Ông trời nay có vẻ đi vắng, nàng đang chuẩn bị thưởng bữa trưa, Vương gia bất chợt xuất hiện nói muốn thưởng cùng nàng.
“Không phải nàng không thích ăn cá sao?”.
Truyện Đô Thị
Khi đĩa cá vừa đặt xuống, Vương gia liền đổi vị trí với món ăn khác, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vân Nguyệt hắn liền giải thích.
“Ta không thích ăn cá khi nào?”
“Chẳng phải… mấy lần nàng đều không ăn đến sao!”
Vương Tử Dực có phần xấu hổ, chẳng là mấy lần muốn cùng nàng thưởng bữa, vậy mà đều bỏ lỡ do hắn đến muộn.
Mỗi lần như thế hắn đều thấy đĩa cá còn nguyên vẹn nên hắn mới đoán bừa.
“Ta lười gỡ nên mới không ăn.”
Vân Nguyệt bình thản nói như không liên quan đến mình, Tử Dực hơi bất ngờ nhưng tay nhanh hơn não.
Một miếng cá được gỡ xương đặt vào bát nàng.
“Từ giờ nàng chỉ cần ăn, ta sẽ gỡ cho nàng.”
Vân Nguyệt ngượng ngùng, chỉ biết cúi đầu gắp miếng cá, không rõ là do ngự trù hay do Vương gia mà miếng cá nàng ăn lại thấy rất ngon ngọt.
Cứ như vậy, Vương Tử Dực cố gắng sắp xếp mà đến bồi nàng ăn cùng.
Sự quan tâm, ấm áp như vậy đối với thiếu nữ như nàng nói không rụng động là nói dối.
Nhưng Vân Nguyệt không dám hy vọng, bởi một bậc quân vương đâu thể hứa trước được gì, cho nên ngoài mặt nàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt như vậy.
“Nguyệt Nguyệt, đi với ta đến một nơi.”
Đang thơ thẩn thì nàng bị kéo đi, nhưng Vân Nguyệt cũng để nguyên, nhìn bàn tay mình được bao bọc, nàng cũng chỉ mỉm cười không rõ tâm tư.
Đến khi dừng chân lại, Vân Nguyệt mới ngỡ ngàng, ánh mắt nàng sáng như những vì sao.
Cả một rừng cây anh đào nở rộ, những cánh hoa rơi xuống cùng với thân bạch y khiến Vương Tử Dực đắm chìm trong nét đẹp đó.
“Không ngờ ở đây còn có nơi đẹp như vậy.”
“Nơi này ngoài mẫu thân, nàng là người đầu tiên vào đây.”
Trước đây khi Thái Hậu còn trẻ, người rất thích hoa anh đào, vì thế Thái Thượng Hoàng đã tặng nguyên cho mẫu thân nơi này, vì lý đó nên chỗ này không ai biết và cũng không ai đến.
“Ta lại cứ nghĩ nơi đẹp như này, các thiếp của Vương gia phải được thưởng trước ta cơ.”
Thượng Vân Nguyệt ra vẻ không tin, không phải khi trước nàng nổi vì cái danh Vương phi thất sủng, trong cung ai mà không biết Hiên phi được sủng nhất.
“Không phải, nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng…”
Nhìn dáng vẻ bối rối, phân bua của Vương Tử Dực thật buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn im lặng, cái gì mà đầu tiên với cuối cùng.
“Nguyệt Nguyệt, trước đây là ta sai, nhưng ta chưa làm gì có lỗi với nàng… Nàng tin ta được không?”
Vương Tử Dực ôm nàng từ sau, hắn cất giọng trầm ấm mà thổ lộ, nàng vẫn chìm trong suy nghĩ của mình.
Tin hay không nàng cũng không dám chắc, vì niềm tin của nàng đã bị phản bội từ trước.
Chỉ là.
“Nguyệt Nguyệt,… nàng thấy…”
“Được, ta tin chàng lần này.”
Vương gia chưa bao giờ cảm thấy lo sợ như lúc này, ở trên chiến trường dù đao kiếm có kề cổ hắn cũng chưa từng run sợ.
May mà nàng đã cho hắn cơ hội, vòng tay liền siết lại ngay eo.
“Nguyệt Nguyệt, cảm ơn nàng.”
