Cô Nàng Tí Hon

Lúc Khương Vị về đến nhà, cả nhà Khương Lai đã đến.

Khương Lai ngẩng đầu nhìn em trai, nhìn thoáng qua phía sau anh, hỏi: “Nhạc San không đi cùng chú à?”

Ôi, là anh Lai Lai. Từ nhỏ, Nhạc San đã cảm thấy Khương Lai là một người anh trai đáng tin cậy, cô thích nhất là ngồi nói chuyện với anh ấy. Đã lâu không gặp rồi. Cô túm miếng vải trước mặt, muốn nhìn ngó bên ngoài.

“Hôm nay cô ấy có việc.” Khương Vị vừa thay giày vừa trả lời.

Thạch hoa quả đang ngồi xem hoạt hình trong lòng mẹ lập tức chuyển sự chú ý ra khỏi màn hình TV, hỏi: “Cô nhỏ Nhạc không tới sao? Cô ấy còn hứa sẽ may váy xinh đẹp cho cháu đó.” Nói xong thì chui ra khỏi lòng mẹ, chạy đến bên cạnh Khương Vị, kéo ống quần anh làm nũng.

Cô nhỏ Nhạc có đến, nhưng cô nhỏ Nhạc không có mặt mũi gặp cháu. Nhạc San ở trong túi Khương Vị, nội tâm hò hét. Hận không thể lâp tức biến thành lớn, ôm Thạch Hoa Qủa mềm mại vào trong lòng, hôn một cái.

Khương Vị giơ tay xoa đầu Thạch Hoa Quả, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy đang làm cho cháu rồi, chờ một thời gian nữa, nếu không váy không đẹp thì biết làm sao?” Bình thường anh sẽ ôm Thạch Hoa Quả, nhưng bây giờ có Nhạc San ở trong túi, sợ làm cô bị đè bẹp.

“Vậy cháu chờ váy xinh đẹp.” Thạch Hoa Quả nói xong thì kéo tay Khương Vị.

Lúc bọn họ nói chuyện, mẹ Khương Vị từ trong bếp đi ra, trông thấy đứa con thứ hai đã rất lâu không gặp,  thì cười với anh, rồi hỏi: “Vị Lai à, sao không thấy Nhạc Nhạc? Không phải mẹ đã gọi điện bảo hai đứa cùng về sao?”

“…” Vì sao ai cũng hỏi Nhạc San trước vậy, cô ấy làm người khác không yên tâm đến vậy sao?

Ha, xem mình quan trọng chưa kìa. Nhạc San tự đắc nghĩ.

Khương Vị bị Thạch Hoa Quả cầm một ngón tay, lôi về bên sofa. Anh cong người theo chiều cao của Thạch Hoa Quả, vừa đi vừa ngẩng đầu nói với mẹ mình: “Nhạc San hôm nay không có nhà, đi ăn cơm cùng bạn rồi.”

“Con bé lâu lắm rồi không tới.” Mẹ Khương Vị thở dài, tay xoa lên tạp dề, “Bọn Kha Dung đi Hải Nam, mẹ bảo nó đến nhà chơi, sợ nó không tự chăm sóc tốt bản thân.”

Cô ấy vẫn tốt lắm. Khương Vị nhìn qua túi tiền của mình.

“Chú nhỏ ngồi đây.” Thạch Hoa Quả lôi kéo Khương Vị, vỗ vỗ sofa.

Con gái Khương Lai, Khương Thạch Quả, tên là Khương Vũ Khả, vừa qua sinh nhật năm tuổi, ngoan ngoãn đáng yêu, thấy người hoặc đồ vật yêu thích thì luôn thêm chữ nhỏ vào sau tên, vẫn luôn gọi Khương Vị là “chú nhỏ.”

Nhạc San nghe được từ “nhỏ” ngọt ngào, còn hơi cắn lưỡi (chắc là cách đọc), thì muốn cuộn người lăn lộn trong túi Khương Vị. Trong số các bạn nhỏ mà cô biết, cô thích nhất là cô bé Thạch Hoa Quả này, xinh xắn, giọng nói lại ngọt ngào.

“Chú phải vào phòng xếp lại ít đồ, lát nữa chơi với Thạch Hoa Quả sau nhé.” Khương Vị kiên nhẫn giải thích, nói xong thì đi về phòng mình.


“Khoan đã.” Mẹ Khương Vị, bà Lý Khả Trân vội vàng giữ Khương Vị lại, “vị Lai à, mẹ và ba con đang chuẩn bị đồ, lát nữa con vào bếp nấu cơm nhé.”

Vì sao Khương Vị có tay nghề nấu ăn tốt? Bởi vì anh có bố mẹ không biết nấu ăn, có một anh trai ham ăn, còn có một thanh mai cái gì cũng muốn ăn.

Lúc này, vợ Khương Lai, Bạch Tư Như, vẫn luôn ngồi trên sofa trông con gái ngẩng đầu xin lỗi nhìn Khương Vị. Cô muốn đi giúp đỡ, nhưng bố mẹ chồng không cho cô vào, bảo chờ Khương Vị về rồi nấu.

“Nói là nhớ con, chẳng lẽ là nhớ đồ ăn con làm?” Khương Vị nhìn mẹ anh một cái.

“Đương nhiên là nhớ anh rồi.” Bà Lý lườm anh, “Đi đi đi, tôi với ba anh làm, anh đừng đến.”

“Thôi nào, chuẩn bị xong thì gọi con.” Sao Khương Vị có thể không biết trình độ của mẹ anh được, lập tức đồng ý.

Vào phòng ngủ, Khương Vị lấy Nhạc San ở trong túi ra, thả lên bàn.

Khương Lai và Khương Vị tuy đều đã chuyển ra ngoài, nhưng phòng của bọn họ vẫn còn giữ nguyên, mẹ Khương Vị vẫn quét dọ mỗi ngày, đồ đạc bên trong không khác gì lúc học trung học.

Nhạc San rất quen với phòng Khương Vị, giống như là phòng của chính mình vậy. Trước mười tám tuổi, một nửa thời gian của cô đều ở trong căn phòng này…Ừm, học bài. Cô phải làm xong bài tập dưới sự giám sát của Khương Vị, mới được phép về nhà.

Bên cạnh bàn học của Khương Vị, có một tủ đựng đồ, để sách hay bài thi gì đó. Nhạc San chạy trên bàn mấy vòng, liền bám vào mép tủ, bò lên trên, đến tầng cao nhất, nhìn ra giá sách của Khương Vị —— có một nửa là sách của Nhạc San.

Sau khi Khương Vị tịch thu sách của Nhạc San, đều để lên giá sách của mình, chờ Nhạc San đến nhà mình làm bài, thì lấy ra làm phần thưởng, cho cô xem một lát.

Trừ chỗ Khương Vị ra, thì chỗ giáo viên chủ nhiệm lớp cũng có một phần, là giờ tự học bị tịch thu.

Ừm, cho dù Nhạc San không phải học sinh giỏi, cũng không tính là cần cù cố gắng, có đôi khi còn làm trái kỷ luật, nhưng từ nhỏ đến lớn, giáo viên đều rất thích cô, nhất là chủ nhiệm lớp, đặc biệt thân thiết.

Nhất định là do mình rất hoạt bát đáng yêu. Đây là giải thích của Nhạc San sau khi đã suy nghĩ cẩn thận vầ hiện tượng này.

Hôm nay Khương Vị mặc áo sơ mi, vì tiện cho lát nữa làm việc, nên anh cởi nút áo ở cổ tay, xắn tay áo lên, lộ ra xương cổ tay thon gầy và cánh tay rắn chắc.

Nhạc San quay đầu nhìn Khương Vị một cái, rồi lấy một chiếc bút chì trong hộp ra, ném xuống bàn.

