Mặc Lâm rất muốn cười, nhưng vào những lúc như thế này tuyệt nhiên không nên cười, anh chỉ có thể dùng thân mình che chắn cái nồi cơm tội nghiệp, để cho Cố Nguyên bình tĩnh lại trong chốc lát.
“Ngày mai anh sẽ đổi nồi cơm khác.
Em có muốn uống chút canh không?”
Cố Nguyên nghĩ đến món canh vịt cậu thích Mặc Lâm nấu hôm nay, cảm thấy mình không có thời gian để đấu với một cái nồi cơm điện.
Cậu múc một bát canh, một quả tim vịt lăn vào trong vá, nhưng cậu không thích ăn nội tạng nên lắc lư chiếc thìa làm tim vịt chìm vào trong nồi.
Khi múc đến vá thứ hai, cậu lại thấy một quả tim vịt khác, cậu giật giật lông mày: "Anh nấu mấy con vịt thế?"
“Một con, sao vậy?”
“Một con vịt sao lại có hai trái tim?”
Mặc Lâm cởi tạp dề: "Con vịt này được giết thịt tại chỗ.
Có lẽ ông chủ đã vô tình thêm một quả tim vịt vào đó."
Cố Nguyên trầm ngâm một lát, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Trái tim kia không tươi, sao Tiêu Trạch lại không tin chứ..."
Mặc Lâm sợ Cố Nguyên bị nóng nên cầm lấy bát canh từ trong tay cậu, đồng thời cũng khâm phục khả năng liên tưởng của Cố Nguyên: "Tối nay không muốn ăn canh vịt sao?"
Cố Nguyên: “Muốn ăn.”
Mặc Lâm: “Vậy em nhớ tới mấy chuyện máu me đó làm gì..”
Cố Nguyên bỗng nhiên nhận ra mình nói như vậy có thể làm người kia ăn mất ngon, cậu vốn đã quen rồi, cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Mặc Lâm sẽ không thích.
Cố Nguyên không nhắc lại chuyện quả tim nữa, sau khi ăn xong, cậu quay về nhà lấy thức ăn cho mèo cho vào bát ăn của mèo béo, lo nó ăn không no còn tri kỉ mở thêm một lon pate đặt bên cạnh, nhưng mèo béo cứ trốn dưới gầm sô pha không dám đi ra.
Cậu muốn gọi mèo béo qua ăn tối, nhưng lại đột nhiên nhận ra mình hình như còn không biết tên của nó.
“Meo meo.” Cậu tùy tiện gọi một cái tên.
Mèo béo tuy ngửi thấy mùi nhưng cũng không dám ra, thậm thụt dưới ghế sô pha một hồi, cuối cùng dưới sự thúc giục của cái bụng, nó cũng nhú đầu ra.
Cố Nguyên biết mèo béo đang sợ mình, cậu cảm thấy mình nên tránh xa cái bát của nó ra thì tốt hơn, cậu bèn đi vào phòng tắm để rửa tay, khi bước ra mèo béo đang ăn ngon lành đến quên cả trời đất.
Cậu đứng nhìn một lúc, phân vân không biết có nên mở thêm một lon pate nữa không.
Cho mèo ăn xong, cậu ngồi trên sô pha một lúc, lấy điện thoại ra kiểm tra xem còn tin nhắn nào chưa đọc không, lúc này mèo béo cũng vừa ăn xong, nó đứng trên ban công nhìn cậu, không dám bước vào phòng khách.
Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào nó, tự hỏi có nên trao lại địa bàn cho nó hay không.
Cậu đi ra ngoài, đứng trước cửa nhà Mặc Lâm một hồi, do dự không biết có nên bấm chuông cửa không.
Nếu anh ta hỏi tại sao lại đến thì phải nói cái gì bây giờ?
Cậu suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ ra lí do tốt nào.
Cũng không thể nói mèo của anh giành mất nhà của tôi đi!
