Cô Nàng Minh Tinh Là Fan Bà Xã
Mấy ngày vừa qua, Thương Ngôn không có kì lịch trình làm việc nào.
Cả ngày đều nằm dài ở nhà, ngồi xem phim, dùng Weibo, tập yoga.
Cô cảm thấy cuộc sống của mình thật nhàn hạ.Buổi tối, đúng lúc cô đang đắp mặt nạ thì tin nhắn nhóm lớp cũ vang lên.Lớp trưởng Giang Thừa là người đầu tiên lên tiếng: Ngày mai là sinh nhật sáu mươi tuổi của Trang giáo sư.
Bạn học nào đang ở thành phố Z thì báo cho mình một tiếng để cùng nhau tới dự sinh nhật nhé.Giáo sư Trang Nhữ là phó hiệu trưởng Học Viện Điện Ảnh.
Năm ấy giáo sư đối với bọn cô cực kỳ nghiêm khắc nhưng cũng chính vì điều này mà lớp học của cô là lớp có nhiều người phát triển tốt trong giới giải trí nhất.
Người có trình độ kém so với mọi người trong lớp cũng là minh tinh tuyến hai.Giang Thừa vừa mở lời, các bạn học sôi nổi hưởng ứng lời kêu gọi của anh ta trong Wechat.Thương Ngôn cũng có mặt trong số những người hưởng ứng đó.Lúc thống kê lại quân số, bọn họ đều đồng ý đi ngoại trừ Triệu Tĩnh vì cô ấy phải ở nhà dưỡng thai.Sau năm năm tốt nghiệp, cuối cùng cả lớp cũng có dịp tụ tập với nhau.
Giang Thừa đã bao hẳn một phòng tại khách sạn lớn nhất thành phố Z.Vào khoảng mười giờ, Thương Ngôn cầm sẵn món quà được chuẩn bị kỹ càng, trên người đeo chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn đi ra ngoài.Nhà cô cách khách sạn này khá xa, nếu bình thường khoảng một tiếng rưỡi sẽ tới nhưng không nghĩ hôm nay trên tuyến đường cô đi có người gặp tai nạn.
Nên tài xế đành phải đi được vòng mất hơn hai tiếng mới tới cửa khách sạn.So với thời gian Thương Ngôn tính toán thì chậm hơn mười phút.Ngay khi cô mở cửa phòng bao ra, tiếng cười đùa của mọi người liền chui thẳng vào màng nhĩ Thương Ngôn.
Người mở miệng gọi cô đầu tiên là Triệu Càn: “Thương Ngôn, cậu tới muộn nhé.
Không nói nhiều, mau tự phạt bằng một chén rượu đi.”Trương Hàm cũng hùa theo cậu ta: “Một ly sao đủ phải ba ly mới đủ, đúng không Trang giáo sư.”“Mấy cậu thôi đi, lúc nào cũng chỉ biết uống rượu, uống rượu.
Trước tiên để Ngôn Ngôn ngồi xuống đã.” Khương Uyển giả vờ giận dỗi liếc nhìn bọn họ một cái, đứng lên đón Thương Ngôn.Sau khi ổn định chỗ ngồi việc đầu tiên cô làm chính là tặng quà cho Trang Nhữ rồi mỉm cười ngọt ngào: “Chúc giáo sư sinh nhật vui vẻ, mong cô sẽ trẻ mãi và giữ vững nụ cười trên môi! Đây là chút tâm ý của em, hy vọng cô sẽ thích.”“Tiểu Ngôn khách khí rồi, em có mặt tôi đã rất vui, cần gì mang theo đồ vật.” Trang Ngữ khẽ cười nói tiếp, “Nhìn thấy em có chỗ đứng tốt trong giới giải trí, cô rất vui.”“Giáo sư Trang, mọi người đã đến đầy đủ rồi hẳn là bắt đầu bữa tiệc thôi.” Giang Thừa hỏi.
Trang Nhữ lắc đầu: “Chờ một chút, còn một học sinh cô vô cùng tự hào chưa đến.”“Gì vậy?” Triệu Càn tỏ ra bất ngờ, gương mặt lộ rõ vẻ đau thương: “Giáo sư, em còn nghĩ chỉ mình em mới là học sinh để cô tự hào nhất!”Một số người phụ họa thêm vào: “Đúng vậy! Chúng em đều nghĩ chỉ mình chúng em là học sinh để cô tự hào!”Trang Nhữ nhìn bọn họ mà bật cười: “Mấy đứa đều là học sinh khiến cô tự hào.” Bà dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, học sinh sắp xuất hiện kia mới là người cô tự hào nhất.”“Là ai vậy?” Mọi người đều rất tò mò.Hiện tại người có sức ảnh hưởng lớn trong giới giải trí trong lớp họ chính là Giang Thừa, Cố Hoài, Thương Ngôn và Khương Uyển đã có mặt.
Nghe Trang Nhữ nói vậy, bọn họ không đoán ra được ai.Không muốn họ tò mò thêm nữa, Trang Nhữ đang định mở miệng bật mí thì cánh cửa phòng bao được đẩy ra.Người đàn ông dáng người cao lớn, mặc áo sơmi quần âu chỉnh chu bước vào, trên gương mặt vẫn còn đeo khẩu trang.
Tuy rằng ngũ quan bị che khuất gần hết nhưng cặp mắt đào hoa cùng với nốt ruồi nhàn nhạt dưới khóe mắt khiến Thương Ngôn không thể nhầm lẫn đi đâu được.Cô do dự, ngập ngừng nói: “Thầy … thầy Tần?”Tần Mục kéo khẩu trang trên mặt xuống, nhìn về phía Thương Ngôn, khóe môi cong lên, đôi mắt hơi híp lại.
Rồi đi tới chỗ Trang Nhữ, đem hộp quà được gói tinh xảo tới đưa cho bà.“Giáo sư, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Em vừa mới xuống sân bay cho nên tới hơi muộn.
Mong cô sẽ tha thứ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...