Cố Nguyệt Vương


“A Ly, em ra cho bọn họ đứng lên đi.”
“Vâng tiểu thư.”
A Ly cung kính lui về sau, trên bàn uống trà sau ngự viên chỉ còn hai người, đứa trẻ này vẫn là lương thiện như công chúa của bà vậy.

Nếu không có lệnh bọn kia sao dám tuỳ tiện đứng lên.

Haizzz, đứa trẻ tốt như vậy mà Vương gia không biết giữ.
“Mẫu thân, con muốn lấy lại quyền của Vương phi.”
Trầm tư một lúc nàng mới nhẹ nhàng nói với Thái Hậu, tuy nhiên ánh mắt lại kiên định không thay đổi.

Thái Hậu lúc đầu có chút ngạc nhiên nhưng vui vẻ mà đáp ứng, vốn dĩ quyền là của Nguyệt nhi, nhưng lúc đó nó dường như vô cảm sau cái chết của công chúa, cùng với sự chán ghét nam nhi khi công chúa phải chết oan ức.

Nghĩ lại chỉ là chưa đến 15 tuổi bà đành để cho Trắc phi quản lý, ngờ đâu nay nó lại thông suốt rồi.
“Được, đi với ta.”
Trước phòng chính của Vương phủ, tất cả đều tập hợp theo lệnh của Thái Hậu.
“Ta có hai điều muốn thông báo.

Thứ nhất mọi chuyện trong phủ và quyền hạn trước đây đã đến lúc trở lại với chủ của nó.”
Thái Hậu vừa ngắt lời, người thì vui mừng kẻ thì hoang mang lo sợ, nhất là Trắc phi, nàng ta dù là thê thiếp nhưng lại có được quyền không khác gì chính thất.


Vì thế luôn vênh váo ra uy với mọi người.

Bây giờ bị lấy lại khác nào những tì thiếp khác, nàng ta không quan tâm.
“Thái Hậu, chuyện này thiếp làm quen rồi, Vương phi chưa làm bao giờ, thiếp sợ…”
Hiên phi đang phân bua thì bị ánh mắt sắc bén Thái Hậu chiếu tới, Thái Hậu đập bàn quát.
“Hỗn xược, ai cho ngươi cái quyền quyết định thay ta.”
“Thái Hậu, là Hiên phi vội vàng, xin người lượng thứ.”
“Hừ, việc thứ hai, từ trước đến nay những kẻ đã và đang có ý định hại Nguyệt nhi, dừng ngay lại.

Bằng không đừng trách ta ác.”
Thái Hậu nghiêm túc ra lệnh chuẩn phong thái của một bậc mẫu nghi thiên hạ từng có, mọi người sợ hãi vội quỳ xuống đồng thanh.
“Thái Hậu anh minh, xin tuân lệnh.”
Thượng Vân Nguyệt một bên thấy ấm lòng, nàng chỉ xin lại một việc nhưng không ngờ Thái Hậu lại ra mặt cả chuyện kia cho nàng.

Kiếp trước nàng không cảm nhận được tình thương, may mắn hiện giờ nàng có người yêu thương bao bọc như người mẹ.
Giải quyết xong xuôi, Thái Hậu cũng ra về, bên trong còn lại Vương phi và các thê thiếp Vương gia.
“A Tứ, đem sổ sách của phủ đến đây.”
“Rõ tiểu thư.”
A Tứ là một trong những người thân cận của Thái Hậu, biết nàng muốn quản lý lại nên đã để A Tứ theo, văn võ song toàn cũng khiến Thái Hậu yên tâm.
“Vương phi, nếu cần muội sẽ chỉ dạy cho tỷ.”
Hiên phi trong lòng tức giận nhưng vẫn bình thản chọc nàng, chỉ là mấy trò mèo này không ảnh hưởng nàng.
“Tỷ muội, danh xưng tỷ này ta không dám nhận.

Còn việc sổ sách ta tự biết, không cần thứ thất chỉ bảo.”
Nói xong liền phất tay rời đi, A Ly cũng chạy theo chủ của mình.

Để bên trong Hiên phi một cỗ tức giận.
“Tiểu thư, người không sợ…”
A Ly vừa đi vừa lo sợ cho tiểu thư của mình, nhưng nàng chỉ nhếch môi nói,
“Ai hại ai còn chưa biết đâu, em không cần lo.”
Vừa về đến phòng, A Tứ cũng vừa lúc đem thứ nàng cần đến, cũng may Vân Nguyệt vốn thông minh, qua một hồi A Tứ chỉ bảo nàng cũng hiểu được khái quát toàn bộ.

Vừa vươn người thì A Ly đi vào,

“Tiểu thư, Vương gia đến.”
Thượng Vân Nguyệt ngán ngẩm, Vương Tử Dực này không có chuyện gì sao.

Chỉ có đám hạ nhân thấy bất ngờ, hai ngày liên tiếp Vương gia đều đến chỗ Vương phi, chuyện này khó tin hơn cả heo biết leo cây.
“A Tứ, ngươi ra ngoài trước đi.”
A Tứ vâng lệnh cúi chào ra ngoài, nhìn thấy Vương gia cung kính gật đầu.

Vương Tử Dực không ngờ mẫu thân đại nhân lại để người thân tín của mình lại cho nàng.

Nhìn cô nam quả nữ trong phòng không hiểu sao hắn thấy khó chịu, liền lên giọng.
“Cũng ra dáng một Vương phi đấy.”
Thượng Vân Nguyệt cũng không phản ứng ngay với lời châm chọc ấy, nàng chỉ nhìn người coi là Vương gia đáp.
“Người nói sai rồi, vốn dĩ ta là Vương phi, chẳng qua rắn không cắn lại nghĩ không có độc.

Không lẽ vì chuyện này mà Vương gia phải lặn lội đêm tối đến đây.”
Vương Tử Dực không ngờ Vân Nguyệt nói vậy, có chút chột dạ cơ bản hắn đâu có quan tâm ai nắm giữ quyền hạn, từ hôm qua sau khi thấy bóng dáng đó đã khiến hắn muốn nhìn lại lần nữa.

Nói cũng phải, sau lễ cưới hắn cũng không quay lại đây, cũng chỉ gặp khi phải tham gia yến hội, lúc đó nhìn nàng ngỗ nghịch, làm cho mẫu thân phiền lòng đâm ra hắn cũng không thèm để ý.
“Đây là nơi chính của bản vương, ta đến lúc nào cũng phải thông báo với nàng? Đêm nay ta ở lại chỗ Vương phi.”
Vương Tử Dực nhìn nàng, sau đó ra lệnh với thuộc hạ bên ngoài, tự nhiên đi đến phòng ngủ.

Nhìn cảnh trước mắt Vân Nguyệt không phản ứng nhiều, nàng vẫn chăm chú vào sổ sách, lúc thì nhíu mày, lúc thì đăm chiêu.

Từng cử chỉ khiến một quân vương chưa từng mến mộ ai cũng phải nhìn nàng.
“Vương gia, người cứ nghỉ ngơi, Vân Nguyệt xin phép.”

Nói xong khẽ hành lễ rồi ôm sách ra ngoài nhưng chưa được hai bước đã bị một lực ôm lại.
“Vương gia, đây là ý gì?”
Bị ôm bất ngờ Vân Nguyệt cũng chỉ sững lại một chút rồi thản nhiên hỏi, chuyện bị đột kích từ phía sau nàng gặp nhiều ở trước kia nên không lấy làm lạ.

Vưởng Tử Dực mà biết ý nghĩ này chắc sẽ tức chết.
“Nàng muốn ngày mai bên ngoài đồn Vương gia bị ghẻ lạnh ở phủ Vương phi sao?”
Thượng Vân Nguyệt cảm thấy nực cười, trước đây không phải thân thể này cũng bị người ta đồn Vương phi thất sủng sao, nghĩ đến đây Vân Nguyệt theo thói quen thọc cùi trỏ, muốn tấn công bẻ người nhưng nàng mới nhớ ra đây không phải thân thể mình.
Không biết chồng sách trên tay đã biến mất khi nào, lúc Vân Nguyệt muốn dùng cùi trỏ, Vương Tử Dực hơi ngạc nhiên nhưng cũng áp chế mà mang nàng lên giường.
“Nam nữ thụ thụ bất tương thân, Vương gia ngài mau buông ta ra.”
Trong khi Thượng Vân Nguyệt đang nhăn nhó thì Vương Tử Dực lại cười với câu nói ngây thơ này.
“Vương phi chăm chỉ quá mà quên mất chúng ta đã là phu thê.”
Thượng Vân Nguyệt như bị đắm chìm vào nụ cười ấy nhưng chợt giật mình, đúng vậy họ đã thành hôn chỉ là bước cuối cùng chưa làm mà thôi.
“Ta sẽ không làm gì nàng.”
Vương Tử Dực bỏ lại câu nói rồi lên giường nằm, Thượng Vân Nguyệt cũng biết ý, nàng cởi vợi y phục vướng víu, nhưng chỉ dám nằm sát ngoài giường, từ trước đến giờ chưa nam nhân nào lại gần ngoài lão đại huống hồ là nằm chung.
Bất chợt Vương Tử Dực quay người, ôm gọn thân thể của Thượng Vân Nguyệt vào lòng, chuẩn bị phản kháng thì một hơi phả vào tai.
“Nàng còn không yên, ta không hứa sẽ làm gì đâu.”
Vân Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ biết nằm im mà không dám động đậy.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận