Cố Nguyệt Vương


Vân Nguyệt cả đêm qua lo lắng, nàng có thể nhìn thấy mọi việc doanh trại thông qua Dạ Thu, nhưng bất chợt nàng không nhìn thấy gì nữa.

Một là Dạ Thu không muốn nàng thấy, hai là Dạ Thu gặp chuyện, nhưng trước đó cả hai đã thống nhất cùng theo dõi để nắm bắt dễ hơn.
Cộc… cộc
Vân Nguyệt thiếp đi lúc nào không hay, tiếng gõ cửa đánh thức nàng, trời đã sáng được bao phủ lớp tuyết trắng xoá ngoài cửa.
“Vào đi.”
Vừa nhìn thấy Dạ Thu, nàng vội đứng lên xem xét mọi thứ, đến khi không có vấn đề mới thôi.
“Dạ Thu, muội làm sao mà ta lại không thấy gì… làm ta lo chết được…”
Biết mình làm tỷ tỷ giận, Dạ Thu xà vào lòng nàng năn nỉ.
“Tỷ tỷ… muội là bất đắc dĩ… nếu không sẽ bị phát hiện a…”
Nàng chỉ trách ngoài mặt chứ Dạ Thu đáng yêu lại còn làm nũng sao mà giận cho được,
“Vậy muội nói xem… có phát hiện được gì không… còn nữa sao muội lại bị phát hiện được?”
“Được được… tỷ đợi muội uống hụm nước đã… hôm qua…”
Dạ Thu gật đầu rồi vội rót ấm trà nóng, cảm giác ấm lan toả cả người rồi bắt đầu kể những gì thấy được.
Mọi việc vẫn rất bình thường ngoại trừ người khác giới sau nàng được vào doanh trại, cho đến khi vào bữa, nàng ta năn nỉ đòi xuống bếp làm đồ ăn cho hắn.
“Vương gia… để ta làm đồ ăn cho người… nhaaaaa…”

Tu Ái Linh như người không xương uốn éo hắn, giọng nhão nhẹt kéo dài làm Dạ Thu dù vô hình nhưng cũng nổi cả da gà, hừ tỷ tỷ nàng nấu đồ ăn ngon không muốn lại muốn ăn của hồ ly.
Cái mà Dạ Thu để ý là hành động ngó trước trông sau khi xuống phòng bếp, vì vậy quyết định không xem Vương gia nữa mà đi theo nàng ta.

Quả nhiên, đến củ cải cũng không biết gọt, nhưng đến khi nàng ta nấu canh lại thuần thục đến thế.

Bất ngờ nàng ta lấy từ ống tay áo một gói giấy nhỏ, Dạ Thu vừa muốn tiến lên thì…
“Ai… quái nhỉ sao mình cứ thấy ai đó ở đây…”
Nàng ta vừa lên tiếng vừa lẩm bẩm, đột nhiên nhắm mắt lại, nốt chấm đen trên trán xuất hiện.

Dạ Thu giật mình nhận ra nó dùng để nhìn các ẩn khí xung quanh, nếu bây giờ còn dùng linh khí để Vân Nguyệt nhìn sẽ bị phát hiện nên mới xảy ra chuyện nàng không nhìn thấy nữa.
“Nói như vậy… nàng ta không phải bình thường… muội có biết đấy là linh lực nào không?”
“… muội thấy rất quen nhưng chưa biết là loại nào…”
Dạ Thu lắc đầu, cố nghĩ mà không nhớ được gì.

Vân Nguyệt suy nghĩ chốc lát quay qua nói với Dạ Thu.
“Muội cố gắng lấy được một ít thứ trong gói giấy đó… hoặc mùi của nó thôi… ta nghi ngờ nàng ta giở trò ở đó…”
“Được, tỷ yên tâm.”
“Cẩn thận, nếu không được thì thôi… quan trọng là muội.”
A Tứ cùng A Ly sau ngày trời thăm dò cũng thu được không ít thông tin, từ việc Vương gia bị thương đến việc được Tu tiểu thư tình cờ cứu chữa.

Nhưng việc nàng ta là ai thì không ai biết, nơi đó vắng vẻ nên cũng khó tìm hiểu.
Hôm sau nàng cũng nhận được tin tốt từ Dạ Thu, sau vài lần lẻn vào cũng thành công lừa được nàng ta.

“Hư… mùi này thật lạ…”
Nàng nhìn gói giấy trên tay rồi đưa lên mũi ngửi, Dạ Thu giật mình với hành động này, tỷ tỷ thật liều a.
“Tỷ… tỷ làm gì vậy… không sợ ngửi sẽ gây hại sao?”
“… Không… nếu thế nàng ta sẽ cho hắn ngửi lúc ngủ chứ không kỳ công đun nấu đâu…”
Vân Nguyệt lắc đầu, nếu đã mất công dàn dựng sẽ không để lại dấu vết dễ tìm như mùi hương của nó.


Dạ Thu trầm trồ trước sự nhạy bén thông minh của nàng, hôm qua sau vài lần quan sát, nàng ta đổ gói thuốc xong sẽ cho đốt luôn trên bếp vì vậy Dạ Thu liền giả chuột khi nàng ta vừa để gói thuốc xuống để nàng ta đi tìm.

Nhân cơ hội đó liền tráo gói thuốc đã chuẩn bị từ trước.
“Đi… chúng ta đến Nguyệt Lạc Viện tìm nhị tỷ.”
Vân Nguyệt suy nghĩ đôi chút rồi cùng Dạ Thu rời khỏi phủ, tất nhiên là nàng đã bôi phấn hoá trang còn Dạ Thu ở trong tay áo nàng.
Nguyệt Lạc Viện – Tên Viện được cả hai lấy từ tên của nàng và họ trước của Khả Hân tránh gây nghi ngờ.
Trước cửa Viện lúc nào cũng đông người, ở đây họ chỉ lấy phí chữa bệnh còn cho không thuốc với người nghèo thậm chí là không lấy tiền khám.

Còn quan lại sẽ tuỳ thuộc từng người mà có giá khác nhau.
Thượng Khả Hân đang khám cho một bà lão bị cảm mấy nay, cảm thấy có ai nhìn mình liền ngảng đầu, nhận ra là Vân Nguyệt liền vui mừng,
“Bà ơi… bà bị cảm mao nhưng do không chú ý nên mới bị nặng… bà lại quầy lấy thuốc này nhé… Hôm nay cháu không lấy tiền của bà ạ…”
Khả Hân ân cần nói ra bệnh tình của bà lão, nhận ra sự lo lắng, ngập ngừng trong ánh mắt già nua ấy, nàng nói thêm câu sau.

Bà lão cảm kích không thôi.
“Vân cô nương… cảm ơn cô…”
Khả Hân mỉm cười lắc đầu, nàng thông báo tạm nghỉ đầu trưa sẽ khám tiếp, mọi người đều không phàn nàn mà ra về.

Vân cô nương tốt bụng, hiền lành như vậy, chắc hẳn có việc quan trọng mới dừng lại.
Thi thoảng cũng xảy ra tình trạng như này, Vân Nguyệt để vài nô tỳ tin cậy bên Khả Hân, chỉ cần Trân phu nhân có động thái tìm Khả Hân hay nghi ngờ lập tức sẽ giả nàng rồi báo nàng quay lại phủ.


Đó cũng là lý do họ quyết mua bằng được mảnh đất đó, vì nó khá gần phủ Thượng thư.

Lúc đầu họ đều thắc mắc không sợ gây chú ý sao, nhưng Vân Nguyệt lại bí hiểm “Nơi dễ phát hiện mới an toàn, họ sẽ không nghĩ chúng ta dám liều múa rìu ngay trước mặt họ.”
“Tỷ, có chuyện gì sao…?”
Mấy nay nàng cũng nghe phong phanh chuyện ở phủ Vương phi, nhưng dạo này vào đông Viện càng đông người bị bệnh, hơn nữa Trân phu nhân thi thoảng vào phòng đột xuất làm Khả Hân không còn thời gian.
“ Nhị muội… muội có phát hiện ra là loại gì không?”
Vân Nguyệt lấy trong túi ra gói thuốc đưa cho Khả Hân, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.
“… Không… muội ngửi có chút quen nhưng không rõ là loại gì…”
Mặt Vân Nguyệt có chút thất vọng, Khả Hân am hiểu về dược hơn nàng mà còn không biết, chẳng lẽ cứ để mọi việc xảy ra như vậy.
“Tỷ… có phải chuyện này liên quan đến Vương gia…”
Vân Nguyệt trầm mặt rồi kể sơ qua mọi việc, nói tới nói lui cũng đến giờ trưa, cả hai rủ nhau tới quán ăn.

Lúc đi thì vui vẻ nhưng khi về thì không, trời đánh tránh miếng ăn sao không tránh một lúc cho họ trôi cơm.
Hello các độc giả, sau thời gian nghỉ Tết Phoebe đã quay lại đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui