Vào giữa tháng chín, theo truyền thống thì trường tôi sẽ tổ chức lễ hội văn hóa nhằm tạo sân chơi thú vị để giải tỏa căng thẳng học hành cho các học sinh. Vì cái sự kiện diễn ra một năm một lần này mà lớp tôi làm ồn ào lên, xì xầm bàn tán lên kế hoạc này nọ, lớp trưởng và lớp phó thì cố gắng làm chủ cả lớp lại, không để lớp gây mất trật tự. Sau một hồi thì tất cả mọi người cũng nghe lời lớp trưởng và bắt đầu im lặng, yên tĩnh hơn một chút rồi thì tôi mới yên tâm lặng lẽ đánh một giấc trên bàn. Tôi chả có hứng thú gì với cái lễ hội này cả, có lắng nghe thì cũng méo có phần của mình để làm việc, vụ việc này cũng đã xảy ra ở năm ngoái rồi. Chính vì vậy, việc gì tôi phải lãng phí thời gian về nó chứ, nghe xong phần thuyết giảng của lớp trưởng rồi đi về.
Ngược lại với sự chán òm bao quanh tôi, lớp rất là sôi động với những chủ đề mà họ đưa ra, người thì đưa ra ý kiến mở một quán ăn, người thì muốn làm ngôi nhà ma và có người thì muốn mở nguyên cái động festival otaku phiên bản thu nhỏ ở đây luôn.. Tất cả các ý kiến ấy đều được lớp phó ghi cạch cạch lên bảng. Nêu hết tất cả ý tưởng lên bảng rồi, lớp trưởng yêu cầu mỗi người chọn và viết một ý tưởng mà mình thích nhất ở trên bảng lên tờ giấy, Handa làm giùm cho phần của tôi luôn, sau đó thì gấp đôi lại và bỏ vào thùng. Xong hết rồi, lớp trưởng cùng lớp phó kiểm tra số phiếu bầu chọn trong thùng và ghi kết quả bầu chọn lên bảng, kết quả được bầu chọn nhiều nhất đó chính là đóng kịch. Bọn con trai trong lớp nhìn cái kết quả ấy mà mặt bí xị lên, còn bọn con gái thì vui vẻ la làng, không thể chấp nhận cái kết quả này, một thằng con trai trong lớp tôi đứng lên phản bác:
- Bọn tớ phản đối cái ý tưởng "Đóng kịch" này, không phải mở một quán cafe maid sẽ nhiều khách hơn sao?
Bọn con trai theo đó mà hô hoáng ủng hộ như một vũ bão, còn bọn con gái thì có một đứa đứng lên cũng phản lại không một chút do dự:
- Không phải cái ý tưởng cũ rích đó đã được áp dụng vào năm ngoái rồi sao? Giờ năm nay đổi mới đi chứ! Năm ngoái bọn tôi đã nhường nhịn làm theo cái ý tưởng đó của các ông rồi, giờ đến lượt các ông nhường nhịn và làm theo ý tưởng của bọn tôi đi!
Bọn con gái cũng theo phong trào mà la làng ủng hộ kịch liệt, thế là cái lớp bắt đầu thành cái chợ ra, cãi nhau liên miệng không ngừng nghỉ. Một bên thì hô "Cafe maid", còn một bên thì la "Đóng kịch" làm đinh tai nhức óc, Handa vừa nhăn mặt vừa bịt lỗ tai lại, sau đó thì đổ hết cả mồ hôi hột, quay qua nhìn tôi vẫn còn đang nằm dài ra bàn ngủ ngon lành và nói:
- Trời ạ, lớp ồn như cái dàn loa chơi rock như vậy mà mày vẫn nằm ngủ được một cách yên bình đến vậy luôn đó hả? Tao phục mày luôn đó, Shiraku!
