Cô Nàng Siêu Quậy Và Anh Hàng Xóm Điển Trai

- Thôi chết! - Nó luống cuống - Mình còn chưa chuẩn bị ra nữa chứ, sắp đến cảnh của mình rồi!
- Juliet! Juliet đâu? - Tên đội trưởng cũng hấp tấp - Còn công tước và vũ nữ nữa, chết hết rồi à?!
Nhưng ngài công tước dường như đã bốc hơi, họ tìm đủ chỗ, còn nhìn sang cả nhóm khác mà chẳng thấy đâu, vậy là ngay cảnh này bắt buộc hắn phải ra mặt.
Từ phu nhân Montague sang trọng quý phái phút chốc hắn trở thành ngài công tước quyền uy đáng kính. Sự thay đổi đó tạo nên một sự nghi hoặc quái dị từ bốn phía.
Đèn bật lên sáng rực rỡ, trên gian cao là một chiếc giường được trang trí tinh xảo, một cô bé nhỏ với mái tóc xoăn vàng óng và bộ váy hồng pastel vén bức màn nhung nhìn ra với vẻ mặt ngây thơ, hai bên là phụ nữ cũng mặc váy đỏ đang vây quanh như chúc phúc.
Phu nhân Capulet bước ra, là anh, mái tóc vàng ngang vai uốn xoăn nhẹ. Công tước cũng bước ra, nhưng thay vì vỗ tay hay cổ vũ thì khán giả lại cười ầm lên, nguyên nhân đơn giản vì phu nhân thì cao những một mét tám mốt, công tước thì chỉ lè tè một mét bảy mươi, cũng là cao nhưng phu nhân lại cao hơn gần một tấc làm công tước thấp bé hơn nhiều so với phu nhân.
Lúc này trên sân khấu, cả ba người gồm nó, hắn và anh đang thoại những câu thoại bất đắc dĩ, vì đơn giản, hắn không thuộc lời thoại của công tước.
- Thưa ngài công tước đáng kính, con gái ngài thật xinh đẹp, liệu tôi có thể kết hôn với nàng? Tôi sẽ làm cho nàng hạnh phúc, tôi sẽ trả nợ cho ngài, cung cấp mọi thứ khi ngài cần... - Nó đong đưa lời thoại của bá tước Paris, đáng ra đoạn này hắn phải hát, nhưng đâu biết hát gì, đây mới là đoạn đặc biệt.

- Con gái tôi còn trẻ, nó sẽ không quen với việc này, hay ngài hãy chờ thêm một vài năm nữa, tôi sẽ khiến nó biết về tình yêu... - Hắn lờ mờ nhớ lại câu thoại của công tước duy nhất mà hắn thuộc. Ngay lúc đó anh chen ngang:
- Hầu gái hãy nổi nhạc lên! Juliet thân yêu của ta!
Cả hai người ngạc nhiên nhưng hiểu, lúc đó vài người nhà Capulet bước ra nói chuyện phụ hoạ, các hầu gái đứng ở sảnh dưới múa những vũ điệu hút hồn.
Trên sảnh cao, vú nuôi và phu nhân bước đến bên Juliet:
- Ta đã từng yêu nhiều người, những kẻ đấy thật tồi tệ, Juliet, con đã đến tuổi, phải lấy chồng đi thôi
Chị trong đấy mà còn ngạc nhiên vì thái độ ứng xử của cả ba quá tốt. Vở kịch cứ thế tiếp diễn cho đến phút chót.
Hôm nay tất cả đi taxi về vì có khá nhiều đồ lỉnh kỉnh (đồ hóa trang hoặc hoá đơn gì đó chẳng hạn). Đến đường lớn, cả đám trả tiền rồi xuống xe đi bộ vào nhà.
Bức màn khép lại êm đẹp...
***
- Bà già! Tối nay qua trường xem ma không? - Tường Vy hớt hải chạy vào lớp Thuỳ Trang - Mấy đứa lớp 10A đang đồn ầm lên chuyện con ma trong trường kìa!
- Mày đừng có lôi kéo tao vào cuộc vui của mày nữa, vụ đóng kịch bữa trước làm tao sụt hai kí rồi đấy - Trang nằm ườn trên bàn giọng đau khổ trông khá tức cười.
- Nhưng hai lão kia chịu đi rồi, chả nhẽ bà chịu thua? - Nó vẫn cố đong đưa, vì biết chắc bà chị mình ham vui nên đến một thời điểm nào đó sẽ tự động đi, chẳng ngờ chị phán cho một câu cụt ngủn:
- Xéo, bà đây không rảnh.

Nói rồi Trang lại nằm bẹp trên giường mặc cho nó la hét chửi rủa làm ô nhiễm bầu không khí. Tuy nhiên, cái sự "bùng cháy" của nó cũng chẳng thể nào thay đổi quyết định của chị. Và nó cứ chửi, chị cứ ngủ cho đến khi tiếng trống vào lớp vang lên dồn dập.
- Này, sao lại không đi? - Anh quay sang ghé tai chị.
- Chú thích cứ việc đi. - Chị ngồi dậy vươn vai ngáp một tiếng dài rồi lại nằm bẹp trên bàn đúng cái tư thế ban nãy. Nhìn đó mà anh chặc lưỡi cho qua, khi chị đã quyết định làm hoặc không làm gì đó thì chẳng ai có thể thay đổi.
- Được rồi, tùy thôi.
Mười canh đêm, tại trường THPT Bạch Vân...
- Rồi rốt cuộc cũng đi, cậu bị sao vậy? - Hải Nam cứ làm ầm lên như thế từ ban nãy đến giờ, hiện tại cái thứ phiền hà đáng vứt bỏ ở đây nhất chính là cái tên ngu ngốc này.
Tường Vy không đáp. Nó biết nếu nó mà lên tiếng thì hệ thống báo động chạy bằng sức người* sẽ kêu... và chết cả nút. Dù sao một kẻ vào rọ vẫn hơn, có gì cứ chối đây đẩy là không quen hắn, có sao đâu. Dù gì hắn cũng có tiền sử trong viện...
Bất ngờ một bàn tay vươn ra bịt lỗ mồm hắn lại, là Hải Ân, anh trai yêu quý của hắn. Chẳng hiểu thế nào lão lại mò ra tới chỗ này. Đột nhiên Tường Vy quay sang, nháy lão nửa con mắt làm lão ngạc nhiên buông cả tay ra. Hải Nam được giải thoát, hít lấy hít để bầu không khí không-được-trong-lành, quay sang rủa sả hắn không ngớt:
- Lão già điên! Định hại em của ông chết đấy à?

Nhưng lão già Hải Ân vờ như không nghe thấy, lão quay sang phía hồ bơi huýt gió, làm bộ tảng lờ vẽ chong chóng quanh hai tai làm dấu hiệu "ba không**", Tường Vy nhìn thấy cũng bắt chước làm y hệt làm cho có người cảm thấy bị sỉ nhục ghê gớm.
- Hai người này, bộ không nghe hả? - Hải Nam hét toáng lên, tay chân khua loạn xạ, xem chừng mất kiên nhẫn lắm rồi.
- Im lặng là vàng... - Một tiếng nói khe khẽ cất lên.
Hắn nghe thấy, chau mày tính quay lại thì hai kẻ kia đã biến đâu mất, phớt lờ hắn như chưa từng quen biết. Vội vã chạy theo hai bóng hình đã khuất xa, hắn không để ý đến một bóng người nhìn hắn từ nãy, bẻ tay răng rắc nở một nụ cười biến thái...
*Ông bảo vệ và dàn tháp tùng
**Không nghe, không thấy, không quan tâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận