Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y


“Tại sao quan hệ giữa hai người lại không tốt?”
“Đứa con gái này từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, trước kia lúc chúng tôi còn dư dả, nó muốn cái gì tôi liền mua cái đó, sau trong nhà lại thiếu thốn, rất ít mua cho nó đồ nó thích, nó cũng hiểu chuyện, không có đòi hỏi cái gì, nhưng mà mấy tháng trước, có cô minh tinh kêu Viên Đồng Đồng tới đây tổ chức show, nó xin tôi tiền mua vé vào cửa, tôi vừa nghe đến 600 tệ liền không đáp ứng, nó liền khó chịu với tôi.
Từ đó trở đi, nó rất ít khi nói chuyện với tôi, về gia liền trốn trên lầu, thành tích học tập của nó tốt, tôi cũng không bắt nó phải bưng mâm rửa chén, chỉ là có đôi khi bảo nó chăm sóc em trai một chút, nó liền không vui, nói chúng tôi chỉ biết sinh, không biết dưỡng...!Lúc ấy tôi tức giận nên liền tát nó một cái, nó liền dùng cái loại ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn tôi, sau đó nó không nói chuyện với tôi nữa, tính qua tính lại cũng gần một tháng rồi, chờ nó lớn lên hiểu chuyện, tôi cũng không so đo với nó nữa.”
“Dù sao có một số việc tôi đã nghĩ thông suốt, đây là số mệnh, tiền tài cũng tốt, con trai cũng tốt, khả năng cả đời này tôi không có phúc phận......”
Chu Vinh trong lòng dường như đã đè nén thật lâu, đề tài lại lần nữa vòng về con trai, rốt cuộc vẫn là không được, bả vai rung động nhè nhẹ, nước mắt dọc theo gương mặt già nua lăn xuống, ông nghiêng người, dùng bàn tay bọc băng gạc lau nước mắt.
Người trưởng thành đè nén cảm xúc, có đôi khi chạm vào là bùng lên ngay.
Đối phương cảm xúc đã không thể kiểm soát, không khí lừa tình còn đang liên tục thăng cấp, Mặc Lâm mười ngón giao nhau, đặt ở trên đùi, gằn từng chữ: “Pháp y giải phẫu thi thể con trai anh, xác định là bị giết.”
“Anh nói cái gì?!” Nước mắt Chu Vinh còn treo ở khóe mắt, ông đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập khó tin: “Nó bị giết? Ai lại nhẫn tâm như vậy muốn giết con trai tôi?!”
“Chúng tôi đã điều tra theo dõi, xác định ba người khả nghi, anh, vợ và con gái anh.”
“Không đúng, các người có phải lầm rồi không, chúng tôi là người một nhà, sao có thể hại chết người nhà của mình, nhất định là do người khác làm!”
“Có khả năng gây án, chỉ có thể là người từng vào phòng bếp, anh nhớ lại thử xem, có manh mối gì có thể cung cấp không?”
Chu Vinh ngã ngồi về trên ghế, ông cúi đầu, không nói một lời suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc mờ mịt ngẩng đầu lên: “Vợ tôi trên cơ bản đều là ở cùng tôi, cô ấy không có khả năng phân ra thời gian đi hại con trai, hơn nữa, thằng bé là cổ sinh, dù cổ không phải người mẹ tốt nhưng cũng không thể xuống tay nhẫn tâm với con mình như vậy......”
“Theo ý anh, con gái anh là người có hiềm nghi lớn nhất?”

“Con bé dù thành tích hay nhân phẩm đều tốt, là đứa bé ngoan, nó sẽ không làm ra loại chuyện này, tôi không tin!”
Mặc Lâm từ ghế trên đứng lên, hai tay chống ở trên mặt bàn, hai mắt hẹp dài phảng phất xuyên thấu linh hồn đối phương: “Cho nên anh nhất định phải nghĩ kĩ một chút, cung cấp cho chúng tôi một ít tin tức có giá trị, ví dụ như, anh ở bên ngoài có kẻ thù nào không?”
“Tôi thời trẻ...! Xác thật từng có một ít kẻ thù, nhưng tôi cũng đã thanh toán xong, cũng không nợ ai nhân tình, ai sẽ hại một nhà chúng tôi chứ?”
Mặc Lâm dặn dò cảnh sát ghi chép ký: “Để anh ta chậm rãi nhớ lại, cẩn thận ghi lại.”
*
Ngoài phòng thẩm vấn, Lý Mông đối với người bên trong cửa kính thổn thức không thôi: “Thầy Mặc sao lại đáp ứng ở chỗ này của chúng ta làm cố vấn? Nhân vật lợi hại cỡ này không phải là nên rong ruổi ở trong thế giới lớn hơn sao?”
“Ai biết được, có lẽ người ta chính là thích loại địa phương bình dân như chỗ chúng ta......” Vương Nhạc giờ phút này cũng rất buồn phiền, nhưng hắn phiền muộn chính là vì tiến triển tình cảm của hắn và Mộng Lan, hắn cùng Mặc Lâm hoàn toàn không cùng một cấp bậc, lấy cái gì để cạnh tranh?
Khi họ đang nói chuyện, Mặc Lâm đã từ trong phòng thẩm vấn ra tới, Mộng Lan vừa chuẩn bị đưa cà phê qua, lại thấy Mặc Lâm xoay người đi vào phòng thẩm vấn cách vách.
Lý Mông: “Tôi sao cảm thấy thầy Mặc đang dùng dao mổ trâu để giết gà?”
“Lời này có ý gì vậy, đang khinh thường chính cậu sao?” Vương Nhạc uống một ngụm cà phê, thấy Mộng Lan bưng cà phê trở về, cảm giác chua xót từ lưỡi lan tràn đến trái tim: “Tôi cũng muốn được Mộng Lan pha cà phê cho.”
“Hôm nay thứ mấy?” Lý Mông đột nhiên hỏi.
Vương Nhạc: “Thứ ba, làm sao vậy?”
“Tôi cảm thấy cuối tuần này chúng ta có thể ngủ ngon, thầy Mặc chuyên nghiệp như vậy, hẳn là thực mau có thể phá án đi!”

“Nếu trước khi cuối tuần có thể phá án, tôi mời cơm, cậu gọi Mộng Lan đến.”
“Được, vậy cậu đặt chỗ trước đi, quán hải sảng Cảng phủ ở vịnh Thiên Long, chậm là không còn chỗ đâu.”
“Tiểu tử cậu cũng biết chọn lắm, một bữa ăn luôn nửa tháng tiền lương của tôi!”
“Muốn theo đuổi con gái nhà người ta thì phải chịu xì tiền ra!” Lý Mông một bộ dáng kinh nghiệm đầy mình.
“Vậy sao thế giờ cậu vẫn còn ế thế?”
“Cậu không hiểu, có câu thà thiếu không ẩu, cô gái định mệnh của tôi còn chưa có xuất hiện, tôi nguyện ý kiên nhẫn chờ nàng......”
Vương Nhạc: “Nói cũng như không......”
Trong phòng thẩm vấn, bộ dáng bà chủ tiệm đồ nướng Chu Uyển Đình thực chật vật, lớp trang điểm trên mặt bị khóc trôi, cũng không có tâm tình đi rửa mặt, đầu tóc vốn được búi lên đã rơi rụng hơn phân nửa, rũ trên vai, thất hồn lạc phách ngồi im lặng.
“Thầy Mặc, cổ hẳn là chịu kích thích rất lớn, nói cái gì cũng không nghe lọt, từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn luôn ngồi ngây ngốc, cả nước cũng không uống, chúng tôi đều không có cách nào...”
“Tôi đã biết.” Mặc Lâm nhìn qua biên bản ghi chẹp, không có tin tức gì hữu dụng.
“Chồng cô gần đây có hành động bất thường nào không?”
Mặc Lâm âm điệu thực bằng phẳng, nhưng những lời này tựa hồ đã tác động đến đối phương, cho nên dần dần Chu Uyển Đình phục hồi tinh thần lại, đôi mắt cũng dần dần có tiêu cự.
Chu Uyển Đình: “Có ý gì?”

“Dùng trực giác của phụ nữ, thời gian gần đây ông ta có chỗ nào kỳ quái không?”
Cô bỗng nhiên hữu khí vô lực cười lạnh một tiếng, biểu tình tràn ngập bi thương: “Gã muốn cùng tôi ly hôn, một tháng qua, tôi nghĩ mãi không ra, nhiều năm cực khổ như vậy đều đã chịu đựng qua, vì cái gì bỗng nhiên muốn ly hôn...!Tôi sinh cho hắn hai đứa nhỏ, trai gái song toàn, con gái cũng giỏi giang, gã còn có cái gì không thỏa mãn...” Nàng bỗng nhiên trở nên kích động: “Nhất định là gã ở bên ngoài có con đàn bà khác!”
“Có chứng cứ sao?”
“Chứng cứ? Còn cần cái gì chứng cứ......!Tôi đã sống với gã nhiều năm như vậy, gã chỉ cần quẩy mông tôi liền biết gã ra phân gì, đều nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chúng tôi một tháng rồi không có làm chuyện đó, anh cảm thấy bình thường sao? Hơn nữa ba ngày nay gã thường xuyên chạy ra ngoài, thật lâu đều không thấy trở về...!Nói là muốn đi nhập hàng, trước kia nhập hàng căn bản không cần thời gian dài như vậy, hơn nữa tôi phát hiện gần đây tinh thần gã không tốt lắm, khẳng định là đi lăng nhăng ở bên ngoài!”
“Con gái cô biết chuyện này không?”
“Tôi sợ ảnh hưởng đến chuyện học tập của nó nên không nói với nó...!Anh hỏi mấy chuyện này làm cái gì? Còn nữa, con trai tôi đâu, các người trả nó lại cho tôi!”
“Pháp y đã giải phẫu thi thể con trai cô, xác định là nó bị giết, chúng tôi cần cô phối hợp để tìm ra hung thủ.”
“Các người dựa vào cái gì giải phẫu con trai tôi, nó nhỏ như vậy...!sao các người có thể nhẫn tâm...” Cảm xúc của cô lại lần nữa mất khống chế, qua nửa ngày mới phản ứng lại: “Anh vừa rồi nói cái gì? Nó bị giết? Ai giết?”
Mặc Lâm lẳng lặng quan sát biểu tình khoa trương trên mặt người phụ nữ, phảng phất giờ phút này anh cùng cô ta đang ở hai thế giới khác nhau.
Cô hít từng ngụm từng ngụm khí, một lát sau, bỗng nhiên âm dương quái khí nói: “Ha ~ tôi biết rồi, nhất định là ả đàn bà bên ngoài của gã làm, Chu Vinh bận tâm con của gã nên vẫn luôn không ly hôn, cho nên ả ta liền hại chết con trai tôi!”
Đôi mắt hẹp dài híp lại: “Cung cấp một chút tin tức về người phụ nữ đó đi.”
“Tôi chưa gặp ả ta, chỉ là tôi phát hiện trên người Chu Vinh có một sợi tóc quăn màu đỏ, tôi nếu biết ả ta là ai, đã sớm tìm ả tính sổ!”
“Sợi tóc kia cô còn giữ không?”
“Quăng lâu rồi, tôi giữ tóc ả tiện nhân kia làm gì?”
Mặc Lâm gật gật đầu: “Nói một chút về con gái cô đi, cô bé gần đây có tâm sự gì không?”

“Nó gần đây giận dỗi với ba nó, vừa về nhà liền chạy lên lầu khóa cửa, cũng không biết làm cái gì ở bên trong, trước kia bảo nó trông em một chút nó cũng không có ý kiến gì, nhưng gần đây vẫn luôn cáu gắt, không biết có phải học tập có việc gì hay không? Nếu không có chuyện gì khác thì các người thả nó về đi học đi, chậm trễ học tập liền không tốt...”
Chu Uyển Đình hốc mắt rưng rưng, tiếp tục nói: “Chuyện em trai nó cũng đã xảy ra rồi, tôi cũng chưa từng nghĩ qua nó chịu quá nhiều áp lực, là chúng tôi làm cha mẹ không có bản lĩnh, con cái cũng phải chịu khổ theo, nghĩ đến thật chua xót......
Nó cũng mới 12 tuổi, mỗi ngày tan học trở về phải làm rất nhiều bài tập, còn phải chăm sóc em trai, tuy rằng nhà chúng tôi mở quán ăn, nhưng thực khách đều có cơm ăn, nó phải chịu đói...!Lâu như vậy, cũng không nghe thấy nó có nửa câu oán hận, là một đứa trẻ hiểu chuyện, trước đó vài ngày nó nói muốn đi xem show của thần tượng, cha nó không chịu cho nó tiền, tôi liền lén cho nó 600 tệ, nó không nhận, chỉ tránh ở trong phòng khóc.”
“Con cái nhà ai không phải báu vật của cha mẹ, nhưng cha nó quá bất công, có hôm buổi tối còn cùng tôi nói muốn để dành tiền cho con trai cưới vợ, tôi nói con trai còn nhỏ như vậy......”
Nói tới đây Chu Uyển Đình khóc đến càng thương tâm: “Ai biết không được bao lâu thằng bé liền...”
Bởi vì Chu Uyển Đình khóc quá thương tâm, không có cách nào tiếp tục thẩm vấn, Mặc Lâm cũng không có rời đi, hai tay anh ôm ngực, lưng dựa vào trên ghế, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên người Chu Uyển Đình, giữa mày hỗn loạn một ít cảm xúc không thể nhìn rõ, tựa hồ là đang suy nghĩ sự tình, chứ không phải đang nhìn người đối diện.
Thật lâu sau, anh đẩy cửa phòng thẩm vấn, đi về văn phòng của mình.
Mộng Lan lại lần nữa bưng cà phê đến gõ cửa: “Thầy Mặc, anh có muốn uống cà phê không?”
Một lát sau, cửa văn phòng bị người kéo ra từ bên trong, Mặc Lâm đứng tựa khung cửa, từ đầu đến chân nhìn không ra điểm nào khác thường, khóe miệng anh hơi hơi giơ lên, thực thân sĩ tiếp nhận cà phê, sau đó nói câu cảm ơn.
Mộng Lan nháy mắt bị hạ gục.
Tuy rằng đã cùng Mặc Lâm trò chuyện qua rất nhiều lần, nhưng vẫn là không thể kháng cự.
Cô đỏ bừng mặt, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào, đành phải xoay người thoát khỏi hiện trường.
Lý Mông uống quá nhiều cà phê nên có chút đau đầu, một tay ấn huyệt Thái Dương đi đến trước mặt Mặc Lâm: “Thầy Mặc, có tiến triển gì không?”
Mặc Lâm: “Người phụ nữ này có vấn đề......”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui