-Tử Dương!!- Harong đột nhiên túm cổ thằng nhóc đang chạy huỳnh huỵch trong sân lại
-Ế umma, con đang chơi mà!!!- Tử Dương nhăn nhó
-Vào kể umma nghe chuyện ở núi Hắc Tùng khẩn trương.- Harong lôi Tử Dương vào trong phòng rồi dụ dỗ nó kể tuốt tuột
Tử Dương ngán ngẩm vứt toẹt khẩu súng gỗ đang dùng để bắn nhau với lũ bạn xuống rồi lon ton chạy theo Harong umma, đang đi thì đột nhiên có tiếng nói vang lên khiến Tử Dương hơi khựng lại:
-Đi mà tỷ tỷ
Em muốn đi công viên
- Nhi chà chà 2 tay vào nhau năn nỉ Jongie đang thản nhiên ngồi nhặt rau
-Bao tuổi rồi hả em??? Vào đấy lần nào cũng rú rít đòi đi đu quay xong ói ra mật xanh mật vàng mấy lần còn chưa tởn à?- Jongie trừng mắt, tay vẫn thoăn thoắt nhặt từng cọng rau
-Kệ em!!! Tại em thích nhìn toàn cảnh từ trên xuống dưới trên buồng đu qua…
-Yeahhhh!! Ra rồi!!!- Không để Nhi nói hết câu Tử Dương chợt nhảy cẫng lên, nó lập tức chạy biến vê phòng chốt cửa và sau đó 1 tràng cười man rợ vọng ra (=”=)
……..
Hôm sau:
-Con đến r….- Khuê Hiền hí hửng ló bản mặt Sói gian của mình vào cổng thì dột nhiên bị cắt lời
-Hiền hyung đến rồi!!!!!- Thằng nhóc Tử Dương nó vồ lấy Khuê Hiền theo đúng nghĩa đen rồi ôm chặt cứng
-Ớ ớ….- Khuê Hiền ú ớ mất thăng bằng
-Chu Tử Dương!!! Vào ăn sáng mau!!!!!- Nhi gào lên, chạy huỳnh huỵch từ ngoài vườn lên
-Mẫn nhi hyung!!!- Tử Dương bơ đẹp Nhi, chạy vào bếp lôi Thịnh Mẫn đang nhăn nhó ra
-Rồi! Nhưng em đã hỏi anh ta chưa? Nhỡ đâu anh ta không đồng ý thì sao chứ?- Thịnh Mẫn vớt vát
-Em thề em hứa em đảm bảo hyung ấy sẽ đống ý cho xem.- Tử Dương vênh mặt
Thịnh Mẫn nhăn mặt. Thằng quỷ! Tất cả là tại nó….. nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy lỗi cũng là ở mình, tại to đầu còn ngu! Thằng nhóc Tử Dương chết tiệt đó! Nó dụ cậu cá cược tối ngày hôm qua, nó đố rằng Triệu Khuê Hiền kém, bằng hay hơn tuổi cậu. Trông mặt hắn non choẹt ra nhưng lại cứ 1 điều Mẫn nhi 2 điều Mẫn nhi nên cậu đoán là bằng tuổi. Thằng nhóc cười hinh hích rồi nó bảo cậu cá với nó không, tuy hơi chột dạ nhưng do bị nó khích cho 1 hồi Thịnh Mẫn cũng nóng máu mà đồng ý. Nhưng rõ ràng trời không có mắt!!!! Khi đi hỏi Harong umma thì umma nói rằng TRIỆU KHUÊ HIỀN HƠN TUỔI CẬU! Cuộc đời Thịnh Mẫn đến đây là chấm hết…. Gì chứ dây dưa với thằng quỷ này tổn thọ bằng chết…. Hix…. Biết ngay mà, nó đòi cậu dẫn nó đi chơi công viên 1 ngày. Thực ra cũng không có gì to tát nếu như điều kiện của nso không là ĐI-CÙNG-TRIỆU-KHUÊ-HIỀN!!!! Và do trót hứa nên cậu không thể không thực hiện được và thế là cả đêm cậu ngồi cầu khấn tên Sói chết dẫm đó không đến vào ngày mai…. Nhưng thật sự là trời ghét cậu mà nên trời chưa sáng mà cái mặt con Sói nó đã rạng rỡ như nắng ban mai ngày sáng đã ló vào rồi.
-Đi nào!!- Tử Dương ngay lập tức kéo Khuê Hiền và Thịnh Mẫn đi khi giải thích tạm thời cho Khuê Hiền hiểu
-Ya! Thằng nhóc kia!!! Bữa…. bữa sáng!!!!- Nhi gào theo
-Thôi con, Thịnh Mẫn sẽ lo đồ ăn sáng cho Tử Dương.- Cỏ appa ngáp 1 cái- Hôm qua Tử Dương nó xin phép đi chơi rồi, nó lại nghĩ ra cái trò gì rồi, nhưng chả nói cho ai cả, Hách nhi cũng không biết….
…………….
Công viên:
-Em muốn chơi cái kia!!!
#@%!$$&6*^4
-Em muốn cái đó!!!
%^&%^((*&$#@!#$^$
-Em muốn chơi cái kia kìa!!
!$%$^%^*&(&(
Vừa đặt chân vào công viên Tử Dương đã dẫn cả 2 đi mọi ngóc ngách trong công viên như kiểu đây là nhà ở lâu năm của nó vậy. Nó xoay 2 người như chóng chóng, hết cái này đến cái kia không ngơi nghỉ, cho đến tận 10h trưa nó mới xanh rờn:
-Mua kem cho em ăn rồi chúng ta chơi 1 trò nữa thôi nhé?
Và cả 2 như chỉ chờ câu nói đó của nó nên hớn hở bế nó lên đi mua kem
-Cho cháu 1 kem dâu, 1 kem socola, 1 kem café.- Khuê Hiền mỉm cười với bác bán kem
-Của cậu đây.- Bác bán kem cười vui vẻ đưa cho Khuê Hiền 3 cái kem ốc quế rồi sửa lại cái mũ trên đầu nhìn Khuê Hiền và Thịnh Mẫn đang bế Tử Dương với ánh mắt ngưỡng mộ- Cậu còn trẻ vậy mà đã có 1 gia đình thật hạnh phúc.
-A! Không… cháu…- Khuê Hiền lúng túng
-Bác….hiểu nhầm rồi,- Thịnh Mẫn đỏ mặt
-Ba mẹ cháu rất đẹp đôi phải không bác? Ngày nào họ cũng hôn nhau trước mặt cháu đấy bác ạ. Sáng nào appa cháu cũng phải bế umma từ tầng đi xuống chứ ít khi umma tự đi lắ…uhm…uhm
Thịnh Mẫn nhanh tay bịt miệng Tử Dương đỏ mặt rít lên:
-CHU-TỬ-DƯƠNG.
-Cháu…xin phép…- Khuê Hiền lắp bắp, kéo Thịnh Mẫn bỏ đi trước con mắt mở to của bác bán kem
-CHU TỬ DƯƠNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!! EM MUỐN GÌ??????- Thịnh Mẫn gào lên
-Em chỉ đùa tí thôi mà…- Tử Dương bĩu môi, ai biết bác ấy tin chứ?
-Em…..
-Thôi được rồi, bây giờ chúng ta chơi nốt 1 trò rồi đi về nhé….. Em hứa sẽ không nói linh tinh nữa.- Tử Dương chớp mắt
Thịnh Mẫn hơi nguôi ngoai và để mặc Tử Dương kéo mình và Khuê Hiền về phía khu Đu quay khổng lồ
Sau khi mua vé cả ba hí hửng đi đến 1 boong để vào thì đột nhiên Tử Dương giựt tay ra khỏi tay Thịnh Mẫn khi cửa boong chuẩn bị đóng. Nó hét lên:
-Cái mũ của em để quên ở hang bác bán kem rồi!!! Em phải quay lại lấy!!!
Thịnh Mẫn chưa kịp phản ứng thì cái đu quay đã chuyển động dần dần rồi lên cao
….
Trong boong:
-TỬ DƯƠNG À!!!!!!!- Thịnh Mẫn hét lên, tay đập cửa boong không ngừng và càng nhanh, mạnh hơn khi cái dáng lũn cũn của thằng nhóc biến mất dần trong đoàn người rầm rộ
-Bình tĩnh nào Mẫn nhi…..- Khuê Hiền nắm vai Thịnh Mẫn kéo lại
-Làm sao đây? Tử… Tử Dương… nó ở dưới đó!!!! Anh mau bảo họ dừng lại đi Khuê Hiền!! Mau bảo họ dừng lại đi mà!!!- Thịnh Mẫn gào lên, hai hàng lệ đã chực trào ra nơi khóe mắt
-Được rồi Mẫn nhi em hãy bình tĩnh đi! Làm thế sẽ chả giải quyết được gì đâu.- Khuê Hiền hét lên khi Thịnh Mẫn không ngừng đập cửa kính gào tên Tử Dương
-Vậy anh mau làm gì đi!!!! Không thể cứ như thế này được!!!! Tử Dương…. 1 thằng nhóc 5 tuổi đang ở dưới đó mà không có người lớn đi kèm thì anh bảo tôi phải làm sao chứ?????- Thịnh Mẫn hét lên, giọng lạc hẳn đi
-Rồi mà, anh có số của giám đốc công viên, anh sẽ gọi và cho người tìm thằng bé, trong lúc đu quay đi xuống.- Khuê Hiền thở dài rút điện thoại bấm máy và nó tiếng Hàn- Giám đốc Kim, tôi là Jo KyuHyun đây. Tôi đnag bị lạc 1 thằng bé tên Chu Tử Dương, 5 tuổi, tóc đen ôm sát mặt. Áo kẻ sọc caro, quần sooc nâu, nó có 1 chiếc vòng thánh giá đeo ở tay, đi giầy thể thao đỏ. Anh hãy mau tìm nó và hãy trông nó giùm tôi.
Anh nói liền mạch và cúp máy không để người ở đầu dây bên kia nói thêm 1 tiếng nào, (Cha này máu lên não nhanh thế phun ra cả 1 câu dài như Vạn Lý Trường Thành ấy =”=) Anh quay sang Thịnh Mẫn đnag giương mắt khó hiểu bởi đống câu chữ anh vừa phun vào cái điện thoại tội nghiệp:
-Anh thông báo tìm rồi, họ sẽ báo cho chúng ta khi tìm thấy thằng bé.
-Làm sao mà anh….
PHỤT!
Thịnh Mẫn chưa nói hết câu thì đèn đóm đột nhiên vụt tắt và cái boong đu quay đột nhiên khựng lại làm cậu mất đà ngã dúi vào lòng Khuê Hiền. Chưa kịp đứng lên thì giọng nói của nhân viên trực ban đã vang lên đều đều 1 cách lo lắng:
-Xin chân thành xin lỗi quý khách. Do sự cố kỹ thuật nên đu quay tạm thời ngưng hoạt động trong ít phút, mong quý khách chớ hoảng sợ vì nhân viên đang hết sức cố gắng phục hồi sự cố. 1 lần nữa xin quý khách hãy bình tĩnh
….
Dưới mặt đất:
Tử Dương ung dung nhún nhảy quanh công viên với cái lon coke rỗng trên tay và 1 cái kẹo bông. Nó đắc chí nhìn cái đu quay đnag dừng lại lơ lửng trên không mà không khỏ tựi than phục mình. Vừa lúc ấy 1 ông già to béo bụng phệ lật đật chạy lại gào ầm lên với mấy ông bảo vệ
-Tại sao cầu dao lại bị ngắt bảng điện bị đổ nước ngọt dẫn đến chập điện là làm sao???? Các cậu làm ăn thế nào vậy????
-Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi đang khắc phục…
!@$#%$&*(&%
Tử Dương thở dài:
“Cháu vô cùng xin lỗi các chú….. Cháu cũng chỉ định dập cầu dao nhưng ai bảo các chú lắp cầu dao ở chỗ dễ nhìn quá, sợ các chú sửa được nhanh nên cháu mạn phép đổ thêm “1 ít” coke vào bảng điện thôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...