Nàng ném cho Lyon một cái cau mày dài. Và thực sự ước là Lyon đừng nhắc chủ đề về sự trung thực của nàng ra nữa. Nó khiến nàng vô cùng khó chịu. Lyon trông chân thành tới mức làm nàng tin rằng chàng đang rất ngưỡng mộ mình.
Những điều chàng nghĩ sẽ sớm không còn ý nghĩa nữa, Christina tự nhủ khi Lyon bắt đầu kéo nàng đi về hướng cửa sau của ngôi nhà. Chàng vừa từ chối đề nghị kết hôn. Không, những gì chàng nghĩ về nàng không còn quan trọng nữa.
Nàng sẽ không thể gặp lại Hầu tước sau buổi tối nay. Chúa giúp nàng, đôi mắt nàng giờ đang giàn giụa nước. "Ngài vừa phá vỡ một quy tắc nữa", nàng thì thầm sau lưng, cố tỏ ra giận dữ thay vì buồn bã. "Dì tôi sẽ cảm thấy bị sỉ nhục nếu bà ấy nghe được về sự lừa dối này."
"Nói tiếng Anh
"Gì cơ?"
Lyon không thèm nói thêm từ nào đến khi đỡ Christina vào trong xe ngựa của mình và ngồi xuống cạnh nàng, rồi duỗi cặp chân dài ra trước mặt.
Chiếc xe rộng hơn rất nhiều so với chiếc mà dì Patricia thuê và cách bài trí cũng lịch sự hơn.
Christina vẫn ghét nó. Rộng hay chật, lịch sự hay không cũng không có gì khác biệt.
"Ngài không có chiếc xe không mui giống như chiếc tôi thấy ở Hyde Park sao Lyon? Và vui lòng đừng chen lấn tôi. Hãy dịch ra xa đi."
"Có, tôi có xe không mui. Nó được gọi là xe ngựa bốn bánh. Nhưng không ai sử dụng xe bốn bánh đi buổi tối cả", chàng cáu kỉnh giải thích. Sự kiên nhẫn đã cạn. Lyon nóng lòng muốn biết sự thật về nàng chứ không phải tranh cãi về những vấn đề trần tục như những chiếc xe ngựa.
"Có một người nên dùng", Christina lẩm bẩm. "Ồ, Chúa ơi, tôi không nên thú nhận với ngài, nhưng tôi sẽ không gặp lại ngài nữa nên điều đó không thành vấn đề. Tôi không thể chịu được bóng tối. Liệu chúng ta có thể kéo rèm cửa sổ ra được không? Tôi dường như không thể thở được nữa."
Giọng nói hoảng loạn của nàng khiến Lyon chú ý. Cơn giận mau chóng tan biến khi cảm thấy Christina đang run rẩy bên cạnh.
Lyon lập tức kéo rèm cửa và quàng tay qua vai nàng.
"Tôi vừa trao cho ngài một vũ khí để chống lại tôi, đúng không?"
Chàng không hiểu Christina đang định nói về điều gì. Nhưng những tia sáng lọt qua cửa sổ giúp Hầu tước nhận ra nàng đang khóc. Chàng chú ý hai tay nàng đang nắm chặt trong lòng.
"Em thực sự sợ hãi, phải không?", chàng hỏi khi k lại gần.
Christina bị tác động bởi giọng nói dịu dàng của Lyon. "Thực ra đó không phái là sợ hãi", nàng thì thầm giải thích. "Tôi đang bị thít chặt ở đây, trong lồng ngực.” Rồi cầm tay chàng lên và đặt vào chỗ trái tim mình. "Ngài có cảm nhận trái tim tôi đang đập dữ dội thế nào không?"
Có lẽ chàng sẽ trả lời nếu tìm lại được giọng nói của mình. Sự đụng chạm nhẹ nhàng này khiến Lyon quay cuồng.
"Ta sẽ cố gắng làm em quên đi các lo lắng của mình, em yêu", chàng lẩm bẩm khi có thể nói được rồi cúi xuống và hôn nàng. Sự thân mật diễn ra từ từ, chầm chậm đến khi Christina xích lại đưa tay lên vuốt ve má chàng.
Một cơn rùng mình xuyên suốt cơ thể. Tim Lyon đập thình thịch. "Em có biết mình là phù thủy không?", chàng hỏi khi buông Christina ra. "Em có biết ta muốn làm gì với em không, Christina?" Ngón tay chàng trượt vào trong váy, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực mềm mại.
Chàng thì thầm những điều bị cấm đoán đầy khêu gợi vào tai nàng. "Ta không thể chờ lâu hơn được nữa, em yêu. Ta muốn em nằm bên dưới ta. Trần truồng. Rên rỉ. Chúa ơi, ta muốn ở trong em. Em cũng muốn ta nhiều như thế, đúng không Christina?"
Chàng không chờ tới khi Christina trả lời mà đòi hỏi đôi môi ngọt ngào của nàng trong một nụ hôn say đắm khác. Môi chàng ngấu nghiến một cách đói khát trên môi nàng, lưỡi chàng trượt vào trong miệng nàng, sâu hơn và sâu hơn nữa cùng với những khám phá mới, cho dến khi lưỡi nàng đáp trả mỗi khi chàng cố tình rút lui.
Christina không biết điều này xảy ra khi nào nhưng thình lình nhận ra mình đang ngồi trong lòng Lyon, còn tay thì quấn quanh cổ chàng. "Lyon, chàng không nên nói những lời đó với em." Sự phản đối của nàng nghe giống như tiếng rên rỉ rời rạc. "Chúng ta không thể đắp chung một cái chăn cho đến khi kết hôn", Christina nói thêm trước khi ôm lấy mặt Lyon và tiếp tục hôn.
Nàng quên sự ngột ngạt trong chiếc xe ngựa, quên hết nỗi lo lắng của mình và lời từ chối kết hôn. Nụ hôn của chàng đã xóa sạch mọi
Ngực nàng ưỡn lên đòi hỏi chàng vuốt ve nhiều hơn. Christina cử động không ngừng, đầy khêu gợi và cọ xát với phần đàn ông của chàng. Lyon kéo nụ hôn nóng bỏng xuống cổ nàng, dừng lại để trêu chọc dái tai nàng vói cái lưỡi ẩm ướt, êm mượt của mình. Các khớp ngón tay chàng mân mê bầu ngực nàng, một lần, hai lần và tiếp tục, cho đến khi một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy bên trong Christina.
Nàng cố gắng ngăn lại khi chàng kéo váy xuống để lộ ra bộ ngực tuyệt đẹp. "Không Lyon, chúng ta không được...".
"Cho phép ta, Christina", Lyon yêu cầu, giọng đặc lại vì ham muốn. Miệng chàng đã đặt xuống ngực nàng trước khi Christina có thể phản đối, và cuối cùng nàng quá yếu ớt, quá chìm đắm trong cảm xúc chàng mang lại để có thể phản kháng.
"Ta yêu hương vị của em", chàng thì thầm. "Chúa ơi, em quá mịn màng." Lưỡi chàng mơn trớn một bên ngực Christina trong khi tay vuốt ve bên còn lại. Christina bám chặt vào chàng, mắt nhắm nghiền. Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra khi chàng ngậm vào nhũ hoa và bắt đầu mút. Một nỗi khao khát khiến nàng tì sát vào chàng. Hầu tước rên rỉ, thì thầm rằng sự chuyển động đầy bản năng của nàng khiến chàng cảm thấy mãn nguyện như thế nào.
Christina không bao giờ muốn ngừng sự tra tấn ngọt ngào này lại.
Nhưng người đánh xe của Lyon đã giúp nàng thoát khỏi sự hổ thẹn. Tiếng kêu của anh ta thông báo rằng đã đến nơi xuyên thủng đầu óc đang u mê vì khoái lạc của nàng.
"Tạ ơn Chúa, chúng ta đã về đến nhà!" Nàng thông báo bằng một giọng căng thẳng.
Lyon chậm chạp nhận thức điều đó. Phải mất một lúc lâu, thông báo của nàng mới lọt vào đầu chàng. Hơi thở vẫn dồn dập, rối loạn. Chàng dựa người vào gối tựa và hít một hơi thật sâu trong khi cố gắng để lấy lại bình tĩnh.
Christina đã sửa sang lại váy áo và che kín ngực mình rồi chuyển xuống ngồi cạnh Lyon. Nàng đặt tay lên đùi chàng. Lyon giật nảy như thể chạm phải lửa. Chàng hất tay nàng tức giận với em sao?", nàng thì thầm.
Lúc này Lyon đã mở mắt ra nhưng đang nghiến chặt răng và nàng nghĩ rằng chàng thực sự giận dữ. Nàng nắm chặt tay và để trong lòng, cố gắng ngừng run rẩy. "Xin đừng tức giận với em."
"Chết tiệt, Christina. Cho ta một phút để bình tĩnh nào", Lyon gắt nhẹ.
Christina cúi gằm xấu hổ. "Em xin lỗi, Lyon. Em không định để nụ hôn của chúng ta đi quá xa như thế, nhưng chàng khiến em mềm yếu và quên cả dừng lại."
"Đó là lỗi của ta, không phải em." Lyon lẩm bẩm lời xin lỗi quanh co. Cuối cùng mở mắt ra và nhìn chăm chú vào Christina. Chết tiệt, trông nàng có vẻ rất tuyệt vọng. Lyon cố gắng ôm lần nữa, nhưng nàng đã dịch xa vào trong góc. ''Em yêu, mọi thứ đều ổn mà." Chàng buộc nở nụ cười khi thấy nàng nhìn mình. "Em có muốn ta vào trong nhà cùng em không?"
Nàng lắc đầu. "Nữ bá tước rất tỉnh ngủ. Dì ấy có thể biết", và thầm thì.
Lyon không muốn rời xa nàng. Không... không giống thế này. Chàng cảm thấy vô cùng tội lỗi vì trông nàng hết sức xấu hổ. Nếu Christina khóc thì chàng không biết phải dỗ dành thế nào.
"Quỷ thật", chàng lẩm bẩm. Mỗi lần chạm vào nàng là chàng lại trở nên có chút điên rồ. Nếu cố an ủi Christina, có khi chàng lại khiến sự việc trở nên tệ hơn.
Lyon mở toang cửa và đỡ Christina đi xuống. "Khi nào ta có thể gặp lại em?", chàng hỏi. Họ đang giằng co nhau và chàng không chắc Christina có nghe mình nói không. Christina cố đẩy tay chàng ra, còn chàng thì cố ôm nàng. "Christina, khi nào thì ta có thể gặp em?"
Nàng kiên quyết không trả Iời đến khi chàng buông ra.
Lyon từ chối không buông ra đến khi được nghe câu trả lời. "Chúng ta sẽ đứng đây cả đêm", và nói khi nàng tiếp tục đẩy vai mình
Đột nhiên Christina vòng tay qua cổ và ôm chặt lấy Lyon. "Em tự trách móc bản thân mình, Lyon. Em thật sai lầm khi đề nghị chàng kết hôn. Em thật là ích kỷ."
Lời nói khiến chàng kinh ngạc và buông tay ra. Christina cúi gằm đầu xuống nên chàng không thể nhìn thấy sự đau khổ của nàng, nhưng nàng bất lực trong việc giữ giọng nói của mình không run rẩy.
"Tha lỗi cho em."
"Hãy để ta giải thích", Lyon thì thầm, cố kéo nàng trở lại vòng tay mình.
Christina khéo léo tránh bằng cách lui một bước. "Hôn nhân sẽ khiến con người thay đổi. Không phải là ta hắt hủi em, Christina, nhưng ta..."
Nàng lắc đầu. "Đừng nói thêm bất cứ Iời nào nữa. Có lẽ chàng đã yêu em, Lyon. Đến khi em trở về nhà, trái tim chàng sẽ bị vỡ nát. Tốt hơn là em nên chọn một người khác, ai đó mà em không quan tâm."
"Christina, em đang ở nhà. Em sẽ không đi đâu hết." Lyon nói. "Tại sao chúng ta không thể đi theo con đường mà chúng ta..."
"Chàng biết không, chàng rất giống Rhone?"
Câu hỏi khiến Lyon bối rối. Christina nhanh chóng bước lên bậc thềm ngôi nhà nàng. Khi quay lại nhìn, Lyon có thể nhận thấy Christina buồn bã thế nào. Nước mắt lăn dài trên má. "Bạn chàng chỉ đánh cắp trang sức, Lyon. Tội lỗi của chàng thì to tát hơn. Nếu em rời xa chàng, chàng sẽ đánh cắp trái tim em. Em không thể để điều đó xảy ra. Tạm biệt Lyon. Em sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.”
Sau những lời nói đoạn tuyệt đó, Christina chạy vào trong nhà. Cánh cửa êm ái khép lại sau lưng.
Lyon vẫn đứng lặng trước cửa nhà nàng. "Chuyện quái quỷ gì khiến em phải quên ta", chàng hét với th
Lyon phát điên lên và nghĩ hẳn mình là người đàn ông tuyệt vọng nhất nước Anh. Chết tiệt, tại sao chàng lại để mình dính líu tới một người phụ nữ khó hiểu như thế?
Nàng dám cả gan nói rằng chàng đã yêu mình.
Lyon biết đó là sự thật. Chúa cứu giúp, chàng biết mình đã thật sự yêu nàng.
Không cần phải nói, sự thừa nhận này không dễ dàng gì. Lyon gần như giật tung cánh cửa xe khi leo lên và gầm lên ra lệnh cho người lái xe đánh xe về nhà, rồi bắt đầu liệt kê những lý do khiến mình nên tránh xa khỏi Christina.
Người phụ nữ này là một kẻ nói dối trắng trợn.
Chàng khinh thường những kẻ nói dối.
Chỉ có Chúa mới biết có bao nhiêu trái tim đã tan nát vì nàng.
Định mệnh... Lyon thầm nhủ, chàng căm thù từ đó.
Ngay khi về đến nhà, chàng đã chấp nhận một thực tế là không có bất kỳ lý do hợp lý nào mang lại sự khác biệt. Chàng đã bị mắc kẹt vói Christina cho dù muốn hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...