Khương Vị nghe thấy tiếng động, quay người nhìn sang, Nhạc San đang linh hoạt bò xuống tủ đựng đồ, cúi người cầm bút lên, đi về phía tấm lịch dán trên tường. Bên cạnh là một bức ảnh của Khương Vị, là lúc Nhạc San mới mua máy ảnh chụp cho anh.


“Cậu muốn làm gì đó?” Khương Vị dừng động tác trong tay, đến gần bàn học, giơ tay giữ Nhạc San lại.

“Tớ muốn lưu lại kỷ niệm, viết câu ‘đã đến chỗ này’. “ Nhạc San ôm đuôi bút chì, đầu bút bị ngón tay Khương Vị kẹp lấy, kéo thật mạnh cũng không kéo ra được, ngẩng đầu ai oán nhìn Khương Vị, buông tay.

Khương Vị nhân cơ hội đó, bắt lấy Nhạc San, thả cô lên giường.

“Tớ đi nấu cơm.” Khương Vị cúi người nói với Nhạc San, “Lát nữa mang một ít đồ ăn vào cho cậu, đừng có chạy loạn đó.” Anh để lại di động cho Nhạc San, xoay người đi ra ngoài.

Nhạc San đi đến bên cạnh giường, nhìn xuống bên dưới. Cái giường này là kiểu dáng cũ, khung giường rất là cao.

Buông tha việc mạo hiểm xuống giường, Nhạc San chỉ có thể mở di động ra, lướt weibo.

Đang chơi mê mẩn, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chăm chú, cô chậm rãi quay đầu, trông thấy ánh mắt tò mò của Thạch Hoa Quả.

Nhạc San: “…”

Thạch Hoa Quả: “?”

Mẹ ơi! Sao con bé lại vào đây? Xong rồi! Xong rồi! Nhạc San đứng dậy, lùi lại mấy bước, trốn sau di động.

“Cậu là cái gì thế?” Thạch Hoa Quả vẫn luôn hâm mộ tủ sách của chú nhỏ, một khi có cơ hội thì sẽ vào xem một chút. Hôm nay vừa vào, liền phát hiện di động ở trên giường đang sáng, đến gần thì thấy đằng trước di động còn có một người nho nhỏ đang lắc lư. Cô bé tràn ngập sự tò mò với thế giới, lại có năng lực thừa nhận mạnh mẽ, hồn nhiên hỏi, “Tinh linh nhỏ à?”

“Tớ tớ tớ … Tớ là búp bê Barbie.” Nhạc San nghĩ tới thứ mà một bé gái có thể hiểu được.

Bởi vì giọng Nhạc San quá bé, nên Thạch Hoa Quả phải nằm ghé vào giường, dán sát vào nghe cô nói: “Cậu nói dối.” Mặt tròn phồng lên, mất hứng nói, “Tớ cũng có búp bê Barbie, Barbie đều có chân dài.”

Cháu còn biết cả chân dài cơ à, có phải nhìn trộm tiết mục gì đó không. Ánh mắt Nhạc San sắc bén nhìn về phía Thạch Hoa Quả, cô cũng là chân dài đấy, phải cường điệu một chút: “Dưới cổ tớ đều là chân hết, nếu không so sánh với cái gì hết, thì tớ cao mét tám!”

Thạch Hoa Quả giơ ngón cái và ngón trỏ ra, ước lượng Nhạc San: “Nhưng bạn chỉ lớn có thế này thôi.”

“Thì sao nào, có chí thì không ngại chiều cao, 5cm cũng có thể đỉnh thiên lập địa.” Nhạc San ưỡn ngực.


“Ồ…” Thạch Hoa Quả chậm chạp nói, “Nhưng trông cậu rất giống cô nhỏ Nhạc.” Bé đến gần Nhạc San, xem xét một hồi, rồi nói.

“Bởi vì chị nhỏ Nhạc của bạn xinh đẹp, tớ thích xinh đẹp, cho nên tớ giống cô ấy.” Nhạc San nói rất hợp lý.

“Đúng vậy, đúng vậy, cô nhỏ Nhạc rất xinh đẹp.” Thạch Hoa Quả gật đầu đồng ý, “Tớ rất thích cô ấy, cô ấy còn làm váy xinh đẹp cho tớ.”

(Chỗ này trong bản gốc ghi là chị nhỏ Nhạc, nhưng ở trên lại ghi cô, chắc là do tác giả nhầm, thôi thì để theo ở trên cho cùng vai phải lứa với Khương Vị.)

Nhạc San ôm ngực: Bảo bối, cô làm một tủ váy cho cháu cũng được, có thể khen cô mấy câu nữa không.

“Bạn có phải cô bé ngón cái không?” Thạch Hoa Quả nghiêng đầu suy nghĩ, bé giơ ngón tay cái của mình ra, so với người Nhạc San. Ngón tay cái của trẻ em cũng không dài, ít nhất là không dài bằng chiều cao của Nhạc San, bé thất vọng bĩu môi, “Không phải rồi.”

“Vậy chắc chắn bạn là tiên hoa.” Bỏ qua một khả năng, Thạch Hoa Quả lại nhanh chóng liệt kê ra một suy nghĩ khác.

Nhạc San gật đầu: “Đoán đúng rồi, bạn thật thông minh. Tớ chính là tiên hoa đây.” Nhạc San mang theo suy nghĩ chơi cùng trẻ con, tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy bạn có phải tiên hoa trong vườn hoa không? Tớ phát hiện ra một bông hoa vô cùng đẹp ở trong vườn, bạn chắc chắn là tinh linh của bông hoa đó.”

“Đúng đúng đúng, tớ sẽ ở trong bông hoa xinh đẹp.” Nhạc San gật đầu.

“Vậy sao cậu không về nhà?” Thạch Hoa Quả nhíu mày, “Mẹ nói là đến giờ thì phải về nhà, có phải bạn hết năng lượng, không thể bay, cho nên không về nhà được không?” Bé vui vẻ nói, “Tớ đưa bạn về nhà nhé.”

“Gì? Đưa tớ đi đâu?” Nhạc San không theo kịp ý nghĩ của Thạch Hoa Quả, bỗng chốc ngây ngẩn cả người. Cô ngây người làm Thạch Hoa Quả có cơ hội bắt lấy cô.

Bàn tay nho nhỏ của Thạch Hoa Quả vừa khéo có thể bao lấy thân hình nho nhỏ của Nhạc San, bé hơi nắm tay lại, chạy ra khỏi phòng, để lại một câu: “Con ra vườn hoa chơi.” Rồi không hề quay đầu, chạy ra khỏi nhà.

Trẻ con chạy không vững, Nhạc San lại bị nắm trong tay, đầu óc đều hỗn loạn. Cuối cùng cũng dừng lại, lộ đầu ra hít mấy hơi.

“Bạn xem, đây là nhà bạn đúng không?” Thạch Hoa Quả bê Nhạc San, để cô về phía bông hoa đang nở rộ, vui vẻ hỏi.

“Không phải, không phải.” Nhạc San đã hiểu ra Thạch Hoa Quả muốn làm gì, lập tức phủ nhận.

“Tiên hoa không thể nói dối đâu, nói dối là sẽ biến mất đó.” Thạch Hoa Quả nghiêm túc nói, “Bạn vừa nói bạn ở đây, nhất định là nói thật.” Bé nói xong, thì nhẹ nhàng vạch cánh hoa ra, thả Nhạc San vào. Bông hoa bị đè nặng, run rẩy.

Cánh hoa mềm mại lập tức bọc lấy Nhạc San, làm cô chỉ lộ ra được một cái đầu, nhìn về phía Thạch Hoa Quả: “Nhưng tớ muốn chơi cùng bạn mà.” Nhạc San thay đổi phương pháp, “Bạn dẫn tớ về nhà bạn đi.”

Thạch Hoa Quả lắc đầu: “Tiên hoa ở trong phim hoạt hình đều không thể cách nhà quá xa, tớ sợ bạn hết năng lượng thì sẽ biến mất, mai tớ đến thăm bạn.” Bé nhẹ nhàng hôn lên bông hoa, “Phải nghỉ ngơi cho tốt nhé, sau này không được ham chơi, chạy quá xa đâu.”

Thạch Hoa Quả lương thiện, tràn ngập ảo tưởng cứu được một tiên hoa sắp chết, cảm thấy mỹ mãn, đi về.


Phim hoạt hình làm hại trẻ em!

“…” Nhạc San ngồi trong bông hoa gọi to mấy câu, cũng không được bé đáp lại.

“Đây là chuyện gì chứ.” Nhạc San không thể chấp nhận sự thật là mình bị vứt bỏ, đứng trong bông hoa ngẩn ngơ, “Chẳng lẽ mình phải chờ đến lúc Khương Vị phát hiện ra mình biến mất, rồi đi tìm?”

“Hay là tự đi về?” Tự tìm đường về thì không khó, nhưng theo bước chân của cô, đoạn đường dài này dài đằng đẵng. Giầy của cô là một lớp nhựa mỏng, không biết là đi được mấy mét.

Nhạc San quyết định chờ đợi.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cành hoa nghiêng theo gió thổi, làm Nhạc San ngã xuống.

“Bùm.”

“Soạt.”

Cô đụng phải mấy chiếc lá của cây hoa, rồi rơi xuống đất.

May mà không phải hoa hồng. Nhạc San đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bông hoa, vỗ vỗ váy của mình, leo lên cuống hoa, nhìn về phương xa, tìm kiếm nhà Khương Vị.

Quả thật rất xa, Nhạc San buông tha cho ý tưởng tự tìm đường về, chuẩn bị chờ tại chỗ. Lúc này cô nhìn thấy một con kiến to hơn cả chân cô, sau đó lại có một bọn bọ rùa to hơn cả đầu cô bay tới.

Nhạc San vẫn luôn giữ khoảng cách với thế giới côn trùng, bây giờ tóc gáy cô đều dựng đứng lên. Quay đầu nhìn hoa cỏ tươi tốt: Lát nữa sẽ không có một con sâu lông to hơn cả người cô rơi xuống chứ?

Trong đầu Nhạc San lập tức xuất hiện loại động vật nhuyễn thể màu xanh lục, lông rậm này. Cả người run lên, lập tức quyết định phải cách xa bồn hoa một chút. Cô nhìn xung quanh, nhắm tới một cái ghế dài —— ở đối diện bồn hoa, xung quanh không có cây cỏ gì. Nhìn thấy không có nguy hiểm, liền vùi đầu chạy sang.

Cô đứng dưới chân ghế hơi mấy cái, định tìm chỗ có thể nghỉ ngơi. Vừa mới để một hòn đá đứng vững, mông liền ngồi lên chốc.

“Đinh, đinh ——” hai đồng tiền xu rơi trên mặt đất, lăn xuống dưới ghế, một đồng dừng ngay bên cạnh, một đồng trực tiếp lăn tới bên chân Nhạc San.

Nhạc San tập trung nhìn: Ồ, một xu, có thể sẽ không nhặt, vừa hay có chỗ cần dùng. Cô cúi người, ôm tiền xu vào lòng.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, một ngón tay đã để lên trên đồng tiền xu kia.

Một xu cũng nhặt hả? Nhạc San nghĩ.

Rồi lại trông thấy một nửa chân quỳ xuống, sau đó là một khuôn mặt chậm rãi xuất hiện.

Chủ nhân tiền xu nhặt một đồng còn chưa đủ, một đồng khác cũng không buông tha, nhìn xuống dưới chiếc ghế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui