Cô giúp việc dẫn Mộng Hoàn đến căn phòng đó rồi bỏ đi.
Mộng Hoàn đứng bên ngoài một lúc rồi mới lặng lẽ bước vào.
Đúng như những gì mà bọn họ nói, căn phòng này bám đầy bụi bẩn, những đồ dùng ở đây cũng đã cũ kỹ hẳn đi, cũng không hề có một dấu vết của con người, quả nhiên là một nơi lâu rồi không có người ở, có chút ghê rợn.
- Mình...!có thể sống trong căn phòng này sao?? Bây giờ là ban ngày nhưng đã có cảm giác rùng mình thế này rồi.
Mộng Hoàn nhìn căn phòng một lúc rồi thở dài, phủi phủi lớp bụi trên bàn rồi dặt đồ của mình lên đó.
Nhưng...!cô không định dọn dẹp vì...!cô sẽ không ở đây.
Cô sẽ đợi Tưởng lão gia, cũng tức là cha của mình về để nói chuyện.
...----------------...
Bây giờ đã là 6h55 chiều, lúc này Lâm Đình vẫn còn đang bận nhiều việc nên quên mất luôn bữa cơm, đến khi trợ lí Hoàng nhắc nhở thì anh mới nhớ ra.
- Lâm tổng! Sắp đến giờ cơm tối rồi.
Lâm Đình vội nâng tay lên nhìn đồng hồ rồi cất đống tài liều sang một bên, đứng dậy bước đi.
- Đi! Đến chỗ cô ta sống.
...----------------...
Lâm Đình đã đến trước cửa nhà Mộng Hoàn rồi nhưng gõ cửa một lúc một không có ai ra mở cửa cả.
- Cô ta đi đâu rồi không biết.
Lâm Đình lẩm bẩm, song anh lấy điện thoại ra định gọi cho Mộng Hoàn thì đúng lúc bà chủ nhà đi ngang qua.
- Hai cậu tìm ai??
Trợ lí Hoàng đáp.
- Mộng Hoàn, cô gái sống trong căn nhà này.
- Mộng Hoàn?? Nó không có ở đây, nó nói với tôi là nó về nhà sống, khoảng ba, bốn tháng gì đó mới quay lại.
Lâm Đình nhướng mày.
- Về nhà??
- Đúng rồi.
Mà cậu là ai vậy, trông bảnh bao, lịch lãm như vầy không phải bạn trai của con nhỏ đó đấy chứ?? Như vậy thì không đúng, Mộng Hoàn như vậy thì sao mà lọt vào mắt xanh của cậu được!
Tôi nói cậu nghe, Mộng Hoàn nó nhìn vậy mà còn ngây thơ lắm, chưa yêu ai bao giờ, cậu đừng có mà chơi đùa qua loa tội nghiệp nó.
Lâm Đình nghe xong, không nói gì chỉ tặc lưỡi khó chịu rồi bỏ đi.
Đúng lúc đó Trần Hữu Tiến vừa về đến, lướt ngang qua anh ta.
Hữu Tiến thấy anh ta quen quen lại còn đứng trước nhà của Mộng Hoàn nên vội hỏi bà chủ.
- Anh ta là ai vậy??
- Không biết, nói là đến tìm Mộng Hoàn, chắc là bạn trai nó.
Hữu Tiến có hơi bất ngờ.
- Bạn trai?? Chắc là không phải đâu.
- Không lẽ cậu biết người đó sao??
- Hầu như người trong giới làm ăn thì ai cũng biết anh ta, anh ta là Lâm Đình, là tỏng giám đốc của một công ty đứng nhất, nhì thành phố.
Bà chủ sao biết được thân phận của Lâm Đình thì lại không hiểu.
- Một người có sức ảnh hưởng như vậy sao lại có liên quan đến Mộng Hoàn?? Không phải vì muốn trèo cao mà nó....
...----------------...
Trên xe của Lâm Đình.
- Lâm tổng à, vậy giờ chúng ta...
- Đến Tưởng gia đi.
- Vâng!!
Trợ lí Hoàng vừa dứt lời thì đột nhiên Lâm Đình lại cau mày khiến cho anh đổ mồ hôi hột tưởng rằng bản thân là đã làm gì sai nhưng thật ra không phải như vậy, Lâm Đình chỉ là đang bận suy nghĩ.
"Haizz! Một đứa con ngoài giá thú lại dám mặt dày về sống cùng với chính thất, đúng là thú vị nhỉ? Cũng sắp làm Lâm thiếu phu nhân rồi, không lẽ cô ta định dựa dẫm vào mình để gây sóng gió?"
- Chuyện tôi kêu cậu điều tra, cậu làm tới đâu rồi.
- À, đã tìm hiểu được rồi, cuộc sống của tam tiểu thư đó cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt, chỉ là từ nhỏ đã phải qua hơi nhiều gian nan.
Còn những lời đồn đại về cô ta cũng không phải là vô căn cứ, nghe nói từ hồi đi học cô ra đã hay đánh nhau, gay gỗ với bạn bè, lên cấp ba còn nghe nói cô ta đã vào vũ trường, vào quán bar, đeo bám theo mấy tên công tử bột lắm tiền nữa.
Nhưng mà hình như...!quan hệ giữa tam tiểu thư đó với Tưởng gia không hề tệ.
- Sao lại nói vậy??
- Trên những bài báo lá cải thường hay viết "ông Tưởng vừa là danh nhân thành đạt vừa yêu thương gia đình, đặc biệt là ông rất thương đứa con gái út bị thất lạc, ông luôn tìm cách bù đắp cho con vù sự thiếu thốn tình thương bao lâu nay" đại loại là như vậy, những bài viết này thường ca thán ông ta nhưng không hề nhắc đến Tưởng Mộng Hoàn là con riêng nên có thể khẳng định những bài báo đó là do ông ta tự biên tự diễn.
Nhưng mà chuyện gần đây khiến tôi không phủ nhận được chính là...!ông ta đã "chống lưng" cho cô nhi viện mà Tưởng Mộng Hoàn sống lúc nhỏ.
- Chống lưng??
- Ừm! Cô nhi viện đó nằm trong một mảnh đất tốt và được nhiều người để mắt đến.
Cô nhi viện đó lại không không lớn lại còn thiếu trước hụt sau, nếu đem ra so sánh với một công ty thì đương nhiên không bằng.
Vì vậy đáng lẽ cô nhi viện đó đã sớm bị đập bỏ một tháng trước rồi, nhưng nhờ có Tưởng gia viện trợ và ra mặt nên cô nhi viện đó mới được giữ lại.
Điều đó chứng tỏ rằng...!quan hệ giữa hai cha con nhà này không đến mực thậm tệ mà còn tốt là đằng khác.
Nên việc ông ta gả cô ta cho anh chắc cũng không phải là rũ bỏ như chúng ta nghĩ mà là...!đưa cô ta lên làm phượng hoàng.
- Vậy sao??
"Quan hệ tốt? Nhưng biểu hiện của cô ra sáng nay không hề nói lên điều đó.
Còn đưa lên làm phượng hoàng? Điều này thì không thể, ông ta chắc chắn phải hiểu rõ, trèo cao sẽ té đau, ông ta bày mưu với mình thì con gái ông ra sẽ không có kết cục tốt, nếu thật sự thương con thì ông ta có đẩy cô ta vào tay tử thần như vầy không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...