Con mới chỉ được ba tháng khi mẹ quấn con lại và chuẩn bị ột cuộc phiêu lưu khác. Mẹ rời đi trong đêm tối để Patricia không thể ngăn cản được. Mẹ cũng không nhắn lại với chị ta vì tin rằng chị ta sẽ cho người đuổi theo.
Con là một cô bé mạnh mẽ. Với suy nghĩ đó, mẹ cho rằng chuyến đi sẽ khó khăn với mẹ hơn là với con. Con chỉ mới bắt đầu học cười và là một đứa trẻ rất dễ thương.
Mẹ đã lên kế hoạch rời đi cùng Jacob và Emily Jackson. Con biết không, mẹ đã gặp họ trong những buổi lễ ở nhà thờ vào Chủ nhật và lập tức quý mến họ. Họ vừa mới kết hôn và đã bán hết quà cưới nên có đủ tiền để tìm kiếm cuộc sống mới. Họ rất cảm kích bởi sự giúp đỡ của mẹ. Emily cũng rất yêu quý con, Christina. Cô ấy hát ru và đung đưa cho đến khi con ngủ thiếp đi trong lúc mẹ nấu bữa tối.
Jacob là một người đàn ông khao khát được khám phá. Tối tối anh ấy lại kể cho bọn mẹ nghe những câu chuyện kỳ diệu nhất về những con người dũng cảm sống ở vùng núi Đen. Anh trai của anh ấy đã đưa cả gia đình tới đó và báo cho Jacob biết anh ta đã trở nên giàu có khi trồng trọt ở vùng đất đó.
Sự nhiệt tình của Jacob rất dễ lan truyền sang người khác. Mẹ cũng nhanh chóng
trở nên hào hứng như anh ấy. Emily nói rằng có rất nhiều đàn ông độc thân đang làm việc ở đó, và chắc chắn mẹ sẽ sớm tìm được một người chồng tốt. Mẹ thừa nhận với con là mẹ đã khiến họ tin rằng chồng mình vừa mới qua đời, và mẹ cảm thấy rất xấu hổ vì đã nói dối họ.
Mẹ đã nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng lời nói dối đó không có hại. Edward sẽ không bao giờ tìm ra mẹ ở vùng đất hoang vu mênh mông này.
Bọn mẹ gia nhập một đoàn xe ngựa đi tới nơi mà mẹ tin rằng ở tận cùng trái đất. Mẹ vô cùng mệt mỏi. Emily vẫn luôn tươi cười. Và rồi, trong một buổi chiều mưa lạnh lẽo, bọn mẹ cùng đi tới một thung lũng bên dưới những ngọn núi hùng vĩ nhất mà mẹ từng nhìn thấy.
Mẹ nhớ hôm đó trời khá lạnh. Nhưng điều đó không quan trọng. Chúng ta đã tự do, Christina. Tự do. Bây giờ không ai có thể làm hại chúng ta nữa.
Nhật ký hành trình, 11/10/1795
Lyon đã rời đi được khoảng h một tiếng đồng hồ khi hai lá thư được mang tới. Cả hai đều đề tên người nhận là Christina, và đều yêu cầu nàng phải đọc ngay lập tức.
Sau khi yêu cầu Kathleen dẫn người đưa thư vào bếp nghỉ ngơi, Christina mang hai lá thư đến thư viện của Lyon.
Lá thư thứ nhất là từ dì Patricia. Đó là một lá thư đáng ghét tràn đầy những Iời phỉ báng về Lyon. Nữ bá tước nói với Christina rằng bà ta biết toàn bộ sự thật về Hầu tước và cảm thấy có trách nhiệm phải cảnh báo cháu gái của mình rằng nàng đã cưới phải một kẻ giết người.
Rồi bà ta yêu cầu Christina phải quay về Luân Đôn ngay tức khắc để nàng có thể đi cùng bà ta đến các sự kiện của giới thượng lưu. Bà ta than vãn về sự thật nhục nhã là mình đã không nhận được bất kỳ lời mời nào kể từ đám cưới kỳ quặc của Christina.
Christina lắc đầu. Mới chỉ gần một tháng kể từ đám cưới nhưng dì nàng làm như thể nó đã kéo dài cả năm qua.
Nữ bá tước kết thúc danh sách phàn nàn của mình bằng một lời nhắn nhủ rằng bà ta gửi kèm theo đấy một lá thư dài nhận được từ nhà truyền giáo Deavenrue.
