Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi


Edit: zhuu
Chương 61: Tiền mừng tuổi
Giờ ăn cơm tìm vị trí đổ xe không dễ gì, Quan Trạch lái chậm tìm vị trí đổ xe, xung quanh toàn là xe đang di chuyển.

"Anh cảm thấy Ninh Quyên muốn dẫn ai đến ăn cơm?" Lâm Diệu vừa nhìn chằm chằm cửa sổ xe vừa hỏi, đột nhiên cậu chỉ vào góc phía sau hét lớn, "Mở cửa ra! Em xuống!"
Quan Trạch mở khoá xe Lâm Diệu nhảy xuống dưới, lấy tốc độ chạy 100m vọt đến chiếc xe đang lùi ra ở góc phía sau, chưa đợi người ta lùi xe ra cậu đã chen vào vị trí bên cạnh cửa xe sau đó lung tung cúi người với một chiếc xe khác đang chuẩn bị tiến vào: "Ngại quá đi, ngài tìm chỗ khác nhé."
Quan Trạch chậm rãi lùi xe vào vị trí nhưng chiếc xe kia lại không đi còn đậu tại chỗ.

Sao vậy? Đây là khó chịu không đi hả? Lâm Diệu nhíu nhíu mày quay đầu nhìn chiếc xe kia.

Hồi nãy không nhìn kỹ bây giờ mới phát hiện cái xe này có hơi quen, không chờ cậu nhìn xuống biển số xe thì cửa sổ ghế lái đã hạ xuống có người thò nửa cái đầu ra: "Diệu Diệu!"
"Đù má," Lâm Diệu ngớ người, "Anh Tề?"
"Giỏi ghê ta, học được cách dùng thân mình giành chỗ đậu xe luôn rồi ta! Này mà đổi thành người khác anh anh xuống tán một bạt tay rồi đấy nhé!" Tề Kiện cười với cậu.

"Anh đến đây ăn cơm à?" Lâm Diệu nhìn thấy trong xe còn có người khác nhưng không thấy rõ lại cũng không thể nghiêng đầu nhìn cho kỹ, với cả bạn của Tề Kiện cứ đổi miết cậu cũng không rảnh mà nhìn.

"Ừm." Tề Kiện gật đầu, xoay mặt nói gì đó với người trong xe.
Lâm Diệu nhìn thấy cửa ghế phó lái bên mở ra, một cô gái xuống xe, lúc người kia xoay người lại tròng mắt Lâm Diệu suýt nữa thì rớt xuống luôn.

"Ninh Quyên!" Lâm Diệu vỗ một cái lên nắp động cơ xe của Quan Trạch, làm Quan Trạch đang khoá xe giật mình.
"Ừm," Lúc Quan Trạch ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Quyên xuống từ xe Tề Kiện cũng không ngạc nhiên lắm, rất bình tĩnh mà chào hỏi, "Quyên."
"Chúng ta vào trước đi, anh ấy tìm vị trí đậu xe rồi vào," Ninh Quyên cười gật đầu với Lâm Diệu, lại nhìn Quan Trạch, ánh mắt dừng lại trên đầu hắn như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói mỗi câu, "Gầy rồi."
"Thế à? Khoảng thời gian này béo lên chút đấy, chẳng di chuyển gì mấy." Quan Trạch cười cười.
"Chị Ninh." Lâm Diệu hoàn hồn lại từ trong khiếp sợ chào hỏi với Ninh Quyên.
"Không cần giới thiệu lại nữa nhỉ?" Ninh Quyên dẫn họ đi vào nhà hàng, "Vốn dĩ cậu cũng rất thân với Tề Kiện rồi."
"Đúng vậy." Lâm Diệu lên tiếng, nói thật thì cậu không nghĩ ra sao mà cuối cùng lại bên nhau với Tề Kiện, con người Tề Kiện không thể nói rõ là tốt hay xấu, dù sao thì Lâm Diệu vẫn luôn cảm thấy gã loạn kinh khủng.

Ninh Quyên đặt một phòng riêng, lúc gọi món với phục vụ thì Lâm Diệu dùng chân chọt chọt Quan Trạch, giả vờ mình đang xem điện thoại là ghé lại gần Quan Trạch: "Em cảm thấy Tề Kiện không có đáng tin gì hết sao Ninh Quyên lại chọn trúng anh ta thế?"
"Đáng tin hay không," Quan Trạch rót trà cho cậu, nhỏ giọng trả lời, "Phải xem có giữ được không, giữ được rồi thì đáng tin."
Lâm Diệu không nói gì nữa, lời Quan Trạch nói nghe rất có lý, mình cũng đâu có hiểu Ninh Quyên bao nhiêu, ấn tượng đối với Tề Kiện cũng dừng ở chỗ gã chia công trình cho Liên Quân và lần nào tụ tập thì bạn tình của gã giới tính đều khác nhau, hơn nữa lâu lâu sẽ giở trò lưu manh, Tề Kiện thật sự là người như thế nào cậu không rõ lắm chỉ cảm thấy có thể giữ được người như thế thì Ninh Quyên quả là một cao thủ thuần lang.

"Ôi Lâm Diệu cậu đỉnh thật đó," Cửa phòng riêng bị đẩy ra, Tề Kiện lắc lư đi vào, "Cậu giành vị trí đậu của anh, anh vòng bốn vòng mới tìm được chỗ đậu khác."
"Đậu ở đâu thế?" Lâm Diệu uống ngụm trà.

"Đậu bên cạnh bồn hoa đó, bảo vệ bảo anh trả số còn không cho anh phanh tay, nói là nếu có vướng thì đẩy xe anh đi chỗ khác…." Tề Kiện ném gói thuốc đến trước mặt Lâm Diệu, lấy một quyển menu đưa cho Quan Trạch, nhìn đầu trọc của hắn nhưng lại chuyển ánh mắt đi rất nhanh, "Anh Quan gọi món đi."
"Mấy cậu gọi là được," Quan Trạch mở menu ra tùy tiện lật, "Sao cậu liên lạc được?"
"Hả?" Tề Kiện ngớ người, đề tài của Quan Trạch chuyện quá nhanh, qua mấy giây gã mới phản ứng lại được, "Tìm bạn học của Ninh Quyên, chính là cái cô bạn Hồ Na kia ấy, hai cô nàng không phải vẫn luôn liên lạc với nhau à, tôi nói với Hồ Na là không đưa số Ninh Quyên cho tôi thì tôi bắt cóc con trai cô ấy, không thì tôi đến trường con trai cô ấy nói mình mới là cha ruột nó, dù sao thì cũng vô căn cứ tôi có thể quậy tơi bời cô ấy, cho nên cô ấy cho tôi."
Lâm Diệu sặc ngụm trà, bò ra bàn ho cả buổi, đây là phong cách của Tề Kiện.

Lúc ăn cơm Tề Kiện không nói nhiều lắm, Ninh Quyên nói chuyện cùng Quan Trạch, nói về công việc, nói về cửa hàng của Ninh Quyên, nói về chú Ninh cho đến cả chuyện lúc trước, gã im lặng nghe Lâm Diệu cũng không nói gì, vùi đầu vào ăn.

Này nếu mà là trước đây, nghe Ninh Quyên và Quan Trạch nói đông nói tây những chuyện quá khứ chỉ có họ biết với nhau như này trong lòng cậu không chừng đã chua lè luôn rồi, tết ăn sủi cảo không cần giấm nữa cứ chấm lên mặt cậu là được nhưng bây giờ cậu chỉ cảm thấy rất yên tâm, Quan Trạch nói đông nói tây với Ninh Quyên cho cậu cảm giác rất thoải mái.

Ăn xong lúc Quan Trạch đưa cậu về nhà, cậu còn hơi xúc động: "Này xem như Tề Kiện hoàn lương hả anh?"
"Không biết nữa." Quan Trạch cười cười.

"Vợ," Lâm Diệu kéo dây an toàn, đặt một chân lên ghế nghiêng người nhìn hắn, "Em cảm thấy Ninh Quyên rất có thể trấn áp Tề Kiện, anh nói xem sao Tề Kiện ở trước mặt chị ấy lại có thể ngoan thế nhỉ?"
"Này có gì lạ đâu mà, Tề Kiện chiều ý Ninh Quyên."
"Vậy anh nói xem, anh chiều ý em không?"
"Vô nghĩa." Quan Trạch nhìn cậu một cái.

"Vậy anh ở trước mặt em cũng có thể ngoan vậy à?" Lâm Diệu rất có hứng thú mà hỏi.

"Anh còn không ngoan à?"
"À không phải, em cảm thấy em vẫn thường hay nghe anh hơn."
"Cái này còn phải xem người nữa, người không giống nhau cách ngoan sẽ không giống nhau," Quan Trạch cong môi, "Với cả em với Ninh Quyên cũng đâu có giống nhau được, Ninh Quyên nhìn anh toàn nhìn thấu thôi đó, em vẫn chưa có được cái đạo hạnh ấy."
"Má," Lâm Diệu chậc một tiếng, nghĩ nghĩ lại chả để tâm mà cười cười, "Rất tốt, giống em thì sẽ không cần phiền lòng."
Thời gian trước tết năm nay vì Quan Trạch nằm viện mà trở nên vô cùng sớm, Lâm Diệu cảm thấy cậu còn chưa kịp phản ứng lại được thì đã ăn tết mất tiêu rồi, hơn nữa ngày nào mẹ cũng kéo cậu, Lâm Tông và Quan Trạch ra ngoài cướp hàng, Lâm Diệu cảm thấy mệt như thế thời gian lại càng trôi nhanh hơn.

Sáng 30 lúc cậu thức dậy nghe thấy dưới lầu có người đang nói chuyện, cậu nhìn thời gian, hơn 9 giờ.

"Ôi má nó." Suýt nữa thì cậu lăn từ trên giường xuống đất luôn, hôm nay Quan Trạch đã nói trưa sẽ đến viện phúc lợi đón Lục Đằng, cậu cầm điện thoại lên, không có cuộc gọi nhỡ, Quan Trạch vẫn chưa dậy à?
Cậu vừa ấn gọi cho Quan Trạch vừa thay quần áo, sau mấy giây thì cậu nghe thấy dưới lầu truyền đến nhạc chuông quen thuộc.

Cậu lê dép lê đến cạnh cửa, vừa mới mở cửa ra đã nghe thấy Lâm Tông hét ở dưới lầu: "Đừng gọi, người đang ở đây rồi!"
"Anh đến khi nào đấy……" Lâm Diệu bò lên lan can thấy Quan Trạch đang cùng Lâm Tông đứng giữa phòng khách đồng thời cũng nhìn thấy đống pháo hoa cao nghều trong phòng khách, "Hai người đang tập tành mở sạp đấy hả?"
"Ừm mày giúp thu tiền đi," Lâm Tông liếc nhìn cậu một cái, "Dậy sớm ghê nhờ."
"Năm nay sao mua nhiều pháo hoa thế?" Lâm Diệu không rảnh đôi co với Lâm Tông, chạy mấy bước xuống cầu thang, nhìn Quan Trạch, "Từ cái chỗ bạn anh làm ống pháo à?"
"Ống pháo?" Quan Trạch ngớ người, "Cái thứ kia gọi là bắn súng chào."
"Em không quan tâm gọi bằng gì, đúng không?"
"Đúng, có điều không phải anh chọn, Lâm Tông chọn."
"Nhìn xem hài lòng không?" Lâm Tông vỗ vỗ đống pháo hoa bên người, "Hôm nay anh định đã ghiền luôn, nhiều loại lắm, nếu không phải xe không đủ chỗ…."
"Hai người đi hồi nào hả!" Lâm Diệu gào một tiếng, chuyện vui vẻ nhất từ nhỏ của cậu là đi mua pháo hoa với Lâm Tông, sau khi lớn lên thì mua pháo hoa cũng thành một thú vui rất lớn, bây giờ nhìn thấy một đống lớn pháo hoa như thế mà cậu lại không được tận hưởng quá trình chọn lựa làm cậu vô cùng bi phẫn, "Sao không gọi em theo với!"
"Sáng anh đến gõ cửa phòng em cả mười phút mà em cũng chẳng có động tĩnh gì, anh đoán em mệt nên đi với Lâm Tông." Quan Trạch cười.

"Úi trời giờ nó khoá cửa phòng rồi, không thì cứ trực tiếp đi vào kéo nó xuống giường cũng được." Lâm Tông chậc một tiếng.


"Thôi bỏ đi," Lâm Diệu phất phất tay, đi vòng quanh pháo hoa mấy vòng, vẫn rất vui vẻ, "Đi đón Lục Đằng chưa anh?"
"Ừm."
"Bạn nhỏ có gì thích ăn không? Lát dì làm chút điểm tâm đồ uống gì đó," Mẹ ló nửa người ra từ phòng bếp, "Còn phải ra ngoài mua chút đồ nữa."
"Mua nữa á?" Giọng Lâm Diệu cao lên có hơi lạc điệu luôn, "Đừng mua nữa mẹ ơi, cứ như là sắp đánh trận đến nơi, áp lực lớn lắm con còn phải giảm béo mà…."
"Mẹ mua cho bạn nhỏ ăn, ai mua cho con ăn đâu," Mẹ tươi cười, "Quan Trạch, chắc con biết bạn nhỏ thích gì nhỉ?"
"Thật sự không cần đặc biệt làm gì đâu dì, thằng bé ăn gì cũng thích lắm."
"À cũng phải nhỉ," Mẹ giống như là nhớ đến gì đó, "Trẻ nhỏ lớn lên ở viện phúc lợi không giống mấy đứa nhỏ khác, dì xem rồi làm đi nhỉ."
"Cơ bản là trưa nay họ hàng nhà em sẽ đến, ồn ào đến ngày mai mới xong được," Lâm Diệu ngồi ở ghế sau xe nhét tiền vào trong bao lì xì, đây là tiền mừng tuổi mà cậu và Quan Trạch mang đến cho mấy bạn nhỏ ở viện phúc lợi, "Em sợ hai ngày như thế đầu anh sẽ không chịu nổi, dù sao nếu anh thấy không khỏe thì cứ vào phòng em là được."
"Ừm, chắc là không sao đâu khoảng thời gian này nghỉ ngơi nhiều," Quan Trạch sờ sờ đầu, "Tóc cũng bắt đầu mọc ra rồi."
"Sờ không thích bằng lúc trước nữa, bây giờ đâm tay em," Lâm Diệu cúi đầu cười một hồi, "Chắc là sau này em không có cơ hội sờ đầu bóng loáng như thế của anh nữa rồi."
"Nếu em muốn sờ thì anh cạo là được." Quan Trạch nói rất nhẹ nhàng.
"Thôi bỏ đi, anh đầu trọc nhìn vô cùng không giống người tốt, đi cùng với anh em cứ sợ là sẽ bị cảnh sát kiểm tra chứng minh thư." Lâm Diệu chậc một tiếng.
Lúc phát tiền mừng tuổi cho mấy bạn nhỏ ở viện phúc lợi Lâm Diệu vô cùng bùi ngùi, vừa lơ là một cái đã nhớ đến Quan Trạch cũng y như thế, lúc ấy hắn không may mắn như mấy bạn nhỏ này, chắc là cũng chưa thấy tiền mừng tuổi gì đó.

"Em đừng có nghĩ mãi nữa," Quan Trạch cõng Lục Đằng vỗ vỗ cậu, "Anh xin nghỉ với viện rồi giờ có thể dẫn Lục Đằng đi."
"Vâng," Lâm Diệu xoa xoa mặt Lục Đằng, "Đi thôi, đến nhà anh ăn tết thôi nào."
Lâm Diệu rất vui vẻ gật đầu, nghĩ nghĩ lại nghiêng đầu hỏi Lâm Diệu: "Anh ơi, có đồ ăn ngon em có thể mang một chút về không?"
"Lấy thoải mái, lấy bao nhiêu cũng được." Lâm Diệu cười cười.
Lúc chở Lục Đằng về Lâm Diệu lái xe, vì Lục Đằng hưng phấn quá cứ ríu rít nói không ngừng, Quan Trạch không thể không ngồi ở ghế sau cùng cậu bé nói chuyện.

"Ba ơi, đầu trọc của ba đẹp lắm, đẹp hơn đầu con nhiều, đầu con không tròn."
"Bây giờ không hoàn toàn trọc, có tóc rồi."
"Ba ơi, lát nữa con gặp mọi người gọi bằng chú với dì được không ba?"
"Ừm, lớn tuổi thì gọi bằng bà."
"Ba ơi, có phải còn bạn khác không?"
"Ừm, có mấy bạn, con đi theo mấy bạn đó chơi."
"Ba ơi nếu có ai cho con ăn thì con ăn nha?"
"Ừm, nhớ phải nói cảm ơn."
"Ba ơi con biết gói sủi cảo, con có thể giúp làm sủi cảo á."
"Con cứ chơi với mấy bạn nhỏ là được, có chú với dì làm rồi, bọn họ làm nhanh lắm."
"Ba ơi…."
"Ôi," Quan Trạch ôm Lục Đằng lên đùi mình, "Con đừng nói nữa, con đừng giống anh Lâm Diệu của con, cứ lải nhải mãi…."
Lúc lái xe về nhà Lâm Diệu, trong sân đã đậu mấy chiếc xe, cậu dựa vào kỹ thuật chen Xiali của mình mà nhét xe vào giữa xe của bác cả và chú.

Lúc xuống xe trừ Lục Đằng ra thì cậu và Quan Trạch đều phải hóp bụng mới ra được, nhận tiện dùng quần áo lau sạch xe luôn.

Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào còn có cả tiếng cười của con nít, Lâm Diệu hét lớn một tiếng: "Con về rồi, không chào hỏi từng người nữa nhá!"

"Đừng chào dù sao cũng không lì xì cho con đâu," Thím ba cũng cao giọng hét một câu, "Giới thiệu bạn của con chút đi!"
"Bạn con Quan Trạch, ăn tết có một mình thôi nên con gọi sang cùng nhau luôn," Lâm Diệu hơi căng thẳng, câu này của thím ba làm cho lực chú ý của mọi người đều tập trung qua đây, cậu sờ đầu Lục Đằng, "Bạn nhỏ này tên Lục Đằng."
"Mọi người năm mới vui vẻ ạ." Quan Trạch chào hỏi với mọi người trong nhà.
Lâm Diệu quay đầu nhìn hắn: "Này chính là…"
Cậu còn đang nghĩ nên giới thiệu với mọi người như nào thì bác cả đã nói: "Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ, đừng làm chính thức như thế, lát là quen ngay thôi, Quan Trạch đúng không? Con đến đây ăn tết là được rồi, nhà chúng ta ăn tết thú vị lắm, bạn nhỏ qua đây nào, nhìn xem con thích ăn gì?"
"Bác năm mới vui vẻ ạ," Lục Đằng có hơi ngại nhưng giọng vẫn rất vang, "Mọi người năm mới vui vẻ ạ."
"Ôi thằng nhóc này không sợ người lạ nhỉ," Chị họ của Lâm Diệu vui vẻ, đi đến kéo Lục Đằng đến bên cạnh bàn, rồi lại nhét bao lì xì vào túi cậu bé, "Lại ăn điểm tâm này."
"Về rồi à," Mẹ chạy ra từ trong bếp nhìn thấy chân Lục Đằng thì có hơi giật mình, hốc mắt có hơi đỏ lên, "Lục Đằng đúng không con? Lại đây bà xem nào."
"Bà năm mới vui vẻ ạ." Trong tay Lâm Diệu cầm một cái bánh bột ngô, cười vui vẻ.

