Hà Tân lái xe đưa Tôn Tâm Nghiên đến Hương Sơn.
Chiếc xe đỗ trên đường bằng phẳng, trên núi vắng lặng, có ánh đèn mờ đường trong không khí.
“Ngày mai em đừng đi, hãy ở lại thêm một ngày nữa.”
Tôn Tâm Nghiên: “Anh không bận à?”
“Không bận.”
Tôn Tâm Nghiên nhìn con đường được đèn đường chiếu sáng: “Hà Tân, em đã thấy ảnh chụp của anh với bạn gái.”
Sau khi chia tay, họ đã cắt đứt tất cả liên lạc, ngoại trừ bạn tốt trên Weibo.
Trước kia, bọn họ hiếm khi chơi Weibo, hiếm khi đăng trạng thái mới.
Khi họ chia tay chưa đầy một năm, bố cô vừa phát hiện bị ung thư, cô lại nhìn thấy bức ảnh chụp chung mà anh đăng lên.
Cô gái kia có đôi mắt rất to, khuôn mặt trứng ngỗng, trông rất xinh đẹp.
Cô ấy mặc một chiếc áo hở vai sọc trắng xanh, khẽ mỉm cười trong vòng tay anh, tựa đầu vào cằm anh.
Tóc anh cắt rất ngắn, giữ vai cô ấy, nhìn vào máy ảnh với vẻ mặt vô cảm.
Vẫn biết anh sẽ quen bạn gái mới, nhưng khi cảnh này thực sự xuất hiện trước mắt, trái tim Tôn Tâm Nghiên vẫn đau như xẻo mất một miếng thịt, không kịp nghĩ gì cả, nước mắt như mưa.
Cho nên, sau đó, dù là khoảng thời gian khó khăn nhất, cô cũng không muốn tìm anh.
“Không phải anh đăng…” Hà Tân nhìn về phía trước, nói năng lộn xộn, “Chuyện vài năm trước, em để ý?”
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em chỉ hơi tò mò, cô ấy là người con gái như thế nào.”
Chỉ hơi tò mò, đó là người con gái như thế nào.
Tò mò có phải cô ấy rất ưu tú, rất ân cần hay không.
Tò mò có phải anh rất yêu cô ấy hay không.
Tò mò liệu anh có giống đứa trẻ con hống hách khi ở bên cô ấy không.
Hà Tân bình tĩnh hỏi: “Em muốn nghe nói thật không?”
Tôn Tâm Nghiên im lặng.
“Sau khi chúng ta chia tay, anh có quen ba bốn người.
Sau khi tốt nghiệp, công tác bận rộn nên không tìm hiểu nữa.
Anh không thể quên được em.”
Đôi khi chính Hà Tân cũng không thể hiểu nổi, mình yêu cái gì của cô, yêu đến mức khi anh quen người khác, anh không thể toàn tâm toàn ý với họ được.
Có một lần anh đã thực sự muốn quên cô, nhưng càng muốn quên, lại càng nhớ.
Ví như việc tiêu tiền, lúc anh tiêu tiền cho những cô gái khác, chỉ cảm thấy đó là trách nhiệm của người yêu, là việc đàn ông nên làm.
Nếu tiền tiêu nhiều mà người vẫn không nghe, anh sẽ bực bội, sẽ so đo.
Sau đó anh thực sự không biết chính mình đang làm gì.
Nhưng khi ở cạnh Tôn Tâm Nghiên, anh chưa bao giờ suy nghĩ mình phải trả giá bao nhiêu, toàn tâm toàn ý muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho cô, khiến cô hạnh phúc.
Trước kia là vậy, bây giờ gặp lại, anh vẫn như vậy.
Bởi vì trong những năm tháng niên thiếu, họ đã giao chính mình cho đối phương mà không hề giữ lại chút gì.
Loại tin tưởng hoàn toàn này, tương lai dù gặp được ai đi chăng nữa, cũng không thể có lại được.
Càng trưởng thành, càng không có.
Tôn Tâm Nghiên: “Con người phải luôn tiến lên, không thể cứ chìm trong ký ức mãi được.”
Hà Tân: “Vậy chúng ta cùng nhau tiến lên.”
“Tiến lên như thế nào.”
“Nhất định phải làm bác sĩ?”
“Không làm bác sĩ thì làm gì, em đã không còn con đường nào khác.”
“Anh đưa em sang Mỹ học tiến sĩ, em đến đó làm bác sĩ.” Hà Tân cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc và trìu mến, “Bây giờ tiền của anh là do anh tự kiếm, anh nuôi em.”
Đúng vậy, anh không phụ thuộc vào gia đình.
Tôn Tâm Nghiên suýt nữa đã rơi lệ, đôi môi run rẩy, cô mỉm cười.
“Nếu không thi đỗ thì sao?”
“Em ở Cáp Nhĩ Tân chờ anh, anh xử lý chuyện bên kia xong sẽ tìm em.”
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu: “Không quay lại được, Hà Tân.
Thỉnh thoảng em cũng muốn quay lại cấp ba, em đi học thêm nhà thầy giáo, anh đợi em ở bên ngoài, trốn trong một cửa hàng nhỏ bên kia đường để tránh nắng.
Không thể quay lại những ngày đó được, chúng ta đừng tự lừa mình dối người nữa.
”
“Em còn yêu anh không?”
“Em không biết mình yêu con người nào của anh, anh trước kia, hay là anh hiện tại.
Không phải anh cũng thế sao? Thật ra người anh không thể quên được là Tôn Tâm Nghiên năm 17 tuổi.
Chúng ta đã 26 tuổi rồi.”
Thời gian đã đi đâu vậy? Chỉ chớp mắt, họ đã 26 tuổi.
Đôi mắt đẫm lệ, Tôn Tâm Nghiên mỉm cười: “Em biết, anh cảm thấy áy náy về chuyện của bố em, nhưng anh như vậy khiến em rất khổ sở, chuyện đã qua lâu rồi, anh cũng không làm gì sai cả.
Lại nói, là em nợ anh một lời xin lỗi, khi ấy còn quá trẻ, lần đầu tiên yêu đương quá ích kỷ, không biết trân trọng, lúc chia tay còn làm anh tổn thương.
Hà Tân, anh không nợ em gì cả, không cần nghĩ đến việc bù đắp.”
Lòng bàn tay nắm chặt vô lăng, Hà Tân trầm mặc nhìn ra cửa sổ, trái tim anh đau nhói.
Đây là cô gái anh giữ trong tim, thề sẽ yêu thương cô cả đời.
Kết quả là, cô mất đi người bố yêu quý của mình, một mình tha hương nơi đất khách, trải qua 5 năm đằng đẵng ở thành phố băng tuyết buốt giá.
Không phải cô đang đợi anh sao?
Cô vẫn luôn đợi anh, chỉ là, đã không đợi kịp.
Bây giờ, cô bình tĩnh chấp nhận, để mặc số phận quyết định hết thảy, trở nên thật thanh nhã, dịu dàng.
Anh lại phải tiêu hóa hết mọi thứ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi.
Bảo anh tiêu hóa thế nào? Cho dù là nhìn cô hay nói chuyện với cô, anh đều cảm thấy đau lòng, trái tim như bị xẻ nửa, nhưng anh vẫn phải giả vờ bình tĩnh trước mặt cô.
Nhưng Hà Tân không biết, nỗi đau của anh lại là một cực hình đối với Tôn Tâm Nghiên.
Mấy năm nay, cô đã phải cúi đầu trước rất nhiều người, cũng đã thấy quá nhiều người rơi lệ vì cô.
Cô mẫn cảm như vậy, kiêu ngạo như vậy, bây giờ cô sợ nhất là sự cảm thông và thương hại.
Đặc biệt là sự thương hại của anh.
Cô không muốn nhìn lại, không muốn thương hại chính mình, càng không muốn dựa dẫm vào ai, cô chỉ muốn thẳng lưng, đĩnh đạc đi trên con đường phía trước.
“17 tuổi cũng được, 27 tuổi cũng được, không phải vẫn cùng một người sao, tại sao không thể ở bên nhau…” Hà Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng anh run lên.
Trong lòng chua xót, Tôn Tâm Nghiên nói: “Còn nhớ lần em đến Mỹ gặp anh không, sau khi trở về, kinh nguyệt của em bị rối loạn, lúc ấy em cứ tưởng mình đã có thai, sợ tới mức chết khiếp, sau đó mới hạ quyết tâm chia tay với anh.
Sau khi chia tay em lại tự hỏi nếu lần đó thật sự có thai thì sẽ thế nào? Liệu em có bất chấp tất cả để ở bên anh hay không? Tựa như cú điện thoại anh không gọi được cho em ấy, nếu nối thông thì sẽ thế nào? Chuyện giữa chúng ta, thời gian tốt nhất đã bị bỏ lỡ.”
Khóe mắt Hà Tân trào ra nước mắt, anh không nhìn cô.
“Tại sao lúc đó em không nói với anh, nếu thật sự có thai, dù táng gia bại sản anh sẽ cũng nuôi sống hai mẹ con em.”
Đàn ông cũng cần phải có tôn nghiêm, Hà Tân không nói được nữa…
Cuối cùng vẫn không nén nổi dòng lệ.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, Tôn Tâm Nghiên gục đầu, thống khổ nhắm mắt lại.
Đúng vậy, trong mối quan hệ của bọn họ, anh chưa bao giờ lùi bước.
Chưa bao giờ.
Người trẻ khi yêu luôn có thói quen không nói gì cả, nhưng lại hi vọng đối phương có thể biết được những vất vả, trả giá của mình.
—– Tại sao em không nói ra?
—– Tại sao em phải nói, tại sao anh không nhìn thấy những gì em đã làm vì anh?
Vất vả tích lũy càng lúc càng nhiều, cho đến một ngày, hoàn toàn lật đổ tình yêu.
Lúc trở về khách sạn đã là đêm khuya.
Sau khi tắm xong, Tôn Tâm Nghiên ngồi một mình trên ghế cạnh TV, ngơ ngẩn nhìn vào album của Hà Bồi Nghiên trên tay.
Ngón tay cái vuốt ve vài lần, cô muốn mở ra xem, nhưng vừa mở được mấy trang lại đổi ý đóng nó lại.
Tôn Tâm Nghiên cất nó vào vali.
Sáng hôm sau, Tôn Tâm Nghiên và Hà Tân đến bệnh viện chào tạm biệt Lý Ái Trân.
Gặp nhau ở tầng dưới khách sạn, hai người đều tỏ ra không có việc gì, Hà Tân giúp cô bê hành lý lên xe.
Trong phòng bệnh, Lý Ái Trân mỉm cười khi thấy Hà Tân bước vào, “Thằng nhóc hư đốn…”
Những học sinh nghịch ngợm gây sự nhưng tư chất thông minh trong mỗi lớp học luôn được các giáo viên chú ý nhất.
Vào những ngày cuối cùng năm cấp 3 của lớp 17, cô luôn cố gắng khích lệ thằng nhóc hư đốn này.
Hà Tân đặt giỏ trái cây lên bàn, mặt mũi anh tuấn, “Cơ thể cô hồi phục thế nào rồi? Có tốt hơn không? Đáng lẽ em phải đến gặp cô sớm hơn.
Nhưng bận bịu quá, suýt nữa thì không đến được, bây giờ đến rồi thì thời gian lại không cho phép ở lâu.”
Lý Ái Trân mỉm cười: “Được rồi, có lòng nhớ cô là tốt rồi.
À thôi chết, các em đang trộm chuyển tiền vào tài khoản bệnh viện của cô phải không?”
Hà Tân lấy một quả táo ra gọt, anh ngồi xuống, trợn mắt nói dối: “Đâu có, còn có chuyện này á cô? Sao em chưa nghe qua nhỉ.”
Lý Ái Trân nhìn anh, “Em cứ luyên thuyên tiếp đi.”
Tôn Tâm Nghiên ngồi ở một bên, nhìn hai người họ, khẽ mỉm cười.
Đây chính là bản lĩnh của anh, nếu anh muốn dỗ ai vui vẻ, sẽ luôn có cách để dỗ.
“Cô biết thừa, Hàn Đông khai thật với cô rồi, em đã góp 10 vạn đúng không?”
Hà Tân chỉ cười.
Lý Ái Trân: “Hà Tân, em cầm tiền về đi, sao cô dám lấy nhiều tiền của em như vậy được?”
Hà Tân chậm rãi cắt quả táo, “Thưa cô, dù sao bây giờ em cũng là ông chủ của một công ty kinh doanh, không thiếu tiền đâu.
Cô cứ yên tâm chữa bệnh, xong rồi dùng tiền lương từ từ trả em, em cho cô ghi sổ nợ.”
Lý Ái Trân: “Các em khinh cô bị bệnh, không quản nổi các em nữa, lén lút quyên tiền sau lưng cô.
Còn 10 vạn còn lại là ai góp?”
Hà Tân: “Em làm sao biết được.”
Lý Ái Trân nhìn về phía Tôn Tâm Nghiên.
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu: “Cô Lý, cô đừng lăn tăn nữa, đây đều là tấm lòng của mọi người.”
Sau khi rời bệnh viện, Tôn Tâm Nghiên hỏi Hà Tân với giọng điệu nghi ngờ: “Anh có biết 10 vạn còn lại là ai góp không?”
Hà Tân nhìn cô, “Hoàng Trĩ Vi cũng gọi cho em à?”
Tôn Tâm Nghiên kinh ngạc rồi lại bật cười.
Hà Tân cũng cười theo.
Trên đời này có vài người thật sự quái lạ, vì vậy, nếu đã thích cô ấy thì sẽ thích đến cùng.
Nếu đã ghét cô ấy thì cũng sẽ ghét đến cùng.
Hà Tân bay vào ban đêm, thời gian không vội, ăn trưa xong, anh ấy trực tiếp lái xe đưa Tôn Tâm Nghiên đến sân bay Lộc Khẩu.
Chiếc xe lao trên đường cao tốc, vẻ mặt hai người dần dần thay đổi.
Tiếng cười vui vẻ buổi sáng không còn nữa, thay vào đó là sự trầm tĩnh khi sắp chia tay.
Cảnh xuân thơ mộng bên ngoài cửa sổ, cây cối hai bên đường dần lùi lại phía sau, giống như một giấc mơ, lại tựa như thời thanh xuân đã đi xa.
Tới sân bay, Hà Tân giúp cô kiểm tra hành lý rồi đưa cô đến cổng soát vé.
Đám đông hối hả, bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, Hà Tân ôm chầm lấy cô, xoa đầu cô: “Sau này có chuyện gì nhớ đến tìm anh, em gặp khó khăn gì anh cũng giúp hết.”
Tôn Tâm Nghiên: “Em biết rồi.”
Hà Tân buông cô ra, anh nói: “Nếu lâu như vậy vẫn chưa quen ai, thì lúc trở về cũng đừng vội vàng yêu đương, biết chưa?”
Tôn Tâm Nghiên mỉm cười, “Đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Hà Tân gật đầu và nhìn cô: “Đi vào đi, anh đi đây.”
Tôn Tâm Nghiên gật đầu, cầm theo một chiếc túi xách nhỏ, khóe môi cong cong.
Ánh đèn trần chói mắt in trên nền gạch lát sàn sáng bóng.
Cả hai người đều không động đậy.
Tĩnh lặng, Hà Tân lại tiến lên ôm cô vào lòng, hai tay siết chặt, anh ghì cô trong ngực.
Họ ôm nhau thật chặt.
Cô là tình yêu chân thành kiếp này của anh.
8 tuổi, anh dắt cô đi chơi khắp xóm, nhưng mấy ngày cuối hè lại làm bỏng chân cô, cúi đầu xin lỗi cô trước giường bệnh.
Anh cảm nghĩ con gái thật phiền phức.
17 tuổi, anh chuyển đến lớp cô, bảo cô tránh xa anh ra, cuối cùng, chính anh lại biến thành cái đuôi nhỏ của cô, cô đi nơi nào anh cũng bám lấy như hình với bóng.
Anh rất sợ phơi nắng, nhưng lại sẵn sàng đi ra ngoài dưới trời 38 độ, chỉ để đạp xe cùng cô đi dạo một đoạn ngắn.
Cô trợn mắt lườm nguýt anh cũng cảm thấy dễ thương.
18 tuổi, anh trải qua trăm ngàn cay đắng để trở thành bạn trai cô, cùng cô trải qua tình yêu đầu tiên.
Cô thực sự rất khó theo đuổi, nhưng nếu so với những cái ôm, những nụ hôn khiến lòng người rung rinh, những khó khăn ấy chẳng đáng là gì.
Thỉnh thoảng cô rất nhút nhát, đôi khi rất dịu dàng, có lúc lại rất thất thường, khi anh trở thành bạn trai cô mới phát hiện, tính khí của cô cũng chẳng tốt hơn anh là bao.
19 tuổi, bọn họ cùng học trong căn phòng nhỏ của anh, ngây thơ tưởng tượng về cuộc sống sau khi kết hôn.
Họ tự nuôi một chú chó, tên là Hà Bồi Nghiên.
Tình yêu của họ bị cô giáo và bố mẹ phát hiện, anh bị bố cô ném thẳng điện thoại vào đầu, không rên một tiếng.
Vào năm cuối cấp, anh trở thành con hắc mã lớn nhất.
Cô đã dũng cảm nắm lấy tay anh.
20 tuổi, anh đưa cô đến trường đại học ở phía bắc, mở ra một hành trình hoàn toán mới của cuộc đời.
Ở nơi đó, bọn họ thực sự có được nhau, từ chàng trai cô gái lột xác trở thành đàn ông, phụ nữ thực sự.
Anh làm cô chảy máu, hứa hẹn sẽ tốt với cô cả đời.
21 tuổi, anh lung lay giữa ước mơ và những lời hứa niên thiếu của mình.
Cô không chịu nổi áp lực, muốn chia tay.
Anh bay từ Mỹ về, đến trường của cô để làm hòa với cô, cuối cùng nghe cô khóc lóc nói chia tay qua điện thoại…
26 tuổi, cô một lần nữa đứng trước mặt anh.
Anh không thể buông tay.
“Nghiên Nghiên, đợi anh, anh sẽ đến tìm em sớm thôi.”
Tôn Tâm Nghiên mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe, không nói gì cả, chỉ ôm anh thật chặt.
Tại sân bay rộng lớn, những hành khách vội vã đi ngang qua đôi nam nữ đang ôm chặt nhau từ biệt, không khỏi quay đầu lại nhìn, rồi lại tiếp tục hành trình của mình.
Một đôi tình nhân nhỏ nắm tay nhau đi ngang qua.
Chàng trai cao ráo, mặc áo phông đen, cô gái mặc váy ngắn màu trắng, thuần khiết, xinh đẹp.
Cô gái nhìn bọn họ đầy tò mò, rồi bị chàng trai dùng tay xoay mặt lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cảnh không phù hợp với trẻ con.”
“Giả vờ giả vịt, bình thường anh toàn xem mấy thứ kinh tởm thì có…”
“Anh xem cái gì?”
Mặt cô gái đỏ ửng: “Anh xem gì thì anh tự biết.”
Chàng trai lấy tay bóp cằm nhỏ của cô gái, cười toe toét.
“Rốt cuộc là anh xem gì thế, sao anh lại không biết nhỉ…”
Cô gái hất tay cậu ra, “Anh nói nữa xem…”
Chàng trai thỏa hiệp, “Được được được, không nói không nói nữa, em muốn ăn gì nào, heo con…”
Đám đông ồ ạt, hình bóng của tuổi trẻ nhanh chóng biến mất vào biển người, biến mất theo thời gian.
Cuộc sống là một hành trình cô đơn.
May mắn là, luôn có người đồng hành bên bạn trên một đoạn đường.
Đoạn đường này dài cũng được, ngắn cũng được, chỉ cần có thể đi bên nhau là đã đủ lắm rồi.
Máy bay cất cánh, đưa một số người trở về quê hương, cũng đưa một số người đi xa quê hương.
Tôn Tâm Nghiên mở album của Hà Bồi Nghiên ra.
Từng tấm rồi lại từng tấm, nó từ một chú chó con màu trắng trở thành một chú chó to, nó lăn lộn trên cỏ, nghịch nước trong hồ bơi, đổi chiếc mũ sinh nhật trên đầu, mỉm cười trước chiếc bánh kem cắm đầy cây nến.
Cười rất vui vẻ.
Khóe môi cong cong, một giọt nước mắt nóng hổi rơi thẳng xuống, đọng trên bức ảnh, rồi được ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng lau đi.
Tôn Tâm Nghiên nhìn ra cửa sổ.
Những đám mây trắng từ từ trôi trên bầu trời xanh.
Dưới bầu trời xanh thẳm, ánh nắng ngày hè nhuốm một màu vàng rực rỡ.
Chàng trai cưỡi chiếc xe đạp leo núi màu xanh, chậm rãi đi bên cạnh cô gái.
Cơn gió trong hẻm phố nhẹ nhàng thổi bay mái tóc của cô gái, hây hẩy vạt áo, làm rung động hai trái tim son trẻ.
– Cậu sẽ luôn thích tôi chứ?
– Tôi mãi mãi thích cậu.
Hoàn.
_____________________
Tác giả: Từ 2007 đến 2017, chuyện xưa của hoa chuông gió và tiểu bạch mã hoàng tử.
Tạm biệt, tôi yêu Hà Tân và Nghiên Nghiên nhất.
Đây là mối tình đầu tôi dành tặng cho bạn, không biết bạn có hài lòng không.
Mọi người, hẹn ngày gặp lại.
Niệm: 16/2/2019.
Òa, cuối cùng cũng hoàn rồi này, trong tớ hiện có rất nhiều cảm xúc đan xen, nên xin mượn 1 bình luận ở bên Trung để biểu đạt:
“Rất lâu rồi mới đọc truyện thanh xuân vườn trường, cảm thấy mình đã già thật rồi.
Nhưng tựa như Khang Thành từng nói, tôi viết truyện của người 17 tuổi, nhưng cho người 30, 40 tuổi đọc.
Tâm tình tôi đang rất phức tạp, cảm tính nói hy vọng Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên ở bên nhau, lý tính lại nói hay là thôi đi, đừng quay lại nữa, lúc em cần anh nhất thì không thấy anh đâu, giờ em mạnh mẽ rồi nên không cần anh nữa, anh lại quay về nói muốn bù đắp cho em.
Nghiên Nghiên quá nhạy cảm, cũng không có cảm giác an toàn, lại khá kiêu ngạo, không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai, cũng không muốn bất cứ ai thay đổi vì mình, cho nên quá khó để trở về bên nhau, giống như Ngạn Kỳ hỏi Hà Tân nghĩ kỹ chưa, để cô đi nước Mỹ hay để cậu trở về, nhất định phải có một người cam tâm tình nguyện hy sinh, mà không gây gánh nặng gì cho đối phương thì điều ước mới trở thành hiện thực được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...