Bà ta hy vọng Christina sẽ không nhận được tin tức xấu.
Lập tức Christina cảm thấy nghi ngờ. Không phù hợp với tính cách của dì Patricia khi đưa ra một nhận xét tốt bụng như vậy. Nàng nghĩ có lẽ Nữ bá tước lại bắt đầu một trò bịp bợm. Tuy nhiên, nàng rất quen thuộc với chữ viết của người thầy cũ và kiểu chữ bay bướm trên bì thư cho thấy thực sự ông đã viết lá thư này. Hơn nữa, dấu tem đóng ở mặt sau của lá thư cũng chưa bị gỡ ra.
Bị thuyết phục rằng lá thư này thực sự được gửi từ người bạn đáng mến của mình, cuối cùng Christina cũng bóc nó ra.
Brown là người đầu tiên nghe được tiếng thét nghẹn ngào phát ra từ thư viện. Anh phóng như bay vào trong phòng và gần như hoảng hốt lúc phát hiện ra bà chủ đã ngất xỉu trên
Anh ngoái cổ lên hét gọi người giúp việc trong lúc quỳ xuống bên cạnh Nữ hầu tước. Kathleen - hầu gái của Christina, là người đầu tiên chạy tới. Khi nhìn thấy bà chủ, cô thảng thốt kêu lên. "Phu nhân bị ngất ư? Brown, tại sao cô ấy lại khóc? Cô ấy bị đau sao?"
"Đừng hỏi nữa, cô gái", Brown quát lớn, cẩn thận bế bà chủ của mình lên, rồi chú ý tới lá thư nàng đang nắm chặt trong tay. Anh kết luận rằng chính tin tức vừa nhận được đã khiến nàng ngất xỉu. "Hãy đi chuẩn bị giường cho phu nhân ngay, Kathleen", anh càu nhàu. "Cô ấy không nặng hơn một cọng lông chim. Cầu Chúa cho cô ấy không bị ốm."
Hầu hết người hầu đã tập trung lại và im lặng đi theo Brown khi anh bế Christina đi lên cầu thang quanh co. Kathleen đã nhanh chóng chuẩn bị giường trong phòng ngủ của nàng, nhưng Brown đã bế Christina đi qua đó vào thẳng phòng ngủ của ông chủ.
"Cô ấy sẽ thấy dễ chịu hơn khi tỉnh giấc ở đây", anh thì thầm với người đầu bếp. "Ông bà chủ rất gắn bó với nhau. Cô ấy ngủ ở đây hằng đêm.”
"Chúng ta có nên báo cho Hầu tước không?'' Kathleen hỏi giữa những tiếng nức nở.
"Gọi Sophie ngay", Brown ra lệnh. "Bà ấy sẽ biết phải làm gì với người bị ngất. Người đưa thư vẫn còn ở đây phải không?"
Khi Kathleen gật đầu, Brown nói, "Tôi sẽ bảo anh ta chuyển một tin nhắn tới Hầu tước. Lewis", rồi ra lệnh cho người làm vườn, "Đi và bảo anh ta chờ một chút".
Christina mở bừng mắt ngay lúc Brown đang buông tấm rèm xung quanh giường. “Đừng làm ầm ĩ vì tôi, Brown."
"Phu nhân, cô bị đau ở đâu không?" Brown hỏi, giọng tràn đầy vẻ lo lắng. "Tôi đã ời Sophie. Bà ấy biết cần làm gì", và nói thêm, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói.
Christina đang cố gắng ngồi dậy thì một người nữ cao lớn, mái tóc muối tiêu vội vã đi vào phòng. Bà ta chèn hai cái gối sau lưng Christina. "Bà nghĩ sao, Sophie?" Kathleen hỏi. "Bà chủ hét lên một tiếng khủng khiếp và chết ngất sau đó."
"Tôi có nghe tiếng cô ấy", Sophie thông báo, đặt tay lên trán Christina. Động tác của bà nhanh nhẹn, nhưng khuôn mặt lại rất căng thẳng. "Brown, tốt nhất là mời bác sĩ Winters. Cô ấy như đang phát sốt. Winters là bác sĩ riêng của chồng cô", Sophie giải thích với Christina.
"Tôi không bị ốm", Christina phản đối nhưng kinh ngạc vì giọng nói của mình quá yếu ớt. "Brown, đừng mời bác sĩ. Bây giờ tôi cảm thấy khá hơn rồi. Nhưng tôi phải đi Luân Đôn ngay lập tức. Vui lòng mang xe ngựa tới cho tôi. Kathleen, cô có thể giúp tôi sửa soạn ít đồ được không?"
"Phu nhân, cô không thể rời giường được. Cô đang bị ốm dù có thừa nhận hay không", Sophie phản đối. "Cô nhợt nhạt như một đám mây. Đúng như vậy."
"Tôi phải đến chỗ chồng tôi", Christina cãi lại. "Chàng sẽ biết phải làm gì."
"Chính tin tức trong lá thư khiến bà chủ bị ngất xỉu đúng không ạ?" Kathleen hỏi, vặn vẹo hai tay.
Brown quay sang lừ cô hầu gái. Kathleen lập tức cảm thấy ân hận. "Em xin lỗi vì quá tò mò, thưa phu nhân, nhưng tất cả bọn em đều rất lo lắng. Phu nhân khiến bọn em hết sức sợ hãi và chúng em đều rất quan tâm tới phu nhân."
Christina cố gắng mỉm cười. "Và tôi cũng rất quan tâm tới mọi ngưòi", nàng nói. "Đúng thế, Kathleen, chính là do lá thư."
"Tin xấu phải không ạ?" Kathleen hỏi.
“Tất nhiên đó là tin xấu rồi, cô thật ngớ ngẩn", Brown gắt nhỏ. "Bất kỳ ai chỉ cần dùng nửa cái đầu cũng có thể đoán ra", và nói thêm. "Phu nhân, tôi có thể làm gì giúp nguôi nỗi đau buồn của cô không?"
"Có đấy Christina đáp. "Đừng tranh cãi khi tôi nói là tôi sẽ phải đi Luân Đôn ngay. Xin hãy giúp tôi, Brown. Tôi cầu xin anh đấy."
"Tôi sẽ làm tất cả vì cô", Brown thốt lên đầy nhiệt tình rồi đỏ mặt và nói thêm, "Hầu tước sẽ rất bực bội vì sự thay đổi này, nhưng nếu cô nhất định phải đi, tôi sẽ cử bốn người đàn ông khoẻ mạnh hộ tống cô. Kathleen, hãy nhanh tay và thực hiện mệnh lệnh của bà chủ đi".
"Em sẽ đi cùng phu nhân chứ?" Kathleen hỏi.
"Cô sẽ đi", Brown thông báo trước khi Christina kịp ngăn cản cô hầu gái hăng hái của mình.
"Tôi muốn ở một mình vài phút", Christina nói nhỏ. "Tôi phải đau buồn trong riêng tư."
Rồi tất cả đột nhiên hiểu ra. Hẳn có người thân thích nào đó của bà chủ đã qua đời.
Brown tức khắc ra hiệu cho tất cả người hầu rời khỏi phòng. Anh ngập ngừng một chút sau khi đóng cửa, rồi đứng đó, cảm thấy bất lực khi nghe thấy những tiếng nức nở đau lòng phát ra từ căn phòng.
Anh không biết phải giúp nàng thế nào. Brown đứng thẳng lên và nhanh chóng bước xuống sảnh. Lúc này sức khỏe và sự an toàn của bà chủ đặt nặng lên vai anh. Anh không muốn có bất cứ sơ suất nào và quyết định cử sáu người thay vì bốn như lúc đầu đi theo bảo vệ Nữ hầu tước.
Và cho dù cực kỳ là bất thường nếu một quản gia rời bỏ nhiệm vụ chăm nom ngôi nhà, nhưng Brown không quan tâm. Anh không định bỏ mặc bà chủ cho đến khi cô ấy được an toàn trong vòng tay của chồng mình. Đúng thế, anh sẽ đi cùng cô ấy. Và nếu có thể nhớ ra làm thế nào để nhảy lên lưng một con ngựa, chắc hẳn anh sẽ dẫn đầu mọi ngưòi.
Christina không hề biết nàng đã khiến đám người hầu lo lắng thế nào. Nàng rúc vào trong chăn, ôm chặt chiếc gối của Lyon trước ngực và âm thầm khóc.
Khi đã khóc cạn nước mắt, nàng từ từ leo ra khỏi giường và tìm chiếc kéo. Nàng sẽ cắt tóc và bắt đầu nghi thức khóc thương.
Từ giờ phút này, dì Patricia coi như đã chết. Christina sẽ không bao giờ bận tâm về sự tồn tại của bà ta nữa.
Việc cắt vài inch tóc diễn ra nhanh chóng. Kathleen vội vã bước vào phòng, mang theo chiếc váy màu xanh lá cây nhạt màu. Mắt cô mở to khi thấy mái tóc của bà chủ bị cắt ngắn, nhưng vẫn im lặng và giúp nàng thay đồ.
"Chúng em sẽ xong xuôi trong vòng mười phút nữa", Kathleen nói nhỏ trước khi để nàng lại một mình.
Christina bước về phía cửa sổ và nhìn chăm chăm ra vùng đất đai xung quanh. Nàng nghĩ về gia đình mình. Merry sẽ yêu mến vùng đất này. Dĩ nhiên Sói Đen cũng sẽ bị ấn tượng, dù ông không bao giờ thừa nhận. Ông quá kiêu ngạo để công nhận điều đó. Ổng cũng sẽ lấy làm khó hiểu nếu biết Lyon sở hữu nhiều đất như thế.
Đại Bàng Trắng sẽ bị choáng ngợp hơn bởi đàn ngựa của Lyon. Những con ngựa được nuôi dưỡng chu đáo rất khỏe mạnh và dẻo dai, còn đàn ngựa con thì quá hiếu chiến và rất đẹp đẽ, là minh chứng về sự lựa chọn kỹ càng của Lyon.
"Họ không chết", giọng Christina tràn đầy tức giận.
Nàng lại bắt đầu khóc. Không, họ chưa chết. Lá thư là một sự dối trá. Từ sâu thẳm trái tim, nàng sẽ biết nếu có bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra với gia đình mình.
"Mình sẽ biết", nàng thì thầm tự nhủ.
Đúng, đây là một trò lừa bịp. Christina không biết dì nàng đã làm thế nào để hoàn thành lá thư bẩn thỉu này, nhưng đó là một trò bịp bợm. Người đàn bà xấu xa đó muốn Christina tin rằng gia đình người da đỏ của nàng đã chết.
Christina không hiểu mục đích của Nữ bá tước là gì.
Lyon có thể giải thích được. Chàng là chiến binh cừ khôi, sắc sảo và biết mọi trò lừa đảo trên thế giới.
Nàng cảm thấy một mong muốn đến tuyệt vọng được gặp chồng mình.
Christina sẽ yêu cầu chàng ôm mình vào lòng, nói chàng yêu nàng nhiều thế nào. Và sẽ đề nghị chàng hôn mình. Sự âu yếm của chàng sẽ xua tan nỗi đau khổ, buồn phiền.
Nàng sẽ đòi hỏi và Lyon sẽ đáp ứng. Đó là nghĩa vụ của chàng.
***
Khi Lyon đến được ngôi nhà ở Luân Đôn, ngài Fenton Richards đã đang đợi chàng ở ngưỡng cửa.
Richards không mỉm cười.
Lyon lập tức cảnh giác. "Ông đã béo lên nhiều đấy", và tuyên bố thay cho lời chào hỏi.
"Tôi đã béo lên", Richards thừa nhận với nụ cười tươi tắn rồi vỗ nhẹ lên cái bụng bụ để ám chỉ đó chính là nơi tập trung trọng lượng thừa của mình.
Lyon bắt đầu thả lỏng bản thân. Động tác của ông ta đã nói tất cả những điều chàng cần biết. Chắc chắn có chuyện xảy ra, nên Richards không thể đợi được mà tự mình đến đây. Nhưng thái độ bình thường của ông cho thấy đó không phải là vấn đề nghiêm trọng.
Richards quay sang đập bình bình vào cửa. Nó được một người hầu mở ra ngay tức khắc. Lyon ra hiệu cho người hầu cầm dây cương và đưa ngựa đi, rồi dẫn bạn vào thư viện.
Richards lặc lè theo sau. Ông là một người to béo với bộ râu rậm rạp và mái tóc bạc phơ, ăn nói nhẹ nhàng, gù lưng và thường tỏ ra thận trọng. Trừ khi ở cùng với Lyon. Người đàn ông đứng tuổi này có thể thư giãn vì tin tưởng tuyệt đối vào người bạn trẻ của mình.
"Địa ngục đã bị phá vỡ với một sự trả th dữ dội."
Lyon rướn mày lên bởi nhận xét nhẹ nhàng đó.
"Rhone đã bị quản thúc tại nhà", Richards thông báo rồi thả người vào một trong hai chiếc ghế bọc da đặt trước bàn làm việc của Lyon trước khi nói thêm, "Tôi đã cố can thiệp, nhưng lời buộc tội được đưa ra bởi Wellingham. Bây giờ cậu phải giải quyết vấn đề này".
"Làm sao cậu ta bị phát hiện?" Lyon hỏi, ngồi xuống phía sau chiếc bàn và bắt đầu chọn lọc giữa đống thư từ cùng những Iời mời cao ngất ở giữa bàn.
Richards cười khúc khích và nhận xét. "Cậu đón nhận trách nhiệm với người bạn của chúng ta rất bình tĩnh."
"Như ông đã nói, trách nhiệm đó thuộc về tôi từ lúc này. Tôi sẽ giải quyết nó. Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra. Làm thế nào..."
"Wellingham đã chú ý tới cổ tay bị quấn băng của Rhone. Sau đó một suy đoán được đưa ra. Rhone có quá nhiều điểm tương đồng", Richards tuyên bố. "Có vẻ như cậu ta đã lao vào Wellingham trên đường về nhà từ đám cưới của cậu. Nhân tiện, tôi rất xin lỗi vì không tham dự buổi lễ được", ông nói thêm. “Tôi không thể làm gì hơn. Tôi vừa mới trở về Luân Đôn hai ngày trước."
"Đó chỉ là một bữa tiệc giản dị thôi mà", Lyon nói. "Ông sẽ phải tới Lyonwood để gặp Christina", chàng hỏi, quay trở lại vấn đề trước mắt. "Rhone đã phản ứng thế nào?"
"Với bản tính ngang tàng thiên phú của cậu ta ư", Richards lạnh lùng bình luận. "Kể từ khi bị quản thúc tại nhà, cậu ta đã tổ chức tiệc tùng hằng đêm. Có một buổi tiệc đêm nay đấy. Tôi định sẽ ghé qua."
Richards dừng lại, nhìn Lyon bằng ánh mắt đầy ẩn ý hồi lâu.
Lyon cuời toe toét. "Tôi sẽ có mặt", và nói. "Đừng mang nhiều đồ có giá trị theo đấy, Richards. Ông không muốn bị cướp bởi J, đúng không?"
"À, vậy là Jack sẽ tái xuất hiện hả?"
"Ông có thể đánh cược điều đó."
"Hẳn Rhone sẽ không thích thú nhỉ?" Richards bình luận rồi ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt chợt trở nên linh hoạt. "Nào, giờ vấn đề của Rhone đã được giải quyết, tôi sẽ chuyển sang vấn đề khác khiến tôi phải gặp cậu. Chính xác là về cha vợ của cậu."
Richards khiến Lyon chú ý hoàn toàn. Chàng hất đống thư sang một bên và rướn người về phía trước.
"Cậu có biết Nam tước đang trên đường về Luân Đôn không, Lyon?"
Lyon lắc đầu. "Làm sao ông biết ông ta?", chàng hỏi.
"Tên ông ta là Edward Stalinsky, nhưng tất nhiên là cậu biết điều này", Richards nói.
Lyon gật đầu bởi đã biết tên đầy đủ của cha vợ, nhưng chỉ khi nhìn Christina ký tên vào tờ giấy chứng nhận hôn thú. "Đúng, Nam tước Stalinsky", chàng nói, thúc giục Richards tiếp tục.
"Ông ta đã thực hiện một ân huệ cho chúng ta trước đây rất lâu. Vụ Brisbane. Cậu có nhớ được nghe về vụ bất hạnh đó không?"
Bất hạnh? Lyon lắc đầu. "Tôi chỉ nhớ ông đã gọi trận chiến Waterloo là nỗi bất hạnh của Napoleon thôi", chàng đáp. "Hãy nói cho tôi về vụ Brisbane đi. Tôi chẳng mảy may nhớ chút nào về nó cả."
"Lúc đó cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc. Tuy nhiên, tôi nghĩ hẳn cậu cũng nghe về nó dù sớm hay muộn", Richards nói, giọng thì thào. "Tôi quên mất là mình hơn cậu những hai mươi tuổi. Tôi cho rằng mình nên nhường một người trẻ tuổi hơn nắm giữ vị trí này", và
"Ông đã cố gắng nghỉ hưu vài lần trong suốt thời gian tôi làm việc cho ông", Lyon đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...