"Ôi trời ngoan quá đi," Mẹ ôm lấy Lục Đằng, lấy ra một bao lì xì lớn nhét vào tay cậu bé, "Cầm mua đồ chơi nha con, mấy bạn nhỏ đang chơi ở sân sau đấy, bà dẫn con ra ngoài ấy chơi nhé?"
"Cảm ơn bà ạ." Lục Đằng cầm bao lì xì lén nhìn Quan Trạch một cái.

Quan Trạch hấc cằm ý bảo cậu bé có thể nhận cậu bé mới bỏ bao lì xì vào trong túi.
"Ông bà nội em đâu?" Sau khi mọi người lại ồn ào nói chuyện với nhau thì Quan Trạch mới hỏi một câu, hắn có thể chào hỏi tập thể với bác với chú Lâm Diệu nhưng ông bà thì vẫn nên chào hỏi riêng.
"Chắc là đang trên lầu, không ở phòng em thì là phòng anh em, hai người họ phải nghỉ ngơi dưỡng sức để đánh bài đến tối." Lâm Diệu dẫn hắn lên lầu, "Anh cũng vận khí chút đi, không phải là anh đồng ý báo thù ba em giúp mẹ rồi à?"
"Đang vận đây, hôm nay chính là ngày cuối cùng ba em xưng bá giới cờ bạc." Quan Trạch cười lên.

"Ông nội ơi!" Lâm Diệu đứng ở hành lang lầu hai hét một tiếng, "Đang ở phòng nào thế ạ?"
"Phòng con đây này," Bà đi ra từ trong phòng cậu, "Đây là cậu bạn kia của con à?"
"Bà nội năm mới vui vẻ," Quan Trạch đi qua, "Con tên Quan Trạch."
"Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ, đẹp trai quá ta," Bà nội nhìn chằm chằm Quan Trạch một lúc, "Kết hôn chưa hử?"
"Chưa ạ." Quan Trạch cười cười.

"Có bạn gái chưa?" Bà nội lập tức có hứng thú.

"Bà nội…" Lâm Diệu rất không biết làm sao mà đi qua ôm bà nội đi vào phòng, "Bà đừng có vừa thấy trai đẹp là cứ muốn mai mối cho mấy cô cháu gái của chị em bà được không?"
"Mấy cô bé kia đều khá tốt," Bà nội đẩy cậu ra,tay lục lọi trong túi, "Đừng cản bà, nào, Quan Trạch, bà cho tiền mừng tuổi này."
Bà nội không chờ Quan Trạch phản ứng đã kéo tay hắn đặt bao lì xì vào, Quan Trạch nhanh chóng từ chối: "Sao bà lại cho con tiền mừng tuổi v….."
"Bà nội," Lâm Diệu cũng ngớ người, "Quan Trạch cũng sắp 30 rồi mà, bà xem anh ấy là con nít ấy ạ?"
"Không phải bà vẫn luôn cho con với anh con đó hả? Mấy nhóc chưa kết hôn bà đều cho cả," Bà kéo tay Quan Trạch không buông, "Hơn nữa bạn mà Lâm Diệu đưa về nhà ăn tết, chắc chắn rất thân, nhận đi con!"
"....!Vậy anh nhận đi." Lâm Diệu nhìn Quan Trạch.

"Cảm ơn bà." Quan Trạch cười, nhận bao lì xì.

"Ông con đang làm gì thế?" Lâm Diệu đi về phía phòng mình.

"Nghịch máy tính của con kìa." Bà ở phía sau nói một câu.

Gì cơ! Lâm Diệu hoảng sợ đồng thời nhìn thấy ông đang ngồi trước máy tính cậu, tập trung tinh thần mà nghịch tệp trên máy tính của cậu.

"Ông nội!" Cậu không nhịn được mà gọi một tiếng, ông nội không biết chơi máy tính, chỉ chơi gỡ mìn thôi mà cũng phải dùng kính lúp với màn hình mới gỡ được.

Trong máy tính của Lâm Diệu của không ít thứ không thể để người khác nhìn thấy, bình thường đều giấu trong mấy chỗ nghiêm túc mù máy tính thường hay nhấn nhầm nhấn đại, lỡ như ông nhấn mở cái phim đen của cậu chắc bệnh tim tại chỗ luôn quá.


"Ôi trời gọi lớn vậy dọa ông giật cả mình." Ông nội buông con chuột đang ấn loạn trên máy tính ra quay đầu lại.

"Năm mới vui vẻ!" Lâm Diệu nhào đến nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình, cũng may cái bị mở ra chính là folder bản thảo thiết kế của cậu.

"Được được, la hét om sòm."
"Ông nội năm mới vui vẻ." Quan Trạch nhịn cười đi đến.

"Năm mới vui vẻ, đây là Quan…"
"Quan Trạch."
"Ừm, Quan Trạch, chơi vui nhé, nhà chúng ta không gò bó cũng không có quy củ gì cứ chơi vui vẻ là được." Ông nội đứng lên vỗ vỗ Quan Trạch.

Ông bà nội nói chuyện với họ một lúc thì phải bắt đầu đi dạo trước khi ăn cơm, ông bà cũng nhau ra ngoài cổng tiểu khu đi dạo.

Giờ Lâm Diệu mới mở những folder kia ra kiểm tra một lần.

"Giấu phim đen à?" Quan Trạch đứng bên cạnh cười nhìn cậu.

"Anh không có à?" Lâm Diệu liếc nhìn hắn một cái, đóng máy tính lại.

"Anh để ngay bên ngoài thôi," Quan Trạch dựa bên cạnh khoanh tay, "Chưa giấu bao giờ."
"Vô nghĩa, anh có một mình có ai đụng vào máy tính của anh đâu, em mà ở một mình thì em cũng không giấu ngày nào cũng mở cho đã luôn," Lâm Diệu chậc một tiếng, ngồi trên ghế xoay qua nhìn Quan Trạch, "Em hỏi anh chuyện này."
"Hỏi đi."
"Phim đen của anh…." Lâm Diệu gãi tóc, đột nhiên có hơi ngại mà hỏi, "Đống phim đen của anh….."
"Đều là AV," Quan Trạch cười, ngón tay búng vào màn hình, "Anh thật sự chưa từng xem mấy thứ giống em."
"Muốn xem không?" Lâm Diệu lập tức có hứng thú.

"Bây giờ à?" Quan Trạch cong môi, "Được."
"Mặt anh dày quá rồi đó! Em bảo anh xem bây giờ hả!" Lâm Diệu chỉ vào hắn, "Mẹ nó cái tố chất tâm lý này của anh luyện kiểu gì vậy hả!"
Quan Trạch còn muốn nói thêm gì đó thì đã nghe thấy mẹ gọi xuống lầu ăn cơm.

"Đi thôi, đi ăn tiệc thôi," Lâm Diệu vỗ vỗ vai hắn, "Bưng đồ ăn lên mở tiệc chính là thú vui vui nhất của em lúc ăn tết."
"Chờ vui." Quan Trạch theo sau cậu, lúc đến cửa hắn nhéo lên eo cậu một cái.

"Đừng có giở trò lưu manh, kêu em!" Lâm Diệu quay đầu lại hung hăng nói một câu, lại đưa tay cào ngực Quan Trạch một cái.

"A——" Quan Trạch kêu một tiếng.

Giọng không lớn lắm nhưng vẫn làm Lâm Diệu giật mình, đẩy Quan Trạch lại vào phòng tránh đi: "Mẹ nó anh kêu cái gì chứ!"
"Tâm trạng tốt," Quan Trạch cười cười, ghé sang hôn lên trán cậu một cái, "Thật đó."
"Bị đần hay sao mà tâm trạng tốt cái anh kêu lên hả?" Lâm Diệu cười hi hi một lúc, "Anh phải có lòng tin, anh ở bên em vĩnh viễn đều sẽ vui vẻ như thế nhưng anh phải tập quen đi, đừng cứ hét mãi, hiểu không?"
Quan Trạch nhịn cười, gật đầu rất nghiêm túc: "Hiểu rồi."
_________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui