Vân Vi ngồi ở bàn phía ngoài trong một tiệm cà phê, sức lực cứ như bị rút cạn.
Thực ra lúc ngồi lên máy, cô liền thấy hối hận, cô không muốn bỏ đi, nhưng không đi không được, bởi vì máy bay đã cất cánh rồi.
Hắn đi công tác trở về chưa? Chắc không nhanh như vậy, cô còn nhớ hắn phải ở lại HongKong năm ngày mới đúng.
Vốn định tìm được Chi Liễn, sau đó sẽ gọi báo tin với hắn, ai ngờ tìm mất hai ngày, vẫn không có chút tin tức nào của Chi Liễn, cô hoàn toàn
không có thời gian để gọi điện thoại cho hắn, cuối cùng hôm nay nhớ ra
là phải gọi điện thoại, nhưng điện thoại của hắn vẫn cứ vậy, chính là
không có tín hiệu, điện thoại của cô lại hết pin, điều này làm cô đã
phiền lại càng thêm phiền.
Vân Vi không nhịn được nhíu mày, cô dùng sức xoa trán, trong lòng buồn phiền, không biết làm thế nào cho đúng.
“Xin hỏi, người là Hạ tiểu thư phải không?” Mội người đàn ông toàn thân mặc âu phục màu đen, đeo kính đen, đi đến trước mặt cô.
“Có chuyện gì sao?” Trên mặt Vân Vi nở nụ cười, trong lòng bắt đầu cảnh giác.
“Phu nhân của chúng tôi muốn nói chuyện với người, xin mời người đi cùng tôi một chuyến.”
“Phu nhân?” Là nhân vật nổi tiếng nào? Vân Vi cau mày, trong đầu suy nghĩ.
“Vâng.” Không cho phép Vân Vi cự tuyệt, hắn vươn tay làm động tác xin mời, một chiếc xe cao cấp màu đen lập tức dừng ngay trước mặt cô.
“Vậy sao?” Vân Vi cười cười nói, nhìn dáng vẻ của hắn dường như cũng
không có ý đồ xấu, nếu muốn mời cô đi gặp mặt một chút, dĩ nhiên cô sẽ
không từ chối, với lại cô cũng muốn nhìn xem một chút, vị phu nhân kia
rốt cuộc là người như thế nào, lại có khí thế lớn như vậy, thậm chí còn
biết cô.
“Cô chủ!”
Đột nhiên, một vài tiếng kêu gọi, khiến Vân Vi đang định bước vào xe thì cơ thể chợt dừng lại.
Cô vừa quay đầu, trên mặt liền xuất hiện sự khó tin cùng kinh hãi.
“Không thể nào!” Không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, Vân Vi khẽ nói, cả người liền sững sờ.
“Cô, cô chủ, chúng tôi đã tìm được người.” Mấy vị chủ quản trong tập
đoàn Kurosawa, cùng những người làm trong nhà, thở hổn hển đứng trước
mặt Vân Vi, nhìn thấy Vân Vi cứ như nhìn thấy chúa cứu thế, nắm tay của
cô không chịu buông.
“Người……..mọi người sao lại ở đây?” Vân Vi nghẹn họng, trố mắt đứng nhìn đám người này.
“Chúng tôi đến đề tìm người.” Vẻ mặt những người làm lớn tuổi vừa lo
lắng vừa hoảng hốt, dáng vẻ thật làm người ta không nỡ, một đóng tuổi
rồi mà còn phải cực khổ bôn ba.
“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?” Vân Vi nghiêng đầu khó hiểu, vẻ mặt mọi
người, giống như là xảy ra chuyện nghiệm trọng, chắc không phải là xảy
ra chuyện nghiêm trọng gì chứ!
“Tổng tài phu nhân, xin người nhanh cùng chúng tôi trở về!” Một vị chủ quản nhìn Vân Vi khẩn cầu.
“Tổng tài vừa không nhìn thấy cô liền nổi giận, nóng nảy đến nổi dọa người, làm mọi người cũng sắp bị dọa chết.”
“Anh ta lại giống như lúc trước, dù chỉ mới một ngày thôi, nhưng khiến tất cả mọi người thật sự sợ hãi.”
“Hai người còn trẻ tuổi có gì thì từ từ nói, sao nói đi lại đi như vậy!”
Mọi người nghĩ là Vân Vi và Sâm Xuyên cãi vã với nhau chuyện gì đó
nên mới bỏ đi, mọi người anh một lời, tôi một lời, muốn khuyên Vân Vi
trở về bên cạnh Sâm Xuyên, thậm chí còn quyết định, nếu Cô chủ từ chối,
bọn họ có trói, cũng phải trói cô mang trở về.
( đúng là chủ nào tớ nấy _ _!! )
“Vậy sao?” Nghe mọi người nói như vậy, trên mặt Vân Vi có chút ngạo
ngào, cô nở nụ cười để lộ chiếc lúm đồng tiền, hạnh phúc như dòng nước
ấm nhẹ nhàng lướt qua trái tim.
“Cho nên xin cô chù theo chúng tôi cùng nhau trờ về!” Mọi người đồng thanh nói, vẻ mặt rõ ràng mang theo mong đợi.
“Nhưng……….tôi còn chưa tìm được Chi Liễn……….à………” Vân Vi nghĩ đến Chi Liễn, trong lòng hơi đấu tranh, nếu cô đi như vậy, Chi Liễn sẽ làm thế
nào?
“Cô chủ………..”
Vân Vi có chút bối rồi lắc đầu, cô cũng rất muốn trở về……..nhưng mà…….
“Cô chủ, nếu người thật sự có việc gì khó nói, có thể trở về nói
chuyện với cậu chủ một chút, dù là bao nhiêu, nhiều chuyện khó giải
quyết thế nào, chỉ cần người mở lời, cậu chủ nhất định sẽ giúp người.
Được không? Theo chúng tôi trở về trước đi! Nếu không trở về tất cả mọi
người chúng tôi phải từ chức tập thể…….” Mọi người không ngừng gào khóc, thật giống như truyện xảy ra vô cùng nghiêm trọng.
“Được rồi! Dù sao mọi người cũng đã đuổi đến đây, vậy tôi theo mọi người trở về một chuyến.”
“Thât chứ?” Mọi người thấy cô đồng ý, không khỏi vui vẻ hoan hô lớn tiếng, chỉ còn chưa ôm lấy cô mà khóc lớn thôi.
“Vậy, vậy chúng ta đi nhanh một chút đi!” Vân Vi nhấc chân định bước
về phía trước, đột nhiên nhớ ra chiếc xe kia cùng người đàn ông mặc đồ
đen kia.
“Ủa? Người đâu?” Vừa quay đầu, Vân Vi thấy, chiếc xe cùng người đàn
ông kia, không biết từ lúc nào, đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Cô chủ?” Người làm nhìn Vân Vi đứng tại chỗ bất động, tò mò lên tiếng gọi.
“Không có gì. Chúng ta đi thôi.” Lắc lắc đầu, Vân Vi không để tâm cười cười, cùng mọi người đi đến sân bay.
Cho đến khi xe của bọn họ rời đi, một chiếc xe hơi màu đen khác, cùng chiếc xe vừa rồi, mới từ một chỗ cách đó không xa chạy ra.
“Thật đáng tiếc! Cứ tưởng sẽ có thể cùng chị ba nói chuyện.” Cửa sô
thủy tinh của chiếc xe từ từ hạ xuống, nhìn qua là một cô gái yếu đuối,
trong mắt có chút tiếc nuối không nỡ, trong miệng khẽ bật ra tiếng thở
dài nho nhỏ, nhìn về hướng Vân Vi rời đi.
“Vậy thì ngăn cô ấy ở sân bay.” Người đàn ông bên cạnh mở miệng đề nghị.
“Anh sao lại như thế! Cậu chủ gì đó trong lời bọn họ, dường như gấp muốn chết, nếu giữ chị ấy ở lại đây, chị ấy sẽ nổi giận.”
Hai ngày nay, nghe nói có một cô gái người Châu Á luôn đi tìm mình,
cho nên bọn họ mới điều tra xem, không ngờ lại là Vân Vi. Mà vừa rồi cô
còn vui vẻ muốn gặp mặt chị ba, không ngờ lại xuất hiện một đám người.
Có lẻ, cô cần phải gọi điện thoại về nhà, hình như mọi người đều nghĩ là cô mất tích, không phải cô chuốc lấy rắc rối à?
Nhưng mà, chắc cô sẽ bị ba mẹ mắng rất thẳm, không bằng………ở lại bên
cạnh người đàn ông xấu xa này tâm trạng sẽ tốt một chút, cô sẽ xin hắn
tìm giúp số điện của các chị em khác cũng tốt.
Lâu rồi không có liên lạc, không biết mọi người sống như thế nào.
“Vậy em cũng không cần phải nghĩ đến cô ấy nữa, em là của tôi, nếu
muốn cũng chỉ được nghĩ đến tôi.” Trong lời nói của người đàn ông mang
theo sự ghen tức, xoay người của cô lại, đồng thời lúc nói xong, cũng
che lại môi của cô.
“Anh……..ưm…….”
Người con gái không cam lòng lén trừng mắt: đồ đàn ông keo kiệt, cũng đâu phài nghĩ đến người đàn ông khác, mà là cô đang nhớ chị của cô!!!
Lâu rồi không có gặp mặt, nghĩ một chút cũng không cho? Quỷ hẹp hòi.
“Ở Zehder tôi lớn nhất, trong mắt em, trong lòng em cũng chỉ được
nghĩ đến tôi, ngoại trừ tôi ai cũng không được.” Trong mắt người đàn ông mang theo kiên trì, không cho phép cô mặc cả.
“Đươc rồi! Làm gì mà thích so đo như vậy. Quỷ hẹp hòi, uổng cho anh
là lão Đại, lại tranh cãi chuyện như vậy với tôi, nhỏ mọn, nhỏ mọn, nhỏ
mọn.” Người con gái nép vào trong ngực của người đàn ông, không nhịn
đươc nhỏ giọng càu nhàu.
Ai biết được, người đàn ông đang nổi máu ghen ở bên cạnh này, hắn
chính kẻ đứng đầu một tổ chức xã hội đen ở Zehder mà ai nghe đến tên
cũng phải sợ mất mật, nhìn hắn giờ phút này, lại giống như một cậu bé bị đoạt mất đồ chơi, trông thật ngây thơ.
(à tớ sr các cậu Zehder là Ý nha ==’’ thành thật sr các nàng)
“Tiểu Chi Liễn, em có thể nói lớn một tí không.” Giọng nói của người
đàn ông mang theo cảnh cáo, cứ như muốn nói nếu cô dám mở miệng lần nữa, sẽ làm cho cô ‘đẹp mặt’.
“Không có, không có gì! Tôi, chúng ta trở về đi! Tôi cảm thấy chỗ bị
thương lại bắt đầu đau nhức rồi……..” Chĩ thấy cô bị dọa cho sợ đến nổi
cả người co lại, nép vào ngực hắn, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lắc, cũng không quên giả vờ lấy tay xoa nhẹ lồng ngực của mình.
“Lại đau? Chúng ta đi kiểm tra trước cho tốt, cũng khuyên em không
nên ra ngoài, em còn cứng đầu muốn đến. Lái xe.” Trong mắt người đàn ông có vẻ lo lắng, giọng nói cố chút nóng nẩy hướng về người ngồi phía
trước, đồng thời cửa sổ cũng được chậm rãi kéo lên.
Chiếc xe màu đen cũng lập tức biến mất trên đường.
—————@@@—————
Sáng hôm sau——–
Cũng là thời gian này, cũng là phòng họp này, lại cũng là bầu là khí lạnh lẽo này.
“Có chuyện gì xảy ra, hôm nay là ngày họp, tại sao ở đây chỉ có vài
người?” Vẫn là người đàn ông toàn thân tản ra sự lạnh lẽo, hắn lạnh
giọng mở miệng nói.
“Trả lời tôi!”
Vẫn là không có người nào dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
“Nếu không có lòng muốn làm việc tại nơi này, ngày mai không cần đến
đây!” Hắn nổi giận hét lớn, một đôi mắt bốc lửa nhìn chằm chằm những
người có mặt.
Đáng chết, hắn quyết định mang hết công việc giải quyết hết trong hôm nay, những người này lại không xuất hiện, là muốn gì? Muốn ngăn cản hắn đến Zehder tìm người phụ nữ của hắn sao?
“Tổng…….tổng tài……….tôi, chúng tôi……..” Cuồi cùng, cũng có người lên
tiếng, chỉ là hắn nói lắp bắp, khiến người đàn ông đang nổi giận càng
thêm khó chịu.
“Nói rõ ràng!” Hắn lại lớn tiếng la, nếu như người đàn ông trước mặt
này không giải thích cho rõ ràng, hắn thề sẽ mang tên này ra ‘hành hình’ trước tiên.
“Vâng…….Đúng vậy, tôi……..tôi muốn nói…….”
Ôi ôi ôi! Tại sao những người kia còn chưa quay lại chứ!!.
Không phải nói tìm được người rồi sao? Hay là bọn họ có ý định cùng
tổng tài phu nhân đi chơi, không định quay về? Vậy bọn họ ở đây thì làm
thế nào?
“Thật xin lỗi, chúng tôi về trễ.” Một đám người đột nhiên mở cửa, vẻ
mặt không có chút gì gọi là sợ hãi cùng lo lắng, vô cùng thoải mái tự
nhiên mà bước vào.
Nhìn đám người thoải mái tiến vào, bước chân nhàn nhã khoan thai, vả mặt Sâm Xuyên lạnh lẽo, trong lòng càng thêm tức giận.
“Các người như vậy là sao!? Nói rõ cho tôi!” Cơn giận của hắn lớn đến mức dọa người, lại không để ý thấy, khi bọn người kia tiến vào, thì vẻ
mặt đám người bên trong phòng cứ như được giải thoát.
“Tổng tài, chúng tôi có chuyện quan trọng phải giải quyết, cho nên
đến muộn một chút.” Hiếm khi có người nói đùa trước mặt Sâm Xuyên, trên
mặt còn nở nụ cười tươi, không thèm quan tâm đến cơn giận của Sâm Xuyên.
Sâm Xuyên dĩ nhiên cũng nhận ra mọi người có gì đó thay đổi, nhưng
hắn đang nóng giận, hoàn toàn không để ý đến sự biến đổi này: “Giải
thích rõ ràng cho tôi, nếu không ngày mai các người không cần đến đây
làm, còn nữa……”
“Đừng nóng giận như vậy! Không phải đã nói với anh, đối xử với nhân
viên phải thân thiện rồi sao? Tại sao em mới đi có lúc, mà anh lại trở
nên như vậy rồi?” Giọng nói ngọt ngào dịu dàng từ ngoài cửa truyền nào,
cắt ngang lời nói của Sâm Xuyên.
Âm thanh quen thuộc làm Sâm Xuyên sững sờ đôi chút, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa.
Một bóng dáng quen thuộc từ ngoài cửa bước vào, Vân Vi nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt tòa ra sức sống nhìn về phía Sâm Xuyên.
Những người có mặt dù đang bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế, trên mặt nở nụ cười, nhìn chắm chằm vẻ mặt sững sờ của ‘nam chính’, cùng sự
vui sướng củ‘nữ chính’.
“Em…….” Sâm Xuyên không thể tin được mở to mắt.
“Em đã trở về, bị bọn họ tìm trở về.” Vân Vi không ngại có mặt nhiều
người, trực tiếp nhào vào trong ngực của Sâm Xuyên, cảm nhận mùi hương
khiến cô cảm thấy an tâm của hắn.
“Khoảng mấy ngày không gặp anh, người ta cảm thấy rất nhớ anh nha!”
Vừa gặp được người khiến cô mong nhớ, trong mắt Vân Vi đã dâng lên một
tầng hơi nước.
“Vân Vi?” Sâm Xuyên không thể tin nổi, người đã rời đi, nay lại xuất hiện trước mặt hắn.
“Mọi người tìm được em ở Zehder, muốn em trở về.” Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, trong lòng cũng dâng lên một cơn chấn động thật to,
không ngờ khi gặp được người này, bản thân lại vui vẻ như vậy.
“Em……..hừ!”
Cô nói như vậy, Sâm Xuyên đột nhiên nhớ ra, cô tàn nhẫn bỏ đi, làm
tổn thương trái tim của hắn. Hắn lấy tay đẩy cô ra, lại giống như một
đứa trẻ, quay đầu qua chỗ khác không thèm nhìn cô.
“A……….Sâm Xuyên.”
Hành động của hắn làm cô biết hắn còn đang giận, Vân Vi bĩu môi, đáng thương nhìn bóng lưng hắn, vươn tay ra, kéo kéo âu phục của hắn, ngọt
ngào làm nũng gọi tên hắn.
“Anh không được giận em nha! Vân Vi thật đáng thương! Ở nước ngoài
rất nhớ anh, đến ăn không ngon, ngủ cũng không yên, anh xem, em gầy thế
này………” Cô đừng trước mặt của Sâm Xuyên, kéo tay của hắn, vuốt gương mặt nhỏ nhắn gầy đi thấy rõ của cô.
Sâm Xuyên giống như không nghe thấy cô nói….vẫn là không để ý đến cô.
“Sâm Xuyên…..anh không quan tâm em sao?” Mắt to đối diện ánh mặt mang theo hờn giận của hắn, cô uất ức hỏi: “Lần sau em sẽ không như vậy nữa, anh đừng giận Vân Vi có được hay không?”
“Tại sao không chăm sóc tốt cho bản thân?” Sâm Xuyên vẫn còn giận,
nhưng cúi đầu nhìn thấy người con gái thật gầy trước mắt, thì không khõi đau lòng.
Vất vả lắm mới nuôi cô ấy có được chút thịt, tại sao mới có vài ngày, mà gầy ra thế này?
“Người ta rất nhớ anh, anh còn giận người ta như vậy.” Cúi đầu, thanh âm của Vân Vi như đang khóc.
“Ai bảo em lén chạy đi.” Hắn bất đắc dĩ sờ sờ gương nhỏ nhắn của cô,
vì bản thân không cách nào nổi giận với cô, giọng nói cùng ánh mặt lại
khôi phục vẻ dịu dàng giống như trước.
“Em lén chạy đi bao giờ?” Lúc đó không tìm được anh, lại không thấy
Chi Liễn, người ta nóng lòng, mới nghĩ đi trước hãy nói……..” Vẻ mặt Vân
Vi oan ức, chu miệng giải thích.
“Vậy em có thể gọi điện thoại về.”
“Em có sử dụng điện thoại công cộng gọi nha! Nhưng mà luôn là không gọi được.” Vân bĩu môi, vô tội nói.
Thì ra những số điện thoại lạ kia là của cô gọi đến.
Giải thích rõ ràng, Vân Vi còn dùng vẻ mặt đáng thương lại vô tội nhìn hắn, Sâm Xuyên không nhịn được thở dài.
Đối với cô……….hắn chính là không thể nổi giận, hơn nữa khi biết bản thân hiểu lầm cô, tâm trạng hắn cũng trở nên tốt hơn.
Ma lực của tình yêu………..thật đáng sợ.
“Thôi, lần sau không như vậy nữa.” Người bình an trờ vể coi như tốt
rồi, Sâm Xuyên thấp giọng nói, mang cô ôm vào trong ngực, để thân thể cô cảm nhận vòng ôm ấm áp của hắn.
Vẻ mặt thỏa mãn, hắn quên mất ở chỗ này còn nhiều người, tựa như ngồi xem kịch vui, nhìn chằm chằm hai người họ, chỉ là hắn không ngừng thì
thầm nói nhớ ở bên tai cô.
Vân Vi thực hiện được âm mưu, thừa lúc Sâm Xuyên không chú ý, nhìn về phía đám người kia, đưa tay làm ra vẻ chiến thắng, trên mặt mở nụ cười
tinh ranh.
Mọi người vừa thấy động tác của cô, không nhịn được khẽ cười, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra chỉ có tổng tài phu nhân mới có năng lực chống lại vẻ lạnh nhạt của tổng tài, khiến hắn trở nên dịu dàng.
Mọi người ở đây ‘thức thời’ (hiểu tình hình) mà đứng lên, lặng lẽ rời đi, để lại không gian yên tĩnh, cho đôi tình nhân này, để họ có thể
thỏa thích mà nói lời yêu với nhau.
Xem ra………không lâu nữa, mọi người có thể tham dự hôn lễ của tổng tài rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...