Vào buổi tối, tại một quán trọ gần bờ biển, cả bốn chúng tôi đều cư trú ở đó, bây giờ thì tôi, Handa và Senzou đang ngâm mình trong suối nước nóng vô cùng dễ chịu, bao nhiêu mệt nhọc, căng thẳng đều bị thả trôi ra ngoài hết, gân cốt được giãn nở, tay chân căng tràn sức sống và đầu óc được thư thái, cảm giác này đúng là quá đã. Tôi như bị cuốn vào trong cái cảm giác đó mà không thể trở ra được, tôi muốn nó, tôi muốn ở trong cái suối nước nóng đó cho hết một tháng hè của tôi luôn. Nhưng mọi thứ trên thế giới này, cái nào cũng có con dao hai lưỡi của nó hết, cho nên tôi muốn rút lại cái suy nghĩ lúc nãy, ở trong suối nước nóng chưa đầy một tiếng là tôi nghẻo con mợ nó luôn rồi.
Tôi cố gắng cùng Handa và Senzou lết ra khỏi suối nước nóng, diện nguyên một bộ Yukata ra ngoài. Ra khỏi đó, tôi liền thấy Aiko đang đứng trước cửa phòng của chúng tôi cùng với một bộ Yukata để chờ chúng tôi về phòng. Cô ta thấy tôi thì vẫn trưng ra cái vẻ mặt thường ngày ấy, mỉm cười chào với tôi. Còn tôi, cũng từ cái lúc mà nó làm anh hùng cứu một cô gái ở quán mì yakisoba thì tôi cũng đã thay đổi cách cư xử với cô ta, tôi không cần phải bỏ chạy khi thấy cô ta nữa, tôi cũng giơ cái tay của mình và chào cô ta lại. Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi cư xử tốt với cô ta nên cô ta có hơi ngạc nhiên một chút, sau đó thì vui mừng như vớ được vàng dưới đại dương mà chạy đến chỗ tôi, sỗ sàng ôm tôi như đúng rồi. Là con gái mà chả ý tứ được gì cả, vì chiều cao của tôi và cô ta có một sự chênh lệch rất cao, tôi thấp hơn cô ta hơn cả một cái đầu lận, nên khi cô ta ôm tôi thì vô tình quả "bưởi" khủng của cô ta đập vào mặt tôi, cô ta thì đâu có bao giờ để ý mấy cái vụ này đâu, nhưng Handa và Senzou thì nhìn tôi như thể chúng nó đang ghen tị với tôi vậy. Còn tôi thì đẩy cô ta ra khỏi người của mình, tôi vừa đỏ mặt vừa chửi mắng cô ta:
- Oy, cái con ngáo kia! Mày ý tứ một chút đi có được không? Dù mày đúng thiệt là men hơn tao nhưng mày vẫn là một đứa con gái đấy! Đừng có mà bắt chước ăn mặc Yukata như đàn ông tụi tao, sửa cái áo ngay ngắn và kín đáo lại ngay!
- Có sao đâu, senpai! Ăn mặc như vậy mới mát chứ! Đang là mùa hè mà, mặc kín hết rồi thì nóng lắm!
Thật là, dù cách cư xử của tôi về cô ta đã thay đổi đi, nhưng tôi vẫn không thể nào dễ dãi với cô ta được. Con nhỏ ngốc này đã làm cho tôi điên đầu rồi, giờ tới lượt thằng Senzou này nữa. Tôi không hiểu, hắn là anh họ của cô ta mà, tại sao hắn không nhắc nhở cô ta mấy cái vụ này chứ? Đã vậy, hắn còn ủng hộ cho cô ta mấy cái thứ đó nữa. Tôi đây thật sự thắc mắc rằng, rốt cục đàn ông nhà Homikawa đã dạy cái giống gì cho cô ta vậy? Đệt, sao tôi muốn xé xác cái thằng khổ dâm này ghê đó, cái thứ đồi trụy như hắn đã dạy hư con ngáo này mất bà sự trong sáng rồi.
Trong khi tôi đang giảng đạo về cách ăn mặc của một cô gái thì thằng Handa chen vô, nó than thở đói bụng, mà nó nhắc thì tôi mới nhớ đến bao tử của tôi nãy giờ đang réo ầm ĩ lên. Thế là cả bốn chúng tôi cùng đi đến phòng ăn và vô tư lự quét sạch những món ăn trên bàn. Sau khi giải quyết xong cái bao tử rồi, Aiko liền móc ở đâu ra mấy cái cây pháo hoa trong tay và liền rủ rê chúng tôi:
- Senpai ~ Các anh có muốn ra biển đốt pháo hoa không?
Ý kiến đó cũng không tồi, với lại đi về phòng vào giờ này thì cũng đâu biết làm gì nên ra biển hóng gió một chút cũng chẳng mất mát gì nhiều. Thế là chúng tôi liền nhấc cái mông ra khỏi quán trọ và tiến thẳng về biển. Đúng là biển khi về đêm thì vô cùng tuyệt đẹp luôn, gió mát rười rượi thổi vào mặt tôi mà cảm giác dễ chịu đéo thể tả hết được. Cả bốn chúng tôi cùng xé cái gói pháo hoa ấy, châm ngòi lửa vào và một thứ ánh sáng tuyệt đẹp liền bật ra từ đầu ngọn cây pháo.
Cả chúng tôi đều ngắm thứ ánh sáng lung linh tuyệt đẹp ấy mà gương mặt đứa nào cũng lộ ra vẻ phấn khởi, không giấu gì mà bật tung ra trên khuôn mặt. Bốn bọn tôi như bị con nít nhập vào người vậy, hồn nhiên như con cá điên giơ cây pháo lên trời, quơ quạng lung tung và tung tăng chạy dọc theo bờ biển. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình hạnh phúc như ngày hôm nay, cái cảm giác như quay về tuổi ấu thơ vậy, tôi cũng từng vui vẻ như vậy cùng với những thằng hàng xóm của tôi ở Osaka. Cũng chính vì cảm nhận được điều đó, tôi vô thức nở một nụ cười hồn nhiên mà trước đây bản thân tôi chưa bao giờ từng có, nụ cười của tôi được ánh sáng lung linh của pháo hoa minh họa thêm càng trở nên rạng rỡ và tuyệt đẹp hơn. Aiko nhìn thấy nụ cười ấy của tôi mà mỉm cười mãn nguyện, trong khi hai thằng Handa và Senzou đang đùa nghịch quơ qua quơ lại cái cây pháo trên tay thì cô ta bước đến bên tôi và rón rén thì thầm vào tai tôi:
- Anh cười đẹp lắm đấy, senpai!
Tôi giật bắn mình và theo phản xạ lùi về phía sau, nhưng cô ta vẫn một mực tiến tới ghé sát vào mặt tôi và mỉm cười nhẹ, tôi thì đỏ mặt lên và quay qua chỗ khác, lúng túng lên tiếng vì đây là lần đầu tiên có một người khen tôi cười đẹp:
- Tao.. Tao mà cười đẹp cái gì chứ! Mắt mày bị sâu đục một lỗ rồi à?
- Đâu có! Em nói thật mà! Giờ em mới có dịp soi kỹ khuôn mặt của anh đấy! Anh cũng đẹp trai thật, có điều là không bằng em thôi!
- Ờ, ờ, mày cứ tiếp tục tự luyến đi! Tao về quán trọ ngủ đây, trời bắt đầu trở lạnh rồi!
Thế là tôi vội vàng chạy về quán trọ, vừa chạy vừa thẹn thùng che mặt mình lại, thật là, con khỉ đó lúc nào cũng làm tôi bối rối bời hết, định mệnh, lần đầu tiên được gái khen dù chả ưa nổi gì cái con khùng đó, nhưng cảm giác được khen sao mà nó sướng vờ lờ ra vậy, chết tiệt. Mà.. tôi nghĩ kỹ lại thì.. chuyến đi này.. cũng không đến nỗi tệ gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...