Tối hôm đó, sau khi Lâm Đình đến nhà hàng để gặp vị đối tác ngoại quốc khó tính đó thì anh không ngờ rằng, Dương Kỳ Uyên cũng ở đó, không những vậy, cô ta còn ngồi trong bữa cơm tối này như đúng rồi.
Lâm Đình nhìn thấy cô ta thì liền khó chịu ra mặt nhưng cói gắng giữ thái độ điềm tĩnh trước vị đối tác ngoại quốc này.
Hỏi ra thì mới biết, thì ra cô ta chính là người giới thiệu Lâm thị cho người đàn ông này, cô còn dùng rất nhiều mối quan hệ để thuyết phục anh ta chịu hẹn Lâm Đình ra gặp mặt.
"Rốt cuộc thì cô ta đang muốn giở trò gì đây?"
- Lâm tổng, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp, đúng là khí chất hơn người.
Tự giới thiệu một chút, tôi là Keith, là tổng giám đốc của tập đoàn M ở Mỹ.
- Ha ha! Thật ra thì tôi mới là người cảm thấy hân hạnh khi được gặp anh.
Một tập đoàn lớn như vậy lại có nhã ý muốn hợp tác với Lâm thị của chúng tôi, quả là vinh hạnh.
- Bắt tay.
- Thật ra...!Lâm tổng này, tôi cũng chỉ là bị Dương tiểu thư đây thuyết phục nên mới có hứng thú với Lâm thị.
Nhưng chỉ với một chút hứng thú này thì...!vẫn chưa đủ, còn lại vẫn phải xem biểu hiện của Lâm tổng đây rồi.
Từ nãy đến giờ Dương Kỳ Uyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Đình nhưng anh không hề ngó ngàng gì đến cô, bây giờ Keith đã nói vậy, anh cũng không thể làm một người không biết điều.
- Ha! Vậy thì phải cảm ơn Dương tiểu thư đã giúp tôi tạo ra cơ hội tôi thế này.
Nào, tôi mời cô một ly.
- Nâng ly rượu, một hơi uống cạn.
Vì Keith muốn thấy sự chân thành muốn hợp tác của Lâm thị nên anh đã đã không ngừng mời rượu và thử thách Lâm Đình, anh ta muốn xem xem Lâm Đình có thể vì mối làm ăn này mà chịu đựng bao lâu.
Lâm Đình bị chuốc rượu đến say mèm, không thể uống nổi nữa.
- Nào! Lâm tổng!
- Ngài Keith, uống tôi cũng đã uống rồi, có phải chúng ta nên bàn chuyện chính không?
- Lâm tổng, anh gấp đến vậy sao?
- Là tôi gấp hay là...!anh không có ý định hợp tác? - Không vui.
Lúc này Dương Kỳ Uyên mới bắt đầu nói đỡ cho Lâm Đình.
- Anh xem, anh ấy cũng đã bày tỏ thành ý như vậy rồi, chi bằng...
- Được, nếu Dương tiểu thư đây đã ra mặt nói giúp thì tôi cũng không có lí do gì từ chối.
Lần này cứ xem như là đã hợp tác thành công, ngày mai tôi sẽ cho người đến Lâm thị, ký hợp đồng.
...----------------...
Bữa cơm thật trân này cuối cùng cũng đã kết thúc, trợ lí Hoàng đang đỡ Lâm Đình loạng choạng bước ra khỏi nhà hàng thì Dương Kỳ Uyên lại đuổi theo.
- Lâm Đình! Anh vẫn ổn chứ?
- Không cần cô quan tâm.
- Lạnh lùng.
Lâm Đình mặc kệ cô ta cứ vậy mà bước đi, không ngờ lại bị cô ta níu kéo.
- Anh vội vàng trở về như vậy là vì cô ta sao? Lúc nảy em đã nhìn thấy anh liên tục xem đồng hồ và điện thoại, sợ cô ta lo lắng à?
- Cô rốt cuộc muốn nói gì? - Cáu gắt.
- Cô ta không xứng với anh, cô ta không có chỗ nào xứng với anh cả.
Ngoài việc gây phiền phức cho anh ra thì cô ra có giúp gì được cho anh như là em không? Đến bây giờ anh còn không nhìn ra được sao? Em có thể mang đến mối làm ăn cho anh, có thể củng cố địa vị và quyền lực cho anh vì em có Dương gia chống lưng, còn cô ta thì sao? Vã lại em cũng đã nghe nói rồi, dung mạo cô ta đã bị hủy, anh thật sự thích cô gái có vết sẹo dài trên mặt như vậy sao?
- Câm miệng! Cô hổ cô ấy hơn cô ở điểm gì sao? Cô ấy chỗ nào cũng hơn cô, đặc biệt là tính cách, cô ấy hơn cô gấp ngàn vạn lần.
- Bỏ đi.
Sau khi Lâm Đình bỏ đi, cô ra đã rất tức giận, hai tay siết chặt thành nấm đấm, ánh mắt chứa đựng đầy sự căm phẫn.
- Tưởng Mộng Hoàn, mày đừng đắc ý, cứ đợi đó đi, rồi sẽ có một ngày, tao khiến mày phải chết!!!
...----------------...
Lâm Đình vừa về đến biệt thự liền loạng choạng mò lên phòng, cứ tưởng rằng Mộng Hoàn đã ngủ nhưng không ngờ cô ấy vẫn còn thức.
Cạch!
- Sao em vẫn chưa ngủ, không phải anh đã nói với em là đừng chờ anh rồi sao?
- Em không ngủ được.
Lâm Đình loạng choạng bước đến nhào vào lòng Mộng Hoàn như là một đứa trẻ.
- Sao lại không ngủ được? Có phải thiếu anh nên em ngủ không được không?
- Anh...!đã uống rất nhiều rượu à? Cả người toàn là mùi rượu không thôi.
Hay em pha nước cho anh tắm nha!
- Không cần đâu, anh không tắm.
- Không tắm?
Nghe thấy giọng điệu ngạc nhiên của Mộng Hoàn, anh liền ngồi bật dậy.
- Em chê anh?
- Đúng vậy.
Cả người anh toàn mùi rượu, không tắm không được đâu, để em chuẩn bị nước tắm cho anh.
- Nếu vợ đã chê thì anh phải đi tắm rồi.
Nhưng mà không cần phiền phức như vậy đâu, rắm nước lạnh sẽ mau tỉnh rượu hơn.
- Tỉnh cái đầu anh ấy! Anh chán sống rồi phải không? Đã uống rượu còn tắm nước lạnh.
Anh cứ nằm yên đây đi, em đi chuẩn bị nước cho anh.
- Tức giận.
Không ngờ cũng có lúc Lâm Đình lại ngoan ngoãn nghe lời người khác như vậy, còn im lặng để cho Mộng Hoàn mắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...