Cái lớp thì mất trật tự méo thể kiểm soát được, lớp trưởng thì bối rối không biết làm sao, một lúc thì lớp trưởng bối rối quá hóa điên. Lớp trưởng đập bàn một cái "Rầm" làm cho cả lớp đang cãi nhau say mê mà im lặng, sau đó là lớp trưởng gân cổ lên chửi một tràng vào cả lớp:
- IM HẾT COI! NGAY TỪ ĐẦU CÁC NGƯỜI ĐÃ ĐỒNG Ý LÀM THEO BẦU CHỌN SỐ PHIẾU RỒI MÀ, GIỜ CÁC NGƯỜI LẠI QUAY LƯNG RA CÃI NHAU LÀ SAO? PHIẾU ĐÃ THEO THUẬN SỐ ĐÔNG RỒI THÌ LÀM THEO NÓ ĐI, ĐỪNG CÓ ĐỂ TÔI ĐIÊN LÊN!
Cả lớp nhìn cái vẻ điên tiết của lớp trưởng mà kinh ngạc, cái tính hiền lành và nhút nhát của lớp trưởng đã biến đi đâu mất rồi. Thế là cả lớp xám hết cả mặt, vội vàng ổn định lại chỗ ngồi của mình và hướng mắt về lớp trưởng trong nỗi sợ hãi. Lớp trưởng thấy không khí lớp gắt đến như vậy thì cậu cũng vội vàng cúi đầu xin lỗi cả lớp:
- Eto, tớ.. tớ xin lỗi, tớ chỉ muốn mọi người trật tự hơn một chút thôi! Chúng ta đã quyết định sẽ theo số phiếu bầu chọn mà, nên hãy chấp nhận và hòa thuận với nhau đi!
Cả lớp không dám nói gì, chỉ gật đầu đồng ý, bọn con trai cũng đành phải chấp nhận cái ý tưởng "Đóng kịch" ấy. Thế là cả lớp nhanh chóng lấy lại không khí ồn ào như ban đầu, bọn con trai đưa ra ý kiến của mình là muốn đóng một vở kịch cổ tích là "Kotarou và sự tích con rùa", con gái nghe vậy thì liền phản đam ngay:
- Thời buổi này rồi mà còn đóng cái vở kịch trẻ con đó nữa hả? Thật là bọn con trai chỉ to về thể xác thôi, còn óc thì chẳng lớn lên được một chút nào cả!
- Nói cái gì đó hảaaaaaa?
Thế là lớp bắt đầu trận đại chiến lần hai, nhưng bọn nó vẫn còn biết suy nghĩ và ngước nhìn lên vị lớp trưởng nguy hiểm ấy, cả lớp liền cố gắng kiềm chế và ngậm miệng lại. Bọn con trai kiên nhẫn lên tiếng:
- Thế con gái các người muốn làm vở kịch gì?
Nghe câu hỏi ấy thì bọn con gái phấn khích đồng thanh:
- Vở kịch "Tình yêu ngang trái của Romeo và Juliet"
Bọn con trai đen mặt và cạn lời, nghe phe con trai không nói gì thì phe con gái bắt đầu lấn sang, bọn con gái tôn vinh chỉ tay vào người con trai có hào quang sáng chói và bắt đầu la lên trong hào hứng:
- Senzou - sama (1), xin ngài hãy tình nguyện vào vai Romeo cho lớp nhé!
Senzou nghe tên mình mà ngạc nhiên, tự chỉ tay vào mặt mình và lên tiếng:
- Là tớ sao?
Cả bọn con gái gật đầu đồng loạt trong hạnh phúc, còn Senzou thì liền cười tươi rói và hào hứng hùa theo:
- Ok, nếu như mấy cậu muốn thì tớ sẽ làm!
Thế là bọn con gái la làng lên, bây giờ cái vấn đề nan giải nhất ở đây đó chính là tìm nữ chính cho vở kịch này - Juliet. Là con gái thì ai chả muốn đóng cùng với hotboy Senzou chứ, nên bọn con gái luôn muốn dành phần ngon về mình và cứ thế thì bắt đầu xảy ra lục đục nội bộ trong phe con gái. Cãi nhau nãy giờ vẫn chưa chán hay sao, lớp trưởng thì đầu hàng vô điều kiện rồi đấy, còn Handa vì muốn tránh thương tích nên nó cũng giống tôi, lặng lẽ ngồi một góc nhưng khác là nó nghe seiyuu (2) của nó trong BLCD (3). Nhưng vì lớp cãi nhau quá ồn ào, nó chả nghe được gì, nên nó điên lên và hét to:
- Định mệnh, không có nữ chính nữ chiếc gì hết? Cho đại một thằng nào vào Juliet luôn đi để khỏi phải giành giựt chi cho mệt! Đậu, cãi mà điếc hết cả tai!
Cả lớp nghe câu nói đó của nó mà câm lặng đến đáng sợ, tất cả đều sa mạc lời và cùng hướng nhìn về Handa, còn nó thì đen mặt, đổ mồ hôi hột, lạnh người, cắn môi trong hoảng loạn và thầm nghĩ:
- Chết bà! Lỡ miệng con mẹ nó rồi!
Tưởng lớp sẽ làm gì đó đáng sợ lắm nhưng hậu quả thì không như trong suy nghĩ, bọn con gái ôm nhau và khóc bù lu bù loa trong sự ngơ ngác của bọn con trai:
- Đúng rồi ha! Tại sao tụi mình lại không nghĩ ra điều này sớm hơn để chị em mình khỏi phải tàn sát lẫn nhau nhỉ? Hức, xém nữa là tình chị em tan vỡ luôn rồi? Nhớ lại nội quy thứ bảy trong "Câu lạc bộ hâm mộ Senzou" của chúng ta thì đó là tôn thờ Senzou - sama như một vị thần quốc dân, đã là quốc dân rồi thì chỉ có của chung, méo có của riêng!
Bọn con trai nghe vậy mà đen mặt toàn tập, còn bọn con gái thì bắt đầu bật rada dò tìm trai với tiêu chuẩn lùn và đẹp để xứng ngôi vị của Juliet. Càng tìm thì bọn nó càng thất vọng tràn trề vì trai lớp tôi toàn khỉ đột không? À mà còn không đáng làm khỉ đột trong sở thú nữa? Thế rồi tụi nó dò trúng Handa, nó thấy tụi con gái nhìn nó bằng ánh mắt bỉ ổi thì nó liền giơ cái dấu X to tướng ra và phản đối kịch liệt:
- Không nhá! Tớ cao bằng Senzou đấy, với lại tớ không thích diễn vai của con gái đâu! Tìm người khác đi!
Bọn nó thất vọng lần hai, dò hết lớp rồi thì chả có mống nào xứng đáng đứng cùng với Senzou - sama của tụi nó cả, nên bọn nó định bỏ cuộc và bắt đầu quay lại cái cuộc lục đục nội bộ thì cái thằng Handa chết tiệt đó, nó nỡ lòng nào mà bán đứng tôi như bọn bán nước cho giặc vậy:
- Shiraku kìa! Nó đủ hai tiêu chuẩn của mấy người luôn đấy! Lùn một mẩu và nhìn mặt.. ờ thì.. nếu không cau có thì cũng ưa nhìn một chút!
Cả lớp đều nhìn chằm chằm vào cái người đang ngủ đến nỗi chảy hết cả nước dãi là tôi đây, dù có hơi do dự một chút là chả có ai trong lớp hòa thuận được với tôi (trừ Handa), nhưng kệ bà nó đi, bọn con gái bất chấp bỏ qua tất cả và nhìn tôi cười gian tà. Còn tôi đang mơ đẹp thì bất chợt rùng mình lên vì tự nhiên cơn ác mộng ở đâu ra, nó xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
(1) sama: Một cách nói thể hiện lòng kính trọng của mình, được dịch là ngài. Thường thì "san" và "dono" cũng thể hiện sự kính trọng nhưng lại thấp hơn "sama". Mức độ kính trọng từ thấp lên cao: San - dono - sama.
(2) seiyuu: Là người lồng tiếng cho các nhân vật.
(3) BLCD: Là audio có nội dung về tình yêu của các chàng trai, đa số là chuyển từ manga sang, giống như bên Trung có kịch truyền thanh vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...