Chapter 16: Có thứ tình cảm gọi là đuổi bắt
Trung bình, bạn sẽ mất một nửa số bạn bè trong vòng 7 năm và được thay thế bởi những người bạn mới. Vì thế các nhà nghiên cứu cho rằng tình bạn kéo dài hơn 7 năm sẽ là tình bạn mãi mãi.
Trang với Huy, Trang với Hiên đều đã vượt giới hạn 7 năm tình bạn. Trang chân trọng tình bạn ấy và muốn duy trì nó mãi mãi. Có điều chuyện xảy ra lại khiến tình bạn xoay chiều theo 1 hướng khác.
Hôm đó, Trang chạy đuổi theo Huy nhưng đã muộn. Huy tận mắt nhìn thấy chị Hiền chui vào chiếc xe Audi sang trọng cùng 1 người đàn ông. Huy chết lặng đứng nhìn. Trang chẳng có cách nào khác, đành lại gần đưa tay che mắt Huy.
-Nhắm mắt lại đi. Trang luôn ở bên Huy. Mãi mãi.
Phải rồi. Lúc Huy thi trượt ĐH Y, người ở bên cạnh Huy là Trang. Lúc Huy thất nghiệp, người an ủi Huy cũng là Trang. Lúc Huy tuyệt vọng trong mối tình đầu, người bên cạnh Huy không ai khác chính là Trang. Lúc Trang phát hiện ra mình chỉ là 1 trò chơi của Tú, người phát hiện ra Trang ngồi khóc là Huy. Lúc Trang cần thay đổi bản thân, người giúp đỡ Trang thay đổi cũng là Huy. Huy chưa từng chê bai Trang quê mùa, lôi thôi xấu xí. Ở cạnh Huy, Trang được là chính bản thân mình.
Để chuyển từ tình bạn sang tình yêu sẽ có 1 số khó khăn. Nhưng khi đã trở thành tình yêu rồi, nhất định sẽ là 1 tình yêu bền chặt.
Mặc dù không ai nói ra câu tỏ tình nhưng Trang với Huy có thể xem như bắt đầu hẹn hò. Vẫn là những thói quen cũ, thỉnh thoảng Huy đến đưa Trang đi chơi. Trang ngồi phía sau xe, khẽ vòng tay ôm lấy Huy. Có điều cả 2 vẫn chưa thể tiến tới 1 nụ hôn.
Thứ 6, Huy lại đến chở Trang đi chơi, 2 người vui vẻ ngồi ăn tối với nhau.
Đột nhiên ở đâu đó giai điệu piano vang lên. Vẫn là thứ giai điệu đẹp đẽ như phép màu, nó khiến cho Trang quay về hoài niệm. Tiếng piano như lời tâm sự của 1 chàng trai vừa thất bại trong tình yêu. Buồn bã, bi ai, nhưng không hề oán trách, cả trái tim và khối óc vẫn hướng về vùng trời mênh mông trước mặt, để lại quá khứ ở sau lưng.
Một lát sau giai điệu ngừng, Trang tự cười ngốc nghếch. Tại sao mỗi lần nghe được phong cách chơi nhạc này, Trang lại chìm trong cảm xúc xưa cũ, cảm xúc của tuổi thanh xuân đã qua, mặc dù Trang là con người chỉ biết tiến về phía trước. Bỗng nhiên ai đó đặt 1 bông hồng xuống bàn. Trang vội vã ngẩng lên nhìn. Đó là chàng trai có mái tóc rẽ đôi, bồng bềnh phiêu diêu như hoàng tử, và cả ánh mắt trong vắt, bao la như cả đại dương. Trang như cảm thấy 1 lần nữa mình lại rơi vào trong đó, vùng vẫy cũng không có cách nào thoát ra.
Cậu ấy - ký ức xa xỉ nhất mà Trang có - lại đang xuất hiện ngay trước mắt Trang. Ngày ấy, Trang như lọ lem bỗng nhiên được hoàng tử quan tâm. Ừ thì Trang có kiêu ngạo - kiêu ngạo đến mức tự ình cái quyền không cần ai theo đuổi, lạnh lùng và xua đuổi những người có ý với Trang. Nhưng chính bản thân Trang biết rất rõ mình khao khát được yêu thương. Chỉ cần người ấy xuất hiện, Trang sẽ đẹp lên để xứng đáng, để buộc chặt người ta. Nhưng rồi Trang nhận ra đó chỉ là màn sương mù giả dối. Trang lại trót rơi vào vực sâu không lối thoát - Trang thích người ta. Trang hận, nhưng rồi lại tha thứ. Trang tìm quên những ký ức buồn, và lưu giữ những hoài niệm đẹp. Trang hiểu rất rõ cậu ấy mãi mãi không thuộc về thế giới của Trang, chỉ có thể coi đó là 1 kỷ niệm đẹp đẽ trong đời.
Sau khi chấn tĩnh lại, Trang định tươi cười đáp lại như 1 người bạn cũ không có gì đặc biệt thì Huy đã cầm bông hồng trên bàn trả lại cho Tú:
-Trang giờ là bạn gái của tôi. Cảm phiền cậu giữ khoảng cách với cô ấy.
Đối với chuyện của Trang, người ân hận nhất là Huy. Ngày ấy Huy cố tình thỏa hiệp với Tú để được đi riêng với chị Hiền. Tú tiếp cận Trang với mục đích không rõ ràng, đáng lẽ Huy phải bảo vệ bạn mình, nhưng Huy lại trực tiếp bán đứng Trang. Mặc dù Huy cũng không ngờ Tú tiếp cận Trang chỉ là 1 trò chơi, nhưng Huy luôn cho rằng bản thân mình có lỗi. Nếu được làm lại, Huy không bao giờ để cho người khác làm tổn thương Trang. Ở hiện tại, Huy tự tin mình đủ chín chắn và tỉnh táo để bảo vệ Trang trước Tú. Huy rất muốn đứng dậy cho Tú vài đấm, nhưng điều đó cũng không còn cần thiết. Nhiều năm đã qua rồi, vết thương cũ cũng đã lành miệng, bơ đi mới là cách khiến cho Tú thêm nhục.
Tú chống tay xuống bàn, nhìn Huy đăm chiêu:
-Chị Hiền là 1 cô gái rất kín kẽ, hiếm khi công khai chuyện riêng lên mạng xã hội. Có lẽ chị ấy công khai chuyện xưa cũ là để vớt vát hi vọng cuối cùng - nhận được câu trả lời từ người bạn trai ấy.
Huy bị đánh trúng điểm yếu, thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt Tú, đành giả vờ không quan tâm lắm, quay sang gắp đồ ăn:
-Sao cậu lại nói với tôi về điều này.
Tú mỉm cười, nhưng trong ánh mắt hiện rõ 1 nỗi buồn thênh thênh.
-Tôi và cả anh trai tôi đều không muốn anh ấy cưới 1 người mà trái tim không thuộc về anh ấy. Nên có 1 phép thử cuối cùng.
Cả Trang và Huy đều ngạc nhiên quay sang nhìn Tú. Người đàn ông trong chiếc Audi sang trọng quả thật có nét giống Tú. Và Trang cũng nhớ ra tên facebook của chồng chưa cưới của cô Hiền: Hoàng Ngọc Minh. Thế ra họ là anh em. Huy cố nén 1 tiếng thở dài, điềm tĩnh nói:
-Nếu vậy thì cô ấy còn mơ ước gì nữa. Rõ ràng là 1 đối tượng mà nhiều người mơ ước cũng không được. Cô ấy cũng không cần phải hối hận đâu.
Tú cười mỉa mai:
-Cậu vẫn hèn nhát như ngày nào. Lúc trước cậu tự ti vì không có gì trong tay, bây giờ lại tự ti vì không bằng anh trai tôi. Thế thì cậu suốt đời chỉ ở phía sau mà buồn bã thôi.
Huy nổi giận đứng dậy túm áo Tú, nhìn Tú bằng ánh mắt căm hờn. Trang thoáng cảm thấy sợ hãi nhưng cố gắng không can thiệp. Không hiểu tại sao thứ mà Trang muốn bảo vệ nhất lại là bông hoa trên mặt bàn. Trang cầm lấy bông hoa đặt sang 1 chỗ an toàn hơn. Rồi bàn tay Huy cũng lỏng dần, Huy buông cổ áo Tú ra.
Tú nãy giờ vẫn rất tự tin, không tự vệ, cứ như biết trước mình sẽ không bị ăn đòn, khi bàn tay Huy buông ra cũng là lúc Tú hiểu rõ mình đã chiến thắng.
-Hôm nay là ngày cưới của họ, nếu cậu không đi thì sẽ không kịp nữa đâu.
Huy ngồi xuống, cố giữ nhịp tim ổn định nhưng không thể. Huy nhắm mắt lại, thờ đều đặn:
-Xin lỗi Trang. Dù thất bại Huy cũng phải đi. Phải đối mặt với quá khứ dù chỉ 1 lần.
Huy đứng phắt dậy, toan bước đi thì Trang túm tay Huy lại. Đặt vào lòng bàn tay Huy 1 chiếc ô trắng muốt:
-Mưa lớn lắm. Cầm lấy. Nó sẽ tiếp sức cho Huy.
Huy cầm chiếc ô vội vã chạy đi.
6 năm đã trôi qua. Cái ngày mà Trang nghe được cuộc nói chuyện giữa Tuấn và Tú, Trang thậm chí còn không thèm nhìn mặt Tú, không thèm nói 1 câu. Bây giờ phải đối mặt như thế nào đây.
Tú nhìn theo bóng Huy đã đi khỏi, mỉm cười đắc ý:
-Thật là, vẫn dễ bị xỏ mũi như ngày nào. Nếu hôm nay là đám cưới của anh tôi, sao tôi có thể ở đây được cơ chứ.
Trang vốn dĩ định mỉm cười xã giao như chưa từng có chuyện gì xảy ra, coi như đã quên tất cả, xếp mọi chuyện vào quá khứ, để khẳng định bản thân mình đã quên Tú hoàn toàn, nhưng đến lúc này thì Trang không thể nào kiềm chế được nữa. Trang vung tay tát mạnh vào má Tú:
-Cậu...lúc nào cũng có thể coi người khác như trò chơi hay sao? Lúc nào cũng có thể mang tình cảm của người khác ra để đùa cợt hay sao?
Đánh người là Trang, nhưng khóc tức tưởi cũng là Trang. Trang cúi xuống khóc nức nở. Còn Tú lại 1 lần nữa cảm thấy tay chân thừa thãi. Tú đứng như tượng, cắn môi cười ái ngại trước ánh mắt và lời dị nghị của những người đi ngang qua.
Đến khi Trang bình tĩnh trở lại, nín khóc, Tú mới cầm tay Trang lôi vào khu trượt băng. Tú thuê giầy trượt, cúi xuống đi giầy cho Trang và dẫn Trang vào sân. Tú dẫn Trang trượt vòng quanh sân, khiến Trang vừa sợ vừa hưng phấn. Trong chốc lát muộn phiền và mọi tâm sự u uất từ trước đến nay bay sạch. Đúng là ở cạnh Tú, Trang luôn có cảm giác phiêu lưu, nhưng lại rất an toàn vì được che chở. Trước cũng thế, đến bây giờ cũng thế.
Nếu có thể quên đi đoạn đối thoại ngày hôm ấy, thì đúng ra Trang phải cảm ơn Tú vì 1 giấc mơ, phải cảm ơn Tú vì đã có lúc Trang được Tú bảo vệ, được Tú cầm tay dắt qua những tổn thương đầu đời.
Qúa khứ đã lùi xa rồi. Hiện tại chỉ có hình ảnh nam thanh nữ tú tay trong tay cùng với tiếng cười giòn giã mà thôi.
Rời khỏi sân trượt, Trang cùng Tú đứng trên sân thượng ngắm mưa và uống cà phê. Trời mưa lúc nào cũng khiến cho không gian trở nên ảm đạm và khiến lòng người cảm thấy cô đơn.
Tú đưa cho Trang 1 món quà nhỏ được gói ghém cẩn thận:
-6 năm trước đã hứa tặng cậu món quà này. Không ngờ 6 năm sau mới có thể tặng.
Trang hơi bất ngờ trước món quà Tú đưa cho Trang nhưng vẫn đưa tay đón nhận. 6 năm trước Trang đã nhận được 1 bóa hoa và bộ trang phục mà Tú mua cho Trang. Trang vẫn giữ gìn cẩn thận chưa bao giờ bỏ ra mặc. Trang cũng rất muốn 1 lần được mặc nó đi chơi với Tú. Nhưng chắc là chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
Thành phố đắm mình trong cơn mưa tầm tã. Bất giác Trang buột miệng hỏi:
-Không biết Huy thế nào rồi?
Không có thằng còn trai nào vui vẻ khi đi với 1 người con gái mà người con gái đó lại nhớ đến 1 thằng con trai khác. Tú không vui nhưng Tú hiểu rõ người ở bên cạnh Trang từ trước đến giờ đều là Huy. Chia rẽ họ đúng là hơi ích kỷ, nhưng Tú không thể làm khác. Tú nhìn vào khoảng không gian mênh mông cùng những giọt mưa lạnh buốt, lặng lẽ đề nghị:
-Đám cưới của anh Minh và chị Hiền, Trang đến nhé.
Trang cảm thấy cổ họng mình đắng nghét. Đám cưới ấy là lẽ đương nhiên rồi. Có cô gái nào dám từ bỏ sự chắc chắn để theo đuổi 1 thứ tình cảm vu vơ đâu. Huy thất tình thì Trang cũng chẳng thế nào vui được. Trang cười buồn bã:
-Trang có thể đến với tư cách gì đây?
Tú quay mặt sang 1 hướng khác, đưa tay sang nắm lấy bàn tay đang lạnh cóng của Trang:
-Bạn gái của em trai.
Trang cũng quay sang 1 hướng khác mỉm cười ngốc nghếch. Qủa thực là 1 giấc mơ ngọt ngào khiến người ta không muốn tỉnh.
Một lần nữa Trang lại buông thả mình vào giấc mơ xưa cũ.
Trang đứng ngắm mưa cùng Tú, rồi lại ngồi trò chuyện với Tú trên sân thượng không biết bao nhiêu thời gian. Đến lúc Trang hắt hơi liên tục thì 2 người mới cùng nhau đi xuống. Lúc vào thang máy, Tú đứng phía sau Trang, còn Trang đứng trước. Chỉ vì Trang muốn giấu cảm xúc của mình khi phải chính tay cắt đứt tất cả.
-Tú biết không? 6 năm nay Trang chưa từng có người yêu là vì Trang vẫn chờ đợi 1 người. Trang chờ đợi người ấy quên đi tình cũ, chờ đợi người ấy nhận ra người con gái hiện hữu bên cạnh cậu ấy mới là người thuộc về cậu ấy. Đã 6 năm rồi Trang chờ đợi Huy...
-Đừng nói nữa.
