Trước khi rời khỏi Ngũ Sơn, ông lão còn đưa cho nàng một thứ, còn tận tình nói khi biết nàng không hiểu.
“Đây là Kim Hoàn Cơ… nó giúp hồi phục nhanh chóng nội lực, nếu hắn ta dùng thì cần thời gian nếu không sẽ khiến mất hoàn toàn một tầng nội lực…
Nữ tử ngươi, nội lực đang biến đổi để có Hoả lực, rất tốt khi có nó… Nhưng ta chỉ có một…”
“Ta có thể mang về?”
“Được… có điều phải dùng chân thân của ngươi giữ nó mới không làm hỏng.”
Nàng suy tư, vậy là phải lựa chọn, nhưng đang vội vàng nên nàng đưa nó vào chân thân mà không chút biểu cảm liền biến mất.
Cuối cùng nàng là vẫn để cho hắn dùng, Vân Nguyệt đưa Kim Hoàn Cơ cho Tạ Lâm dặn dò.
Đến khi hắn dùng nàng cũng đã rời khỏi rồi, có điều nó lại không như nàng tính.
“Khi nào Vương gia các ngươi về… một ngày mặt trời mới được cho dùng.”
Chưa để Tạ Lâm hiểu thì nàng đã rời đi, đến khi nhìn kĩ vật trong tay, Tạ Lâm mới bàng hoàng, Vương phi từ đâu mà có nó rốt cuộc nàng có như vẻ ngoài.
- --------
“Hự.”
Hoàng Minh Bảo tiếp một tay khiến Gia Phong bay ra một đoạn, Dạ Thu và A Ly cũng thu tay về.
Vân Nguyệt vẫn đứng lặng người ở đó, từ khi Tạ Lâm xuất hiện rồi đưa cho hắn đôi mày đẹp đã nheo chặt lại.
Một thứ ánh sáng trắng xanh bao quanh hắn, Vương Tử Dực thực lên cấp cao nhất ở linh lực của mình.
Tạ Lâm đỡ Gia Phong đứng sau hắn.
“Nguyệt Nguyệt… là nàng ép ta.”
Vương Tử Dực nói xong liền vận linh lực của mình, vốn là mọi người sẽ biết hắn mang linh lực gì vì nãy giờ hắn chỉ dùng ám khí còn bọn họ dùng linh lực.
Nhưng lại quên mất một điều, chưa nói đến bị thương trước đó, hắn còn dùng Kim Hoàn Cơ sai thời điểm nên không một ai biết nội lực hắn đang bất ổn, linh lực cũng thế mà thành màu kì lạ.
Lời vừa nói xong, Vương Tử Dực đã thoắt cái đứng cạnh nàng lúc nào.
Hoàng Minh Bảo phản ứng nhanh nhất cũng không kịp, Vương Tử Dực đã tạo một không gian vô hình nhốt nàng trong đó.
Trong và ngoài đều nhìn được chỉ có điều không ai vào cũng như ra khỏi đó.
Vân Nguyệt dù có đập hay phóng liên tiếp hoả lửa đều không có tác dụng.
Vương Tử Dực ra hiệu cho Tạ Lâm cùng Gia Phong.
Tạ Lâm nhìn cảnh tượng nãy giờ cũng hiểu ra đôi phần, không ngờ Vương phi điềm đạm mỏng manh lại là truyền nhân Hoả lực, ngẩn ngơ đôi chút hắn vẫn không quên tội do mình gây ra, chỉ cần hắn không mang Kim Hoàn Cơ đến có phải mọi chuyện sẽ khác.
“Vương gia… người dừng lại…”
Tạ Lâm có ý muốn khuyên ngăn hắn, nếu để Vương gia biết sự thật chắc chắn hắn sẽ hối hận chết mất.
Vậy nhưng Gia Phong nóng tính không nói, đến cả Vương gia bình thường trầm tĩnh cũng lừ mắt cho rằng hắn muốn đứng về phía nàng.
