Cố Nhân
Học đường Bạch Mã, bên trong một vị phu tử đang đọc sách:
“Nhân chi sơ.”
“Nhân chi sơ –“ tiểu đồng phía dưới cũng nghiêm trang giọng điệu đọc lên.
“Tính bổn thiện.”
“Tính bổn thiện…“
“Tính tương cận…” ánh mắt sắc bén quét qua hàng cuối học đường, trong góc một tiều đồng đang gối lên sách ngủ say sưa.
Để quyển sách xuống, trong lúc mọi người đang hô vang tụng sách, phu tử cúi đầu, ở bên tai tiểu đồng kêu: “Tập Tương Viễn.”
Tiểu đồng không kiên nhẫn sờ sờ lỗ tai bên trái, quay đầu về phía khác ngủ ngon lành.
Nhặt lấy sách vỗ vào đầu nhỏ của cậu, trong nháy mắt thanh âm bị đau của tiểu đồng vang lên. “Tên khốn nào phá phách ta! Ta đang ăn gà mà!”
Ngẩng đầu lên, lại thấy một đôi mắt nhàn nhạt tiếu ý. Tập Tương Viễn thầm nghĩ một tiếng không tốt rồi, liền vội vàng đứng lên cúi mặt nói nhỏ với người phía trước. “Phu tử…”
“Ừ.” Phu tử gật đầu một cái, vỗ vỗ vai cậu. “Ngồi xuống đi. Không được ngủ gà ngủ gật.”
Tập Tương Viễn gật đầu liên tục, sờ sờ đầu rồi ngồi xuống, cũng không dám lười biếng nữa.
Khó khăn đọc sách một ngày, cuối cùng tiếng chuông hết giờ cũng vang lên. Tập Tương Viễn hưng phấn cầm quyển sách chuẩn bị rời đi, một âm thanh lại vang lên bên tai. “Tập Tương Viễn, con lưu lại một lát.”
Tập Tương Viễn bất đắc dĩ xoay đầu: “Phu tử có chuyện gì không ạ?”
“Ừ.” phu tử gật đầu một cái, sau đó đem quyển sách mở ra trước mặt Tập Tương Viên. “Hôm nay học được gì đọc ta nghe.”
Tập Tương Viễn thầm nghĩ quả nhiên, trong lòng thống khổ vô cùng. Mặt ngoài không dám biểu lộ, chỉ đành liếc mắt một cái liền cầm quyển sách lên bắt đầu tụng.
Cái này kéo dài hơn một canh giờ, đến khi hoàng hôn buông sau núi mới kết thúc. Cha mẹ Tập Tương Viễn đã lo lắng mà tìm tới, tiểu tử cao hứng chạy như bay vào lòng cha mẹ. Phu tử cũng mỉm cười đi tới, đứng trước mặt hai người mà giải thích. “Hôm nay ta gọi Tương Viễn ở đây đọc sách, cho nên muộn một chút, để các ngươi lo lắng.”
“Không sao. Không sao.” Phụ thân liên tiếp khoát tay, ha ha cười một tiếng. Mạnh tiên sinh, ta chỉ có chút không yên lòng. Vừa văn hôm nay công việc đã xong, liền tới xem tiểu quỷ lanh lợi này. Tiên sinh chú ý quản giáo, đánh hắn một trận là tốt nhất.”
Phụ thân nói xong, quở trách gõ đầu con trai một cái. Hắn lập tức kháng nghị: “Đừng gõ đầu con mà.”
“Con nói rồi đừng gõ đầu của con. Con ghét nhất bị người khác gõ đầu.” Hôm nay còn bị gõ hai lần.
Tiểu hài tử phiền muộn không ngừng sờ đầu mình, nhìn ngây thơ. Ba người cũng bị cảnh tượng này chọc cười. Cười xong, hai người đứng dậy cáo từ phu tử.
“Cáo từ.” Mạnh Sách gật đầu, chắp tay cáo biệt hai vị.
“Phu tử ngươi không đi cùng chúng ta sao?” Đi được một đoạn, Tập Tương Viễn đột nhiên quay đầu lại hướng phu tử hô lớn.
“Không đi.” Mạnh Sách cười lắc đầu một cái.
Tập Tương Viễn rời khỏi tay cha mẹ, thật nhanh chạy đến trước mặt phu tử, ngửa khuôn mặt lên, có chút kỳ quái hỏi. “Phu tử ở đây chờ ai sao?”
Không biết có phải là ảo giác, Tập Tương Viễn tựa hồ thấy nụ cười trên gương mặt phu tử ngưng lại, yên lặng khoảng một giây. Người trước mặt mỉm cười lắc đầu một cái.
“Không. Không có.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...