Đường xuống nhà giam ngày càng tối, một tên lính cầm đuốc đi trước, hai tên đi sau nàng.
A Ly vừa đi vừa đỡ Vân Nguyệt, mùi dưới này vừa ẩm vừa hôi khiến hai người họ khó chịu.
Đến một phòng không có ai, tên lính mở cửa nhìn hai người, khi vừa bước vào cánh cửa liền đóng sầm lại.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Không sao, khụ…”
Sắc mặt nàng có phần xấu đi từ lúc xuống đây, A Ly lo sợ tìm một nơi sạch sẽ để đống rơm lên dìu nàng xuống.
Một thứ mà người nàng mượn thân Vân Nguyệt không biết, thân thể này không chịu được ẩm thấp bụi bẩn, nó giống như căn bệnh hen vậy.
A Ly biết điều đó nên từ khi xuống đây luôn quan sát nàng.
“Tiểu thư, người thở đều đi…”
A Ly vừa đưa lọ nhỏ gì đó đến mũi nàng, rồi vuốt ngực giúp nàng.
Lúc này Vân Nguyệt nhận ra có lẽ cơ thể này mắc bệnh gì đó, nhìn loạt thao tác cũng như thứ trước mặt nàng đã hiểu phần nào.
“Ta không sao, em ngồi nghỉ đi.”
“Tên đó thật quá đáng, hắn dám làm vậy với người… Một công chúa được bao bọc hắn dám trêu trọc còn dòm ngó…”
A Ly bực tức xả một tràng kìm nén nãy giờ.
Vân Nguyệt lắc đầu không nói gì, có điều họ không biết những gì họ nói, ngay bên cạnh tường đã có người nghe thấy.
Bên này là hai người thì bên kia là ba nam nhân ngồi một góc, vừa đủ để nghe lời họ nói, nam nhân ngồi giữa nắm chặt tay gân xanh nổi lên đủ thấy hắn tức giận như nào.
Trời vừa mới hửng sáng, cửa giam phòng nàng mở ra, vài tên lính nhắc nhở họ.
“Tỉnh lại ngay, đến giờ rồi.”
Vân Nguyệt vì khó chịu mãi mới chợp mắt, nàng khó chịu mở mắt ra, A Ly cũng tỉnh lại ngay khi có người bước vào, đỡ nàng dậy theo họ đi.
Trước đó, phòng bên cạnh cũng bị dẫn đi từ trước.
Vẫn là nơi tối hôm qua nàng bị đưa đến, Tam Vương gia huênh hoang ngồi trên cao như vị vua chuẩn bị trừng phạt con dân.
“Chà chà, xem kìa nhị ca của ta lại ra nông nỗi này.”
Vân Nguyệt vừa vào cửa đã thấy ba thân ảnh đang quỳ dưới đất, công thêm giọng điệu giễu cợt, nàng đã đoán ra họ là ai.
“Vương… Tử Dực,… ổn không?”
Nàng mấp máy môi hỏi, trên gương mặt cương nghị góc cạnh ấy đã có vài vết bầm tím, trên người bết bát nhưng không che được nét tuấn tú ở đó.
Vương Tử Dực được nàng hỏi, lòng hắn ấm hẳn lên, chỉ như vậy là quá đủ rồi.
Nhưng hắn lại không đáp mà lạnh lùng quay mặt đi.
Thượng Vân Nguyệt sững người, xung quanh ở đây còn có mấy vị quan trọng trách, Thượng lão cũng có mặt, sau vụ việc Lục Thái tể, Hoàng Thượng cân nhắc đã đề ông lên chức Thái tể nên hiện giờ Thượng lão là Thượng Thái tể.
“Các vị ở đây đều nắm bắt sự việc, nói ta nghe xem Vương phủ nên xử lý thế nào?”
Các quan nhìn nhau e dè không dám lên tiếng, một mặt hầu như trong đây đều là trung thần cũng như có giao tình với Vương gia, một mặt còn e dè Thượng Thái tể, ai mà không biết đây là đích nữ của ông.
“Dù là ai, thần thấy cần xử nghiêm khắc để làm gương, Tam… Hoàng đế nghĩ sao ạ?”
Ngô thị lang dưới trướng người mới thay Thượng lão, nhưng ai cũng nhận ra trước đây là kẻ luôn phản nghịch khi ông làm Thượng thư.
Hôm nay không những ngầm công kích ông mà còn tâng bốc Tam gia.
“Hay, nói hay lắm.
Còn các khanh có ý kiến gì?”
Được Ngô thị lang tôn gọi Hoàng đế, Tam gia gật gù thoả mãn nhìn một lượt.
Lúc này Thượng Thái tể mới chắp tay nói.
“Khởi bẩm, lời của Ngô quan nói rất đúng, nhưng hiện tại chứng cứ vẫn chưa đủ để khẳng định người đó là Vương gia… hơn nữa ai cũng biết Vương gia trước nay đều trung nghĩa, đương đầu mọi hiểm nguy để bảo vệ nước ta…”
“Đủ rồi… không phải nói có chứng cứ sao, chưa đủ là như nào… ông đừng tưởng mình lên Thái tể muốn nói gì cũng được.”
Tam gia đã không vui ra mặt khi ông cung kính nhưng không hề coi mình là Hoàng đế, lại còn ở trước mặt ngợi ca Vương gia.
“Người phải thôi là nhà ngươi… không phải dày công dàn dựng để ta mắc bẫy sao, đúng ý ngươi rồi nên thả người vô tội ra.”
Giọng nói cứng rắn xen phần chế giễu vang lên, làm sao hắn không nhận vấn đề binh lính, tất cả một tay hắn huấn luyện trình độ họ ra sao không ai rõ hơn hắn.
Lúc nhận được tin, hắn đã nghi ngờ sau khi thám thính nhận ra phần lớn quân ở đó đã bị thay thế sang người khác.
Việc hắn biến mất trùng với thời điểm có thích khách cũng là do bọn họ dựng lên.
Nhưng dù biết trước, hắn vẫn làm như vậy bởi an nguy của nàng vẫn quan trọng hơn.
“Vô tội? Làm sao ngươi có thể khẳng định nàng ta vô tội?”
Tam Vương gia khiêu khích hắn, nguồn tin cho biết Vương phi chính là người hắn yêu thương cũng là điểm yếu của hắn.
“Vậy đã đủ chưa?”
Trên tay Vương gia xuất hiện tờ giấy từ lúc nào, Vân Nguyệt quỳ bên cạnh nhìn thấy tờ giấy khá quen mắt, dự cảm xấu phập phồng trong nàng.
“Hưu phu?”
Tam Vương gia được người đưa lên, đọc được dòng chữ mà trợn mắt hỏi lại.
“Đúng thế, ta và Thượng tiểu thư đã không còn liên quan, nếu không tin có thể lấy lời khai của người ở phủ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...