Có Người Cho Vợ Tôi Đôi Mắt
Em Từng Chờ Một Người
"Xin lỗi, hôn lễ tạm hoãn, anh phải đi." Anh nghe xong điện thoại, quay qua nói với cô.
"Anh không được!" Cô chỉ kịp níu lấy góc áo nhỏ nhoi của anh trong chốc lát rồi tuột ra.
Khoác trên mình váy cưới trắng tinh, cô,
Thánh đường mở cửa, lời hứa, tình yêu, kí ức ngọt ngào đều do em tự tưởng. Chỉ có một việc, anh chấp nhận cưới em, lấy em là thật.
Vì ba mẹ, vì người lớn anh mới thế.
Em biết... nhưng em ích kỉ, nghĩ cho riêng mình thôi.
Em muốn có tư cách được kề cạnh anh nhưng không phải một người thân, em muốn có thân phận bên anh nhưng không phải em gái.
Và em không thể ở phía sau anh như anh ở phía sau cô ấy. Em không thể nhói lòng, đau xót nữa, không muốn yêu đơn phương.
Mà em chỉ có thể có cái danh vợ anh nhưng chẳng thành.
Có quá nhiều nhưng và muốn... sẽ mãi thế phải không? Anh đâu mở lòng, cho em cơ hội nên thế là phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...