Suy nghĩ hồi lâu cậu vẫn quyết định trở về nhà mình, cùng lắm cậu ở trong phòng riêng nhường phòng khách cho con mèo đó, như vậy nước sông không phạm nước giếng.
Khi Cố Nguyên quay trở lại, mèo béo lập tức nhảy trở lại cái tổ trên cây của mình như thể đang chạy lấy mạng.
Cậu cũng không ở lại lâu, đi thẳng vào phòng lấy khăn rồi đi tắm.
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, mèo béo đang ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào cậu.
Chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra mèo béo không còn sợ mình nữa, còn chậm rãi bước qua hai chân cậu một cách duyên dáng.
Cố Nguyên cảm thấy có thể là do cậu vừa mới tắm xong, trên cơ thể không còn mùi do nó đánh dấu nữa nên nó đã thả lỏng cảnh giác.
Mèo béo nhìn quanh nhà vệ sinh rồi đột nhiên ngẩng đầu kêu: "Meo meo ~"
Cố Nguyên đang suy đoán xem nó muốn nói gì thì thấy mèo béo đi đến liếm liếm lớp hơi nước trên gạch lát trong phòng tắm.
Cố Nguyên đoán rằng nó đang khát nước, khi cậu đi đến ban công thì nhận ra bát nước của nó đã cạn sạch.
Cậu đổ nửa chai nước khoáng vào đó, mèo béo lon ton chạy đến, vục miệng vào uống nước liên tục, xem ra thật sự rất khát.
Cố Nguyên nhíu mày.
Nhóc con này có lẽ cũng không đáng ghét lắm.
Cậu chợt nhớ tới một câu: người và người sống qua lại lẫn nhau.
Có vẻ như người và mèo cũng như vậy, mèo béo thân thiện với cậu nên cậu cũng không còn ghét nó nữa.
“Đinh đinh ~”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cố Nguyên mở cửa, Mặc Lâm đứng ở bên ngoài, nhìn như vừa mới tắm xong: "Anh có chuẩn bị phim, nếu em rảnh..."
“Được.”
Mặc Lâm còn chưa nói xong, Cố Nguyên đã đồng ý rồi.
Mặc Lâm sửng sốt, nói thầm trong lòng: Bây giờ đã có thể biết người khác định nói cái gì sao?
Tiến bộ thật nhanh!
Cố Nguyên dựa vào ghế lười, cổ áo ngủ hôm nay thấp hơn bộ cậu thường mặc, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Mặc Lâm vốn đã quyết định đêm nay phải khắc chế thật tốt bản thân, nhưng kết quả hôm nay Cố Nguyên lại mặc bộ áo ngủ mà anh thích nhất, não anh đột nhiên hơi thiếu oxy, anh không thể nhớ chính xác mình vừa quyết định điều gì.
Anh tắt đèn, ngồi xuống bên cạnh Cố Nguyên, cầm lấy chai nước khoáng uống một ngụm, anh muốn vươn tay nắm lấy tay cậu, nhưng vừa chạm vào ngón út, cậu đột nhiên thay đổi tư thế, giơ tay nâng cằm, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
Bộ phim họ xem hôm nay chính là "Titanic", một bộ phim tình cảm kinh điển.
Cố Nguyên lần đầu tiên không ngủ gật, xem rất nghiêm túc, khi nhìn thấy Jack vẽ chân dung cho Rose, lông mày cậu khẽ nhúc nhích: "Tôi nghĩ ánh mắt của hai người họ dường như đã thay đổi."
Mặc Lâm rốt cục bình tĩnh nắm lấy tay Cố Nguyên: "Thay đổi như thế nào?"
“Jack không ngại ngùng khi vẽ người khác, anh ta ngại ngùng khi vẽ Rose.”
“Ừm...!Hình như là vậy.” Mặc Lâm thất thần nói.
