Lời tác giả:
Mình viết xong Cô nàng lập dị thực sự cảm thấy còn chưa ưng ý lắm. Đơn giản là vì mình chưa tạo ra được tình cảm sâu sắc giữa nam chính và nữ chính. Tình cảm giữa 2 người còn rất mơ hồ. Cộng thêm nam chính, nữ chính chưa thực sự nổi bật. Có điều tình cảm học trò thì mơ hồ 1 chút cũng không sao nhỉ? ^^
Thật ra thì những sự kiện và tình cảm mình viết trong truyện không hoàn toàn là hư cấu. Vì rất nhiều tình tiết mình dựa vào chuyện có thật để viết ra. Truyện có thật của mình, bạn mình, người quen hoặc là được nghe kể.
Do được các bạn yêu mến ủng hộ nên mình sẽ viết thêm ngoại truyện. Mới viết được 1 chút ít nhưng vẫn muốn đăng vào hôm nay.
Chúc các bạn 1 valentine vui vẻ! ^^
Chap 1: Nữ chính nào mà chẳng có trai theo
Một năm sau,
Trang gấp tài liệu rời khỏi giảng đường. Ở hiện tại Trang khá bận rộn, vừa là giảng viên trường Y, vừa theo học bác sĩ nội trú, vừa làm việc ở bệnh viện, nên động tác và bước chân của cô lúc nào cũng nhanh nhẹn vội vã. Vừa ra khỏi giảng đường thì 1 bó hoa to sụ đập vào mặt cô. Chưa hết choáng, đối phương đã thò đầu ra cười toe toét khoe nguyên hàm răng vàng mới trồng:
-Tặng em.
Trang cười khổ nhìn người đàn ông ở tuổi cha chú, khắp người đều toát ra mùi tiền:
-Nếu gặp vấn đề về sức khỏe thì anh nên tìm em ở bệnh viện.
Người đàn ông nọ dúi bó hoa vào tay Trang:
-Hôm nay là ngày phụ nữ Việt Nam, anh chỉ đến để tặng em bó hoa này với tất cả tình yêu và sự chân thành của anh.
Ông ta vừa nói, vừa rút trong túi ra 1 chiếc hộp nhỏ sang trọng. Trang đoán không nhầm thì trong đó chứa trang sức đắt tiền. Trang đưa tay nhận bó hoa rồi đẩy món quà về phía ông ta:
-Em nhận hoa là được rồi. Tình yêu và quà thì anh giữ lấy mà dùng. Cảm ơn anh.
Trang ôm bó hoa nhanh nhảu bước đi. Vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại bị lão ta đeo bám. Chuyện là tháng trước, lão được 2 người phụ nữ đưa đến bệnh viện. Một phụ nữ trung niên có nét đẹp sang trọng quý phái, người còn lại thì trẻ lắm, chắc đang là sinh viên, có nét đẹp kiểu hot girl đang thịnh hành. Người đàn ông thì mặt mũi méo xệch đau đớn, máu từ mồm không ngừng chảy ra. Trang nhìn cô gái trẻ bằng ánh mắt cảm thông, rồi hỏi:
-Sao bố em lại bị chảy máu nhiều như vậy?
Cả 3 người ngạc nhiên quay sang nhìn Trang rồi sau đó mỗi người lại tập trung vào việc của mình. Lúc ấy cô gái trẻ mới thanh minh, người đàn ông đó không phải ba mà là ộp pa, đồng thời nức nở kể lại chuyện người phụ nữ kia đánh ghen, giữa 2 người xảy ra ẩu đả, lão nhảy vào giữa diễn màn anh hùng can mỹ nhân. Thế là xơi luôn vài cái tát, gãy hết cả hàm răng.
Trang nghe xong mà rùng mình ớn lạnh. Vợ đẹp thế kia chưa đủ hay sao mà còn cặp kè với đứa con gái bằng tuổi con mình. Dĩ nhiên bệnh nhân nào cũng là bệnh nhân. Trang không phân biệt đối xử nên vẫn tận tình chăm sóc. Ai ngờ sau đó, Trang lại bị lão theo đuổi như oan hồn. Trang cũng từng cẩn thận vào wc soi lại mình. Chân cô chưa đủ dài, mặt cũng chưa đủ đẹp. Nhìn đi nhìn lại cũng không có nét nào giống với gái bao. Thế mà lão vẫn cứ bám nhằng nhẵng không tha.
Trang cầm bó hoa bước thoăn thoắt trên hành lang, thì nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy theo mình và tiếng thở hổn hển của lão ta:
-Trang. Xin em đừng đối xử với anh như vậy. Xin em hãy nhớ lại đoạn thời gian mặn nồng lúc chúng ta ở bệnh viện.
Nghe được mấy câu này Trang chỉ muốn che mặt đi cho bớt nhục. Trang ngán ngẩm bước nhanh hơn nữa, ai dè đụng trúng 1 bó hoa khác. Trang dừng bước, ngẩng lên nhìn. Hết lão già lại đến trai trẻ mặt búng ra sữa. Nhưng nói thật là thỏa hiệp với cậu nhóc này còn dễ hơn. Cậu ta là Trần Phong Trường, học sinh cũ của cô, nên chắc chắn là dễ bảo hơn. Trang vội vàng bám vào tay cậu ta rồi quay lại nhìn người đàn ông nọ, cười ngọt ngào:
-Xin phép giới thiệu với anh, đây là bạn trai của em.
Người đàn ông nọ chết đứng như Từ Hải nhìn chằm chằm vào đối thủ. Một lúc sau mới lắp bắp nói:
-Tuy..tuy rằng trẻ hơn anh, nhưng anh đảm bảo với em là cậu ta không thể chăm sóc em chu đáo bằng anh được.
Vừa nói, lão ta vừa moi trong túi áo ra 1 xấp tiền đô và chiếc Vertu đắt tiền. Trang ôm tay cậu nhóc đi khỏi, không quên quay lại mỉm cười:
-Những thứ đó anh nên giữ lại để dưỡng già.
Đi khỏi tầm mắt lão ta, Trang mới buông tay cậu nhóc ra, thở phào nhẹ nhõm:
-Xong rồi. Cảm ơn em.
Cậu sinh viên cười nhe nguyên hàm răng trắng sáng ra:
-Không ngờ chị lại có đại gia chống lưng.
Trang quay sang lườm nguýt:
-Em thôi đi. Chị có chết già cũng không bao giờ dính líu đến lão ta.
Cậu sinh viên cầm bó hoa đưa ra trước mặt Trang, gãi đầu gãi tai cười:
-Tặng bạn gái.
Trang kiễng chân lên, cốc đầu cậu ta mắng nhẹ:
-Lúc nãy cờ bí dí tốt nên mới nhận em là bạn trai. Đừng có tưởng bở. Người yêu của chị em cũng biết rồi còn gì.
Cậu ta vẫn không nao núng, cười toe toét:
-Chị nghĩ xem, đàn ông có tuổi thọ ngắn hơn phụ nữ. Nếu chị yêu em thì sau này về già sẽ không phải sống 1 mình. Chung sống vài chục năm rồi cùng chết. Không phải là lãng mạn lắm sao.
Trang đưa tay cầm lấy bó hoa cậu ta đang chìa ra trước mặt mình:
-Bó hoa em tặng chị nhận. Nhưng những thứ khác thì không nhận được đâu. Bây giờ chị bận phải đi rồi.
Trang cầm bó hoa trên tay, nhanh nhảu bước đi. Thằng nhóc này nói nhẹ không nghe, chẳng nhẽ phải dùng biện pháp mạnh. Cũng tại cô, trước đây khi còn là gia sư cho nó, cô đã không thẳng thừng từ chối, để nó càng lún càng sâu. Bây giờ thì thành sinh viên của cô rồi, nó vẫn 1 mực không thay đổi mục tiêu. Thậm chí biết rõ cô đã có người yêu, và người yêu của cô là chàng trai ổn như thế nào, nó vẫn tự tin cạnh tranh. Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng. Thật ra nói thằng nhóc này ngông cuồng thì cũng không đúng. Nó có rất nhiều tố chất có thể cạnh tranh được với Tú. Có điều nó sinh sau đẻ muộn, Trang chỉ có thể coi nó là em được thôi.
Thằng nhóc vẫn không chịu buông tha cho cô, vừa đi theo vừa nói:
-Em đã tìm hiểu đối thủ rồi. Thật không ngờ lại xinh như vậy. Tán chị khó, vậy em đổi sang tán anh ấy. Nếu tán được, chị sẽ không còn lựa chọn nào khác là em phải không nào?
Trang quay sang cười:
-Chị thách em đấy.
Đùa chứ. Đến Tuấn còn không bẻ cong được Tú thì nhóc là cái gì? Đừng có tự tin thái quá.
Đi được đoạn lại đụng trúng 1 bông hoa hồng đỏ. Bỗng nhiên Trang có cảm giác huyết áp bị tụt. Trang ngẩng lên nhìn đối phương.
Hôm ấy, Trang chạy ra sân bay với bộ dạng vô cùng mất mặt, thậm chí còn quên cả xin nghỉ làm, thế mà vẫn không giữ chân được cậu ấy. Cậu ấy chỉ đổi sang chuyến bay sau, tranh thủ 1 ít thời gian nói chuyện với Trang. Cậu ấy nói không thể không bay vì có cái hẹn rất quan trọng ở bên Đức. Trang không phản đối nhưng vẫn âm thầm giận dỗi. Một năm đã trôi qua rồi, bây giờ cậu ấy mới thèm vác mặt về.
Tú chìa bông hoa hồng đỏ ra trước mặt Trang, cười nói:
-Tặng em yêu.
Trang giận thì giận, nhưng giận gì cũng nên đóng cửa bảo nhau. Trước mặt người ngoài phải tỏ ra đầm ấm. Trang cười tươi đưa tay đón nhận bông hồng:
-Anh đã về.
Xong xuôi, Tú quay sang nhìn cậu nhóc đang lẵng nhẵng theo Trang. Qủa thực cũng hơi cảm thấy khó chịu. Nhìn nó toát lên vẻ thông minh lém lỉnh, gương mặt và dáng dấp cũng chẳng chê được ở điểm nào, ngay cả giọng nói cũng đạt chuẩn. Và hơn hết là lúc nãy nó dám tuyên bố sẽ chuyển sang tán cậu. Tú đưa tay ra phía trước chào hỏi:
-Chào nhóc. Anh là Tú, người yêu của Trang.
Thằng nhóc đưa tay ra bắt tay Tú, đúng chuẩn của 1 cái bắt tay lịch sự. Chắc hẳn nó cũng đã được nhìn nhiều đến thuộc luôn rồi, hoặc nó đã được giáo dục từ cả cái bắt tay. Nó cười tự tin:
-Chào anh. Em là Trần Phong Trường, người yêu tương lai của chị Trang.
Tú nhìn bản mặt đáng ghét của nó, cố nén giận:
-Ồ. Trần Phong Chuồng, à không, Trần Phong Trường. Anh sẽ nhớ cái tên này.
Trang căng thẳng nhìn cả 2 người. Miệng họ cười nhưng mắt đấu mắt, tay bắt mà như đang đấu vật. Trang không muốn trở thành hot girl bất đắc dĩ đâu. Sau này còn mặt mũi nào mà nhìn sinh viên với đồng nghiệp trong trường nữa.
Trang cười cầu hòa, nhẹ nhàng gỡ tay họ ra, ôm lấy tay Tú kéo ra khỏi trường.
Chapter 2: Khi nữ cường gặp nam cường.
Trang đứng đợi Tú ở cổng trường. Lát sau Tú dắt con SH trắng tinh lại gần. Trang cảm thấy hơi kỳ lạ. Khi Tú ở bên Đức, phương tiện đi lại của Tú đều là Camry. Sao về nước lại giản dị vậy? Hay là Tú thất bại trong công việc nên mới về nước tìm Trang?
Trang ngồi lên xe bám nhẹ vào áo Tú. Chiếc xe lao vút đi khiến Trang bị mất đà, đành phải ôm chặt lấy Tú. Chưa kịp tận hưởng cảm giác lãng mạn đã bị Tú mắng:
-Em ôm tay cậu ta như vậy không sợ anh ghen sao?
Suốt 1 năm trời xa cách, có người yêu mà như không có. Người giận phải là Trang mới phải. Yêu đương kiểu gì mà chẳng có tí lãng mạn nào cả thế này. Trang tỉnh bơ đáp:
-Anh cầm tay cậu ta lâu như vậy cũng có sợ em ghen đâu.
Tú chẳng sợ gì cả, sợ nhất là bị xem là con gái và gay. Tú bị đánh trúng điểm yếu, liền chuyển chủ đề:
-Chuyện này không giống nhau. Mà thôi. Bây giờ chúng ta về nhà anh nhé.
Dĩ nhiên Trang không chịu thỏa hiệp. Tú có thể bỏ Trang 1 năm trời vì công việc, thì Trang cũng không dễ dàng gì chịu làm cục cưng bé nhỏ ngoan ngoãn của Tú. Phải cho Tú nếm cảm giác bị người yêu xếp thứ 2 sau công việc. Trang thản nhiên trả lời:
-Buổi chiều em phải làm việc mà. Công việc quan trọng với anh thì nó cũng rất quan trọng đối với em.
Tú không phản đối, cũng không thuyết phục Trang đổi ý. Sau 1 thoáng im lặng, Tú bảo:
-Vậy anh sẽ đợi em đến hết giờ làm.
Tú đưa Trang đi ăn trưa xong rồi đưa Trang đến bệnh viện. Tú chọn 1 quán cà phê wifi ở cạnh bệnh viện ngồi đợi Trang. Thực lòng Trang cũng có cảm giác áy náy khi không ngọt ngào nũng nịu với Tú, mà lại củ hành Tú thế này. Nhưng thôi kệ.
Dạy còn từ thưở còn thơ.
Dạy chồng từ thưở nó chưa dạy mình.
Trang nhanh nhảu bước vào phòng cấp cứu, thoáng giật mình khi thấy bệnh nhân đã chờ sẵn từ bao giờ. Làm nghề này đúng là chẳng có phút nào được thảnh thơi cả. Trang lại gần giường bệnh. Người phụ nữ nằm đó đang thở khó nhọc. Môi thâm, ngón tay dùi trống, khoang ngực phình to,...Rất nhiều triệu chứng của bệnh suy tim. Y tá đứng cạnh giường vừa thu dọn thuốc men và dụng cụ y tế, vừa bảo Trang:
-Bệnh nhân lên cơn hen rất nguy kịch. Chị mới cho uống thuốc giãn phế quản để cắt cơn tạm thời.
Trang nhanh nhảu dùng dụng cụ y tế khám sơ bộ, đều thấy triệu chứng của bệnh suy tim. Có thể bệnh nhân này bị hen lâu ngày đã biến chứng thành suy tim. Nhưng để có chuẩn đoán chính xác nhất thì cần đợi bệnh nhân qua cơn hen và khám nghiệm tổng quát.
Cùng lúc đó, 1 người đàn ông lao vào phòng cấp cứu, lăm lăm con dao gọt hoa quả trong tay. Trang thoáng lạnh người vì gương mặt hằm hằm giận dữ của hắn ta. Hắn tát y tá 1 bạt tai:
-Lũ chúng mày là lũ lang băm vô lương tâm. Chúng mày không có khả năng chữa bệnh, toàn vin cớ bệnh mãn tính để che đậy. Nếu vợ tao chết, tao sẽ đốt bệnh viện và giết hết chúng mày.
Trang vội vàng lấy điện thoại ra nhắn 1 tin nhắn ngắn gọn: "Có 1 tên điên làm loạn, phòng 103 khoa hô hấp." không lưỡng lự send ngay cho Tú. Không hiểu tại sao khi có cảm giác mình sẽ gặp nguy hiểm, người đầu tiên Trang nghĩ đến lại là Tú. Và Trang tin rằng Tú sẽ đủ thông minh để tháo gỡ chỉ với thông điệp ngắn gọn đó.
Tin nhắn vừa gửi đi cũng là lúc hắn ta lao tới, dí con dao gọt hoa quả vào ngang sườn Trang. Bệnh nhân, y tá, bác sĩ đều bắt đầu mất bình tĩnh. Trang nuốt khan. Cô hiểu rõ nếu không cẩn thận sẽ bị xiên ngay. Cô điềm tĩnh nhìn người bệnh đang nằm thoi thóp thở, gương mặt như thể đang ở tận cùng đau đớn. Chị ta thiếu dưỡng khí đến nỗi nước mắt cứ trào ra, miệng mở to cố ngáp lấy không khí, thậm chí co quắp cả người để hít thở.
Nếu bỏ chạy hoặc phản ứng lại, nhất định tên điên kia sẽ đâm cho cô 1 nhát. Mặc dù sợ hãi nhưng Trang không phản ứng lại, mà càng cố tỏ ra điềm tĩnh:
-Anh đâm tôi thì cũng như đâm chính vợ mình thôi. Nếu tôi không chữa hoặc chữa chậm, vợ anh sẽ càng khổ sở hơn vì cơn hen hành hạ. Tốt nhất là anh bình tĩnh ra ngoài kia ngồi đợi.
Dĩ nhiên vài lời nói không đủ đối với 1 kẻ điên. Trang không tin vào mấy màn thông não thần công trong film truyện. Trang chỉ là đang cố trì hoãn.
3 phút trôi qua dài như 3 tiếng đồng hồ, Trang toát mồ hôi lạnh vì con dao dí ngang sườn. Người đàn ông nọ cũng phân vân suy nghĩ. Có điều càng phân vân suy nghĩ thì con dao dí càng mạnh hơn.
Ngay giây phút Trang có cảm giác con dao sắp đâm vào cơ thể mình thì một giọng nói thanh, vang nhưng khá ấm phát ra từ ngoài cửa phòng bệnh:
-Vợ bị hen mà còn hút thuốc. Chính anh đã giết vợ mình thì đừng đổ lỗi cho người khác.
Ngay lập tức con dao rời khỏi sườn Trang, quay sang phía phát ra tiếng nói. Tú đứng giữa cửa phòng cấp cứu, 2 tay khoanh trước ngực, cặp lông mày khẽ nhíu lại. Tú mỉm cười nhẹ, nụ cười thách thức.
Kẻ nọ lên cơn điên, chạy ra phía Tú, đâm lấy đâm để, vừa đâm vừa chửi:
-Câm ngay. Mày biết cái mẹ gì mà nói.
Thật ra Tú cũng chỉ chờ có vậy. Khiến kẻ nọ điên tiết lên, quay sang tấn công mình, Tú không ngần ngại đánh vào điểm yếu của hắn. Trên hành lang đều vứt khá nhiều mẩu thuốc lá hút dở, mùi thuốc vẫn còn nồng. Bệnh viện cấm hút thuốc. Cộng thêm ở đây là khoa hô hấp, chuyện cấm thuốc càng khắt khe. Lúc nãy ở ngoài sảnh Tú cũng nghe mọi người bàn tán có 1 kẻ hút thuốc lá, còn to tiếng với những người góp ý. Cộng thêm việc lúc nãy khi chơi trò cân não với Trang, hắn không ngừng lần sờ túi quần, động tác của 1 kẻ nghiện thuốc lá tìm đến điếu thuốc để trấn an bản thân. Có thể khẳng định người này nghiện nặng, thậm chí biết rõ có hại cho vợ mình nhưng vẫn không thể bỏ. Đổ lỗi cho người khác cũng là 1 cách để che đậy, để bản thân đỡ day dứt. Tú cũng không định làm anh hùng trong phim hành động, lao vào tay bo với đối phương, hoặc bất ngờ phang vào gáy cho đối phương bất tỉnh. Ngộ nhỡ hắn không bất tỉnh, lại càng lên cơn điên, đâm loạn xạ thì không chừng Trang sẽ gặp nguy hiểm. Cách tốt nhất là để Trang ở vùng an toàn rồi mới xử lý tiếp.
Kẻ nọ lao về phía Tú, Trang thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ bản thân càng mất bình tĩnh hơn. Trang loạng choạng, ngồi phịch xuống giường bệnh để tìm chỗ dựa.
Kẻ nọ lao đến chỗ Tú, đâm loạn xạ. Tú không mang theo vũ khí nên dĩ nhiên là chỉ có thể lùi lại. Có điều địa hình chật hẹp khiến Tú bị rạch trúng cánh tay. Chỉ chờ có thế, bảo vệ đứng sẵn ở hành lang cũng lao vào bắt giữ kẻ nọ.
Làm mồi nhử để thu hút nguy hiểm về phía mình. Cách làm của Tú vẫn không khác ngày xưa, cái ngày Tú cởi áo cho Trang mặc, thu hút ánh nhìn của cả trường về phía mình. Trang chợt cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng. Trang lại gần phía Tú, định cởi áo ra xem vết thương, thì người bệnh lên cơn đau tim. Chắc lúc nãy chị ta chứng kiến cảnh chồng mình làm loạn, rồi bị bắt, tinh thần suy sụp nên phát bệnh. Tại sao lúc này lại bắt Trang phải chọn giữa người yêu và bệnh nhân? Dĩ nhiên Trang sẽ ưu tiên theo mức độ nghiêm trọng, chứ không phải mức độ yêu thương. Trong chốc lát Trang hiểu được rằng có những việc bắt buộc phải làm, mà phải đặt người mình yêu thương vào hàng đợi. Trang áy náy vì đã thầm giận dỗi Tú suốt 1 năm qua. Tú đặt tay lên vai Trang, nhìn thẳng vào mắt Trang bảo:
-Em làm việc đi. Anh đợi ở ngoài.
Trang cắn môi không đáp, quay vào cấp cứu bệnh nhân. Đồng thời cũng nhờ y tá ra sơ cứu vết thương cho Tú.
Sau bao nhiêu năm, cách Tú bảo vệ Trang không khác.
Chỉ có điều sau đó hành động của Tú cũng không khác.
7 năm trước Tú giúp đỡ Trang và sau đó đặt ngay điều kiện là 1 buổi hẹn.
Ở hiện tại, Tú cũng đã nghĩ ra cách khiến Trang không thể làm cường nữ trước mặt mình nữa. Tú mỉm cười bỏ ra ngoài.
(Note: Dĩ nhiên là Tú đang đau bỏ mía :v )
Chapter 3: Chui đầu vào giọ
Trang rời khỏi phòng cấp cứu, tất tả đi tìm Tú. Lúc này cảm giác lo lắng và áy náy khiến cô không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Trang chạy ra đến sảnh mới tìm thấy Tú. Cô vội vàng lại gần, dịu dàng nâng cánh tay Tú lên xem xét:
-Em sẽ khám lại cho anh.
Tú lắc đầu:
-Không cần đâu. Y tá đã sơ cứu rồi. Có điều thời gian này sinh hoạt khá là bất tiện.
Có thật là không cần khám lại không? Trang đăm chiêu nhìn cánh tay bị băng bó của Tú. Bình thường chỉ cần cầm máu, rửa sạch vết thương, bôi thuốc và băng bó nhẹ nhàng là được. Đâu đến nỗi phải dùng cả 1 đống băng gạc to lù lù như bó bột khi bị gãy xương thế này. Bó kiểu này thì khó sinh hoạt là đúng rồi.
Trang còn chưa kịp phản đối thì Tú đã đứng dậy:
-Mình về nhà thôi.
Trang lưỡng lự, nửa muốn đi cùng Tú, nửa không muốn:
-Em... chưa chuẩn bị tâm lý ra mắt.
Tú quay sang nhìn Trang, cố giữ phong thái ung dung tự nhiên nhất, cố không để lộ ra cái đầu đầy toan tính:
-Ra mắt? Gia đình anh không còn ai ở Việt Nam cả. Người giúp việc cũng không có. Nếu em không lo cho anh thì ai lo bây giờ.
Trang bị dồn vào thế bí, đứng chôn chân suy nghĩ 1 hồi. Hiện tại việc giảng dạy, học tập, làm việc của Trang rất bận rộn. Làm gì có thời gian chăm sóc cho Tú. Nhưng mà Trang cũng không thể từ chối được. Lúc nãy Tú đã vì Trang mà đỡ nhát dao ấy, Trang không thể nào bỏ mặc Tú được. Trang gật đầu:
-Vậy đợi em một lát. Em sẽ xin nghỉ mấy hôm.
Lát sau Tú với Trang ra bắt taxi rồi về nhà Tú. Trang có đề nghị chở Tú bằng xe máy nhưng Tú không nghe.
Về đến nhà Tú, Trang đứng chôn chân ngoài cửa mất 1 lúc. Xung quanh nhà là hàng rào trắng toát bao bọc lấy mảnh vườn khá rộng trồng rất nhiều loại hoa, quen có, lạ cũng có. Giữa khu vườn thơ mộng là căn nhà tuyệt đẹp, 4 mặt tầng 1 đều là kính. Đứng ở ngoài vườn có thể nhìn thấy toàn bộ nội thất sang trọng, ngăn nắp ở bên trong. Các tầng trên thì lại rất kín đáo, được che chắn bởi rèm cửa và gạch men cao cấp.
Một ngôi nhà như vậy mà chỉ để làm cảnh, không có ai ở. Trang thật lòng muốn tặng cho gia đình Tú 2 chữ biến thái.
Tú đặt ngón tay cái vào bảng cảm ứng, ngay lập tức cánh cửa kính mở ra. Trang thận trọng bước vào trong nhà theo Tú. Đến lúc cả 2 cùng ngồi yên vị trên salon rồi, Trang mới quay sang hỏi:
-Em làm xước nhà anh liệu có phải đền không vậy?
Tú biết trong câu hỏi của Trang có hàm ý trêu chọc, nhà để ở chứ đâu phải để ngắm, không cần thiết phải làm theo lối kiến trúc này, nhưng Tú cũng không buồn cự nự lại. Hiếm khi có thời gian gần nhau thế này, tốt hơn là nên tranh thủ. Tú đưa cánh tay không bị thương lên vén mấy sợi tóc đang lòa xòa trên má Trang, nhìn Trang bằng ánh mắt dịu dàng nhất rồi nói:
-Dĩ nhiên là có. Đền bằng cuộc đời em là được rồi.
Tú từ từ ghé sát mặt lại gần Trang cùng ánh mắt trìu mến như thôi miên, khiến Trang cảm thấy tay chân hoàn toàn thừa thãi, hai gò má nóng ran, tim đập mạnh. Bờ môi Tú, cơ thể Tú, hơi thở của Tú đang ở rất gần. Càng gần Trang lại càng cảm thấy gương mặt Tú đẹp một cách ma mị, đẹp không tìm nổi 1 tì vết. Trang không thể thoát ra khỏi sức hút này, đành từ từ nhắm mắt.
Đột nhiên, giai điệu bài hát Như một giấc mơ vang lên. Trang đứng phắt dậy, với túi xách moi ra chiếc iphone đang đổ chuông.
-A lô. Huy à.
Tú cảm thấy như mình vừa bị thụt chân xuống hố. Rất mất hứng. Không khí lãng mạn như vậy, cơ hội mười mươi như vậy mà còn để tuột mất.
Tú thuận tay với tờ báo đang ở trước mặt mở ra đọc để chữa ngại, rồi giả vờ như không có chuyện gì. Có điều trong bụng đang thầm chửi: "Thằng chó. Làm hụt mất nụ hôn đầu của bố mày."
Tú tỏ vẻ chăm chú đọc báo, thật ra là cố tình nghe lén đoạn hội thoại giữa Trang và Huy.
-Hôm nay bị hành hung có sao không?
-Hành hung? Sao Huy biết?
-Báo mạng đang đưa tin rùm beng lên rồi. Youtube còn chình ình cả đoạn video.
Trang quay sang nhìn Tú vẫn chỉ thấy vẻ điềm nhiên như không. Báo mạng, video. Trang không tin là không có Tú nhúng tay vào.
-À ừ. Trang không sao cả.
-Trang về nhà chưa?
-Trang đang ở nhà Tú. Vì Trang mà Tú bị thương, có lẽ thời gian tới phải làm ô sin không công rồi.
Phía bên Huy im lặng 1 lúc rồi tỏ ra nghiêm trọng:
-Huy nghĩ Trang ở đấy còn nguy hiểm hơn. Con người của Tú cực kỳ khó đoán. Cẩn thận không bị ăn sạch lúc nào không hay đâu.
Trang suýt chút nữa thì phì cười, nhưng ngay lập tức kiềm chế được. Trang liếc mắt sang nhìn cánh tay bị bó như bó thương binh của Tú, tự tin bảo Huy:
-Huy yên tâm đi. Một tay thì không làm ăn được gì đâu.
Trang cúp máy, cất iphone vào túi xách. Huy nói đúng, Tú là con người rất khó đoán, nhưng Trang đã từng chứng kiến Tú từ chối Thủy, nên biết rất rõ Tú không phải là kẻ tiểu nhân cơ hội. Có điều Tú lại là con người rất biết lợi dụng điểm yếu trong tình cảm của người khác để điều khiển người ta theo ý mình. Huy cũng từng bị lợi dụng, hiển nhiên là càng nhìn Tú sẽ càng thấy ghét.
Một năm trước, Huy bỏ Trang ở lại để chạy đến nhà cô Hiền. Vốn dĩ chỉ là 1 canh bạc. Mà kết quả của 1 canh bạc thường là con bạc trắng tay. Huy cũng không ngoại lệ.
Nghe Huy kể thì sau hôm ấy, cô Hiền bị từ hôn, anh Minh từ hôn với lý do: "Sẽ định cư ở Đức để phát triển nên muốn từ hôn." Đổ lỗi cho hoàn cảnh + tự nhận mình là kẻ chủ động phụ tình để cô Hiền không cảm thấy có lỗi, thật sự là quá vị tha. Những tưởng 1 người rút lui thì 2 người còn lại sẽ hạnh phúc. Ai ngờ cô Hiền lại tránh mặt Huy và nói: "Tôi để cho cậu ôm, là lỗi của tôi, không có cách nào giải thích với anh ấy, cũng không thể níu kéo anh ấy được. Nhưng tôi với cậu đã làm người ta tổn thương, thì cũng nên dừng lại suy ngẫm". Huy không phản đối. Bởi Huy không muốn biến cô Hiền thành đề tài để dư luận đem ra mổ xẻ: vừa mới từ hôn đã cặp kè với trai trẻ, phụ tình, bắt cá 2 tay... Thế là suốt mấy tháng sau đó, Huy không thể gặp cô Hiền, đành mỗi ngày đều gửi hoa đến trường nơi cô công tác. Thỉnh thoảng cũng lén lút trồng cây si trước cổng trường, trước cửa nhà cô Hiền, chỉ để nhìn thấy cho đỡ nhớ rồi đi về. Khoảng nửa năm sau đó, vụ từ hôn lắng xuống, cô Hiền cũng cảm thấy mềm lòng, thì 2 người mới gặp nhau. Nhưng có gặp cũng chỉ với tư cách là bạn bè, hoặc hơn bạn bè 1 chút. Lúc nào Huy cũng yêu chiều cô Hiền như nữ vương. Một thằng ngốc làm gì cũng hời hợt, nhưng khi yêu thì lại là 1 tình yêu sâu đậm mù quáng.
Thời gian qua, Trang với Tú cũng liên lạc thường xuyên qua internet và điện thoại, nhưng không lúc nào Trang dám hỏi về anh Minh. Thật lòng mà nói, Trang thà để anh Minh đau khổ còn hơn thấy Huy đau khổ. Trang đứng hẳn về phía Huy mặc kệ là đúng hay sai.
Trang lặng lẽ ngồi xuống salon, dòng suy tư vẫn chưa dứt thì Tú hỏi:
-Thằng ngốc đó với chị Hiền đến đâu rồi?
Nghe âm điệu rất bình thường của Tú, Trang thoáng cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng có ai lại đi chỉ đường cho hươu chạy, ủng hộ thằng khác giật mất vị hôn thê của anh trai mình cả. Trang gặng hỏi:
-Có phải anh Minh đã hết yêu cô Hiền nên cố tình nhường cho Huy?
Tú rời mắt khỏi tờ báo, nghiêm túc nhìn Trang:
-Anh Minh lúc nào cũng yêu chị ấy, yêu rất nhiều là đằng khác.
-Vậy tại sao lại từ bỏ?
Tú im lặng 1 lúc rồi cũng bắt đầu kể:
-Hồi anh chị ấy học THPT, chị Hiền nổi tiếng trong trường vì học giỏi và nghịch ngợm. Nói nhiều, cười nhiều và kết giao với lũ con trai hư hỏng. Anh Minh không ưa chị ấy, thậm chí chỉ nhìn thấy thôi cũng thấy khó chịu. Một hôm, anh ấy đang thư thả dạo bước trên sân trường thì gặp một cô gái rất thu hút. Tóc búi củ tỏi, cổ cao, bờ vai thon thả. Định tiến lên phía trước làm quen thì nghe được giọng nói của đối phương, khiến anh ấy tụt hết cảm xúc, vì nhận ra giọng nói của chị Hiền. Chị ấy nói chuyện điện thoại với 1 người khác, giọng nói giọng cười hết sức hồn nhiên, biểu hiện 1 cô gái ồn ào vô tâm không có chiều sâu: "Anh với Ánh Tuyết cứ đi đi, ôi dào, không phải lo cho em đâu, bao giờ về mua quà là được rồi, nhớ mang nhiều đặc sản về cho em đấy, thế nhé". Lúc anh ấy sắp bước qua chị ấy, vô tình đảo mắt nhìn sang, thấy nước mắt ướt nhèm cả mặt. Chính giây phút ấy, con tim anh ấy chậm mất 1 nhịp, và anh Minh đã thề sau này sẽ không để cho chị ấy phải khóc. Sau đó, anh ấy bắt đầu để ý mọi thứ liên quan đến chị Hiền, và còn biết người mà chị ấy nói chuyện điện thoại là người chị ấy đang yêu đơn phương. Hồi đó, ngày nào cũng thấy anh Minh viết thư tình rồi không dám gửi, lại quăng vào sọt rác. Anh ấy cứ âm thầm yêu như thế nhiều năm. Cứ tưởng đã có được tình cảm của chị ấy và xây dựng 1 gia đình hạnh phúc, thì lại phát hiện ra chị ấy vẫn còn tâm sự đè nặng trong lòng. Anh ấy chấp nhận rút lui, tôn trọng con đường chị ấy đã chọn. Tuy nhiên, nếu thằng ngốc đó không thể mang lại hạnh phúc cho chị ấy, thì anh Minh sẽ quay về giành lại.
Trang chăm chú lắng nghe, nghĩ đến Huy, buột miệng lẩm bẩm:
-Thằng ngốc ấy e là còn lâu mới thoát nổi kiếp trai trinh.
Tú ngạc nhiên, nhìn Trang dò xét:
-Sao cơ?
Thật không ngờ lại bị Tú nghe thấy, không chừng lại đánh giá "gái trường Y". Trang lúng túng, xua tay cười chữa ngại:
-Ý em là Huy ngốc lắm. Người ta nhường cho con đường rộng thênh thang như thế mà có ăn thua gì đâu. Nhất là lại thờ phụng người yêu như nữ vương thì ăn thua gì. Có khi chị ấy không đồng ý cho cầm tay cũng không dám cầm đâu.
Tú đặt tờ báo xuống bàn, nhìn Trang bằng cái nhìn quỷ quyệt:
-Người ngồi cạnh em thực chất cũng rất muốn thoát kiếp trai trinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...