Sau khi Nhiếp Song trở về phòng, Thanh Lang liền vội vàng dẫn Vạn Hách tới. Sau một lúc khám bệnh, cuối cùng Vạn Hách dí đầu Nhiếp Song cảnh cáo nàng “Vui đùa cũng phải có mức độ” là hết. Vạn Hách đi rồi, Thanh Lang cùng Vân Bích liền ở lại trong phòng Nhiếp Song nói chuyện, nói đến Thiên Phong, hai người đều mang vẻ mặt sùng bái.
“Nguyên lai sư tỷ là cố ý lừa Thiên Phong sư bá nha, thật là lợi hại. Chúng ta nhìn thần sắc Thiên Phong sư bá, đều cho là thật chứ.” Thanh Lang nói.
Nhiếp Song cười cười, “Hừ, đấy là tất nhiên.”
Vân Bích nói: “Vậy xem ra, Thiên Phong sư bá rõ ràng không phải là đối thủ của sư tỷ. Khó trách y muốn bế quan trốn tránh sư tỷ.”
Nhiếp Song nghe được lời này, lại nghĩ tới chuyện ở Thiên Ảnh các, suy nghĩ bất giác liền chuyển qua trên người Hoàn Trạch, nhất thời ngơ ngác có chút xuất thần.
“Nay Thiên Phong sư bá xuất quan, đúng là cơ hội tốt. Sư tỷ, nếu người có gì khó khắn, nói cho chúng ta biết, chúng ta nhất định hết sức tương trợ!” Thanh Lang nói.
Nhiếp Song lúc đó mới hồi phục tinh thần lại, qua loa lên tiếng.
Thanh Lang cùng Vân Bích thấy nàng như thế, chỉ nghĩ nàng đang suy tư đối phó Thiên Phong như thế nào. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Vân Bích mở miệng, hỏi: “Sư tỷ, những thứ trước kia ta đưa cho tỷ lúc tỷ đi Thiên Ảnh các, tỷ đã dùng chưa?”
Thứ kia? Nhiếp Song bừng tỉnh hiểu ra, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, “A, dùng thì cũng đã dùng rồi…” —— chỉ là phương pháp này vô dụng. Vế sau của câu này, Nhiếp Song cẩn thận nuốt xuống, nói không nên lời.
Thanh Lang cùng Vân Bích vẻ mặt kinh ngạc, hai người đều đứng lên, đi đến một bên, từ hành lý Nhiếp Song lật ra cái bọc ấy. Hai người lựa một phen, đều nhăn mày lại.
“Quả nhiên là Thiên Phong sư bá, dạng này là vênh mặt bất bình…” Thanh Lang nhìn một hộp Hòa Lạc hương rỗng tuếch kia, thần sắc vô cùng trầm trọng.
“Xem ra chỉ có ra đòn sát thủ .” Vân Bích thân thủ, lấy từ cái bọc ra một bình sứ nhỏ, giơ lên trước mắt Nhiếp Song.
“Đây lại là cái gì?” Nhiếp Song khó hiểu.
“Đoạt phách đan!” Vân Bích nói, “Chỉ cần ăn vật này vào, trong vòng nửa canh giờ, tỷ nói gì y sẽ nghe nấy!”
“Ừ! Chúng ta hòa vào trà của Thiên Phong sư bá, để y uống vào!” Thanh Lang hiến kế, nói, “Không tin không trị được y!”
Nhiếp Song nhìn nhìn bình sứ kia, lại nhìn nhìn hai sư muội thần sắc tràn đầy chí khí, trong lúc nhất thời hối hận không thôi. Sớm biết như thế, lúc trước sẽ không kiên quyết nói những lời phóng túng như vậy. Nếu giờ đánh trống thu quân, chẳng phải là để các nàng xem thường ? Nàng hắng giọng một cái, kiên trì nói: “Ý kiến hay, làm như vậy đi!”
Thanh Lang cùng Vân Bích nghe vậy, kéo nàng đi, chuẩn bị nước trà. Nhiếp Song lòng tràn đầy bất đắc dĩ, sẵng giọng: “Gấp cái gì nha, trời còn chưa tối đâu!”
Ba người xuất môn, chỉ thấy Hoàn Trạch đã đi tới trước mặt. Nhìn thấy các nàng, hắn ôm quyền, nói: “Các vị sư tỷ hảo.”
Thanh Lang cùng Vân Bích ý cười tỏa ra, song song nghênh đón. Thanh Lang mở miệng, dịu dàng nói: “Sư đệ bị thương còn chưa khỏe, sao đã ra khỏi giường rồi? Có thể bị cảm lạnh đấy.”
Hoàn Trạch thoáng lui lại mấy bước, liếc mắt nhìn Nhiếp Song một cái, nói: “Đa tạ sư tỷ quan tâm.”
“Cái gì ‘Sư tỷ’ nha, gọi người ta như vậy già lắm.” Vân Bích cười, hờn giận một câu.
Hoàn Trạch thấy thế, chỉ trầm mặc.
“Chính là nha. Luận bối phận, ngươi là sư đệ, nhưng luận tuổi, ngươi lại là ca ca.” Thanh Lang vãn khởi đến tay hắn, cười nói, “Hảo ca ca, nghe nói kiếm pháp Thiên Ảnh các các ngươi có một không hai thiên hạ, khi nào chúng ta luận bàn một chút đi.”
Vân Bích cũng không chịu thua, thân mình nhẹ nhàng hướng đến người Hoàn Trạch mà dán vào, nói: “Ca ca đừng để ý nàng, ngươi thân mình còn chưa khỏe đâu. Ta đỡ ngươi về nghỉ ngơi.”
Nhiếp Song thấy các nàng như thế, trong lòng có chút rầu rĩ, lại không biết nói gì cho phải. Nàng ngước mắt nhìn Hoàn Trạch, đã thấy hắn cũng đang nhìn mình. Nàng có chút hoảng hốt, cũng không dám lộ ở trên mặt, chính là cười cười với hắn, không nói lời nào.
Hoàn Trạch thấy nàng như thế, cúi mắt nói: “Sư phụ dặn ta đến xem Nhiếp sư tỷ, nếu sư tỷ không có việc gì, ta liền cáo từ .” Hắn dứt lời, nhẹ nhàng đẩy Vân Bích và Thanh Lang ra, nói vài tiếng thật có lỗi, liền xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, Vân Bích cùng Thanh Lang bắt đầu đều bật cười.
“Ai nha, sư đệ hảo thú vị, đây là thẹn thùng hay sao?” Thanh Lang nói.
“Ngươi nói thật có ý tứ, lúc trước còn nói không thích người ít tuổi, mới vừa rồi vài tiếng ‘Ca ca’ kia, ta nghe mà nổi cả da gà!” Vân Bích trào phúng một câu.
“Ngươi tốt hơn ta bao nhiêu a, ‘Ta đỡ ngươi trở về nghỉ ngơi’, mệt ngươi nói ra miệng!”
“Bất quá là đỡ trở về phòng, sợ cái gì. Hắn nếu dám có ý động chạm, ta bẻ tay hắn!”
Hai người ngươi một câu ta một câu, châm chọc giễu cợt nhau, vô cùng sung sướng. Nhiếp Song vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Hoàn Trạch xa dần, trong lòng càng nặng nề hơn. Các nàng nói chuyện, thế nhưng lại nghe không rõ …
…
Đợi đến đêm, Nhiếp Song tuy vậy đối phó với Thanh Lang cùng Vân Bích, phải đến phòng bếp chuẩn bị nước trà. Nàng tay cầm đoạt phách đan, nhìn nước sắp sôi trên bếp, trong lòng cứ không yên. Một bên, Thanh Lang lấy ra trà cụ tinh mỹ, Vân Bích chuẩn bị lá trà tốt nhất, hai người cười nói bàn luận bộ dáng Thiên Phong sau khi ăn đoạt phách đan. Nhiếp Song nhìn hai người các nàng, muốn nói mà từ đầu tới cuối không nên lời. Chuyện Tơ hồng Hợp Linh vốn là trò đùa dai của nàng, chuyện cho tới bây giờ, nàng làm sao có thể song tu với Thiên Phong a. Hơn nữa, nếu thực sự làm như vậy, Hoàn Trạch khẳng định càng tức giận… Lại nói tiếp, trong lòng hắn, đến tột cùng là nghĩ như thế nào chứ?
Nàng nghĩ đến rối rắm, chợt nghe Vân Bích nói: “Sư tỷ, nước sôi.”
Nhiếp Song phục hồi tinh thần lại, mang nước pha trà. Lúc này, nàng nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Vân Bích, đoạt phách đan này lợi hại như vậy thật sao ?”
“Đương nhiên. Nếu ăn vật này vào, cho dù là hán tử làm bằng sắt, cũng sẽ ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân tỷ, tỷ khiến hắn gọi ‘Nương’ cũng được!” Vân Bích nói xong, tự làm mình bật cười.
“Hỏi gì cũng nói sao?” Nhiếp Song hỏi.
“Nha, nói đến đây, thứ này vốn sử dụng như thế.” Vân Bích nói, “Ta nghe nói, đoạt phách đan này vốn là dùng để tra khảo. Nếu phạm nhân không chịu cung khai, ăn vật này vào, có kết quả tức thì!”
Đồ tốt! Nhiếp Song vui vẻ. Cho dù kiên định như hắn, uống xong trà này, cũng nhất định sẽ thành thành thật thật đem tâm sự nói cho nàng. Tuy rằng không được đứng đắn lắm, nhưng nếu có thể thành công, nên chuyện thật tốt. Nghĩ thế, gương mặt nàng tươi cười sáng lạn, ngân nga hát pha trà xong xuôi. Tất cả đã thỏa đáng, nàng bưng lên chén trà ấy, vừa lòng cười. Lập tức nói với Thanh Lang và Vân Bích: “Các ngươi cũng đừng theo tới, ta sợ sư bá nghi ngờ.” Vân Bích và Thanh Lang dễ dàng đồng ý, không nói gì nữa.
Nhiếp Song bưng chén trà kia, đạp ánh trăng, lòng tràn đầy vui mừng đi tới phòng Hoàn Trạch. Đợi đi vào cửa, đã thấy trong phòng không người. Nàng tìm đệ tử Thiên Ảnh các hỏi, mới biết hắn hầu hạ trong phòng Thiên Phong. Trong lòng nàng cảm thấy không ổn, nhưng nếu giờ phút này bưng trà về, chỉ sợ khiến các sư muội nghi hoặc. Vậy thì, định tới chỗ Thiên Phong một chuyến, gọi hắn ra uống trà. Đến lúc đó liền nói với các sư muội, là không cẩn thận bị phát hiện . Nàng hạ quyết tâm, lại mang theo vẻ mặt tươi cười, hướng tới phòng Thiên Phong.
Vừa đến ngoài cửa, chỉ thấy cửa phòng nhẹ mở, Hoàn Trạch đi ra. Trong lòng nàng vui vẻ, dấn bước lên. Hoàn Trạch thấy nàng, thản nhiên chào một tiếng, ánh mắt dừng ở nước trà trong tay nàng.
Nhiếp Song nhìn ánh mắt hắn, không khỏi có chút khẩn trương. Không đúng a, lấy kinh nghiệm của hắn, nói không chừng sẽ phát hiện…
“Sư tỷ là đưa trà cho sư phụ ta?” Hoàn Trạch mở miệng, hỏi một tiếng.
“Ách…” Nhiếp Song càng khiếp đảm hơn. Lúc này, rốt cuộc đáp như thế nào mới tốt? Nàng nghĩ nghĩ, xinh đẹp cười, nói, “Ngươi nói đấy?”
Hoàn Trạch cũng không nói nhiều, thân thủ bưng cốc trà kia lên, vạch trần chén che, nhẹ nhàng khẽ ngửi. Chỉ một thoáng, một chút địch ý ở hắn đáy mắt nổi lên, trong thần sắc thâm trầm, làm cho người ta khiếp sợ. Lông mày hắn nhẹ nhàng nhíu lại, lạnh lùng hỏi: “Đoạt phách đan?”
Quả nhiên bị phát hiện. Chậc, thật sự là thất sách. Nhiếp Song có chút xấu hổ, đang muốn nói chuyện, lại nghe hắn nói: “Sư tỷ, ta đã cảnh cáo ngươi rồi.”
Hoàn Trạch thanh âm càng lạnh như băng, nghe qua như lưỡi đao đâm vào người. Ngữ khí cùng vẻ mặt như vậy, tuyệt không phải đùa. Nhiếp Song có chút hối hận, chỉ nói: “Tốt lắm tốt lắm, trà trả ta, không đưa là được.”
Hoàn Trạch lại giương tay lên, ném chén trà kia xuống đất. Cốc sứ thoáng chốc vỡ vụn thành mấy cánh hoa, nước trà nóng tràn ra, sương trắng bốc lên nhàn nhạt.
Nhiếp Song cả kinh, cau mày nói: “Ta đã nói không đưa nữa, ngươi ném nó làm gì!”
“Lần sau, ta sẽ không khách khí như thế nữa.” Hoàn Trạch dứt lời, vòng qua nàng, bước đi.
“Đứng lại.” Nhiếp Song cũng tức giận, nàng đuổi theo hắn, ngăn đón ở trước mặt hắn.
Hoàn Trạch cúi mắt, hỏi: “Sư tỷ còn có chuyện gì?”
“Ta…” Nhiếp Song cũng không biết nói cái gì cho phải, đang vội vàng, mở miệng hỏi, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Hoàn Trạch nhìn nàng, lồng ngực nặng nề vô cùng. Làm sao vậy? Hắn cũng không biết chính mình bị làm sao nữa. Mấy ngày ở chung, hắn thế nhưng đã quên, nàng xinh đẹp quyến rũ, vốn không thuộc về một loại người như hắn. Có ngả ngớn khiêu khích, đều chỉ là vui đùa mà thôi. Nàng là đệ tử Vạn Ỷ môn, đối với các nàng mà nói, chế nhạo chỉ là tiêu khiển. Hắn thế nhưng sẽ đều cho đó là thật…
Hắn cưỡng chế cảm xúc, nói: “Ta vẫn luôn là như thế.”
Vẫn luôn là như thế. Đúng vậy, từ ngày đầu tiên theo nàng tiến vào Thiên Ảnh các, hắn chính là như thế. Hắn từng không chỉ một lần cảnh cáo nàng, cũng không chỉ một lần lộ ra địch ý như vậy. Hắn khiến nàng kiềm chế, kêu nàng tự trọng. Qua bao nhiêu ngày, ôn tồn ái muội này, chung quy là một hồi hiểu lầm. Trong lòng hắn, sớm nhận định nàng lẳng lơ khiếm nhã. Đưa nàng cùng xuống núi, cũng là vì bảo vệ Thiên Phong. Nàng vốn tưởng rằng chính mình không cần, nhưng hôm nay, vì sao lại khổ sở như thế. Hốc mắt nàng bất giác đỏ lên, lại ẩn trong bóng đêm. Ánh trăng sáng ngời, chỉ soi rọi nàng xinh đẹp tươi cười.
“Ai nha, thật là một đồ nhi trung thành tận tụy.” Nhiếp Song cười, tay đặt lên bờ vai của hắn, “Xem ra muốn làm gì phải đối phó ngươi trước mới được.”
Quả nhiên… Nàng không phải đã nói rồi sao, không động được sư phụ hắn, trước hết động hắn. Ý thức được điểm này, Hoàn Trạch tê tái trong lòng, nhưng lại không phân biệt rõ được mình cáu giận, hay là thương tâm. Hắn bắt được cổ tay nàng, cắn răng nói: “Ngươi muốn như thế nào đều được! Đừng lấy ta luyện tay!”
Luyện tập? Nhiếp Song giận quá hóa cười, nàng tránh khỏi tay hắn, nói: “Nếu ta muốn thế nào đều được, ngươi chắn ta làm cái gì? Ngươi ném trà của ta làm cái gì? Xen vào việc của người khác!”
Hoàn Trạch không biết còn có thể nói gì. Hắn tránh đi ánh mắt nàng, lạnh nhạt nói một câu: “Sư tỷ tự trọng.” Nói xong, hắn đẩy nàng ra, bước nhanh rời đi.
Bốn chữ này, nay nghe thật đúng là chói tai như thế. Nhiếp Song không còn có tâm tư ngăn hắn, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ.
Lúc này, Vân Bích và Thanh Lang chạy tới. Các nàng vốn là muốn đến xem Nhiếp Song đưa trà thành công hay không, lại vừa vặn chạm phải Hoàn Trạch căm giận rời đi. Hai người đến trước mặt Nhiếp Song, thấy nàng vẻ mặt bi thương, lại nhìn đến chén trà vỡ nát trên đất, liền biết một hai. Khi đang muốn hỏi, Thiên Phong cũng bị trận tranh cãi ầm ĩ quấy nhiễu, đẩy cửa đi ra. Vân Bích và Thanh Lang lòng tràn đầy xấu hổ, vội vàng tiếp một tiếng, nói “Không có việc gì”. Sau đó thu hồi mảnh chén trà, kéo Nhiếp Song rời đi.
Chờ trở lại trong phòng, Nhiếp Song tim đập mạnh và loạn nhịp như trước, các sư muội thân thiết hỏi han, nàng không có tâm trạng nghe. Trong lòng đau đớn không còn cách nào đè nén, nàng cúi đầu, rơi lệ.
Vân Bích và Thanh Lang thấy thế, vừa sợ vừa vội, hỏi nàng duyên cớ, nàng cũng không đáp. Hai người không có biện pháp, chỉ đi tìm Vạn Hách. Vạn Hách vội vàng tới, thấy Nhiếp Song khóc thương tâm đến như thế, cũng sốt ruột. Nhưng hỏi nửa ngày, thủy chung không được trả lời, hỏi lại Vân Bích, Thanh Lang. Hai người kia không dám nhắc tới đoạt phách đan, liền chỉ nói Nhiếp Song cùng Hoàn Trạch đã cãi cọ, sợ là do duyên cớ đó.
Vạn Hách nghe xong, giận không nén được, phất tay áo đi đến chỗ Thiên Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...