Cố Nguyệt Vương


“Tham kiến Vương phi.


Khoảng tầm bảy đến tám nha hoàn đang đứng chờ nàng ngoài sân, Vân Nguyệt ung dung ngồi xuống ghế trước mặt, phất tay cho họ đứng lên.

“Chuyện của Thái Hậu chắc ta không cần nói nhiều… Có điều ta phát hiện ra trong Phủ có nội gián, điều mà ta ghét nhất trước giờ…”
Bọn họ nghe nàng nói hoang mang nhìn nhau, chỉ có một nha hoàn dù hưởng ứng theo họ nhưng dáng người nàng ta có vẻ bất thường.

Chân chũi đi chũi lại không để yên, còn tay luôn xoắn lại với nhau.


“Là ai làm thì nhận tội, ta sẽ nương tay.

Còn không…”
Vương phi bỏ lửng câu tại đó, nàng cười nụ cười tuyệt đẹp nhưng lại cực độc.

Qua vài phút vẫn không có ai lên tiếng, nàng đứng bật dậy đi vòng quanh họ.

“Được, ta đã cho cơ hội nhưng không ai nhận… ta hỏi, hôm đó ai là người bưng bát canh lên, ai là người dọn bát! ”
“Thưa Vương phi, là nô tì ạ.



Hai nha hoàn bước lên, một người thì hoang mang không hiểu, một người có vẻ bình thản nhưng động tác lại không phải vậy.

“Bát canh có độc, trong hai ngươi ai bê lên?”
Bọn họ hoang mang không hiểu gì nhìn nhau, hai nhà hoàn vừa lên tiếng thì ngập ngừng rồi một người bước lên, chính là nha hoàn mang vẻ bình tĩnh.

“Là nô tì ạ.

”.

Chươ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui