Editor: TLinh
Beta: Amouriel.
Tạ Linh Lăng thật sự không còn sức lực gì để so đo với Vu Triều, cô tự mình đi đến ghế sofa ở phòng khách ngồi xuống, đầu óc thì trống rỗng.
Bệnh cảm khiến người cô nặng trĩu, ngủ gần như cả ngày nhưng cả người cô vẫn còn khá chóng mặt.
Bên kia Vu Triều xách túi lớn túi nhỏ đi vào phòng bếp, anh giống như coi là nhà của mình, mở tủ lạnh ra, lấp đầy tủ lạnh bằng những thứ mua mình vừa mua được.
Sáng nay lúc Vu Triều chuẩn bị làm một chút bữa sáng, phát hiện trong tủ lạnh của Tạ Linh Lăng trống rỗng, cuối cùng sau một hồi lần mò anh chỉ thấy trong tủ chỉ có một ít gạo kê.
Vào lúc buổi chiều Vu Triều đi ngang qua cửa hàng hoa của Tạ Linh Lăng, thấy cửa hàng bị khóa, đoán rằng hôm nay cô sẽ không ra ngoài.
Anh đã tự mình chớp lấy một cơ hội mong manh, nhưng không nghĩ tới cô thật sự ở nhà.
Không bao lâu sau, Vu Triều bước tới hỏi Tạ Linh Lăng: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
Tạ Linh Lăng lắc đầu: “Cái gì cũng không muốn ăn.”
Vu Triều khẽ nhíu mày: “Hôm nay em đã ăn gì rồi?”
Tạ Linh Lăng thẳng thắn: “Buổi trưa ăn chút cháo kê.”
“Còn gì nữa không?”
“Không còn gì cả.”
Trong lúc nói chuyện, Tạ Linh Lăng hắt hơi mấy lần liên tiếp.
Khi ngẩng đầu lên, cô cúi mặt xuống, hốc mắt đỏ ừng, thoạt nhìn giống như một chú mèo con bị bỏ rơi.
Vu Triều ngồi xổm trước mặt Tạ Linh Lăng, nhìn cô: “Em bị cảm à?”
“Ừ…” Tạ Linh Lăng có chút oán giận, “Đều là lỗi của anh đó.”
Vu Triều nghĩ đến cái gì, cúi đầu cười một chút, biểu cảm trên mặt có chút không kiềm chế được, nhẹ nhàng hỏi: “Uống thuốc chưa?”
“Chưa.”
Vu Triều đoán: “Ở nhà không có thuốc cảm sao?”
Tạ Linh Lăng gật đầu, lúc nói chuyện mang theo một ít tiếng mũi: “Hơi nặng người một chút, nhưng không có chuyện gì.”
Vu Triều nói: “Nếu em bị cảm là do tôi làm hại, vậy tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng mới được.”
Tạ Linh Lăng nói: “Không cần anh chịu trách nhiệm.”
Nhưng Vu Triều dường như không nghe thấy cô nói, tự mình nói tiếp: “Lát nữa tôi nấu cơm cho em, rồi đi mua thuốc cảm, buổi tối em uống thuốc rồi ngủ một giấc, chắc chắn sáng mai sẽ không khó chịu nữa.”
Tạ Linh Lăng chưa nói gì, chẳng khác nào chấp nhận sự sắp xếp của anh.
Người sinh bệnh không hiểu sao lại mang theo một chút cảm giác nhu nhược, Tạ Linh Lăng cũng không ngoại lệ.
Huống hồ lúc này cô thật sự lười nhúc nhích, vì vậy cô ngả người nằm sấp trên sofa.
Vu Triều sờ đầu Tạ Linh Lăng, vẻ mặt cưng chiều.
Anh xoay người đi vào phòng bếp, bóng dáng rộng lớn đưa lưng về phía Tạ Linh Lăng bắt đầu bận rộn.
Ngay sau đó có tiếng nước chảy trong bếp, tiếng bật bếp ga, rồi lại bật máy hút mùi, một ít mùi thơm bay ra khỏi bếp chạy ra chui vào mũi Tạ Linh Lăng… Căn phòng ngay lập tức tràn ngập khói.
Cũng không phải Tạ Linh Lăng không biết nấu cơm, chẳng qua đại đa số thời gian cô đều ở một mình, thật sự giày vò.
Bên ngoài vẫn còn trời mưa, nhưng bên trong căn phòng đèn vẫn bật sáng.
Luồn không khí lạnh bị ngăn cách ở bên ngoài, Tạ Linh Lăng nhìn bóng dáng bận rộn của Vu Triều, cũng cảm thấy rất ấm áp.
Cô biết rõ phương thức ở chung của bạn giường không phải như vậy, nhưng một góc nào đó trong nội tâm lại nhiều lần dung túng cho Vu Triều vượt qua ranh giới này.
Không lâu sau, Vu Triều bưng một tô mì ra, không để Tạ Linh Lăng nhúc nhích mà trực tiếp đưa tới cho cô.
Tạ Linh Lăng nhìn bát mì trên bàn trà, có chút ngoài ý muốn: “Là mì xào à?”
Cô đặc biệt thích mì xào.
“Ừm.” Vu Triều gật đầu, “Có muốn thêm chút dấm không?”
“Muốn.” Khẩu vị của Tạ Linh Lăng trong nháy mắt bị nâng lên, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, ngón trỏ đại động.
Thấy Tạ Linh Lăng bắt đầu ăn mì, Vu Triều nói: “Tôi xuống lầu mua chút thuốc cảm, lát nữa sẽ lên.”
“Không cần phiền phức như vậy.”
“Là rất phiền phức, nhưng tôi cũng không tiện xuống tay với một bệnh nhân.” Vu Triều hiếm khi cười đến mức có chút cà lơ phất phơ “Cho nên em phải nhanh chóng khỏe lại đi.”
Tạ Linh Lăng không nói gì lườm Vu Triều một cái.
Cô vẫn cho rằng anh chỉ là một con chú cún con ngoan ngoãn, sự thật anh đúng là một con sói hoang dại có chút ngang ngược.
Vu Triều ở trước mặt cô dường như bắt đầu dần dần bộc lộ bản chất.
*
Đêm nay bởi vì Vu Triều xuất hiện, có vẻ gì đó khác biệt.
Tạ Linh Lăng ăn xong mì xào, Vu Triều cũng mang theo một túi thuốc cảm trở về.
Lúc trở về anh còn thuận miệng nhắc tới với Tạ Linh Lăng: “Em nói hôm nay có phải bị đâm một lỗ thủng hay không?”
“Cái gì?”
Vu Triều nói: “Trời đã mưa cả ngày rồi, không biết bao giờ kết thúc.”
Tạ Linh Lăng nghe vậy không nhịn được cười, cảm thấy hình dung này của anh còn rất thú vị.
Vu Triều nhanh chóng ăn xong bát mì của mình, lại vào phòng bếp rửa bát đũa, cuối cùng ước chừng cũng sắp đến giờ uống thuốc nên đưa cho Tạ Linh Lăng một viên cảm lạnh và một ít thuốc uống.
Tạ Linh Lăng thật sự có chút bài xích uống thuốc, vẻ mặt buồn bực, có chút trẻ con trốn tránh: “Lát nữa tôi lại uống sau, anh để xuống trước đi.”
Vu Triều cho Tạ Linh Lăng một chút thời gian, nhưng anh rất nhanh phát hiện cô cố ý né tránh, vì vậy anh bá đạo ngồi bên cạnh cô một phen vòng quanh bả vai cô, ép cô uống thuốc.
Anh nói với Tạ Linh Lăng: “Ngoan ngoãn uống thuốc, tôi đồng ý với em một yêu cầu.”
Tạ Linh Lăng hứng thú: “Yêu cầu gì cũng được sao?”
“Ừm, đều có thể.” Vu Triều đưa cốc đến bên môi Tạ Linh Lăng.
Tạ Linh Lăng suy nghĩ một chút: “Nhưng hình như tôi không có yêu cầu gì cả.”
Vu Triều bất đắc dĩ: “Tổ tông của tôi ơi, em luôn luôn có thời gian cầu xin tôi.”
Trong nháy mắt, Tạ Linh Lăng hoảng hốt chính mình giống như đang cùng Vu Triều yêu đương.
Anh cưng chiều là thật, trong ánh mắt này, sự quan tâm đối đãi này không khác tình yêu cuồng nhiệt là mấy.
Tạ Linh Lăng chống đỡ không nổi, cô im lặng không nói gì nữa, ngoan ngoãn uống hết thuốc.
Vu Triều ở một bên cười vui vẻ, anh đưa tay sờ đầu Tạ Linh Lăng, đột nhiên bế cô lên.