Phận làm tôi tớ đâu dám kháng lệnh, Tạ Lâm mong rằng khi biết sự thật hắn đừng quay sang trách ngược lại.
Dạ Thu, A Ly hay Minh Bảo đều tìm mọi cách phá vỡ không gian ấy, có điều đều không xê dịch hay tác động gì.
Mắt thấy có lực tấn công về mình, bọn họ đành quay hướng mà đôi phó.
Vân Nguyệt vô vọng nhìn, dù họ có giỏi như nào đi nữa vốn nàng và ca ca ngang nhau, nhưng từ đầu cấp của Vương Tử Dực đã cao hơn nàng, nếu hắn không dùng Kim Hoàn Cơ, phần thắng bọn họ còn nắm chắc, chỉ tiếc nàng tính sai một bước.
“Đừng mà… dừng lại đi…”
Đúng như nàng nghĩ, bên Minh Bảo đã yếu hơn, dường như họ không thể chống đỡ thêm.
Vân Nguyệt dùng mọi cách, nàng lôi Độc Vô Tiêu hay vận hết nội lực cũng đều không được.
Chỉ đến khi A Ly phụt ngụm máu, Dạ Thu và Minh Bảo tương tự, nàng trượt dài xuống đất hét lên, đôi mắt kiên cường đã sớm ửng đỏ.
“Dừng… Vương Tử Dực dừng lại… ta đồng ý… ta đồng ý…”
Lúc này Vương Tử Dực mới ngừng lại, ba người kia cũng khuỵa xuống, A Tứ vội đỡ A Ly.
“Không sao chứ?”
A Ly lắc đầu quay sang nhìn hai người kia, họ cũng không khá hơn là bao.
“Vương Tử Dực… thả ta ra...!Ngươi sợ ta nuốt lời?…”
Vân Nguyệt nóng nảy hướng hắn yêu cầu, nhìn ra tia chần chừ ở đó nàng nhếch môi mỉa mai.
Vẫn là hắn nhượng bộ, phất tay lập tức không gian đó biến mất, nàng liền chạy đến chỗ Minh Bảo.
“Hiccc… muội xin lỗi, đều tại muội…”
Minh Bảo đâu nỡ nhìn muội muội khóc, gượng người xoa đầu nàng.
“Minh Minh mạnh mẽ đâu rồi… ta không sao nhìn này…ưm…”
Vừa muốn chứng minh liền khẽ kêu một tiếng bị nàng nhìn mà ngượng cả người.
Vân Nguyệt bắt đầu dùng linh lực của mình giúp hắn trị thương, một hồi Minh Bảo cũng ổn, nàng chuyển hướng đến A Ly.
Dạ Thu đã có thể tự hồi phục bởi ký ước.
Đợi tất cả đều có thể đứng lên, không ai ngờ là nàng quỳ xuống trước mặt Hoàng Minh Bảo.
“Muội…”
“Ca ca… thay muội xin lỗi phụ mẫu,...!Hoàng Minh Nguyệt này bất hiếu, không thể về diện kiến hai người.”
Nói xong nàng dập đầu ba cái, Minh Bảo lúc đầu ngỡ ngàng và sau hiểu được muội muội muốn làm gì.
Minh Bảo thở dài đỡ nàng đứng dậy, nhìn trên trán nàng đã thấp thoáng đỏ au xen với ấn ký ngọn lửa.
“Muội… thôi được, muội yên tâm, hai người họ sẽ không trách muội… Đợi ta, nhất định sẽ đưa muội rời khỏi đây.”
Từ lúc nàng quỳ gối, Dạ Thu cùng A Ly tạo ra một không gian khác, cho nên Vương Tử Dực không hề biết cũng như nghe thấy bọn họ nói gì.
Bởi nỗi nghi hoặc Hàn Vương vẫn còn hiện hữu.
Mà chính hắn dù có thể cũng không dám, e là cố quá thành quá cố.
Hết tuần này thi xong, Phoebe sẽ bão chap và quay lại lịch đều đặn mỗi ngày một chap nha☺️.
Đợi chút đừng bỏ nhé♦️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...