….Khuê Hiền à….
-Mẫn nhi….- Anh đưa mắt nhìn cậu- Anh biết anh còn nhiều thiếu sót, anh chưa hoàn hảo nhưng anh yêu em….. Vì vậy nên Mẫn nhi à…..Em đồng ý lấy anh chứ?
Thịnh Mẫn nhìn anh, đôi mắt thấp thoáng những dòng lệ trong veo….. Cậu gật nhẹ:
-Em….đồng ý…..
Khuê Hiền bật dậy ôm chầm lấy Thịnh Mẫn:
-CẢM ƠN EM MẪN NHI À!!!!
Thịnh Mẫn bật cười. Khuê Hiền vừa buông Thịnh Mẫn ra đang định đeo vào tay cậu chiếc nhẫn bạc thì đột nhiên:
-KHOAN ĐÃ!!!
Cỏ appa từ đâu hùng hổ đi ra, giật phắt lấy chiếc hộp nhẫn trên tay Khuê Hiền, gằn giọng:
-Vớ vẩn! Muốn mang Mẫn nhi đi chỉ cần quỳ xuống phun mấy lời sến sụa đó mà được sao??? QUÊN NGAY! Ta và umma con nuôi dạy Mẫn nhi lớn thế này không thể nói lấy là lấy được….
-Appa…- Khuê Hiền méo mặt
-Nghe đây….. Nếu như muốn lấy Thịnh Mẫn, con phải trả giá việc con làm 10 năm trước- Cỏ appa nhếch môi-….Bỏ rơi Mẫn nhi….
--------------------~0o0~--------------------
Khuê Hiền khổ sở lăn lộn trên giường….. Anh đập mặt vào gối gào lên:
-AAAAAAAAAAAAAAAA.
Anh chán nản nghĩ tới 16 ngày không Mẫn nhi bên cạnh…..
------------------- Flash Back ------------------------
-Dạ?- Khuê Hiền trố mắt nhìn Cỏ appa
-Con sẽ không gặp Thịnh Mẫn trong 16 ngày…. Ta sẽ tịch thu điện thoại của Thịnh Mẫn. Chỉ cần qua hạn đó, ngay ngày hôm sau hai đứa cưới luôn.- Cỏ appa tỉnh bơ- Con đã đợi 10 năm thì lẻ thêm 16 ngày chắc cũng chả chết ai nhỉ?
-Appa…- Khuê Hiền dở khóc dở cười
-Vợ à~~- Cỏ appa ngay lập tức đổi giọng khi nhác thấy bóng Harong đi từ bệnh viện ra- Chúng ta đưa Mẫn nhi về nào~- Và cầm tay Thịnh Mẫn đi mất
-Umma!!!- Khuê Hiền gào lên- Đến umma cũng muốn hại con sao????
-Xin lỗi con Tiểu Hiền…- Harong cười ái ngại- Appa mấy đứa đã quyết định sao umma cản được… Mà cũng tại con, ai bảo năm đấy thấy Mẫn nhi đuổi theo mà không quay lại chào nó lần cuối cơ chứ?
-Con sợ quay lại con sẽ không kiềm chế được mất…- Khuê Hiền thở mạnh.- Chết con mất…..
-Thôi con…. Qua cửa ải appa con nữa thôi…- Harong vỗ vai Khuê Hiền an ủi- 16 ngày, nửa tháng, cố lên con yêu~
------------------- End Flash Back------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...