Christina chuồi ra xa để có thể nhìn rõ mặt chồng. Ánh mắt chàng chỉ thể hiện sự kinh ngạc bởi câu hỏi. Tội lỗi của Lettie từ lâu đã không còn làm chàng khổ tâm nữa, nàng thầm nghĩ.
"Chàng chưa bao giờ dành trọn trái tim cho Lettie", nàng tuyên bố. "Chỉ vì đó là anh trai chàng nên chàng không quên được lỗi lầm đó, đúng không, Lyon?"
Quan điểm ấy khiến chàng sửng sốt. "Chàng có thân thiết với James không?", nàng hỏi lại.
"Không. Chúng ta luôn cạnh tranh nhau từ khi còn nhỏ. Ta dần nhận ra điều đó thật vô nghĩa, nhưng rõ ràng anh trai ta không nghĩ thế."
"Em tự hỏi không biết James có giống Lancelot [1]", nàng thì thầm, "Trong câu chuyện cổ tích Camelot không nhỉ?".
"Và Lettie sẽ là Guinevere [2] của ta sao?", chàng mỉm cười, dịu dàng hỏi.
[1]Lancelot là hiệp sĩ tài ba và thân tín nhất của vua Arthur trong câu chuyện cổ tích Camelot.
[2]Guinevere là Hoàng hậu của vua Arthur. Lancelot và Guinevere có mối quan hệ tình cảm với nhau.
"Có thể", Christina đáp. "Liệu sự dối trá của anh ta có trở nên nhẹ nhàng hơn không nếu chàng tin rằng đó không phải là một tội Iỗi cố ý?"
"Sự thực không phải thế. James không phải là Lancelot. Anh trai ta làm những gì anh ta thích, bất cứ khi nào anh ta muốn, bất chấp hậu quả. Anh ta không bao giờ lớn cả"
Nàng cố tình không đếm xỉa tới giọng nói gay gắt của chàng. "Có lẽ mẹ chàng không cho phép anh ta lớn", và nói.
"Hãy nói về mẹ ta đi", Lyon thở dài, "Em đã lên kế hoạch giữ bà ấy ở đây à?".
"Vâng."
"Khỉ thật.Trong bao lâu?"
"Đừng cau có như thế. Bà ấy sẽ ở cùng chúng ta cho đến khi muốn rời đi. Tất nhiên, trước hết chúng ta phải khiến bà ấy muốn ở lại đã", nàng nhấn mạnh. "Em đã chuẩn bị mọi thứ để giúp bà ấy, Lyon. Chúng ta sẽ cùng nhau đưa bà quay lại với gia đình. Mẹ cảm thấy có lỗi vì cái chết của anh trai chàng."
"Sao em nghĩ vậy?" Lyon hỏi.
"Bà ấy luôn giữ anh ta quanh quẩn bên người", nàng đáp. "Diana kể rằng mẹ chàng đã bảo vệ cả chàng và anh ta khỏi cơn giận khủng khiếp của cha chàng."
"Làm sao Diana biết được? Nó vẫn còn bé tí lúc cha ta mất."
"Cô Harriett kể cho cô ấy", Christina giải thích. "Em đã hỏi cả cô và em gái chàng, Lyon. Em muốn biết tất cả về mẹ chàng để có thể giúp bà ấy."
"Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu? Ta không có đủ kiên nhẫn ngồi suốt các bữa ăn nghe bà ấy lải nhải về James đâu."
"Chúng ta sẽ không để bà ấy nói về James", Christina nói. "Mẹ chàng rất cương quyết." Nàng hôn lên cằm Lyon, rồi nói tiếp. "Nhưng em còn cương quyết hơn nhiều. Em sẽ có được sự ủng hộ hoàn toàn của chàng trong nhiệm vụ này chứ?"
"Em sẽ đưa bà ấy đến một vùng khoang dã và tìm một nơi xinh đẹp để chết chứ?", chàng hỏi và cười khúc khích với hình ảnh Christinakéo mẹ mình đi, trước khi nói tiếp, "Diana rất lo lắng em sẽ làm thế".
Christina thở dài buồn bực. "Em gái chàng hết sức ngây thơ. Em chỉ đùa thôi mà. Chàng có muốn em mô tả kế hoạch dành ẹ chàng không?"
"Không."
"Sao lại không?"
“Ta thích được ngạc nhiên hơn", Lyon đáp. "Ta vừa nghĩ ra một câu hỏi khác cho em?"
"Em không ngạc nhiên đâu, chàng lúc nào cũng đầy ắp các thắc mắc."
Chàng lờ đi lời khiển trách và thái độ bất bình của vợ. "Em có nhận ra thỉnh thoảng em buột miệng nói tiếng Pháp không? Đặc biệt là lúc em giận dữ. Đó có phải là ngôn ngữ gia đình em sử dụng không?"
Hai lúm đồng tiền xinh xinh xuất hiện trên má nàng. Lyon nghĩ nàng trông giống hệt một thiên thần. Tuy nhiên Christina lại không cư xử giống thiên thần vì tay nàng thình lình chạm tới phần đàn ông của chàng.
Lyon rên rỉ và gạt tay ra. "Trả lời ta trước", chàng khàn khàn ra lệnh.
Christina tỏ ra thất vọng trước khi trả lời. "Cha em đã bắt cóc ngài Deavenrue để dạy em nói thứ ngôn ngữ của người da trắng. Nếu mẹ em được phép nói chuyện với ông ấy, thì bà có thể nói cho ông ấy biết em sẽ phải trở về nước Anh. Cha cho rằng điều đó không quan trọng. Ông không hiểu sự khác nhau giữa các loại ngôn ngữ của người da trắng. Sau này, khi chúng em đã trở thành bạn bè, Denvenrue mới kể lại rằng ông ấy rất khiếp sợ cha em. Em nhớ là mình đã cười bò ra vì điều đó", nàng nói tiếp. "Hành động đó rất bất lịch sự, nhưng em mới chỉ mười hoặc mười một tuổi. Deavenrue cũng còn rất trẻ. Ông ấy dạy em tiếng của người da trắng... người nước ông ấy."
Tràng cười của Lyon cắt ngang câu chuyện. Nàng đợi đến khi chàng bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục. "Em đã học thứ tiếng đó một thời gian rất dài. Ngày qua ngày. Mẹ không bao giờ được ph đến gần Deavenrue. Ông ấy rất đẹp trai nếu xét theo tiêu chuẩn của người da trắng, nàng dè dặt. "Thực tế, mọi người đều xa lánh ông ấy. Ông ấy có mặt ở đó chỉ để thực hiện nhiệm vụ của mình chứ không phải để kết bạn."
"Vậy là chỉ có hai người bọn em gặp gỡ nhau thôi sao?" Lyon hỏi.
"Tất nhiên là không. Em cũng không được phép ở một mình với ông ấy. Lúc nào cũng có ít nhất hai người phụ nữ già ở cùng em. Tuy nhiên, dần dần em trở nên quý mến Deavenrue, và thuyết phục cha đối xử thân thiện hơn với ông ấy."
“Khi nào thì Deavenrue nhận ra ông ấy đã không dạy em đúng thứ tiếng em cần? Và làm sao ông ấy lại trò chuyện được với cha em?"
"Deavenrue nói thứ tiếng của bọn em", Christina nói. "Khi cuối cùng mẹ em cũng được cho phép tới lều của Deavenrue, và bà nghe thấy em đang đọc bài, lập tức bà nhận ra nó không giống với thứ tiếng bà được dạy khi còn là một cô bé."
"Chắc hắn là xảy ra một vụ om xòm nhỉ?" Lyon hỏi, cố nhịn cười.
"Ồ vâng. Mẹ tới gặp riêng cha và cho ông thấy bà rất không hài lòng. Nếu ông không cứng đầu như vậy và cho phép bà tới gặp nhà truyền giáo thì sẽ không phí hoài hai năm qua. Cha cũng rất giận dữ. Ông muốn giết Deavenrue, nhưng mẹ không để ông làm thế."
Lyon bật cười. "Tại sao mẹ em lại không dạy em?"
"Tiếng Anh của bà không được tốt. Bà nghĩ Deavenrue sẽ giỏi tiếng Anh hơn mình."
"Sao em lại thích nói tiếng Pháp hơn?"
"Đôi khi nó dễ hơn."
"Hãy nói em yêu ta bằng ngôn ngữ của gia đình em đi.”
"Em yêu chàng."
"Đó là tiếng Anh mà."
"Đó là ngôn ngữ của gia đình em bây giờ”, Christina nói. Rồi lặp lại Iời thề của mình bằng tiếng Dakota.
Lyon nghĩ thứ tiếng đó du dương như Iời bài hát.
"Bây giờ em sẽ cho chàng thấy em yêu chàng nhiều thế nào", Christina thì thầm. Tay nàng trượt xuống ngực Lyon và nghĩ sẽ khiến chàng ham muốn nhưng chợt nhận ra chàng đã run rẩy vì khát khao.
"Không, ta sẽ cho em thấy trước", Lyon phản đối.
Chàng đẩy nàng nằm ngửa ra và tiếp tục.
Hồi lâu sau cả hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau và ngủ thiếp đi. Cả hai đều kiệt sức và hoàn toàn mãn nguyện.
Lyon thức dậy lúc nửa đêm rồi lập tức với tay sang vợ mình. Ngay lúc phát hiện ra nàng không nằm trên giường, chàng liền nghiêng người và nhòm xuống sàn nhà. Christina cũng không có ở đó. Lyon tức thì tỉnh ngủ hẳn. Chàng định rời giường và đi tìm vợ thì nhận thấy ba ngọn nến đã được thắp sáng trên mặt chiếc bàn cạnh giường. Chàng nhớ khá rõ là đã thổi tắt cả ba trước đó.
Chàng băn khoăn cho đến khi nhìn thấy quyến sổ nhỏ màu đen đặt giữa trung tâm ánh sáng của ba ngọn nến.
Lớp da bọc đã nứt nẻ vì thời gian. Lúc Lyon nhấc quyến sổ lên và mở ra, mùi mốc tỏa ra không khí xung quanh. Trang giấy đã trở nên giòn và dễ rách. Chàng tỏ ra rất nâng niu, cẩn thận khi chậm rãi mở những trang đầu tiên món quà Christina tặng mình.
Lyon không biết mình đã ngồi lặng lẽ bao lâu, đầu chàng chúi về phía ánh sáng trong lúc đọc cuốn nhật ký của Jessica. Có lẽ một tiếng đã trôi qua, mà cũng có thể là hai. Khi đọc x cơn ác mộng của Jessica, hai tay chàng run rẩy.
Lyon đứng lên, vận động cho các cơ đỡ mỏi rồi bước về phía lò sưởi, cảm thấy lạnh cóng nhưng không biết đó là vì nhiệt độ trong phòng hay tại cuốn nhật ký của Jessica.
Chàng mới bắt đầu cho thêm hai khúc gỗ to vào ngọn lửa thì chợt nghe tiếng cửa mở sau lưng. Lyon làm xong rồi mới quay lại. Chàng quỳ trên một chân, hai tay nắm chặt vào nhau và nhìn chăm chú người vợ đáng yêu của mình hồi lâu.
Nàng mặc chiếc váy ngủ dài màu trắng. Mái tóc rối bù và hai gò má hây hây đỏ. Chàng có thể nhận ra nàng đang lo lắng. Christina bê theo một cái khay, trên đó có hai cái ly đang kêu loảng xoảng.
"Em nghĩ có thể chàng sẽ đói. Em đã đi..."
"Lại đây, Christina."
Giọng chàng thì thầm ân cần. Christina vội vã thực hiện yêu cầu, đặt cái khay xuống giường, rồi bước tới đứng trước mặt chồng.
"Chàng đã đọc nó chưa?", nàng hỏi.
Lyon đứng lên trước khi trả Iời. Tay đặt lên vai nàng. "Em muốn ta làm thế, đúng không?"
"Vâng."
"Hãy nói cho ta biết tại sao em muốn ta đọc nó."
"Công bằng, Lyon. Lời hứa của chàng, chồng em. Chàng đã mở cửa trái tim mình cho em khi kể về James và Lettie. Em cũng không thể không đáp lại."
"Càm ơn em, Christina." Giọng run rẩy vì xúc động.
Christina mở to mắt. "Sao chàng lại cảm ơn
"Vì đã tin tưởng ta", Lyon đáp, hôn lên đôi mày đang cau lại của vợ. "Lúc em trao cho ta quyển nhật ký của mẹ em, đồng thời em đã trao cho ta niềm tin của em."
"Em sao?"
Lyon mỉm cười. "Phải", rồi tuyên bố, lại dịu dàng hôn nàng và đề nghị họ chia sẻ bữa ăn khuya cạnh lò sưởi.
"Và chúng ta sẽ nói chuyện chứ?" Christina hỏi. "Em muốn nói rất nhiều chuyện với chàng. Có rất nhiều thứ chúng ta phải giải quyết Lyon."
Nàng nhanh chóng bê khay lại, Lyon lấy một tấm vải phủ ghế và trải xuống sàn nhà.
Christina quỳ xuống và đặt cái khay vào giữa tấm phủ. "Có muốn em lấy áo choàng cho chàng không?", nàng hỏi.
"Không", Lyon cười toe toét. "Em có muốn ta cởi áo của em ra không?"
Lyon nằm dài ra, chống một khuỷu tay xuống và với lấy miếng pho mát rồi xé ra làm đôi và chia cho Christina.
"Chàng có nghĩ Jessica bị điên không?", nàng hỏi.
"Không."
"Em cũng thế", Christina nói. "Một vài đoạn trong cuốn sổ của bà ấy rất lộn xộn, đúng không? Chàng có cảm thấy nỗi đau đớn tột cùng của bà ấy không, Lyon, giống như em đã cảm thấy khi đọc cuốn nhật ký hành trình đó?"
"Bà ấy rất khiếp sợ", Lyon nói. "Và có, ta có thể cảm nhận nỗi đau của bà ấy."
"Lúc đầu em không muốn đọc những suy nghĩ của bà ấy. Merry đề nghị em mang theo cuốn sổ đó và nói đến lúc thích hợp em sẽ thay đổi trái tim. Bà ấy đã đúng."
"Bà ấy đã giữ Iời hứa với mẹ em", Lyon xen vào. "Bà ấy đã nuôi em khôn lớn, yêu thương em như con ruột của mình và khiến em trở nên mạnh mẽ. Đó chính là ước nguyện của Jessica, đúng không?"
Christina gật đầu. "Em cũng không luôn luôn mạnh mẽ, Lyon. Cho đến tối nay, em vẫn còn sợ ông ta."
"Cha em ư?"
"Em không muốn gọi ông ta là cha", Christina thì thầm. "Ý nghĩ rằng máu của ông ta đang chảy trong người khiến em phát ốm.”
"Tại sao bây giờ em không còn sợ hãi nữa?", chàng hỏi.
"Bởi vì chàng đã biết. Em lo lắng chàng sẽ nghĩ Jessica bị... điên."
"Christina, lúc em bước vào thư viện và thấy ta đang nói chuyện vói Richards, lúc đó chúng ta vừa kết thúc cuộc tranh luận về cha em. Richards có kể cho ta về một vụ tai tiếng gọi là Brisbane. Em có nghe về nó không?"
"Không. Em không bao giờ nghe lén ai cả", nàng đáp.
Lyon gật đầu. Rồi nhanh chóng thuật lại chuỗi sự kiện dần tới vụ giết hại cả nhà Brisbane.
"Tội nghiệp những đứa trẻ", Christina thì thầm. "Kẻ nào có thể sát hại những đứa trẻ vô tội đó được chứ?"
"Em sẽ không thích câu trả lời đâu", Lyon nói. "Ta sẽ không kể câu chuyện đó nếu nó không quan trọng. Vợ Brisbane và đám trẻ đã bị giết theo cùng một kiểu."
"Như thế nào?"
"Cổ họng bọn họ bị cắt đứt
"Em không muốn tưởng tượng ra cảnh đó", Christina nói nhỏ.
"Trong cuốn nhật ký của mình, Jessica có nói về cặp vợ chồng đi cùng bà ấy tới núi Đen. Em có nhớ không?"
"Có, hai người đó là Emily và Jacob. Tên ác quỷ đã
giết họ."
"Như thế nào?"
"Cổ họng của họ... ôi, Lyon, cổ họng của họ cũng bị cắt đứt. Ý chàng là..."
"Cùng một cách", Lyon nói. "Có thể đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bản năng cho ta biết Nam tước chính là kẻ đã sát hại cả nhà Brisbane."
"Chàng không thể thách thức ông ta sao?"
"Không giống như cách em muốn ta làm", Lyon đáp. "Chúng ta sẽ buộc ông ta phải lộ diện, Christina. Ta hứa với em. Em sẽ để việc này cho ta chứ?"
"Vâng."
"Tại sao?"
"Tại sao cái gì?", Christina đánh trống lảng.
Lúc này nàng cố tình nhìn xuống sàn nhà, lẩn tránh ánh mắt chồng. Lyon với tới, tóm lấy một lọn tóc của Christina. "Ta muốn em nói những lời đó, vợ yêu.”
Christina dịch sát tới bên cạnh Lyon. Tay chậm rãi vươn ra đan những ngón tay vào với tay chàng, đáp ứng yêu cầu.
"Em tin tưởng chàng, Lyon, bằng cả trái tim
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...