Vì thế, trong vài phút tiếp theo ngoại trừ Tần Mục ngồi yên vị trên ghế ăn ra thì ai cũng đứng dậy, lấy điện thoại di động, điều chỉnh màu ảnh rồi chụp vài kiểu.
Còn có một vài cô gái muốn cùng Thương Ngôn chụp hình để đăng Weibo.Ngay cả Lâm Tín cũng chụp ảnh tự sướng với đống đồ ăn, chỉnh chỉnh sửa sửa cho thật đẹp mới dám đăng ảnh khoe mọi người.Nhìn sang ảnh đế nhà mình im lặng ngồi, cậu ta liền khuyên nhủ, “Anh Mục, anh cũng nên đăng tải tin mới lên Weibo đi.
Nếu không mỗi lần nhấn vào tài khoản của anh nhìn con số 40 triệu người theo dõi khiến em rất nghi ngờ có phải đây là lượt theo dõi giả không.
Em nói cho anh biết nhé, bây giờ người hâm mộ thay đổi nhanh chóng lắm, ngoài kia lại có nhiều tiểu thịt tươi đang nổi lên …”Nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tần Mục, cậu ta liền im lặng như gà ngậm thóc.
Trong lúc mọi người vui vẻ ăn, Tần Mục chú ý tới người ngồi bên cạnh mình chưa động đũa chút nào.
Cô cúi đầu nhìn màn hình di động, thi thoảng lại nhíu mày dường như đang suy nghĩ điều gì đó.Anh cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng ban nãy cô còn đứng trước cửa phòng anh nói bản thân đói bụng mà giờ đây lại không ăn chút gì.Thương Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, đối với ánh mắt nghi hoặc của anh, sửng sốt một chút.
Rồi bật cười, đưa di động tới trước mặt anh, “Thầy Tần, trong số mấy bức ảnh này anh thấy tấm nào đẹp nhất?”Nói xong cô liền lướt qua vài bức ảnh trên màn hình, sợ anh không nhìn kịp mà chầm chậm lướt.Tần Mục nhìn mấy tấm hình này, dường như không có sự khác biệt lắm, vẫn gương mặt ấy, dáng người ấy ngay cả góc chụp cũng vậy mà cô lại phải đăm chiêu suy nghĩ sao?Tuy nhiên nhìn vẻ mặt mong đợi của cô, anh làm bộ trầm ngâm một lát mới tùy ý chỉ vào tấm hình, “Tấm này nhìn rất đẹp.”Thương Ngôn đang ngồi chống cằm, nhận được câu trả lời của anh phấn khích nói, “Tôi cũng thấy tấm này là đẹp nhất, gương mặt tự nhiên, góc chụp này khiến mặt tôi nhỏ đi hơn hẳn.
Thầy Tần quả nhiên có tầm nhìn tốt, tôi sẽ dùng tấm này đăng lên Weibo.” Tần Mục: “…”@ Thương Ngôn V: Bữa khuya cùng với mọi người, tôi xin thề là mai sẽ cố gắng chạy bộ hẳn hai tiếng đồng hồ.〈 Đính kèm 2 tấm hình 〉Đăng xong cô không để ý tới bình luận mà đặt điện thoại xuống, tích cực ra nhập tiểu đội ăn tôm hùm cay.Thương Ngôn lột vỏ tôm rất nhanh, trong vòng một phút cô đã giải quyết xong năm con tôm hùm đất.
Chẳng bao lâu, bàn ăn trước mặt cô chất đầy vỏ tôm.
Tuy nhiên, khi Thương Ngôn quay sang nhìn Tần Mục thì thấy anh đến một con tôm cũng không ăn.“Thầy Tần, anh không thích ăn tôm hùm cay sao?” Đây là lần đầu tiên cô mời Tần Mục đi ăn, nếu anh không thích thì có vẻ không ổn.Chưa để Tần Mục trả lời Lâm Tín đã tranh giành nói thay với giọng điều chắc chắn, “Anh Mục là khiết phích [1], có lẽ anh ấy sợ dơ tay nên mới không ăn.”[1] Khiết phích: đây là loại bệnh rối loạn cưỡng chế về một vấn đề nào đó.
Trong truyện nam chính mắc bệnh sạch sẽ.Thương Ngôn nghĩ một hồi cảm thấy lời nói của Lâm Tín rất đúng.
Cho nên cô tự tay bóc vỏ tôm đặt vào bát anh, cười khanh khách nói: “Thầy Tần, giờ anh có thể nếm thử tôm hùm ở đây ngon như thế nào rồi đó.”Nhìn thấy tình cảnh trước mắt Lâm Tín mới thầm oán trong lòng: Sao cậu ta không nghĩ tới việc bóc tôm giúp anh Mục chứ.
Chị Thương làm thế này chẳng phải khiến cậu ta trở thành một trợ lý vô dụng!Lâm Tín không thể bị đánh giá như thế được, cậu ta quyết định bóc một con tôm đem đặt vào bát của Tần Mục giống cô, “Anh Mục, anh mau ăn thử đi.”Tần Mục nhìn hai con tôm đặt trong bát mình, trầm mặc chớp mắt một cái.
Anh có nên nói cho hai người này biết anh ghét ăn tôm hùm không? Cảm nhận được ánh mắt mong chờ từ trái sang phải, anh suy nghĩ một lúc, vẫn là không nên nói với hai người này.Thấy Tần Mục lẳng lặng ăn tôm trong bát, Lâm Tín đắc ý vui vẻ tự nói trong lòng: Anh Mục ăn tôm của mình bóc trước, mình vẫn có vị trí cao hơn chị Thương trong tim anh Mục haha.Tới gần khi bữa khuya kết thúc, Thương Ngôn xin phép đi toilet một chuyến.
Sau khi tô lại son môi cô mới đeo mắt kính to bản đi ra ngoài.Ở trong góc tối, xuất hiện một dáng người cao to, diện mạo đẹp mắt đang nói chuyện điện thoại.
Lúc Thương Ngôn lướt qua anh ta, người đàn ông này vừa khéo ngẩng đầu lên.
“Hiện tại tôi có chút việc, lát nói sau đi.” Anh ta cấp tốc tắt điện thoại, đuổi theo đứng trước mặt cô, nở nụ cười gượng gạo, “Lâu rồi mới gặp em, Ngôn Ngôn.”------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...