Anh đang nghĩ đến hình ảnh phía dưới xương quai xanh của Cố Nguyên.
“Khi Rose ở cạnh người khác gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng cô ấy bộc lộ rất nhiều cảm xúc khi ở bên Jack.”
“Ừm...!Đúng là như vậy.” Mặc Lâm tiếp tục lặp lại, anh đã xem bộ phim này rất nhiều lần.
Đôi mắt hẹp dài của anh vẫn luôn nhìn Cố Nguyên, quan sát những thay đổi tinh tế trên gương mặt cậu, so với xem phim, việc này thú vị hơn nhiều.
Khi Cố Nguyên nhìn thấy Rose liều mình cứu Jack, bàn tay cậu vô thức nắm chặt lấy tay Mặc Lâm, sau khi nhìn thấy Jack được cứu, cậu mới thở ra một hơi.
Mặc Lâm nhẹ nhàng xoa nắn đốt ngón tay của gu yuan, anh nhận ra cậu đã quen với việc nắm tay anh.
Bộ phim nhanh chóng đạt đến đoạn cao trào nhất ở cuối phim, Cố Nguyên chớp chớp mắt, như thể cậu không hiểu: “Nữ chính đã có thể thoát thân, tại sao lại quay lại liên lụy nam chính, cuối cùng nam chính đã chết, tại sao cô ấy lại đi?”
Mặc Lâm cảm thấy Cố Nguyên không thể hiểu được đoạn kết là điều bình thường, dù sao thì tình yêu cũng là một thứ rất phức tạp.
“Sau này em sẽ hiểu hiểu.”
Cố Nguyên xem đến có chút không vui, lông mày nhíu cả vào nhau, trong lòng có hơi khó chịu.
Mãi cho đến khi bài hát kết thúc vang lên, cậu mới nhận ra bàn tay của mình đã bị Mặc Lâm nắm chặt từ lúc nào không hay.
Ánh mắt Mặc Lâm rất ôn nhu, khóe miệng hơi nhếch lên, sau khi tắm xong, cơ thể toát ra mùi sữa tắm nhàn nhạt...!
Cố Nguyên nhớ lại khoảng thời gian ở cùng Mặc Lâm gần đây, bỗng nhiên cậu cảm thấy Mặc Lâm và Jack có chút giống nhau.
Mặc Lâm đã đưa cậu đến một vùng đất mới và cho cậu thấy một thế giới hoàn toàn khác, cậu tin vào Mặc Lâm, cũng như Rose tin vào Jack...
Trong lòng dường như có một cảm xúc nào đó đang thăng hoa, khiến Cố Nguyên bỗng dưng cảm thấy Mặc Lâm trông rất hấp dẫn.
Mặc Lâm có thể nhìn ra được cậu đang nghĩ gì: “Thế nào, có yêu anh không?”
Cố Nguyên cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Yêu đương là cảm giác gì?”
Mặc Lâm; “Muốn thử một lần không?”
Cố Nguyên không nghĩ ngợi nhiều, nương theo ham muốn bản năng của mình đốt một tia lửa trên môi Mặc Lâm......
Cảm xúc bị đè nén bấy lâu lập tức bùng cháy, Mặc Lâm sửng sốt một chút, sợ mình sẽ không khống chế được phát lửa thiêu thảo nguyên, suy nghĩ xem có nên tiếp tục hay không.
Cố Nguyên cảm thấy hôm nay Mặc Lâm có chút kỳ quái, tại sao lại không có động tĩnh gì?
Cậu sợ Mặc Lâm không hiểu ý mình, đành phải nói thêm: “Tôi nghĩ hôm nay có thể trị liệu...!”
Ý của cậu là muốn Mặc Lâm đáp lại nụ hôn của mình.
Mặc Lâm căng thẳng toàn thân, anh không chịu nổi loại khiêu khích này: "Là trị liệu theo kiểu người yêu hay theo kiểu bác sĩ?"
“Người yêu.” Cố Nguyên nói.
“Em có biết chính mình đang nói gì không?” đầu Mặc Lâm nhích đến gầm môi Cố Nguyên vài cm, khoảng cách giữa hai cánh môi chưa đến một cm.
“Biết, còn không phải là yêu đương......”
Cố Nguyên chưa kịp nói xong thì miệng đã bị chặn lại...!môi Mặc Lâm hôm nay có vẻ nóng hơn bình thường rất nhiều...
Mặc Lâm đã đợi ngày này quá lâu, có lẽ chỉ có thể dùng hành động để chứng minh mình hiện tại đang hạnh phúc như thế nào!
Anh ôm chặt lấy Cố Nguyên như muốn hoà tan cậu vào lồng ngực mình.
Hàng cúc áo nhìn như được đóng đinh chắc chắn, nhưng anh dùng sức một chút liền đứt ra như những viên bi, phát ra tiếng va chạm trên mặt đất.
“Buổi trị liệu hôm nay sẽ hơi mãnh liệt...!có thể không?”
Mặt Cố Nguyên đã đỏ rực nhưng cậu vẫn kiên định gật đầu.
Đôi môi ấm áp vùi vào cổ cậu, như điên cuồng cắn mút khiến cậu ngứa ngáy, cả người run lên.
Có một niềm khoái cảm hoà cùng sự khó chịu khó tả, một tiếng rên rỉ nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng của cậu...!
Mặc Lâm chợt nhớ đến tấm bản đồ mà anh đã dán trên tường khi còn nhỏ.
Khi nhỏ anh đã theo cha mẹ mình đi đến rất nhiều nơi, nhưng anh chưa từng gắn bó với nơi nào, sau này anh mới nhận ra đó là vì những nơi đó không có người anh muốn gắn bó.
Bây giờ anh chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở cùng Cố Nguyên, nếu nhất định phải đi, anh sẽ đưa cậu vượt qua những ngọn núi để ngắm nhìn sườn núi tuyết trắng.
Mỗi bước đi đều sẽ để lại dấu chân trên tuyết, nơi nào tuyết sâu thì dấu chân cũng sẽ in sâu, khi anh bước lên tuyết sẽ phát ra những âm thanh vui tai, đây là món quà thiên nhiên tặng cho anh...!
Anh có thể cùng Cố Nguyên xây một một người tuyết, một trái một phải, sau đó đội cho người tuyết một chiếc mũ nhọn màu đỏ, đặt lên mắt và mũi, nếu người tuyết tan chảy, anh sẽ ăn chúng từng chút từng chút một, để chúng tan chảy trong bụng anh...!
Họ có thể nằm trong phòng điều hòa và ăn kem que, mỗi người một que, cầm que kem trên tay, mút cho đến khi môi và lưỡi đều đỏ lên...!
Anh cũng sẽ dạy cậu cách câu cá trên sông băng, trước tiên đục một lỗ trên băng, lấy hết băng ra, đặt một lớp quần áo lên đó, sau đó nó có thể được dùng như một chiếc ghế đẩu để ngồi...
Sau khi mồi chìm xuống lỗ, nếu một con cá mắc câu, dây câu sẽ rất căng, lúc này đừng vội, cứ từ từ cho cá cạn kiệt sức lực, khi cá kiệt sức thì nhanh chóng dùng lực, lúc này cá sẽ nhảy lên khỏi mặt nước và bay trên không trung...
Anh có rất nhiều điều muốn làm với Cố Nguyên, nhưng khi tấm bản đồ này được trải ra trước mắt anh, anh lại đột nhiên không biết phải bắt đầu từ đâu...
Trong đêm tối, trong chăn bông mỏng manh có chút lạnh, Cố Nguyên sững sờ nắm lấy chăn bông, mỗi bộ phận trên người đều khó chịu, nhưng lại không phát hiện được chính xác bộ phận nào đang khó chịu.
Có một cơn kích thích nóng bỏng từ bụng dưới của cậu, cậu rùng mình định ngồi dậy, nhưng chân quá yếu để giữ sức...!Cậu cần một bác sĩ.
Bởi vì kích thích này, cậu không thể chịu được nữa, toát mồ hôi hột, gọi tên bác sĩ, cậu cắn chặt hai hàm, ngón tay siết chặt góc chăn bông đã cuộn thành đống, xoa đi xoa lại trên đó.
Cậu rất khó chịu......
Có thể sớm kết thúc được không, có thể thả cậu ra được không, cậu không muốn bị mắc kẹt ở đây...
Cố Nguyên giống như một con thú nhỏ đang kêu gào, mong được lao ra khỏi lồng sắt.
Đầu óc cậu trở nên mông lung, linh hồn như bay bổng lên trời, cậu cảm thấy mình như sắp chết, nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.
Tiếng rên rĩ bóp nghẹt trong cổ họng, hai chân không khỏi căng thẳng, nhưng linh hồn cậu như bị giam cầm trên ga trải giường, cậu muốn lao ra ngoài, kích thích dữ dội từ bụng dưới khiến cậu phát điên...
Cậu xoa chăn bông trên người và vẫn không ngừng gọi tên bác sĩ.
Cậu cần được điều trị, cần điều trị đúng bệnh!
Trong mơ hồ, giọng nói của bác sĩ vang lên bên tai cậu: "Đừng lo lắng, em rất nhanh sẽ cảm thấy thoải mái..."
Bác sĩ móc kim tiêm ra và chích vào mông cậu.
“Đau......Đau quá......”
Cố Nguyên vừa kêu rên vừa trốn tránh, nhưng kim tiêm đã hoàn toàn đi vào trong cậu, cậu chỉ có thể chịu đựng.
Cậu không biết bác sĩ tiêm cho mình thuốc gì, lúc đầu rất đau nhưng dần dần sẽ đỡ hơn, cậu chắc chắn rằng thuốc này chữa đúng bệnh, nếu không sẽ không cảm thấy dễ chịu như vậy...!
Bởi vì thuốc bắt đầu có tác dụng, cậu nhìn thấy một số ảo giác, những ngọn núi tuyết cuộn lướt qua trong thế giới của cậu, ảo ảo thực thực, nhìn không rõ lắm, bên tai còn có tiếng gió thổi nặng nề, trầm trầm theo tiết tấu.
Hai tay cậu bị người khoá chặt, thân thể chìm chìm nổi nổi trong tuyết, nhưng dường như tuyết càng ngày càng sâu, cậu cũng theo đó mà lún sâu vào
Mặc Lâm cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau, lại nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu......
Mặc Lâm nắm tay Cố Nguyên leo lên trong tuyết, chân anh chìm thật sâu trong tuyết, bước vào thì dễ nhưng rút ra rất khó.
Anh bò một chân sâu một chân cạn, một giây cũng không dừng lại, tiếng bước chân trên tuyết không ngừng vang lên, càng lúc càng dùng sức, càng lúc càng nhanh.
Cố Nguyên không thể theo kịp nhịp điệu của anh, cậu nắm chặt lấy tay anh, cầu xin anh chậm lại.
Anh làm sao có thể chậm lại, tuyết đã sắp lở rồi!
Anh dùng sức giẫm chân thật mạnh, bỗng nhiên có tiếng gầm thét của một con thú nhỏ vang lên, sau đó là một trận tuyết lở nhấn chìm cả anh và Cố Nguyên...!
Cả người Cố Nguyên run lên, được Mặc Lâm ôm vào lòng, nhưng ngay cả trong mơ cậu cũng không nói nên lời, chỉ có thể nắm chặt tay người kia mà chấp nhận trận tuyết lở này...!
Nếu ai rồi một ngày cũng phải chết, tôi sẽ chết với anh....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...