Tạ Linh Lăng vô thức hoảng sợ dùng hai tay ôm lấy cổ của Vu Triều, hỏi anh: “Anh muốn làm gì?”
Vu Triều nói: “Tôi bế em lên giường nằm.”
Tạ Linh Lăng lẩm bẩm một tiếng: “Tôi đã nằm cả ngày rồi.”
“Không có biện pháp gì cả, ai bảo em là bệnh nhân chứ’’.
“Cảm cúm mà thôi, tính là bệnh gì vậy?”
Lúc Vu Triều đặt Tạ Linh Lăng lên giường, bỗng nhiên cúi người, tư thế gần như chiếm hữu chống lên trán cô: “Ý tứ của em, là ám chỉ cho tôi làm chuyện khác sao?”
Khoảng cách gần như vậy, Tạ Linh Lăng bình tĩnh không thở nổi: “Anh đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Nhưng vừa dứt lời, nụ hôn của Vu Triều đã rơi xuống.
Tạ Linh Lăng sợ mình bị cảm sẽ ảnh hưởng đến anh, theo bản năng giãy dụa.
Nhưng sức lực của cô làm sao có thể chống lại được một người đàn ông cao 1m9 này, hơi thở lại thở dốc, ngược lại giống như dụ dỗ.
Vu Triều giữ chặt môi cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhúc nhích, để cho tôi hôn một lát.”
Khi anh nói chuyện, đôi môi khép lại, giống như đang gãi ngứa trong lòng cô.
Lý trí của Tạ Linh Lăng nói với anh: “Đừng, tôi đang bị cảm đấy.”
“Ừm, vừa vặn lây nhiễm cho tôi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”
“Đồ biến thái.”
Trước lạ sau quen, Vu Triều bây giờ hoàn toàn thoải mái khi hôn, anh dùng đầu lưỡi cạy mở môi và răng của Tạ Linh Lăng, tùy ý càn quét trong môi cô.
Nghĩ lại một tháng trước, anh còn chưa biết hôn, hiện tại ngược lại học được cách trêu chọc.
Có lẽ là bản năng trời sinh của đàn ông bị kích thích, Tạ Linh Lăng quả thực muốn lạy luôn rồi.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn tường được bật, bàn tay Vu Triều kéo ót Tạ Linh Lăng, một tay chống lên gối của cô.
Cô vừa uống hết thuốc cảm, trong miệng có cảm giác ngọt ngào xen lẫn chút vị đắng của thuốc bắc.
Vu Triều từng chút một, cuốn đi, nuốt hết những hương vị kia, để lại duy nhất hơi thở của anh.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, triền miên không bao giờ kết thúc.
Vu Triều có ý không tốt nhìn Tạ Linh Lăng, lại như con chuồn chuồn lướt qua ở trên môi cô mổ vài ngụm.
Tạ Linh Lăng hai tay túm lấy quần áo Vu Triều, đôi mắt ngậm sương mù nhìn anh, bộ dáng nũng nịu, khiến người ta yêu thương.
Vu Triều thấp giọng hỏi Tạ Linh Lăng, “Còn muốn hôn nữa sao?”
Tạ Linh Lăng theo bản năng gật gật đầu
Vu Triều nhướng mày, giọng nói vẫn rất trầm thấp, giọng điệu dỗ dành: “Vậy thì cầu xin tôi đi.”
Tạ Linh Lăng tỉnh lại ngay lập tức, cô vươn tay đẩy anh ra kiên quyết không thỏa hiệp.
Vu Triều dường như đã đùa giỡn thành công, trẻ con tức giận cắn cắn môi dưới của cô, mơ hồ nói: “Bé Tròn.”
Tạ Linh Lăng khó hiểu: “Anh nói cái gì vậy?”
“Bé Tròn.”
“Đó là cái gì vậy.”
“Tên của em.” Vu Triều nắm lấy tay Tạ Linh Lăng, dùng đầu ngón trỏ vẽ hai vòng tròn trên lòng bàn tay cô.
Cảm giác ngứa tê tái lan từ lòng bàn tay của Tạ Linh Lăng đến các cơ quan nội tạng.
Chưa từng có ai gọi cô một cách thân mật như vậy.
Đây là biệt danh độc quyền mà Vu Triều đã đặt cho Tạ Linh Lăng trong 11 năm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...