Sau khi bữa tiệc dần tan, mọi người lần lượt ra về, Đỗ Hoài và Mộc Nhiên cũng đã ra về từ sớm nên cô đã ở bên Mặc Hoài Phong.
Tuy những cuộc trò chuyện về công ty và công việc rất nhàm chán nhưng cô vẫn tỏ ra vui vẻ bình thường làm anh đứng bên cạnh rất tự hào về thái độ chuyên nghiệp của cô hoặc cũng có thể nói cô đã dần quen với cương vị Mặc thiếu phu nhân.
Tầm khoảng 21 giờ, bữa tiệc mới chính thức kết thúc.
Quân Thành, Quân Kiên, Mặc Hoài Phong và cả Hàn Tuyết Diễm cùng nhau về Quân gia, trên đường đi cô không ngừng thắc mắc với anh.
- Hoài Phong, chúng ta đang đi đâu vậy? Đây đâu phải đường về biệt thự Ánh Dương?
- Phải, chúng ta đang đi đến Quân gia.
- Quân gia? Chúng ta đến đó để làm gì?
- Cô ngốc, em đã quên những gì mà anh đã nói với em rồi sao? Chuyện về gia thế thật sự của em.
- Anh…anh biết gia thế của em sao?
Nghe về gia thế của mình cô kích động vô cùng, anh ở bên nắm lấy tay cô dịu dàng trấn an cô gái nhỏ bé của anh, ôm cô vào lòng để cô cảm thấy bình tĩnh hơn.
- Em bình tĩnh nào, thật ra thì anh đã biết cách đây không lâu nhưng sợ em chưa buông bỏ những chuyện ở Hàn gia nên anh không tiện nói.
- Vậy…gia đình thật sự của em là gì? Tại sao em lại lưu lạc ở Hàn gia 23 năm trời.
- Một lát nữa em sẽ biết tất cả.
Ngoan, đừng kích động quá không tốt cho sức khỏe.
Hai chiếc xe tiến dần vào biệt thự Quân gia vì trời tối và tâm trạng không tốt nên cô chẳng tha thiết gì đến cảnh vật bên ngoài, trong lòng cô chỉ muốn bức màn gia thế của mình được vén lên.
Nhìn vẻ mặt đầy tâm trạng của cô anh chỉ biết ôm cô vào lòng và và dịu dàng trấn an cô.
Chiếc xe dừng lại, anh bước ra khỏi xe còn không quên mở cửa và nắm lấy bàn tay của cô gái đang lo lắng ngồi trong xe.
Ôm cô đi vào phòng khách nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống đối diện với Quân Thành và Quân Kiên, rồi anh ngồi kế bên nắm lấy bàn tay của cô.
- Mặc tổng, món quà đặc biệt mà cô nói là…
- Đúng vậy, đã đến lúc cho Tuyết Diễm biết về gia thế cũng như thân thế thật sự rồi.
- Cậu…chắc chứ?
- Bố, người hãy bình tĩnh, đừng kích động quá.
Quân Thành vô cùng kích động ông đã mong chờ việc này đã ba tuần kể từ khi biết cô là con gái của ông, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mình đang bần thần như thể không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh ông vô cùng đau lòng.
Mặc Hoài Phong quay sang cô, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cất giọng nói mang đầy vẻ lo lắng.
- Bà xã, hứa với anh, hãy bình tĩnh nghe những lời anh nói được không em.
- Em không sao, anh cứ nói đi.
- Diễm Diễm, em là con cháu của Quân gia, là con của Quân Thành và phu nhân của ông ấy bà Huỳnh Ngọc Nga, và cũng là em gái ruột của Quân Kiên.
- Anh…anh nói thật sao?
Những lời anh nói như sấm giữa trời quang, cô thật sự ko tin vào mắt mình người mà cô xem là bố trong suốt 23 năm qua lại không phải là bố ruột của cô, còn hai người đàn ông xa lạ trước mắt lại là bố và anh ruột của cô.
- Anh không bao giờ lừa dối em, nhất là những chuyện về thân thế của em.
Theo như anh điều tra được thì lúc Quân gia và Hàn gia cạnh tranh khốc liệt trên thương trường thì mẹ em bà Huỳnh Ngọc Nga đã bị bắt cóc trong lúc đang mang thai em.
- Đúng vậy, Hàn Sâm đã gửi thư nặc danh cho ta và đòi 1 tỷ USD, ta cũng đã chuẩn bị và đưa đến căn nhà nhỏ nhưng sau khi đặt số tiền vào nơi tên nặc danh quy định ta bước nhanh đến ngôi nhà muốn cứu mẹ của con ra thì…thì căn nhà đã bị gài bom và bốc cháy.
Sau khi xét nghiệm mọi thủ tục thì cảnh sát tìm thấy chiếc nhẫn cưới của mẹ con và kết luận mẹ con đã qua đời…
- Vì Hàn Sâm đem lòng yêu thương mẹ em nên đã che giấu và nhốt mẹ em ở trong Hàn gia.
Khi biết em không phải là con ruột của ông ấy thì tỏ ra chán ghét và ép mẹ em uống một loại thuốc nhằm phá bỏ em, nhưng vì lúc đó thai nhi đã lớn nên em đã bị sinh non còn mẹ em thì bị xuất huyết mà mất…Đó là toàn bộ thông tin về gia thế cũng như thân thế thật sự của em.
- Không… nó không phải sự thật… Tuyệt đối không phải là sự thật…
Nói rồi cô ngất xỉu trước mắt mọi người, Mặc Hoài Phong nhanh chóng đỡ lấy cô.
Anh vô cùng lo sợ vì sức khỏe của cô vốn dĩ không tốt, giờ phải chịu thêm kích động này nữa làm anh vô lo sợ, và mất bình tĩnh.
- Diễm Diễm, Diễm Diễm tỉnh lại đi em… Diễm Diễm… Quân Kiên mau đi lấy xe, tôi cần đưa cô ấy đến bệnh viện gấp.
- Được, tôi đi lấy liền.
Quân Kiên, Quân Thành và anh nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện thuộc tập đoàn Ánh Dương.
Cô được đưa nhanh vào phòng cấp cứu còn ba người đàn ông bên ngoài thì vô cùng lo lắng.
Mặc Hoài Phong không còn mang vẻ lạnh lùng, điềm đạm nữa thay vào đó là tâm trạng thấp thỏm lo sợ.
- Là lỗi do tôi, nếu tôi không kích động muốn con bé nhận ra thân thế của mình thì con bé đã không chịu đã kích như vậy.
- Bố à, Tuyết Diễm sẽ không sao đâu.
Cửa phòng cấp cứu cũng đã mở ra sau một tiếng dằn vặt ba người đàn ông bên ngoài.
Mặc Hoài Phong nhanh chóng đi đến hỏi tình hình của cô.
- Bác sĩ, vợ tôi như thế nào rồi, cô ấy đã ổn chưa.
- Anh là chồng của cô ấy sao? Anh có biết vợ mình mang thai rồi không? Tại sao lại để cô ấy kích động như vậy chứ? - vị nữ bác sĩ lên tiếng trách móc anh.
- Mang…thai? Vợ tôi có thai?
Anh vô cùng ngạc nhiên vì những điều mà mình nghe được.
Cô có thai…vậy là anh và cô đã có đứa con của riêng mình rồi sao.
- Cô ấy vì kích động nên đã bị động thai, thai nhi đã gần ba tuần, tôi khuyên anh nên chăm sóc cô ấy thật kĩ và tránh vận động mạnh cũng như bị kích động.
- Được, tôi biết rồi.
Sau đó cô được chuyển đến phòng vip của bệnh viện, Quân Kiên và Quân Thành cũng đã đến phòng bệnh của cô, thấy anh ân cần ở bên chăm sóc cô, hai người cũng đã yên tâm hơn.
Nhìn ông Quân Thành đã mệt mỏi cả ngày và dù gì hôm nay cũng là sinh nhật ông nên anh đã khuyên ông trở về nghỉ ngơi.
- Quân tổng, ngài nên về nhà nghỉ ngơi, Diễm Diễm đã được tôi chăm sóc.
- Nhưng…con bé…
- Đúng đó bố, dù gì thì con bé cũng cần thời gian để chấp nhận.
- Vậy…mong cậu hãy chăm sóc tốt cho con bé.
Nói xong, Quân Thành và Quân Kiên bước ra khỏi phòng bệnh, trở về biệt thự Quân gia.
Còn anh thì thức cả đêm chăm sóc cho cô, không quên gọi cho dì Thẩm chuẩn bị cháo mang cho cô vào buổi sáng.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy thấy mình đang ở bệnh viện thì vô cùng bất ngờ, đang tính xuống giường thì anh ở bên ngoài bước vào.
- Em đừng cử động, cần gì cứ nói anh anh sẽ giúp em.
- Em không sao.
- Đồ ngốc, em có biết mình mang thai rồi không.
- Mang thai? Em có con?
- Đúng vậy, đã ba tuần rồi đồ ngốc.
Cô bất giác đưa tay sờ lên vùng bụng của mình, nở một nụ cười hạnh phúc.
Cảm giác làm mẹ thật kì diệu, cô tự hứa sẽ yêu thương và chăm sóc sinh linh nhỏ bé trong bụng mình thật tốt.
- Nào, bà xã cùng bảo bối ăn sáng nào, không sẽ đói mất.
- Vâng… À mà còn chuyện về thân thế của em…
- Anh và Quân gia sẽ không ép buộc em.
Nhận hay không là do em quyết định, nhưng em đừng suy nghĩ nhiều, việc của em là giữ sức khỏe của mình và con thật tốt.
- Ông xã… Em có thể gặp Quân tổng không?
Từ khi biết trong bụng cô có một sinh linh nhỏ, cô đã nghĩ về Quân gia, cô biết Quân Thành và Quân Kiên chắc chắn mong ước cô trở về với gia đình thật sự của mình.
Bản thân cô muốn con của cô có được một người bố yêu thương, thì mẹ cô chắc chắn cũng sẽ mong muốn cô trở về bên người bố thật sự và sống hạnh phúc.
- Được chứ, nhưng hứa với anh phải ăn sáng và không được kích động ảnh hưởng đến bảo bối và cả em nữa.
- Vâng.
- Bà xã, anh yêu em.
Rồi Mặc Hoài Phong đặt một nụ hôn ngọt ngào lên trán của cô.
Trong lúc cô ăn sáng thì Mặc Hoài Phong gọi cho Quân Kiên và nói cô muốn gặp Quân Thành và Quân Kiên.
Quân Kiên không chần chờ mà đưa Quân Thành chạy đến bệnh viện nhanh nhất có thể, cả đêm qua ông Quân Thành và Quân Kiên đều không ngủ được vì lo lắng cho cô.
Đứng trước phòng bệnh của cô, Quân Kiên gõ cửa.
- Mời vào.
- một giọng nói ngọt ngào vang lên
- Tuyết Diễm… à không Mặc thiếu phu nhân đã thấy khỏe hơn chưa?
- Cảm ơn Quân tổng đã quan tâm, tôi đã không sao rồi.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Bất chợt, căn phòng trở nên im lặng,
- Quân tổng, Ngài sẽ không hối hận nếu nhận tôi là con gái chứ?
- Tuyết Diễm… Con nói thật sao? Ta làm sao có thể hối hận được chứ, con là con ruột của ta, là đứa con mà ta và Ngọc Nga đã mong chờ từ lúc sinh ra Quân Kiên.
- Vậy con…con có thể gọi người là bố không?
- Con…con…, được chứ…
Trong lúc không ai ngờ đến, cô đã chạy đến ôm lấy ông Quân Thành và cất tiếng gọi ông.
- Bố…bố…
- Tuyết Diễm, con gái ngoan…con gái ngoan của bố…
Cả căn phòng tràn ngập những giọt nước mắt của hạnh phúc, Quân Kiên đứng kế bên cũng vô cùng xúc động nhất là khi cô ôm lấy anh
- Anh…hai…
- Tuyết Diễm, đừng khóc nào, từ giờ anh hai sẽ yêu thương em và bảo vệ em.
Lúc này, Mặc Hoài Phong mới từ cửa phòng bước vào, anh đã đứng ngoài cửa và chứng kiến tất cả hành động cũng như lời nói của tất cả mọi người.
Cô gái ngốc nghếch của anh vẫn mít ướt như ngày nào, đến khi đã làm mẹ vẫn là một con mèo mít ướt.
- Anh đã làm giấy xuất viện cho em rồi, chuẩn bị về thôi con mèo mít ướt.
- Em biết rồi.
- Tuyết Diễm, con còn yếu sao lại xuất viện sớm vậy?
- Con đã khỏe rồi, với lại con không thích bệnh viện.
- Bố, anh vợ con đặt nhà hàng rồi, bố mẹ con cũng đang chờ mọi người.
- Được, con rể chúng ta đi thôi đừng để anh chị thông gia chờ lâu.
Mọi người nhanh chóng di chuyển đến nhà hàng, ông bà Mặc và Ngọc Hân đã được anh kể rõ sự tình thì rất mực vui mừng vì con dâu, chị dâu của họ đã tìm gia đình thật sự và Mặc gia chuẩn bị đón thành viên mới.
Ở nhà hàng, Quân gia và Mặc gia vui vẻ trò chuyện ăn uống, còn cô thì được chiều chuộng như một nữ hoàng, người lo cho con, người lo cho em gái, người lo cho vợ…
Sau khi ăn xong, ông Quân Thành đến bên Mặc Hoài Phong, vỗ vai cậu và nói.
- Cảm ơn con rể vì món quà sinh nhật vô cùng đặc biệt này.
Chắc chắn đây là món quà quý giá nhất trong cuộc đời của ta.
- Bố vợ thích thì con vui rồi.
Phải, cô là món quà vô cùng đặc biệt và quý giá, món quà mà cả đời ông cũng chưa từng biết đến và cảm nhận được.
Nhưng bây giờ ông
lại có thể ôm món quà trong tay, đã vậy còn sắp được bế đứa cháu ngoại đầu tiên nữa chứ…Giá mà vợ ông còn sống để có thể nhìn thấy và cảm nhận được sự hạnh phúc đang dâng trào trong trái tim của ông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...