Buổi biểu diễn kết
thúc, tất cả khách rời khỏi hội trường, chuyển tới phòng tiệc rượu, đoàn người của Thiều Lâm vẫn đang ở hội trường chuẩn bị cuộc buổi diễn kế
tiếp.
Lần này là biểu diễn cho công xưởng của công ty, nội dung chủ yếu là bán trang phục trên người các người mẫu.
Vì muốn ủng hộ gia đình nghèo, cô nhi viện và người già không nơi nương tựa, công ty tiến hành hoạt động bán hàng làm từ thiện.
Tất cả trang phục vừa tham gia biểu diễn đều bán ra bằng cách đấu giá, tất cả số tiền kiếm được mang đi quyên góp.
Trước giờ bắt đầu mười phút, các đơn vị tham dự đấu giá đã đến nhiều đến mức làm cho cả hội trường bỗng trở nên chật chội.
"Được rồi! Còn ba mươi phút nữa là đến thời gian biểu diễn, mọi người tranh
thủ nghỉ ngơi một chút nếu không sẽ đến giờ biểu diễn!" Thiều Lâm vỗ tay kêu gọi sự chú ý của một nhóm người mẫu đang bận rộn phía sau sân khấu.
Ngay lập tức toàn bộ nhân viên, người trang điểm sửa sang lại quần áo, phía sau sân khấu rối loạn như một cái chợ.
Duy chỉ có một người lạnh lùng ngồi trên ghế, một tay cầm lon coca không
biết nhân viên nào đã mang tới vui vẻ uống, một tay bận rộn đưa bánh
pizza vào miệng mình, ăn hết toàn bộ.
Trời! Thiều Lâm nhìn phong cách cô ăn uống không khỏi có chút chóng mặt, vỗ trán, đi về phía cô.
Áo cưới trắng tinh thật dài bị cô kéo lên tới bắp đùi, một cặp đùi đẹp cứ như vậy phô diễn cho người ta nhìn.
Dáng vẻ cô ăn uống muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Khóe miệng dính nước sốt cà chua và pho mát, trang điểm trên mặt vì cô ăn
uống thô lỗ cũng bị mất sạch, ngay cả son môi cũng bị cô ăn hết một nửa.
Ai! Có cô gái nào giống cô không cơ chứ, không thèm chú ý đến hình tượng của bản thân một chút nào.
Xung quanh lộn xộn, mọi người không thèm liếc hai người một cái, chuyện này sớm đã là chuyện bình thường.
"Hạ Tâm Diệp, tớ xin cậu đấy, không thể ngồi vừa mắt hơn, ăn uống theo quy tắc một chút sao?"
Đứng trước mặt cô, Thiều Lâm ôm hộp giấy ăn, cẩn thận muốn lau sạch thức ăn trên mặt cô.
"Ai ui!" Tâm Diệp vô cùng mất hứng ngoảnh mặt sang một bên, đôi mắt to tràn đầy tinh ranh nhìn chằm chằm cô gái nhiều chuyện trước mặt.
Cô tiếp tục há to miệng không chú ý hình tượng uống coca.
Muốn cô không làm như vậy, cô càng muốn làm.
"Oa! Uống ngon thật!" Vì muốn chọc tức, Tâm Diệp còn cố ý la lớn lên, trên
mặt đầy vẻ đắc ý. Thiều Lâm muốn cấm cô cũng không có cách.
"Cậu ơ!" Thiều Lâm Lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
"Lại không quan trọng, phía sau sân khấu đều là người của mình, loại hành vi này của tớ mọi người đã sớm nhìn thấy nên không thể trách được." Hơn
nữa, mọi người bận rộn đến vội vàng, căn bản không có cai có thời gian
để ý đến bọn họ.
"Cậu phải cẩn thận một chút, trang điểm hỏng có
thể sửa nhưng bộ áo cưới trên người cậu đừng làm bẩn. Nó có giá cao nhất ở hội trường."
"Tớ biết. Này ban tốt, cậu muốn nó ít nhất có thể nâng cao giá bán tới hai triệu đô la hả? Cho nên tớ mới vén cao nó lên, chính là vì sợ nó rơi xuống mà bị bẩn."
Hơn nữa bộ này còn do chính tay cô thiết kế, là tác phẩm vừa ý nhất.
Để chứng minh mình rất quan tâm, Tâm Diệp còn đặc biệt nâng cao hai chân
để Thiều Lâm xem , một chút cũng không có đụng vào làn váy.
"Được, được, được, thật hết cách với cậu." Đang định nhắc cô mấy câu lúc
trước, nhân viên đang làm việc sau lưng đột nhiên vỗ nhẹ vai cô.
"Chị Lâm, ngài Lạp Nhĩ Kiệt - Địch Lạc tới, anh ta muốn nói chuyện với chị một lát."
Vừa quay đầu, Thiều Lâm quả thực thấy Địch Lạc đang từ xa đi về phía cô.
Liếc thấy người ngồi sau lưng, Tâm Diệp lại bắt đầu ăn nhiệt tình, một ý tưởng tinh quái xuất hiện trong đầu cô.
Trên mặt Thiều Lâm xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Cô đứng tại chỗ chờ Địch Lạc tới gần.
"Tiểu thư Hàn Thiều Lâm, xin chào. Tôi là Lạp Nhĩ Kiệt - Địch Lạc, là người làm chủ lần này."
Vươn tay ra, anh lịch sự chào hỏi cô.
"Xin chào, ngài Lạp Nhĩ Kiệt." Thiều Lâm cũng đưa tay ra.
"Cảm ơn cô lần này đã biểu diễn, không ngờ sẽ thành công như vậy ngay cả tôi cũng bị cảm động." Địch Lạc chân thành nói lời cảm ơn với cô.
Đột nhiên, ánh mắt nhìn lướt qua, anh phát hiện ra Tâm Diệp ở phía sau lưng Thiều Lâm, cô hình như đang ăn gì đó, hơn nữa động tác... hết sức khó
coi.
Vừa nhìn xuống chút nữa, vốn là gương mặt lịch sự nho nhã trong nháy mắt trở nên có chút lạnh lùng.
Cô gái này! Váy lại phải vén cao như vậy sao? Chẳng lẽ cô không biết ở bên trong này có rất nhiều đàn ông đang làm việc hay sao!?
"Anh quá
khách khí rồi, tôi cũng phải cảm ơn anh đã hào phóng như vậy, đồng ý đem châu báu cho tôi mượn sử dụng trong buổi đấu giá từ thiện hôm nay."
Thiều Lâm trong lòng đang cười trộm, dĩ nhiên cô biết anh đang tức giận
hơn nữa là rất tức giận.
Cô gái mà mình thích đem váy kéo cao lên như vậy, là đàn ông không tức giận mới là lạ.
Lúc này, Tâm Diệp hậu tri hậu giác phát hiện ra Địch Lạc.
"Địch Lạc, sao anh lại tới đây?" Cô đem miếng thức ăn cuối cùng nhét vào miệng, vội đén mức suýt nữa bị nghẹn.
Cô dùng sức vỗ vỗ ngực mình, cầm lon côca đưa lên miệng uống, nhanh chóng đi đến trước mặt anh.
Địch Lạc mỉm cười bước tới trước, cầm khăn giấy bên cạnh lên.
"Vừa nãy. cô dâu đó thật xinh đẹp, rất hấp dẫn ánh mắt của anh khiến anh
không thể không đi vào." Anh vừa nói, vừa cầm khăn giấy giúp cô lau nước sốt trên mặt.
"A!" Gật đầu một cái, xem như là đã hiểu.
Ý của anh nói là...cô là cô dâu xinh đẹp?
Tim Tâm Diệp đập thật nhanh, được người khác khen ngợi cô không thấy có cảm giác gì, được Địch Lạc khen ngợi, cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên ửng đỏ, không được tự nhiên nhìn anh.
"Thật xin lỗi, ngài Lạp Nhĩ Kiệt, chúng tôi chỉ còn năm phút nữa là phải biểu diễn. Anh có thể chờ sau khi Tâm Diệp biểu diễn xong lại nói chuyện có
được không?" Thiều Lâm hết sức khó xử cắt ngang.
Cô nhìn lớp
trang điểm trên mặt Tâm Diệp, giống hệt cây hoa bị xối nước, nhất định
phải trang điểm lại lần nữa, thời gian lại còn rất ít, không thể không
lên tiếng nhắc nhở.
"Được rồi! Tôi ngồi ở chỗ này cùng em." Địch
Lạc không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, tự mình tìm một
cái ghế và ngồi xuống.
Thợ trang điểm cũng lập tức bước lên trang điểm lại cho Tâm Diệp.
"A! Thật xin lỗi!"
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Thì ra là thợ trang trang điểm trượt tay, làm đổ cả hộp phấn lên người Tâm Diệp, dính cả lên chiếc váy.
"Tại sao có thể như vậy?" Thiều Lâm muốn xoay người bước đi, vừa nhìn thấy
lễ phục trên người Tâm Diệp bị hỏng hơn một nửa, kinh ngạc kêu lên.
Đây là bộ cô hy vọng bán từ thiện được nhiều tiền nhất!
"Thật xin lỗi!" Cúi đầu, thợ trang điểm phát hiện mình phạm phải sai lầm vô cùng nghiêm trọng, bị dọa cho sợ đến cúi đầu.
Ngồi trên ghế, Tâm Diệp cũng không nhúc nhích nhìn chiếc váy trên người, dường như đang suy nghĩ điều gì.
"Quên đi!" Vỗ nhẹ người thợ trang điểm đang khóc thút thít, Thiều Lâm cũng biết cô không phải cố ý.
"Bộ này coi như xong rồi, không cần nữa." Có giặt cũng không sạch hết mà cô cũng không chuẩn bị bộ khác giống như vậy."Tâm Phong, đem bộ này thay
thế đi!" Thiều Lâm bất đắc dĩ nói.
Nghĩ đến mất đi hai triệu không khỏi đau lòng.
Tiền các vị khách quyên góp có thể bị thiếu, mà người quyên góp cũng ít đi rất nhiều.
"Ai nói bộ này bỏ đi?" Nghe vậy, Tâm Diệp ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiều Lâm, trong mắt tràn đầy tự tin.
"Bộ váy này thành ra như vậy, căn bản không cách nào đấu giá." Cô cũng rất
tiếc! Nhưng váy biến thành như vậy, muốn bán cũng không ai mua.
"Ai nói như vậy sẽ không có người muốn? Đổi lại một chút là được rồi!"
Tinh thể trong veo vì có ý tưởng mà tỏa sáng, đôi môi đỏ thắm cắn chặt vì
hưng phấn. Giờ phút này Tâm Diệp tỏa ra sự chói mắt mê người, ngay cả
nhân viên đứng bên cạnh cũng thấy sững sờ, dĩ nhiên Địch Lạc cũng không
ngoại lệ.
Anh tán thưởng cô lúc chuyện phát sinh vẫn giữ được bình tĩnh, cô tuyệt đối là người không đạt mục đích thì không buông tha.
Xem ra, anh càng tò mò về cô thêm một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...