Một giờ chiều.
"Nhân Hạo, Nhân Hạo, nên rời giường!" Nghe tiếng kêu la, Xa Nhân Hạo từ trong giấc mộng tỉnh lại, hắn lật người kéo cô gái bên cạnh.
"A! Nhân
Hạo, anh ở đây làm gì? Ghét." Giọng nói của cô gái khiến người đàn ông
đang lúc nửa tỉnh nửa mê nhíu mày. Tiếng Hàn? Cẩn khi nào thì nói tiếng
Hàn đây ?
Mở mắt, Xa Nhân Hạo giật mình từ trên giường ngồi dậy.
"Phác Vấn Thấm? Tại sao là cô?"
"Tôi? Đương nhiên là tôi! Môn chủ nói thời gian anh lưu lại Pháp quá lâu, tôi liền xung phong nhận nhiệm vụ nhắc nhở anh trở về nước." Phác Vấn Thấm
hoàn toàn không để ý giọng điệu anh không tốt, ngược lại cười kiều diễm, người còn theo dính sát thân thể hắn. Nhân Hạo đứng lên, cự tuyệt cô
đến gần. Anh tiện tay cầm lên một cái quần dài mặc vào, sau đó đi ra
khỏi phòng.
"Cô vào bằng cách nào, có người giúp cô mở cửa?" Từ
phòng bếp đi tới phòng khách, Xa Nhân Hạo cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cẩn.
"Không có a! Lúc tôi tới, cửa lớn kia đã mở, tôi còn đang suy nghĩ, anh tại sao không đóng cửa!"
Phác Vấn Thấm tự nhảy xuống giường. Cẩn vừa rời đi, cô liền đem bộ áo ngủ
hấp dẫn trên người kia thay ra. Nếu để cho Xa Nhân Hạo phát hiện cô dùng mưu kế đuổi cô gái kia đi, cô có thể nguy rồi.
"Phải không?" Xa
Nhân Hạo hoàn toàn không tin tưởng lời của cô. Phác Vấn Thấm là con gái
của một đại lão bên trong Tông Nham môn, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh , liền quyết tâm bám lấy anh không tha, vô luận anh đến đâu, cô luôn có
biện pháp xuất hiện ở trước mặt của anh.
"Tôi đây lừa anh cũng
không có lợi gì." Phác Vấn Thấm xoay người cố ý nhìn cách trang trí
chung quanh bên trong nhà, không dám nhìn hai mắt của anh.
"Cô
lúc đi vào có nhìn thấy người nào hay không?" Vừa tỉnh lại không nhìn
thấy cô, khiến anh rất không quen. Phác Vấn Thấm lắc đầu. Xa Nhân Hạo
đoán rằng cô đi tìm Nhã Văn, cầm điện thoại lên muốn tìm người, không
ngờ phát hiện không biết nên bấm như thế nào , anh căn bản không có số
điện thoại liên lạc Nhã Văn, cũng không biết nên đi đâu tìm cô! Cúp điện thoại, trên mặt Xa Nhân Hạo rõ ràng xuất hiện lo lắng. Tại sao tim của
anh lo lắng như vậy? Thật giống như có chuyện gì xảy ra. . . . . .
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cẩn tại sao không có ở đây? Cô đã đi đâu? Cô
luôn luôn nói rõ địa điểm với anh rồi mới đi . . . . . .
"Nhân Hạo. . . . . ."
Phác Vấn Thấm đưa tay lôi kéo tay của anh, gọi người đàn ông coi cô như tàng hình. Nhân Hạo vung tay cô ra, trên mặt rõ ràng xuất hiện không kiên
nhẫn.
"Lời nói cô đã truyền tới, có thể đi."
"Anh --"trên mặt Phác Vấn Thấm xuất hiện tức giận, không nghĩ tới Xa Nhân Hạo sẽ không nhìn tới sự tồn tại của cô như vậy.
"Hừ!" Cô xoay người cầm ví da trên ghế sa lon lên rời đi. Thôi, dù sao người
đã bị cô đuổi đi, cô cũng không cần lo lắng anh sẽ bị người khác cướp
đi, không bao lâu nữa, anh sẽ trở lại Hàn Quốc, đến lúc đó. . . . . .
Cho dù anh nhớ cô gái kia thế nào, với tình huống vừa rồi, cô gái kia cũng
sẽ không tiếp tục cùng anh ở chung một chỗ nữa. Phác Vấn Thấm vừa đi, Xa Nhân Hạo cũng theo ra cửa. Anh nhất định phải lập tức nhìn thấy Cẩn mới được, sợ hãi trong lòng chẳng biết tại sao càng lúc càng lớn. Người
khiến cho anh lo lắng như thế trừ Cẩn ra, không có người thứ hai. Mặc dù hai người mới ở chung được hai tháng, nhưng mà anh lại hết sức khát
vọng cô có thể lập tức trở thành vợ của anh, vĩnh viễn cùng anh ở một
chỗ, không xa rời.
Anh hiểu được mình ở nước Pháp không bao lâu
nữa, chỉ là anh đang chờ, chờ một thời cơ tốt hỏi Cẩn, có nguyện ý cùng
anh trở về Hàn Quốc hay không, có nguyện ý làm vợ của anh, làm phu nhân
của Môn chủ Tông Nham môn hay không? Đúng vậy, anh là người thừa kế đời
thứ ba Tông Nham môn. Lần này là vì xử lý một chút chuyện bên trong môn, mới một mình đi đến Pháp, tình cờ gặp Cẩn.
Chỉ là . . . . . .
Anh vẫn không biết nên nói như thế nào để thuyết phục cô đi chung với
anh, cô cũng còn không biết rõ thân phận của anh. Nhưng dù thế nào, anh
cũng sẽ khiến Cẩn đi cùng anh. Hiện tại, quan trọng nhất là tìm được cô
trước.
*********
"Đại tỷ, tôi cầu xin người có được hay
không, cười một cái !" Ngồi ở quán cà phê ngoài trời, Nhã Văn lần thứ ba mươi cầu khẩn, cô khổ não nhìn về phía Cẩn ngồi ở một đầu khác. Khuôn
mặt Cẩn bình tĩnh đến lạnh nhạt, vốn có nụ cười ngọt ngào nay lại không
hề hiện ra ở trên khuôn mặt cô nữa, vốn là một đôi mắt to biết nói ,
cũng biến thành trống rỗng vô hồn.
"Thật hỏng bét, ngày mai sẽ
phải trở về Đài Loan, cậu thế nào lại biến thành thế này, như vậy mình
làm sao ăn nói với bác trai, bác gái. . . . . ." Nhã Văn khổ não ôm đầu, muốn giải quyết mọi chuyện rõ ràng rồi mới trở về.
Nửa tháng
này, Cẩn không nói chuyện nhiều, cả người trở nên lạnh nhạt, đối với bất cứ chuyện gì cũng không thèm để ý. Không có bất kỳ chuyện gì có thể hấp dẫn lực chú ý của cô ấy. Sau khi bị sẩy thai, Cẩn tự giam mình ở trong
phòng cả ngày, một bước cũng không muốn ra.
Nhã Văn không rõ ràng lắm rốt cuộc Xa Nhân Hạo đã nói gì, chỉ là từ tình hình nhìn cá tính
Cẩn thay đổi 180°, chỉ sợ cũng không phải là lời tốt đẹp gì. Nhã Văn bất đắc dĩ than thở, nhìn cô bé trước mắt kia. . . . . . Không, nên nói cô
đã là phụ nữ rồi. Cẩn đã không còn là Cẩn đơn thuần ngây thơ của quá khứ rồi. Trên người cô tạo ra một khoảng cách mà không người nào có thể đến gần, tâm của cô kết thành một tầng băng không cách nào hòa tan, ai cũng không cách nào thân cận. . . . . .
Cô. . . . . . Không còn là cô.
"Quên đi, mình biết cậu bây giờ không muốn nói chuyện, mình đi giúp cậu mua
ly nước uống thật là ngon, cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây nha! Chờ một chút
anh mình tới, cậu chạy loạn, anh ấy lại không biết chúng ta ở đâu." Nhã
Văn liên tục dặn dò, lo lắng nhìn Cẩn một chút rồi đi tới khu chọn thức
ăn.
Cẩn hai mắt vô hồn phóng ra ý lạnh, bên môi hơi lộ ra nụ
cười giễu cợt nhìn một đôi nam nữ đi qua trước mặt cô. Ngày mai cô đi. . . . . . Rốt cuộc phải rời đi.
Cô sớm muốn rời đi, còn ở lại đây
thêm ngày nào, cả người của cô là chịu hơn một ngày đau khổ. Chính là
Nhã Văn kiên trì nói cô phải tĩnh dưỡng thân thể tốt mới có thể đi.
Không có ai biết ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà cô một chữ cũng
không nói. Một đoạn tình cảm kia chỉ là một giấc mộng, hiện tại tỉnh
mộng, cô cũng thay đổi theo. Hạ Thiên Cẩn của quá khứ đã trưởng thành,
cũng hiểu rõ trên đời này không có cái gì là mãi mãi. Đàn ông, là không
đáng tin tưởng . . . . . . Cũng không phải mỗi người đàn ông đều giống
như cha của mình cả đởi chỉ si tình đối với một người phụ nữ. Cũng không phải là mỗi người phụ nữ đều có thể may mắn giống mẹ, có thể gặp gỡ một người đàn ông yêu thương mẹ giống như cha.
Tình yêu! Trong mắt Cẩn lộ ra khinh bỉ, nụ cười mỉa mai bên khóe miệng dần dần sâu hơn. Tình yêu căn bản vô dụng.
"Tiểu Cẩn. . . . . ." Đột nhiên, từ sau người truyền đến một giọng nói trầm
thấp của đàn ông. Cẩn vừa nghe đến thanh âm của người đàn ông, toàn thân lập tức cứng ngắc không cách nào nhúc nhích. . . . . .
"Tiểu Cẩn. . . . . ."
Nhân Hạo không dám tin đi đến phía trước , nhìn cô gái đang ngồi đưa lưng về phía hắn. Nửa tháng này, Cẩn đột nhiên biến mất không thấy, anh vì đi
tìm cô mà tiều tụy đi rất nhiều. Đầu tóc chỉnh tề trở nên có chút xốc
xếch, trên gương mặt đẹp trai ngoài râu ria đã lâu không cạo còn có vài
tia mệt mỏi. Cẩn không quay đầu lại, đôi tay vô thức nắm chặt, đôi môi
hơi tái nhợt bị cô cắn chặt, đôi mắt to vô hồn hiện lên khổ sở cùng bất
lực. Nhân Hạo rốt cuộc đi tới bên cạnh cô, khẳng định mình không có nhận lầm người. Sau đó anh chậm rãi ngồi xổm xuống, trong mắt tràn đầy nhớ
nhung nhìn người trước mắt.
"Em đi nơi nào? Ngày đó tỉnh lại em
đột nhiên biến mất, làm cho tôi rất lo lắng." Nét lo lắng trong mắt anh
có thể nhìn thấy được rõ ràng, nhưng Cẩn lại không thấy được.
Liều mạng nhìn chăm chú về phía trước, Cẩn không thèm nhìn hắn một cái, giống như không biết hắn.
"May mắn là em không có việc gì, tôi cho là em đã xảy ra chuyện gì, em lại
không liên lạc với tôi." Tìm được người rồi, Nhân Hạo không vội hỏi cô
vì sao rời đi, vì sao vô cớ biến mất, trong lòng chỉ nghĩ thật may là cô bình an vô sự. Rốt cuộc, Cẩn khẽ giương mắt, đối mặt ánh mắt Nhân Hạo.
Anh dịu dàng cười, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm an tâm, khiến cô nhìn rất
chói mắt. . . . . .
Vì sao anh có thể giả vờ giống như chuyện gì
cũng chưa xảy ra, cùng cô chậm rãi mà nói, chẳng lẽ anh không phát hiện
cô đã biết tất cả sao? Anh cho là, chỉ cần giả vờ như tất cả đều không
biết, cô sẽ như lúc trước, ngốc đến lần nữa nhào về phía trong ngực của
anh, đem anh trở thành duy nhất?
Hay là nói, từ đầu tới cuối chỉ
có một mình cô ngốc nghếch vì anh khổ sở, mà anh. . . . . . Một chút cảm giác cũng không có? Anh tại sao lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt
cô? Cô đã quyết định hận anh, đã quyết định đem những chuyện cùng anh
coi như một giấc mộng. . . . . . Là anh, chính anh làm hại cô đau lòng
khổ sở, anh khiến cô không bảo vệ được đứa bé thật tốt, đứa bé của cô và anh. . . . . . Là anh làm cho cô mất đứa bé, làm cho cô cảm thấy thật
cố lỗi đối với đứa bè thành hình chưa đầy hai tháng. . . . . .
"Tiểu Cẩn? Em làm sao vậy, tại sao không nói lời nào?" Nhân Hạo cuối cùng
cũng phát hiện Cẩn không được bình thường, anh vươn tay muốn chạm vào
mặt của cô. Cẩn quay đầu, cự tuyệt sự đụng chạm của anh. Tay Nhân Hạo lơ lửng giữa không trung, trên mặt xuất hiện sự hoài nghi.
"Xin
lỗi, tiên sinh, tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi" Cẩn ra vẻ lạnh lùng,
trong khẩu khí mang theo xa lạ, trên mặt cũng không chút thay đổi.
"Cái gì?" Nhân Hạo hoài nghi mình nghe lầm, sắc mặt của anh trở nên nặng nề, trong lòng xuất hiện dự cảm xấu.
"Tôi không biết anh." Cẩn không hề trốn tránh ánh mắt của anh nữa, đôi mắt trống rỗng đối mặt ánh mắt kinh ngạc của anh.
"Cẩn, chuyện này thật không buồn cười."
"Tôi không có nói đùa với anh , tôi là thật không biết anh." Vừa nói xong, cô hất mặt không nhìn hắn nữa.
"Tiểu Cẩn, em rốt cuộc là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Anh lo lắng giữ
hai tay của cô, không thể giải thích sự lạnh lùng trong mắt cô từ đâu mà đến. Đôi mắt mê người dịu dàng của cô ấy, nụ cười ngọt ngào đáng yêu
của cô ấy, tại sao đều biến mất rồi?
"Buông tôi ra, tiên sinh,
anh thật nhận lầm người." Cẩn dùng sức muốn thu tay, nhưng anh thế nào
vẫn không chịu buông ra. Lòng của cô đang cuồng loạn, hốc mắt không nhịn được lại phiếm hồng.
"Không thả, trừ phi em nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao giả vờ như không biết tôi? Tại sao đột
nhiên biến mất, tại sao đối với tôi lạnh lùng như vậy?"
Anh nhìn
vào cô, đau lòng nói nhỏ, tựa hồ muốn xuyên qua cặp mắt của mình, đem
tâm tình chân thực được che giấu bởi vẻ ngoài lạnh nhạt của cô nhìn
thấu.
"Không có, không có, không có, tôi không có xảy ra chuyện
gì, không có giả vờ như không biết anh, không có đột nhiên biến mất,
không có đối với anh lạnh lùng, tôi căn bản không biết anh!" Cẩn dùng
sức hất tay của anh ra, lui về phía sau ba bước. Cô bức bách mình không
nên mềm lòng, không nên lại sa vào sự nhu tình giả dối của anh.
"Em nói dối!" Nhân Hạo lại tiến lên trước muốn kéo cô lại, anh không cách nào nhịn được cô bảo trì khoảng cách với anh.
"Không nên đụng vào tôi! Anh còn tới nữa, tôi sẽ kêu to lên cho mọi người
biết!" Cẩn lên tiếng kêu to, lạnh lùng từ trong mắt cô vỡ vụn, trên mặt
cô hiện rõ sự bất lực.
"Em --"
"Cẩn, cần trợ giúp không ?" Cố Phong Dật mới vừa dừng xe xong đi tới, vẻ mặt phòng bị đến gần bên cạnh Cẩn.
"Cứu tôi. . . . . ." Giống như bắt được bè gỗ trôi sông, Cẩn vừa nhìn thấy
anh trai Nhã Văn, liền lập tức trốn phía sau anh, vẻ mặt hết sức bất
lực.
"Vị tiên sinh này, xin hỏi anh tìm bạn gái tôi có chuyện gì
không?" Cố Phong Dật vừa nhìn, liền biết đại khái đã xảy ra chuyện gì,
anh cố ý ôm lấy thân thể không ngừng khẽ run, như muốn ngất đi của Cẩn,
vẻ mặt tự nhiên nhìn về phía Nhân Hạo.
"Bạn gái?" Nhân Hạo híp mắt lại, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm Cẩn.
"Đúng vậy! Cô ấy là bạn gái của tôi, không biết anh có chuyện gì?" Cố Phong
Dật cảm thấy Nhân Hạo toàn thân đều tản mát ra tức giận lạnh lẽo, nhưng
biểu hiện của anh vẫn yên ổn tự tại như vậy. Cố Phong Dật lẳng lặng đánh giá Nhân Hạo.
Người đàn ông trước mắt này xem ra không phải là
người bình thường, không biết bạn tốt của em gái anh đến tột cùng là
chọc tới người nào.
"Ha ha ha -- cô ấy là người phụ nữ của anh?"
Trên mặt Nhân Hạo tức giận lộ ra khí lạnh, anh đột nhiên cười lạnh một
tiếng, trong tiếng cười tràn đầy giễu cợt. Anh đã hiểu. Nhân Hạo dùng
sức chụp tay tới , đột nhiên phát giác mình ngu xuẩn như vậy. Nhìn một
chút cô gái anh yêu là cái dạng gì . . . . . .
Thì ra là dưới
khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của cô, chính là chôn giấu tâm cơ thâm
trầm. Cô quả thực đáng sợ như vậy, đem đàn ông đùa giỡn ở trong lòng bàn tay. Anh không biết nên cười mình nhìn lầm, yêu người phụ nữ đáng sợ
như vậy, hay là nên may mắn mình sớm phát giác khuôn mặt thật của cô?
Anh cho là. . . . . . Cho là mình rốt cuộc tìm được cô gái cả đời mình
yêu nhất, khi anh vì cô biến mất mà lo lắng không thôi, đêm không ngủ
được thì cô lại đang cùng người đàn ông khác vui đùa! Khi anh đang phiền não nên như thế nào đề nghị cô đi chung với anh, trở thành vợ của anh,
tương lai của anh thì cô đang cười nhìn anh tự mình đa tình! Anh rốt
cuộc là đã yêu cô gái tàn nhẫn đến như thế nào . . . . . .
"Tôi
thật sự là nhìn lầm cô rồi." Nhân Hạo lạnh lùng lên tiếng, giọng nói như vậy nghe vào trong tai Cẩn, chính là chói tai lại vô tình.
Cô
càng khẩn trương căng thẳng lại không cách nào lớn tiếng thở dốc. Người
khổ sở là cô, nhìn lầm anh là cô, nên cô mới nói như vậy với anh, vì sao thái độ của anh cứ như rằng mình là người bị hại?
Cẩn dùng sức
kéo lấy quần áo Cố Phong Dật, tựa đầu vùi vào trong bộ ngực của anh, sợ
mình không có tiền đồ chảy nước mắt bị Nhân Hạo nhìn thấy.
"Hóa
ra cô chẳng qua chỉ là một người lưu luyến đàn ông, là người phụ nữ mà
ai cũng có thể làm chồng, thế mà tôi còn đem cô trở thành bảo vật!" Nhân Hạo nhẫn tâm nói, nhu tình thường ngày biến mất không còn dấu vết, đối
với cô chỉ còn khinh bỉ cùng oán hận.
"Tiên sinh, anh nói đủ
chưa? Anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát tới xử lý." Mày Cố Phong Dật khẽ nhăn lại, đối với lời nói của Nhân Hạo cảm thấy khó hiểu, nhìn vẻ
mặt người kia mất mát bi thương, anh càng cảm thấy nghi ngờ.
Không phải nói anh thương tổn Cẩn, đùa bỡn cô ấy sao? Sao nhìn thế nào cũng
không cảm thấy vậy? Anh thấy rõ ràng trong ánh mắt của Nhân Hạo sự yêu
thương cùng tình cảm sâu đậm. . . . . .
"Vì người đàn bà như vậy
ra mặt -- không đáng giá." Trong mắt Nhân Hạo tỏa ra sự khinh thường, cả người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy không rét
mà run.
Vừa nói xong, Nhân Hạo liền xoay người đi.
Trái
tim bởi vì cô phản bội mà đóng băng, Xa Nhân Hạo ôn nhu ở quá khứ vào
giờ khắc này chết rồi, chết ở trong tay một cô gái tên Hạ Thiên Cẩn. . . . . .
Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, nước mắt không ngừng rơi xuống, chảy đầy mặt của cô.
Lại một lần nữa, một lần cuối cùng, để cho cô nhìn anh một cái, để cho cô
khóc hết một lần, đem bóng dáng của anh vĩnh viễn in dấu ở trong đầu cô, sau đó. . . . . . Lại cố gắng đem anh quên đi, cố gắng đem bóng dáng
của anh ở trong đầu ném đi, vĩnh viễn, vĩnh viễn đem anh quăng đi. . . . . .
Cẩn dùng ánh mắt thâm tình, đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi. Qua hôm nay . . . . . . Cô muốn quên người đàn ông này,
vĩnh viễn vĩnh viễn. . . . . .
Nước mắt ấm áp tí tách rơi trên mặt đất.
Cô lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích, đến khi thân thể từ từ trở nên lạnh lẽo.
Vào giờ khắc này, cả người của cô hoàn toàn bị đóng băng. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...