Cố Nguyệt Vương


Thượng Vân Nguyệt sau bữa trưa không có gì làm liền lôi sổ sách ra coi, nàng đã để vài ma ma trông coi việc phụ nàng, đột nhiên mày đẹp nhíu lại.
“A Ly, gọi các ma ma đến phòng chính.”
Nàng tức giận đập quyển sổ xuống bàn đi đến gian phòng chính, mấy ma ma nghe gọi mà sợ hãi không biết mình phạm lỗi gì.

Bình thường Vương phi đối xử họ rất tốt, không phân biệt đối xử, nhưng chuyện của mấy Trắc phi không phải họ chưa nghe qua.
“Các ma ma đều ngồi đi.”
Vương phi ngồi ghế trên mỉm cười mời họ ngồi uống nước, nhìn nụ cười của nàng A Ly khẽ rùng mình, nàng có vui đến đâu cũng rất ít thể hiện cảm xúc ra ngoài nói chi đến cười.
“Không cần… không cần đâu bọn nô đứng được rồi ạ.

Không biết Vương phi gọi đến là có việc gì ạ?”
Lưu ma ma xua tay lên tiếng thay bọn họ, các ma ma khác cũng đồng tình nhìn nàng.
“Ồ vậy được,… việc phụ trách vải vóc trong phủ là ai nhận?”
Vương phi tỏ ra hiểu ý mà hỏi bọn họ mặc dù nàng biết là ai.

“Thưa Vương phi là lão ạ.”
Một ma ma tiến lên một bước cúi đầu nói nên không ai thấy tia dao động trong mắt.
“Còn lương thực trong phủ là ai?”
Vẫn nụ cười ấy nhưng lại không cảm nhận được chút độ ấm hay vui vẻ nào.
“Thưa Vương phi là tôi ạ.”
Thêm người nữa bước lên nhưng vẻ mặt không mấy thiện cảm, đây là ma ma duy nhất còn được giữ lại sau khi nàng thanh trừ hết người có liên quan đến mấy thê thiếp, vì nàng thấy bà ta không phạm lỗi gì cũng như việc rất ổn, nhưng không ngờ…
“Các vị ma ma đây… không ít thì nhiều cũng có thời gian làm việc với bổn cung nên chắc mọi người hiểu, ta thưởng phạt công minh.

Vậy nên… ta muốn hỏi ngân lượng mấy tháng dạo đây dùng cho vải vóc là như nào, hửm?”
Mỗi câu nàng nói đều khiến ai đó run run đến mức suýt ngã, ma ma đầu tiên vội quỳ xuống.
“Vương phi… xin người tha tội… Vương phi, là lão nô hồ đồ…”
Trần ma ma không ngờ lại bị phát hiện, vì thấy Vương phi không hay để ý nên mới lỡ lầm mỗi tháng tự tăng số ngân lượng nào ngờ lại bị phát hiện.
“Ngưu ma ma không có gì để nói sao?”
Nàng tiếp tục hỏi người cạnh Trần ma ma, bà ta vẫn vênh váo không thừa nhận.
“Ta làm đều đúng quy định không tăng ngân lượng để ăn chặn, không biết Vương phi còn gì chưa hài lòng?”
“Hài lòng… tất nhiên ta hài lòng… nhưng đó là trước đây… Các lương thực trong phủ gần đây đã chuyển sang lấy từ chỗ khác, Ngưu ma ma có dám khẳng định bà không nhận được thưởng từ nơi này…”
“Vương phi… chỗ này mọi thú đều tốt hơn, hơn nữa…”
Rầm
“Đủ rồi… bà có dám mang những thứ đó đi so sánh với các chỗ khác, à không ngay chỗ cũ trước đó thôi… Việc một nha hoàn bị ngộ độc do bà đổi đồ bị ẩm mốc để giảm ngân lượng đừng tưởng ta không biết…”
Thượng Vân Nguyệt chỉ đang mắt nhắm mắt mở để giảm xung đột trong cung nhưng hình như họ nghĩ nàng chỉ là bù nhìn.
“Người đâu lôi Ngưu ma ma ra ngoài, xử theo quy định.

Còn nữa số ngân lượng phải hoàn trả đủ.”

“Vương phi… nể tình ta ở đây lâu người tha cho ta… hơn nữa nếu không có ta cai quản nơi này sẽ loạn mất.”
Ngưu ma ma trước đó vì là người cũ nên ngoài cai quản lương thực còn là người đứng đầu các ma ma.

Nghe bà ta nói, nàng chỉ nhếch môi cười.
“Vì ngươi ở lâu nên ta mới tha cho ngươi một lần, chỉ tiếc ngươi lại không nhận ra cái sai… Phủ này có loạn hay không không đến lượt ngươi quản.

Đưa ra ngoài.”
Ba từ cuối giọng nàng càng nâng cao, mấy tên lính bên ngoài biết nàng sắp nổi giận liền nhanh chóng đưa bà ta ra ngoài.
“Ta không xen vào không phải vì ta không biết mà vì ta tin tưởng các ngươi không làm ta thất vọng nhưng thật tiếc, các ngươi lại xem ta là bù nhìn không biết gì…”
“Còn Trần ma ma vì con ốm không có điều kiện mới một phút làm liều, vậy ta hỏi bà, ta đã đối xử tệ với bà chưa? Bà có thể đến nói với ta thay vì làm việc đó… cho nên như cũ không cần bất cứ lý do gì, bà rời khỏi phủ đi… còn số ngân lượng đó, coi như bổn cung để bà lo cho con…”
“Đa tạ Vương phi… đa tạ người…”
Trần ma ma rối rít cảm ơn, bà không oán vì bị đuổi, bà còn cảm ơn nếu như Vương phi bắt bà trả lại số ngân lượng đó thì bà biết làm sao.
Đến khi còn lại các ma ma không bị gọi tên, nàng nhìn một lượt rồi nói.
“Mọi người làm việc rất tốt, vậy nên đây là phần thưởng xứng đáng… Vị trí của Ngưu ma ma ta sẽ để Lưu ma ma đảm nhận, đừng làm bổn cung thất vọng.”
A Ly theo lời nàng mà phát các túi ngân lượng cho họ, bọn họ cúi đầu nhận, Lưu ma ma nhận thưởng xong liền cúi đầu.
“Đa tạ Vương phi tin tưởng, lão sẽ cố hết sức.”

Sự việc hôm nay như lời cảnh tỉnh cho tất cả ở phủ Vương phi, lan sang các chỗ thê thiếp khác.

Lại nói, sau việc của Hiên phi, ngoài Lương phi xin hưu trong phủ Vương gia còn hai thê thiếp khác, nhưng có vẻ họ an phận mà không gây phiền đến nàng.

Cho nên Vân Nguyệt cũng không để ý, chỉ là giờ Vương gia đã rước phiền cho nàng.
Trong chỗ ở của Tu Ái Linh, nàng ta nghe tin từ phủ Vương phi liền khinh bỉ.
“Hừ… chỉ được cậy cái danh Vương phi mà sát phạt, để xem nàng ta ngồi được bao lâu.”
Nô tì thân cận sao không hiểu ý chứ, nhưng vẫn lo lắng nói.
“Nương nương… thiếu chủ có dặn người đừng quên…”
“Ta biết rồi không cần ngươi nhắc.”
Đột nhiên nói đến người tên thiếu chủ, nàng ta nổi giận mà quát, nô tì hay nịnh nọt không hiểu sao qua một đêm liền biến mất, hiện giờ thay vào đó là người này.
Chúc các độc giả một ngày Valentine vui vẻ, chúc cho những ai có gấu luôn bên nhau còn những ai chưa có thì sắp có nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui