Cô Nàng Mộ Bên

- Chết tiệt, Benny! - Bengt-Göran thốt lên vào một buổi tối, khi cậu ta sang bếp nhà tôi ngồi giết thời gian. Désirée vừa mới cho Nils đi ngủ, mặc dù chỉ mới có tám giờ rưỡi. - Chết tiệt thật, Benny ạ! Chẳng lẽ từ giờ về sau mọi chuyện sẽ như thế?

Tôi lập tức hiểu ngay cậu ta muốn nói gì. Chúng tôi biết nhau đủ lâu để có thể đọc được ý nghĩ của nhau. Cậu ta đang thấy tiếc nuối vì phụ nữ quá bận tâm vào chuyện con cái.

- Tớ đã cố bảo Violet đi cùng tớ đến Rotonde tối thứ Bảy này! Hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của bọn tớ. Nhưng cô ấy chỉ nhìn thẳng vào mặt tớ rồi rít lên: “Thế còn Kurt-Ingvar? Anh nghĩ chúng ta có thể bỏ nó ở nhà những người hoàn toàn không quen biết sao?”

Cậu ta im lặng một lúc, rồi nói tiếp:

- Chẳng biết cô ấy có cho tớ gần gũi không nữa... từ khi có Kurt-Ingvar, tớ hoàn toàn bị cấm vận.


Tôi bảo cậu ta mình cũng gặp chuyện y như thế, nhưng lén lút bắt chéo hai ngón tay sau lưng. Dẫu sao thì thỉnh thoảng Désirée cũng “nới lỏng” cấm vận với tôi một chút.

Cậu ta tỏ ra khổ sở đến nỗi khiến tôi nảy ra một ý tưởng điên rồ.

- Chắc phải cho hai mụ vợ sáng mắt ra một lần nhỉ? Chúng ta cùng nhau đi tới Rotonde như ngày xưa đi. Khi về nhà với cái cổ áo dính son, biết đâu hai mụ vợ sẽ hiểu ra nguy cơ đang đối mặt?

Bengt-Göran hào hứng hẳn lên. Tôi chỉ nói đùa, nhưng cậu ta cứ tưởng thật. Cậu ta vồ lấy lời đề nghị của tôi và ngấu nghiến nó như một thằng chết đói. Cuối cùng, cậu ta đã khiến tôi phải hứa đi cùng đến Rotonde tối thứ Sáu tuần sau. Thậm chí cậu ta còn phấn khích đến nỗi hứa luôn sẽ sang dọn chuồng bò giúp tôi vào buổi sáng thứ Bảy.

Désirée găm đôi mắt gấu trúc vào tôi khi được nghe kể về ý tưởng đó. Tôi ngọ nguậy trên ghế và phóng đại nỗi khổ sở của Bengt-Göran, thậm chí còn bảo cậu ta đang muốn tự sát. Tôi cố thuyết phụ rằng mình chỉ hy sinh để giúp bạn. Cô ấy không mảy may suy suyển. Trời ạ!

- Thế thì tối thứ Bảy là của em! - Cô ấy chỉ nói vỏn vẹn có thế. - Anh ở nhà trông Arvid và Nils, em sẽ cho con bú trước khi đi. Thằng bé sẽ không cần bú trong năm, sáu giờ sau.

Tôi luống cuống đồng ý, trong lòng đầy hoang mang. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ phản ứng, và tôi đã không hiểu ra trước khi quá muộn rằng đó chính là điều cô ấy sẽ làm.

Tối thứ Sáu, hai chúng tôi đi vào thành phố trên chiếc Dodge cũ mèm của Bengt-Göran. Chúng tôi sẽ nhờ một người bạn của cậu ta đưa về. Bengt-Göran đã kịp uống một ít rượu nhà làm. Cậu ta để sẵn một bình rượu nhà nấu pha rượu táo ở sau xe.


- Uống champagne không? - Cậu ta trêu tôi. Cứ làm như hài hước lắm ấy.

Rotonde là hộp đêm duy nhất mà những người thuộc thế hệ chúng tôi có thể ghé vào mà không cảm thấy lạc lõng. Các vũ trường thì không chơi được rồi, đèn chớp ở đó khiến bạn có cảm giác như bị lên cơn động kinh, còn các cô gái ở đó toàn dưới tuổi thành niên và sẽ chẳng buồn nhìn ngó đến hai thằng già chúng tôi. Rotonde có các nhóm nhạc xịn, chuyên thống trị bảng xếp hạng nhạc Thụy Điển hàng mấy tuần lễ, và gái bar ở đấy chỉ từ hai mươi hai tuổi trở lên.

Một cô ả gắn lông mi giả lập tức quắp lấy tôi và đưa ra sàn nhảy. Sau hai bài, cô ta rờ rẫm bàn tay trái của tôi.

- Có vợ rồi hả? Càng tốt!

- Sao lại càng tốt? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

- Đàn ông có vợ dễ phủi hơn.


Cô ta nói mình là một bà mẹ độc thân của hai cái tàu há mồm và cố gắng đi chơi mỗi tháng hai tối.

- Đàn bà chúng tôi mồi chài trai đẹp và lôi lên giường, vì thỉnh thoảng cũng có nhu cầu thật, nhưng trước khi kịp nhận ra thì gã ta đã bám chặt, đố tài nào rũ ra được. Gã sẽ gác chân lên bàn đợi cơm bưng nước rót và cư xử như thể chúng tôi là con ở. Tôi từng gặp một gã như thế, nhưng ly dị rồi, và có cho vàng tôi cũng chẳng dám bắt đầu lại! Các anh chàng có vợ thì lại khác. Bọn họ cũng như chúng tôi, chỉ muốn vui vẻ một đêm!

Tôi sững người. Nhưng cùng lúc ấy tôi cảm thấy hơi tưng tức ở bụng dưới khi nghe đến mấy chữ “vui vẻ một đêm”. Cô ta không đẹp, chắc chắn thế, nhưng có vẻ sạch sẽ và nồng nhiệt. Tôi tự nhủ, hay là...

Thôi, dù sao cơ hội cũng đã bị bỏ lỡ, vì chỉ một giờ sau, Bengt-Göran đã say xỉn tới mức bị tống cổ ra ngoài, và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo hắn. Cậu ta đã sờ soạng tất cả đám đàn bà con gái ở trong hộp đêm và thể hiện bản lĩnh đàn ông theo cái cách mà ta không cần phải tưởng tượng nhiều. Hai đứa chúng tôi đã đi lòng vòng một chút trong thành phố, không mục đích, cũng chẳng háo hức. Chúng tôi xếp hàng trước vài quán rượu nhưng nhanh chóng bị từ chối. Chúng tôi không thể ra về quá sớm, vì sẽ làm mất tác dụng, Bengt-Göran khăng khăng như thế. Trời thì lạnh căm căm, hai thằng rét run người, nên cuối cùng phải rủ nhau vào tiệm ăn nhanh nốc Coca và xơi một chiếc hamburger cỡ đại, trước khi người bạn của Bengt-Göran lái xe đến đón.

Désirée không buồn thức dậy dù tôi đã làm ồn hết mức trong cầu thang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui