Thương Ngôn vẻ mặt đầy mong chờ nhìn anh, Lâm Tín đứng bên cạnh cũng nói giúp cô, “Em nghe nói gần đây có một nhà hàng BBQ.
Hương vị rất ngon, hình như mở được hơn chục năm rồi.”“Đúng thế, hương vị cực kỳ đỉnh.” Thương Ngôn sợ anh không tin, tỉ mẩn miêu tả, “Ba năm trước quay phim ở chỗ này nên tôi đã từng đi ăn vài lần rồi, đến bây giờ vẫn còn nhớ nhung mùi vị BBQ ở quán đó.
Xiên thịt ít dầu mỡ, thịt chắc nịch, mùi vị của cá nướng cũng rất thơm ngon.”Từ chiều tới giờ cô chưa có thứ gì bỏ vào bụng cho nên nhắc tới đồ ăn hai mắt liền sáng lên, bụng biểu tình vài tiếng.Trong không gian yên tĩnh thế này, đương nhiên nghe rất rõ âm thanh từ bụng cô phát ra.
Quá mất mặt, Thương Ngôn lắc đầu tự nhủ dù sao đây cũng không phải lần đầu cô mất mặt trước anh.
Cô im lặng nước nuốt miếng, chân thành nhìn gương mặt đẹp trai của Tần Mục, “Thầy Tần, không phải lúc nào cũng đến được thành phố A.
Chúng ta cùng đi ăn thử được không? Bây giờ đang là mùa tôm hùm, có thể được ăn món tôm hùm cay.” Nói xong cô còn nháy mắt với Lâm Tín.Lâm Tín rất hiểu chuyện, bắt đầu khuyên anh, “Đúng đó anh Mục, khó lắm mới tới đây một chuyến.
Lại còn được chị Thương nhiệt tình mời đi ăn, đương nhiên phải đồng ý rồi.” Cậu ta thực sự muốn đi, tuy rằng đoàn phim cung cấp thực ăn so với các đoàn khác tốt hơn nhiều.
Nhưng là một người quê ở Tứ Xuyên, mỗi ngày phải ăn mấy món ăn dinh dưỡng không có độ cay khiến Lâm Xuyên rất suy sụp.Tần Mục nhìn ánh mắt của cô lẫn Lâm Xuyên, đặc biệt là ánh mắt của cô như chớp như không, trong vắt đen láy khiến người ta yêu thích không thôi.
Anh có cảm giác nếu từ chối cô, hẳn đôi mắt kia sẽ lập tức phủ một tầng sương mỏng cho nên anh đành gật đầu đồng ý.
“Được rồi, vậy thì đi thôi.”Chiếc xe ô tô lớn chở hơn chục nhân viên trong đoàn di chuyển, mặt khác cô được ngồi ké trên xe bảo mẫu của Tần Mục.
Tiểu Nhã hôm nay sức khỏe không ổn nên xin phép về trước.Hai mươi phút sau, một đoàn người náo nhiệt bước vào quán ăn.Thương Ngôn còn nhớ lúc trước quán BBQ này chỉ là cửa hàng nhỏ với diện tích khoảng mười mét vuông.
Giờ đây quán đã xây được hai tầng, trang trí đẹp đẽ, có rất nhiều phòng bao nhỏ.Cửa hàng thịt nướng này gần trường quay phim lớn, cho nên những người phục vụ ở đây nhìn thấy ngôi sao lớn đều không lấy gì làm lạ.
Dẫn Tần Mục và Thương Ngôn lên phòng bao trên lầu hai.“Năm đĩa tôm cay, một trăm xiên thịt cừu, một trăm xiên sụn heo, ba mươi đĩa sò điệp nướng, mười vỉ cá nướng, hai mươi cánh gà quay và một thùng bia hơi.”Sau khi chưng cầu ý kiến của mọi người, Thương Ngôn liếng thoáng gọi món trên bảng điện tử của quán.
Chốc lát lại ngẩng đầu lên hỏi, “Mọi người còn muốn ăn thêm cái gì không?”Có người vội vàng ngăn cô lại, “Chị Thương, thế này là quá đủ rồi.” “Lát nữa không đủ lại gọi thêm.”Thương Ngôn giao lại bảng điện tử cho người phục vụ, đột nhiên nhớ tới gì đó gọi với người phục vụ lại, vội vàng bổ sung, “Cho tôi thêm một ly trà gừng nhé!” Người ngồi bên cạnh cô nghe vậy liền quan tâm hỏi, “Chị Thương bị cảm sao?”“Không có.” Thương Ngôn rút một tờ khăn giấy lau son trên môi mình đi, tự nhiên trả lời, “Tôi gọi cho thầy Tần.
Chiều nay thầy Tần phải diễn cảnh dưới mưa với Quý Tiêu Tiêu, uống một cốc trà gừng sẽ ngăn ngừa được cảm mạo.”Tuy rằng buổi chiều tới tham dự sự kiện ra mắt nhẫn kim cương của Darling.
Nhưng cô vẫn biết phân cảnh quay giữa anh và Quý Tiêu Tiêu.Bạch Mạt do Quý Tiêu Tiêu thủ vai tiếp nhận nhiệm vụ đến Thượng Hải ám sát thượng tướng Đức nhằm phá vỡ kế hoạch giữa họ và chính phủ Nguỵ.
Ai ngờ nhiệm vụ thất bại, cô ta bị bắt.Lúc này Phương Minh Tân mạo hiểm cứu cô ta ra, Bạch Mạt không những không cảm kích còn chất vấn anh vì sao trong lúc quốc gia lâm nguy, lại ham mê tài lộc đầu quân làm Hán gian.Phương Minh Tân không thể trả lời, chỉ biết im lặng.
Mưa to xối xả, anh đưa ô cho Bạch Mạt rồi xoay người rời đi, không dám quay đầu nhìn lại.Thương Ngôn nghe mọi người trong đoàn nói anh diễn dưới mưa gần một giờ đồng hồ, chỉ cần nghĩ đến thôi cô liền cảm thấy đau lòng.“Ra là vậy.” Cô gái nhỏ trong tổ phụ trách hoá trang không ngừng khen cô, “Chị Ngôn Ngôn, chị chu đáo quá.
Đối với thầy Tần thật quan tâm.” “Có thể nói là săn sóc tỉ mỉ.”“Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ cảm động muốn chết.”Mọi người ồn ào lên tiếng, sau vài tuần làm việc chung, mọi người đều cảm thấy cô rất dễ tính.
Cho nên liền muốn trêu trọc cô một chút.“Điều đó là … cần thiết mà.” Thương Ngôn lén liếc mắt nhìn sắc mặt Tần Mục, thấy anh không có biểu hiện gì khó chịu mới nói tiếp, “Thầy Tần là nam chính của bộ phim này, nếu bị cảm mạo e rằng đoàn phim sẽ bị chậm tiến độ.
Tôi đây là một lòng nghĩ cho nhân viên cả đoàn chúng ta.”Nghe cô nói vậy, bọn họ chỉ biết phá lên cười, đồng loạt đùa rằng muốn nói chuyện này cho đạo diễn Trần biết.
Để ông ấy cấp bằng khen thưởng cô.Bọn họ đều là người làm trong ngành giải trí, trêu đùa cũng biết chừng mực.
Ngẫu hứng đổi đề tài rất nhanh, không để Thương Ngôn ngại ngùng.Tần Mục ngồi im lặng nãy giờ nhìn cô tám chuyện bát quái với nhân viên trong đoàn.
Nghĩ tới lời cô vừa nói, trong lòng anh có hơi dao động.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy bản thân mình không phải động tâm.
Vốn dĩ việc chăm sóc anh là do Lâm Tín đảm nhiệm, hôm nay cậu ta lại sơ suất không để ý đến chuyện anh phải dầm mưa suốt một tiếng đồng hồ.
Cho nên khi được cô quan tâm, anh cảm thấy dao động là chuyện thường tình.Không đến 20 phút, tất cả các món ăn sắp xếp đầy đủ trên bàn.
Bắt mắt nhất chính là món tôm hùm cay đặt trong nồi lớn, toả ra hương vị thơm cay hấp dẫn.
Tần Mục vừa định động đũa, một đám người liền ngăn cản.“Thầy Tần đợi đã!”Thương Ngôn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh liền giải thích: “Thầy Tần, anh chờ một chút được không? Mọi người ai cũng muốn chụp hình làm kỷ niệm cả.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...