“Chàng đừng vội mừng, ta không muốn thành người hẹp hỏi.
Còn lại phải dựa vào chàng rồi.”
Vân Nguyệt quay người lại có phần nghiêm túc nói, sau đó nàng liền đi về phía cây đào to nhất ở đây.
Vương Tử Dực có chút hụt hẫng, thời gian qua hắn đã biết bản thân đối với nàng là gì.
Tuy nàng chưa chấp nhận, nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, bước chân cũng theo hướng nàng, bàn tay to hơi thô ráp khẽ cầm tay nàng.
“Nhất định sẽ không thất vọng.”
Thượng Vân Nguyệt không nói gì, nàng từ tốn ngồi xuống dưới gốc cây, Tử Dực có chút ngạc nhiên nhưng cũng ngồi theo.
Vương phi của hắn không hề tỏ ra nữ tính dịu dàng như người khác mà còn có phần phóng khoáng bất quá hắn lại thích điều này.
“Chàng thích là vì ta khác trước đây hay vì chính con người ta.”
Vân Nguyệt cầm một bông hoa anh đào nhìn như chăm chú nhưng lại bâng quơ hỏi khiến Tử Dực đứng hình.
Quả thật hắn bị gây chú ý bởi nàng khác trước rồi bản thân hắn đã để ý và thích nàng từ bao giờ không hay.
Không nhận được câu trả lời, Vân Nguyệt cười nhạt, vừa đứng lên nhưng không may dẫm lên hòn đá khiến chân nàng bị chệch.
“Nàng cẩn thận chút.
Nào lên ta cõng.”
Tử Dực vừa lúc đỡ nàng, hắn quỳ một chân xuống, đưa tấm lưng to lớn trước mặt nàng, Vân Nguyệt cũng chẳng làm cao nàng liền trèo lên đó.
Vương gia, nếu ta không phải là Thượng Vân Nguyệt ở đây, chàng còn để ý đến ta? Ta không mong xuất phát là chút hứng thú, chàng có quá nhiều giai nhân ở bên, còn ta chỉ là sự rung động đầu đời.
Vương Tử Dực, ta có nên đặt kỳ vọng ở chàng?
Vân Nguyệt khẽ vòng tay qua cổ, nàng áp khuôn mặt tuyệt sắc của mình xuống bờ vai vững chắc ấy, từng tiếng tim đập nàng nghe rất rõ.
Những suy nghĩ vẩn vơ hiện trong đầu nàng, về đến phòng lúc nào nàng cũng chẳng hay.
Cơn nhói ở chân làm nàng sực tỉnh, nhìn xuống có một bàn tay đang xoa nơi cổ chân.
Một chút ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là sự ấm áp đang lan toả, Vương gia cao thượng chỉ sau Hoàng Thượng, một người đứng đầu cả đội quân, vừa nãy hạ mình cõng nàng, còn bây giờ là cúi người xoa chân cho nàng.
“Chàng… ta không sao, chàng lên đây ngồi đi, đừng ngồi như thế.”
“Sao hả, cảm động nên lo cho ta?”
Bao nhiêu xúc cảm tan theo câu nói, Vân Nguyệt liếc mắt không ngại đáp lại.
“Chàng nghĩ đi đâu vậy, ta sợ người khác nhìn thấy lại nghĩ ta bắt nạt chàng.”
“Ai dám nói, ta là tình nguyện cho nàng bắt nạt.”
Vân Nguyệt lúng túng, vẻ mặt đáng yêu này như thôi thúc Vương gia phạm tội, bất chợt cảm giác mắt lạnh ở bên má khiến Vân Nguyệt tròn mắt.
Vương Tử Dực còn muốn hơn thế, nhưng khi chuẩn bị chạm đến môi thì tiếng lảnh lót bên ngoài phá tan khung cảnh này.
“Tỷ tỷ, muội vào nhé.”
Vân Nguyệt vội đẩy Tử Dực ra, nàng khẽ xoa mặt cho bớt cảm giác nóng bừng, còn ai kia đang đen thui mặt vì bị phá hỏng chuyện tốt.
Phoebe nhắc các b đừng để bị lừa nhé, ngọt thật đấy nhưng đừng chìm quá không sau lại sốc nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...