Có Người Cho Vợ Tôi Đôi Mắt
VIẾT THỎA NỖI LÒNG THÔI
Tháng năm ấy như đóa hoa tàn phai
Ta theo người ba năm, ba năm đổi lại vô tình
Một thân xác vô hồn này? Thử hỏi người duy chỉ lần thương tiếc?
Được rồi... ta không phải không cần, không phải ta không cố gắng mà vì người không đưa, một chút tình ái, nghĩa ân... khó lắm à?
Vậy thì người cứ giết ta... cứ giết! Vì ta chết đi là ta được giải thoát.
...
Một mũi tên trúng hai đích.
Tống cổ nữ nhân mà người người trong lòng ta thích, mà vừa có thể phá hoại hôn lễ của muội muội ta luôn ghét. Tại sao? Vì nữ nhân kia là tình cũ của nam nhân mà muội muội lấy.
Hủy đi dung nhan của nữ nhân ấy, để muội muội hứng chịu thay.
Khiến nữ nhân ấy không thể nhìn được nữa.
...
Nhưng ta cũng bị chính người... đâm kiếm vào bụng, cả đời không thể sinh con.
Rút đi lười, đến chết không thể nói.
Phế bỏ gân tay gân chân... kiếp này đừng mong đi lại.
...
Vách núi ấy... thật sâu... người đã ném ta xuống đấy...
Dương Sắc... ta hận người! Hận! Hối hận vì yêu người!
...
Mở mắt lần nữa... ta đã sống lại, mái tóc xơ xác đã mềm mượt nhưng màu đen thành trắng, người có thể đi lại, có thể nói.
Có lẽ đây là thương xót cuối ông trời ban.
Ta chỉ có hai ngày... ta đã dành một ngày thêm nửa ngày thứ hai cho đứa trẻ ba năm trước ta lén sinh... nó là con ta và người.
Một cái bắt nữ nhân kia đi... Đáng lẽ định để người biết nữ nhân mình yêu chết đi...
Ta đã thấy gì thế này? Người không nhìn thấy gì... đôi mắt người đã mất, đúng hơn là người đã cho đôi mắt của mình đi, cho nữ nhân kia!
...
"Ha ha..." Ta cười điên dại khi thấy như thế.
"Ngươi mau thả nàng ấy ra!" Giọng người vẫn lạnh... Người bước đi không định được hướng.
Đau trong tim! Ta mới hiểu, càng hận càng yêu là gì!
Lúc ấy ta đã ghé vào tai nữ nhân ấy: "Ngươi trả đôi mắt cho hắn, ta cho ngươi đôi mắt đẹp hơn." Đôi mắt xanh như nước của ta chớp chớp...
...
Đêm ấy... ta đã cho đi đôi mắt mình, ta sẽ không còn được thấy gương mặt người... sẽ không được thấy cả nữ nhi ba tuổi của mình...
Chỉ có thể sờ, ôm lấy thân thể nhỏ bé của nữ nhi mình.
"Con..." Giọng ta khàn khàn.
"Mẫu... thân..." Nữ nhi ta non nớt đáp lại.
"Ngoan... sau này không có mẫu thân nữa cũng ngoan như này nhé?" Ta vuốt ve gương mặt nữ nhi mình.
"Dạ..." Tiếng dạ hơi khó khăn, nữ nhi ta không hỏi vì sao mà chỉ ôm chặt ta.
Đêm ấy trôi nhanh...
Sáng đã tới, tay ta từ trên lưng nữ nhi ta rơi xuống, mắt ta nhắm lại.
...
[Ta không muốn viết tiếp... vì éo muốn đứa bé nhận cha:)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...