Lam Thiên Tình bị bộ dạng nghiêm túc của Kiều Âu dọa sợ, trong lòng hồi hộp, sau đó mỉm cười nói với anh:
“Anh, hôm nay chủ nhiệm lớp nói chuyện với em, nói là Chủ nhật này họp phụ huynh, hi vọng anh có thể tham gia”.
Cô nói rất nhẹ nhàng nhưng đôi mắt to trong suốt lại tràn ngập chờ mong, làm lộ bí mật nhỏ trong lòng cô.
Kiều Âu nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái trên bánh lái.
“Chủ nhật sao, được”.
“Thật sao?”.
Lam Thiên Tình đột nhiên nở nụ cười xán lạn, lộ vẻ đẹp hồn nhiên, nụ cười thoải mái như vậy là lần đầu tiên Kiều Âu nhìn thấy.
Trong lòng anh dường như bị nụ cười tác động, khóe miệng cong lên, không còn lạnh lùng như lúc nãy, dịu dạng nhìn cô:
“Sao thế, hi vọng anh đi như vậy?”.
“Vâng! Anh, anh đã đáp ứng rồi, cho nên hôm đó dù có chuyện gì anh cũng
sẽ không đổi ý chứ?”. Lam Thiên Tình khẩn trương nói với anh, sau đó tự
mình buồn bã cúi đầu. “Từ cấp hai đến giờ, mỗi lần họp phụ huynh, cả lớp chỉ có mình em không có người lớn đến dự, bởi vì mẹ nuôi nhận nuôi em
sinh bệnh mất, ba lại cưới một người khác, bọn họ chỉ biết đi họp phụ
huynh cho con bọn họ, chưa bao giờ quan tâm đến em. Em sợ nhất chính là
trường học tổ chức họp phụ huynh”.
Mắt Kiều Âu lóe lên, thương tiếc nhéo nhéo mặt cô, cho cô một viên thuốc an tâm:
“Yên tâm, cho dù trời sập thì nhất định anh sẽ đến đúng giờ! Lần này
nhất định Tình Tình nhà chúng ta sẽ có người đến họp phụ huynh, anh cam
đoan!”.
Sau đó, nằm mơ Lam Thiên Tình cũng không ngờ, Kiều Âu sẽ dẫn cô đến một cửa hàng chuyên kinh doanh trang phục giá cao như vậy.
Anh nắm tay cô vào trong tiệm, gặp rất nhiều ánh mắt ghen ghét của nữ
nhân viên trong cửa hàng. Bên người Kiều thiếu có phụ nữ, đây là lần đầu tiên họ gặp!
“Buổi tối nay có vũ hội, anh không thể bỏ, cho nên chỉ có thể gọi em làm bạn nhảy của anh!”.
Kiều Âu vừa nói, ánh mắt vừa nhìn vào bộ lễ phục dạ hỗi màu đỏ thẫm người mẫu trong tủ kính mặc, sau đó vỗ tay thành tiếng.
Một nữ nhân viên cửa hàng tiến lên:
“Kiều thiếu, cậu có yêu cầu gì sao?”.
“Bộ lễ phục màu đỏ, chọn một cái thích hợp với số đo của cô ấy, để cho cô ấy thử một chút”.
Nữ nhân viên cửa hàng đánh giá Lam Thiên Tình một chút, sau đó nói:
“Kiều thiếu, bộ y phục này Bùi tiểu thư đêm nay cũng đã đặt một bộ, xin
hỏi vị tiểu thư này cũng tham gia vũ hội đó sao, không nên trùng y phục
mới tốt”.
Lần trước Bùi tiểu thư tới cửa hàng này, còn rêu rao nói với người khác, bộ lễ phục này chuẩn bị để cô ấy làm bạn nhảy của Kiều Âu. Nhà họ Bùi
và nhà họ Kiều cũng đã có chủ ý muốn tác hợp cho bọn họ rồi. Lúc đó nhân viên trong cửa hàng này còn hâm mộ!
Kiều Âu nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, bàn tay nắm tay Lam Thiên Tình, khoác tay lên vai cô, sắc bén nói:
“Nói như vậy, cô muốn quần áo người phụ nữ của tôi phải nhường cho Bùi tiểu thư?”.
“Không không, tôi đi lấy quần áo cho ngài ngay”.
Lúc này Lam Thiên Tình không đặt chú ý lên câu nói vừa rồi của Kiều Âu,
cô đang rối rắm lo cho bản thân, cô không biết khiêu vũ, nếu đi cùng anh đến vũ hội nào đó, không phải là làm anh xấu hổ sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại, sau đó bị Kiều Âu đẩy vào phòng thay đồ, anh ôn nhu nói:
“Mai thay đi, anh ở bên ngoài chờ em”.
Đợi đến khi Lam Thiên Tình thay bộ lễ phục màu đỏ vào, Kiều Âu cũng đã
đổi một bộ tây trang đuôi én đen nhánh, đứng trước tấm kính thử đồ.
Đường cắt may tinh xảo khéo léo, không thể soi mói, Kiều Âu lẳng lặng
đứng trước gương, hơi nghiêng người qua lại xem có thích hợp không. Áo
sơ mi trắng tinh lộ ra giữa hai vạt áo khoác màu đen. Vòng eo khỏe mạnh
thoạt nhìn như có thể chống đỡ tất cả mọi thứ vô cùng vững. Người đàn
ông này không khỏi khiến người khác có cảm giác an toàn. Dường như anh
trời sinh chính là cái móc treo quần áo, mặc thế nào cũng đẹp.
Một nữ nhân viên mới của cửa hàng đi tới trước gương, mặt hồng tim đập
muốn vươn tay giúp Kiều Âu sửa sang lại quần áo lại bị cái nhíu mày,
ánh mắt sắc bén ngăn lại. Anh nhìn về phía Lam Thiên Tình, gương mặt anh tuấn dại ra.
Bộ lễ phục này không quá lộ, màu đỏ cũng không quá tục, nhưng mà mặc
trên người Lam Thiên Tình, phối hợp với tuổi của cô lại có chút hoạt
bát, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp, nhìn như một đóa hồng mai ngạo
nghễ đứng thẳng.
Chỉ là dường như cô không thích ứng, đôi mắt mê người trong lúc lơ đãng
xẹt qua chút tinh quái, khuôn mặt trắng noãn, hơi phiếm hồng.
“Rất xinh đẹp”.
“Anh, em không biết khiêu vũ”.
Khó chịu một lúc rốt cuộc cô bé cũng chịu nói ra.
Kiều Âu cười cười, độ cong vừa đúng khiến khuôn mặt anh càng lộ vẻ quý
khí và nổi bật hơn người, cũng khiến những nữ nhân viên cửa hàng đứng
xung quanh nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ có Lam Thiên Tình mở to đôi mắt vô tôi, chớp chớp nhìn anh, giống như một con nai con lạc đường chờ anh nhận nuôi.
Kiều Âu cười cười nắm tay cô đi lên tầng hai phòng VIP dành cho khách quý, để cho nhà tạo hình làm tóc và trang điểm cho cô.
Đợi đến khi hoàn thành tất cả, nhà tạo hình không nhịn được hỏi một câu:
“Kiều thiếu, vị tiểu thư này là thiên kim ở tỉnh ngoài đến sao, sao
trước kia tôi chưa từng gặp? Đêm nay, sợ là Bùi tiểu thư người đẹp nhất
thành phố cũng phải nhượng ghế rồi”.
Kiều Âu nghe vậy, cũng vì vẻ đẹp của Lam Thiên Tình mà giật mình, anh
tiến lên dắt tay Lam Thiên Tình, lấy thẻ vàng trả tiền. Trước khi đi,
anh nói với một nữ nhân viên:
“Nói với Bùi tiểu thư một tiếng, cô ta nhìn trúng bộ quần áo mà người
phụ nữ của tôi muốn mặc, để cho cô ta chọn một bộ khác trong cửa hàng để làm bồi thường, có gì tính vào phần của tôi”.
“Vâng, Kiều thiếu”.
Ngồi vào trong xe, Kiều Âu nhìn vẻ đẹp của Lam Thiên Tình mà ngẩn người, bỗng nhiên anh cảm thấy rối rắm, rốt cuộc có nên dẫn cô đi không?
“Anh, hôm nay có vũ hội gì vậy?”.
“Sinh nhật ba anh”.
“Ba anh?”.
“Ừ, nhớ đến lúc đó cũng gọi ba theo anh”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...