CỐ NHÂN! (by: An Viên)
Qúy I : Nhân duyên tiền kiếp – nữ nhân ma cà rồng triều đại Thanh Đế Khang
Tại gian phòng riêng của Từ Lam.
Nàng ta đang ngồi trước gương nhìn chính mình, chải chuốt lại tóc tai với ánh mắt chứa đựng sự xảo quyệt.
Miệng khẽ thầm nói: “Bách Thảo Kiều Nguyên, ngươi tưởng mình là thái tử phi rồi dám lên mặt với ta sao?...!Trước sau gì thì hoàng đế cũng sẽ bị lật đổ, thái tử thì bị loại bỏ để đại thân vương Danh Chân lên ngôi… Lúc đó ta sẽ là hoàng hậu, ngươi phải quỳ dưới chân ta mà cầu xin…”
Từ lam nhoẻn miệng cười một mình đầy đắc ý, thì bất chợt như đơ người ngồi bất động khi bị lưỡi gươm kề vào cổ bởi Du Thần.
Nàng ta nhăn mặt vì đau, máu chảy rỉ ra.
“Ngươi định làm gì vậy hả Du Thần? Ngươi có biết ngươi đang đụng vào ai không hả?” Từ Lam gằn giọng nói với nét mặt có chút hoảng hốt nhưng chẳng dms phản kháng, vì chỉ cần nhúc nhích thì sẽ bị lưỡi gươm cứa mạnh vào mạch cổ.
Du Thần nhếch môi cười nhưng tắt lịm ngay sau đó, lên giọng nói: “Ngươi là ai không liên quan tới ta… Ta tới đây để nói ngươi biết một điều, đừng đụng tới thái tử phi nếu không ngươi sẽ chẳng yên thân mà ở trong Liêu Thành này đâu… Đó là những gì thái tử ra lệnh!”
“Chậc… Tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện đó…” Từ Lam thản nhiên đáp lại với điệu cười khinh bỉ, tiếp lời: “Vậy ngươi theo lệnh thái tử sẽ định làm gì ta đây?...!Ngươi chẳng qua chỉ là một tướng quân nhỏ bé đi theo thái tử, con của gia tộc Du Thiên Môn chẳng mấy quyền lực… chỉ bằng cái móng tay của gia tộc Từ Liêm ta…”
“Xẹt”
“Á” Từ Lam kêu rên lên một tiếng, nét mặt nhăn lại hiện rõ sự đau đớn, ôm lấy cánh tay trái của mình khi bị Du Thần chém một nhát, tứa ra máu.
Vì là gươm bạc nên vết thương sẽ lâu lành đối với ma cà rồng.
Từ Lam trừng mắt lên nhìn Du Thần quát tháo: “Ngươi dám làm ta bị thương sao?...!Ta sẽ báo với phụ thân ta trừng phạt ngươi…”
“Trừng phạt?” Du Thần chợt cười khi nghe Từ Lam nói vậy, nét mặt chàng lạnh như vô cực với ánh mắt như nhát dao chết người nhìn nàng ta, gầm giọng nói: “Ngươi nghĩ phụ thân ngươi sẽ làm gì ta đây, với lý do chẳng vào đâu này… À… ngươi là nữ nhi của đại tướng quân thống lĩnh cả đội quân vệ thần ở triều đình, còn là cháu gái của hoàng hậu Từ Nhã, thảo nào ngươi lại tỏ vẻ như vậy… Nhưng ta ngang tầm với phụ thân ngươi đây, người đừng tưởng ta không dám làm gì ngươi… Chỉ cần thái tử ra lệnh, ta có thể giết chết ngươi đấy, đây chỉ là trừng phạt nhẹ để ngươi biết điều nếu dám đụng tới những thứ liên quan đến thái tử…”
Dứt lời, Du Thần quay người đi một cách thẳng thừng rời khỏi đây, khiến Từ Lam tức như muốn điên cả lên nhưng không làm gì được.
…
Kiều Nguyên đang ở trong phòng gần chỗ tắm hồ đá được xây trong sau Tây cung, nơi thái tử hay nghỉ ngơi ở đây mỗi khi giải quyết việc triều chính căng thẳng.
Nàng đứng yên cho Tuyết Cẩm tháo trang sức trên đầu xuống, rồi đến cởi từng lớp y phục rườm rà này ra khỏi người.
“Thái tử phi có đến Lãnh cung để diện kiến các mỹ nhân cũng như các đấng hậu cung không? Để nô tì đi chuẩn bị trang phục cho người.” Tuyết Cẩm nói giọng đều đều, khẽ mỉm cười ý tứ.
Tay kéo nhẹ phần dây thắt ở eo nàng ra, rồi cởi lấy lớp áo choàng bên ngoài ra khỏi.
Ánh mắt thoáng lạnh lẽo vô cảm, nàng nhẹ giọng đáp lại: “Vậy ngươi chuẩn bị, tối nay ta sẽ tới!”
“Hình như thái tử có vẻ rất quan tâm thái tử phi đấy, nên đã cho người mang những cánh hoa hồng rải đầy hồ đá để người ngâm mình, còn có cả tinh dầu hoa tường vi mà người thích nữa này.” Tuyết Cẩm nói với giọng thích thú.
Kiều Nguyên đưa mắt nhìn sang hồ đá với những cánh hoa hồng đỏ nổi trên mặt nước, thêm làn hơi trắng cùng mùi hương tường vi bay lan tỏa khắp không gian nơi này.
“Ngươi nghĩ sau này thái tử có yêu thương ta thật lòng không? Ngươi thấy thái tử là một người như thế nào?” Kiều Nguyên hỏi với ánh mắt hoài nghi.
Tuyết Cẩm vừa cười vừa chải tóc để búi lên cho gọn, để Kiều Nguyên xuống hồ đá tắm mà không bị ướt, Tuyết Cẩm đáp lại: “Theo nô tì thấy thì thái tử là một ma cà rồng uy nghiêm, tại nô tì không tiếp xúc với thái tử nhiều nên không rõ lắm.”
“Còn ta thấy thái tử là một con người lúc lạnh lùng như tảng đá vô tri vô giác, lúc ấm áp quan tâm lúc thì lạnh nhạt vô tâm bất cứ điều gì.
Đôi khi cảm thấy thật khó hiểu với con người này… Ta gặp thái từ lúc nhỏ, thì thấy người có chút hóng hách… Nhớ lại hồi đó ta với người kiểu như oan gia vậy…”
“Oan gia?” Thiên Dương trầm giọng lên tiếng sau khí búi xong tóc cho Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên giật mình quay phắt người lại, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Thiên Dương, khi thấy chàng xuất hiện bất thình lình như vậy.
Thiên Dương vào một cách âm thầm lặng lẽ khi nghe Kiều Nguyên đang nói về mình, chàng chợt cười lên giọng đáp: “Ta có nhiều tính cách như vậy sao?”
Kiều Nguyên có chút lúng túng nhưng nhanh chóng trờ lại bình thường, cất giọng đáp: “Sao thái tử lại ở đây?”
“Đây là hồ đá, chỗ tắm của ta.
Ta vì sao không thể đến?” Thiên Dương trả lời với giọng ôn nhu, khẽ vòng tay ôm lấy eo nàng kéo sát lại, nhíu mày nhìn nàng rồi tiếp lời: “Nàng không muốn ta ở đây sao?”
Kiều Nguyên nhìn Thiên Dương gượng cười, đưa tay đẩy chàng ra đáp: “Giờ ta phải đi tắm, để còn tới Lãnh cung diện kiến hoàng hậu, thái hậu với các hậu cung khác nữa.
Ta còn chưa tới hỏi thăm hoàng thượng nữa đấy.
Thái tử mau ra ngoài đi!”
Nói rồi nàng định cởi bỏ lớp áo rộng trắng mỏng tang cuối cùng rồi bước xuống hồ đá thì Thiên Dương giữ lại, kéo tay nàng ngồi xuống bền mép hồ đá.
“Thái tử định làm gì vậy? Không định để cho ta tắm sao mà lại ngồi đây?” Kiều Nguyên thắc mắc nhìn Thiên Dương hỏi.
Thiên Dương nghiêng đầu sang nhìn Kiều Nguyên với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó, đưa tay sờ lấy khuôn mặt nàng ghé sát lại thầm nói: “Ta muốn tìm hiểu mọi thứ về nàng.
Ta vẫn thật sự chưa hiểu nàng bởi vì thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau chưa lâu thì bây giờ đã nàng đã là người của ta, như vậy chúng ta sẽ dễ hiểu nhau hơn.”
Ánh mắt hai người nhìn nhau chứa đựng cảm xúc khác nhau, tim nàng chợt chệch đi một nhịp.
Thiên Dương khẽ tiến sát lại, mặt sát mặt chỉ cách nhau vài centi.
“Không được vào trong, công chúa… Công chúa…” tiếng nô tì vang lên ầm ỉ khi cố ngăn cản Y Hỉ đang lao vào trong hồ đá – chỗ tắm của Thiên Dương.
“Ta có chuyện phải nói với thái tử, các ngươi dám ngăn ta sao?” Y Hỉ quát lên với nét mặt dữ tợn, xông vào làm phá tan bầu không khí riêng tư của hai người.
Y Hỉ như căng con mắt nhìn Thiên Dương và Kiều Nguyên đang bên nhau, cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng cố tỏ ra như chưa hề có chuyện gì.
Thiên Dương như cảm thấy đang bị làm phiền, đứng dậy nhìn Y Hi với nét mặt lạnh tanh pha sự giận dữ, ánh mắt in hằn những tia sắc nhọn, gằn giọng nói:
“Không có sự cho phép của ta sao ngươi dám xông vào đây, công chúa Y Hỉ?...!Ngươi có biết ngươi đang gây ồn ào chỗ riêng tư của ta không?”
Y Hỉ có chút hoảng hốt và sợ hãi khi thấy ánh mắt đáng sợ đầy tức giận của Thiên Dương, nhưng mặc kệ không quan tâm, hít một thật sâu rồi đáp: “Ta tới đây gặp thái tử để nói cho huynh biết rằng, hoàng thượng đã đồng ý cho ta làm thiếp của huynh, sắc phong cho ta là Trắc phi rồi.”
Thiên Dương với Kiều Nguyên ngạc nhiên khi nghe Y Hỉ nói, Kiều Nguyên đi tới nắm lấy tay chàng nhìn chàng với ánh mắt dường như không muốn chuyện này.
Thiên Dương chợt nhếch môi cười khinh với nét mặt lạnh tanh, chàng buông một câu phũ phàng: “Trắc phi?...!Được thôi cứ cho là phụ vương ta đồng ý đi, rồi ngươi sống trong danh phận là vợ của ta… Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta chỉ một thái tử phi là Kiều nguyên và sẽ không tam thê tứ thiếp gì cả… Mau đi khỏi đây cho ta…”
Y Hỉ như giật mình khi thái tử lớn giọng như vậy, nét mặt nhăn nhó không biết nói gì, đành quay người đi khỏi đi không quên liếc mắt nhìn Kiều Nguyên một cái, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
“Có vẻ như công chúa Y Hỉ rất yêu người đấy thái tử? Có vẻ như lời vừa rồi mà công chúa nói là thật đấy!” Kiều Nguyên nhìn Thiên Dương đáp với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng sâu trong thân tâm nàng lại nghĩ một dự định sắp tới phải giải quyết rồi.
“Tại sao phụ vương lại không nói cho ta biết chuyện này chứ? Chắc chắn, công chúa đã nài nỉ phụ vương rồi.
Đã biết là cô cô của ta dù chỉ hơn nhau có vài tuổi nhưng tại sao lại làm vậy chứ?” Thiên Dương càu nhàu với nét mặt khó chịu bực tức.
Kiều Nguyên nắm tay Thiên Dương kéo đi lại chiếc ghế gỗ bành dài có lót tấm nệm vàng ngồi xuống, nàng lấy quả táo đen trong giỏ đặt vào tay chàng chỉ mỉm cười đáp:
“Thôi bỏ qua chuyện vừa rồi đi.
Chỉ cần thái tử nghĩ đến ta là đủ!...!Ắt công chúa đó từ phải hối hận và từ bỏ thôi!”
Thiên Dương nhìn nàng cười trừ, nét mặt lãnh đạm, trầm giọng đáp: “Ăn táo cùng ta chứ? Hay muốn xuống dưới hồ đá với ta?”
“Tùy theo ý thái tử thôi!” Kiều Nguyên cười đáp nhanh, khẽ sà vào lòng người Thiên Dương, tắt ngay nụ cười sau đó với ánh mắt chứa đầy gai nhọn với ý nghĩ: “An Ỷ Hi, kẻ phiền phức.
Ta phải loại bỏ những kẻ không cần thiết này thôi, từng kẻ một…”
…
Đêm tại lầu Phượng Ngọc.
Trên lầu cao nhất của Phượng Ngọc, nơi các gian phòng mật được thiết kế riêng dành cho các tiểu thư, công tử hay những ma cà rồng có chức quyền, những thủ lĩnh cái bang đều tới đây để bàn bạc chuyện.
“Ngươi đã báo cho Bách Thảo Kiều Nguyên tới đây chưa? Ngươi có chắc nó sẽ tới chứ?” Đô đốc Bách Thảo Kiệt nói giọng khàn khàn hỏi Thái Uy.
Thái Uy gật đầu đáp nhanh: “Tiểu thư sẽ tới thôi thưa đại nhân, chắc do gặp trở ngại vì có thái tử nên tới muộn thôi!”
“Phịch”
Đúng lúc Kiều Nguyên từ cửa sổ bay vào tiếp đất nhẹ nhàng, kéo mũ áo choàng xuống đi tới khẽ cúi đầu mỉm cười hành lễ.
“Con tới rồi thưa phụ thân, thứ lỗi cho con đến muộn!” Kiều Nguyên nói giọng thể hiện sự kính cẩn với ông.
“Mau ngồi xuống đi, ta có chuyện cần bàn bạc với con!” Ông đáp với vẻ mặt nghiêm nghị.
Kiều Nguyên đi ngồi xuống ghế đối điện với ông Bách Thảo Kiệt, nét mặt vô cùng bình thản, khẽ nâng lấy ly rượu huyết uống vài ngụm.
“Nghe nói, con đang bị hoàng hậu Từ Nhã cùng một số kẻ muốn hạ thủ con?” Ông lo lắng nhìn Kiều Nguyên hỏi.
Kiều Nguyên khẽ nở nụ cười bình thản nhẹ giọng đáp: “Phụ thân không cần lo, con có cách để tồn tại trong chốn hậu cung.
Tuy là thái tử phi chỉ thấp hơn hoàng hậu đó, nhưng con sẽ lật đổ ả ta tròng thời gian sắp tới thôi.”
“Do đó con nên tấn công hoàng hậu trước, để gia tộc của ả ta phía Tây Đô yếu thế và thâu tóm luôn.
Dần dần chúng ta sẽ nắm coi như toàn bộ quân đội khắp bốn phương, lật đổ tên hoàng đế đó và tuyệt vong triều đại nhà Cổ này.” Ông nói với giọng đầy sự sự toan tính cùng với nụ cười đắc ý.
Kiều Nguyên cầm lấy ly rượu huyết đến cạn, khẽ vụt ra tiếng thở dài, hạ tông giọng nói: “Vậy thì phải để hoàng hậu phạm lỗi trước, con sẽ khiến ả ta phạm lỗi tày trời sau đó với cái giá phải trả.
Con sẽ cướp lấy ấn chương của hoàng hậu, ấn chương chính là đại diện cho quyền lợi và quyền uy của hoàng hậu.
Con sẽ khiến ả đánh mất hết quyền lực của mình rồi dần dần đến các hoàng tử, hoàng đế… và cuối cùng là thái tử Cổ Thiên Dương.”
“Nhưng chọn cách tấn công trực diện không phải là ý hay.
Nếu tiểu thư muốn thắng tốt nhất phải nên chuẩn bị một vài việc.” Thái Uy im lặng nãy giờ mới lên tiếng khi nghe Kiều Nguyên nói chiến lược của nàng.
Ông Bách Thảo Kiệt vội lên tiếng đáp trả ý kiến của Thái Uy: “Có thể chiến đấu nhưng không thể chuẩn bị để chiến thắng, muốn đấu thì phải đấu như thái tử phi đây lúc bản thân phẫn nộ nhất chính là lúc muốn tấn công nhất…”
“Nhưng chỉ dựa vào sức lực của một mình tiểu thư nếu có gì sơ sẩy rước họa vào thân!”
“Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta?” Kiều Nguyên nhìn đáp, ánh mắt sắc lạnh nhìn Thái Uy khi nghe chàng ta nói vậy.
Thái Uy nhìn thấy ánh mắt nâu lạnh của Kiều Nguyên đang nhìn mình vội cúi nhẹ đầu đáp lại: “Ta không dám!”
Kiều Nguyên đứng dậy nhìn phụ thân mình, cũng muộn rồi đến lúc nàng phải trở về Liêu Thành tránh sự nghi ngờ, nàng mỉm cười nói: “Ta chưa bao giờ để kẻ nào hơn ta, cũng chưa bao giờ muốn kẻ nào thắng ta cả… Cũng như ta không muốn kẻ nào đẹp hơn ta… Tới đây thôi, đến lúc con phải đi rồi thưa phụ thân.
Có gì con sẽ tìm cách lấy những sách lược của thái tử đang định hướng cho hoàng đế đưa phụ thân.
Hãy chờ cho đến ngày con lật đổ cả hoàng cung!”
Nói rồi, nàng khẽ cúi đầu chào, dội mữ áo choàng lên đầu rồi nhanh chóng bay qua cửa sổ rời đi một cách chớp nhoáng, không thấy bóng dáng.
“Không ngờ ta lại có đứa con gái vừa có có sắc, tham vọng quyền lực như vậy, không uổng công ta nuôi dạy nó.
Cho nó tiếp cận với thái tử ngay từ nhỏ nên mới được làm thái tử phi, mưu mô tính kế một cách quyết đoán và cũng không kém phần ác độc.” Ông nói giọng đều đều, vẻ mặt thỏa mãn với nữ nhi của mình.
Một nam nhân tóc trắng bay lòa xòa trong gió, đứng trên mái hiên phía sau mép tường gần cửa sổ sau khi nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi.
Ánh mắt lạnh lẽo cùng nét mặt băng lãnh, sau đó bay đi.
…
Kiều Nguyên nhanh chóng về lại Liêu Thành sau khi xuất cung để gặp phụ thân bàn bạc số chuyện.
Nàng cũng chưa muốn về Tây cung nên nán lại đi tản bộ tới Mộc Cầm Viên để cắt một vài hoa hồng đem về.
Nàng vươn tay định với tới cành hoa hồng đỏ nở tươi ở phía trong kia thì bất ngờ có một bàn tay cùng lúc chạm vào cành hoa hồng đó.
Nàng vội thụt tay lại, trợn tròn mắt một cách ngạc nhiên nhìn Tử Tây hoàng tử, nàng thốt lên:
“Thật không ngờ lại gặp ngài ở đây, Tử Tây hoàng tử!”
Tử Tay chợt nở nụ cười ôn nhu đáp: “Hình như thái tử phi đây rất thích hoa hồng thì phải?” ngài đưa tay ngắt lấy bông hoa hồng đỏ đó gắn lên phía mép tai của Kiều Nguyên một cách tự nhiên, làm nàng như ngơ người ra.
Kiều Nguyên có chút lúng túng nhưng nhanh chóng lấy lại bình thường vội đáp: “Chỉ là ta muốn không khí trong phòng của thái tử dễ chịu hơn, nên tới ngắt vài cành hoa hồng đem về thôi.
Đó chuyện bình thường ta vẫn hay làm, khi từng ở phủ!”
“Thật vậy sao?...!Ta thấy bông hoa hồng này rất hợp với thái tử phi đấy.” Tử Tây cười đáp, ánh mắt dường như đổ gục trước nhan sắc như giọt sương mai của nàng.
Kiều Nguyên gượng cười, đưa tay tháo hoa xuống bình thản đáp: “Ta vốn không cài hoa tươi… Hoa tươi vốn nở rất đẹp nhưng tới một ngày nào đó sẽ trở nên khô héo.
Nhưng cỏ tuy không đẹp như hoa, nhưng lâu tàn, có thể dùng hết lần này đến lần khác.
Giờ này chắc thái tử đang chờ ta, ta xin cáo lui!”
Nói rồi, Kiều Nguyên ôm bó hoa hồng trong tay nhanh chóng bay đi, để lại một mi hương hoa tường vi phản phất.
Điều đó, làm cho Tử Tây cảm thấy thú vị với nữ nhân này nhưng để bắt chuyện lâu dài thì không phải dễ dàng.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...