Tú vội vã ngắt lời Trang. 6 năm rồi Tú chưa từng có bạn gái, không phải Tú có vấn đề về giới tính, mà là vì ở Đức muốn tìm 1 cô bạn gái người Việt như ý thì không đơn giản. Hơn nữa Tú vẫn còn cảm thấy ám ảnh vì dáng đi lầm lũi của Trang hôm ấy. Tú vẫn chưa hết áy náy với Trang, nên rất sợ làm tổn thương những cô gái khác. Đến khi nào thực sự chắc chắn về tình cảm của mình, Tú mới có thể đáp lại người ta. Tú khoe với Tuấn rằng đã có 2 bạn gái, thật ra cũng là chém gió để không có cảm giác thua kém thằng bạn thân. Không ngờ câu trả lời của Trang lại hoàn toàn khác, nó khiến cho Tú tan nát lòng.
18 tuổi, Tú thất tình.
24 tuổi, Tú lại 1 lần nữa thất tình.
Trang đứng trước, nhìn hình ảnh phản chiếu của Tú trên tấm cửa kim loại sáng trắng. Tú ngẩng lên rồi lại quay sang hướng khác. Thoáng thấy ánh mắt Tú đỏ hoe.
Ra khỏi thang máy, Tú vội vã bước đi. Đi được 1 đoạn Tú dừng lại, dặn dò nhân viên lễ tân, rồi lại vội vã bước đi. Tú bước ra khỏi tòa nhà và lầm lũi bước đi dưới trời mưa tầm tã.
Lát sau nhân viên lễ tân bước đến đưa cho Trang 1 chiếc ô trắng muốt rồi bảo:
-Qúy khách vui lòng nhận quà tặng của chúng tôi.
Trang cầm chiếc ô trắng muốt trong tay, lặng lẽ nhìn chàng trai đi khỏi tầm mắt. Trang với Hiên thân với nhau, dù sở thích khác nhau nhưng lại có 1 điểm chung đó là sợ bị tổn thương. Trang không đủ tự tin nắm bắt, sợ tổn thương nên quyết buông bỏ.
Cậu là giấc mơ dịu ngọt của tôi, nhưng tôi thà chính tay bóp nát giấc mơ ấy, còn hơn là đứng nhìn cậu hay ai khác hủy hoại nó.Để không bị bỏ rơi, cách tốt nhất là chủ động bỏ rơi đối phương. Để không phải chịu đau khổ, cách tốt nhất là đừng bắt đầu.
Ở 1 không gian khác trời vẫn mưa như trút. Cậu con trai 24 tuổi đứng trước cổng nhà cô gái hàng giờ. 6 năm trước cậu cũng đã đến đây để đón cô gái. 6 năm trước cậu vẫn là 1 thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Cậu của hiện tại đã là đàn ông trưởng thành. Nhưng cậu vẫn không biết phải vào với tư cách gì. Ngôi nhà của cô gái im lìm, ngoài cổng cũng không dán chữ hỉ. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Rõ ràng là bị xỏ mũi nhưng cậu cảm thấy thanh thản. Mưa lạnh nhưng ở trong lòng cậu thì ấm, hi vọng đang lớn dần lên. Đúng là người bạn ấy hiếm khi công khai chuyện riêng tư cho người khác biết. Vốn dĩ quen nhau qua forum, đã rất thân thiết, thân thiết như thể 2 người là tri kỷ, nhưng cô ấy chưa từng chia sẻ profile của mình, cũng hiếm khi nhắc đến chuyện tình cảm thầm kín của bản thân. Nhưng lại có thể chia sẻ chuyện tình cảm lên facebook trước khi kết hôn. Phỏng đoán của Tú không phải là không có cơ sở. Nói đúng hơn thì Tú quá thông minh, thông minh đến mức khiến cho người khác ghen ghét đố kỵ, đồng thời cũng nể phục. Chỉ là phỏng đoán cũng khiến cho Huy lại 1 lần nữa bán đứng bạn mình, để chạy theo giấc mơ thưở thiếu thời.
Chưa dứt dòng suy nghĩ, Huy đã thấy chị Hiền bước ra khỏi cửa, trên tay cầm chiếc ô xanh nhạt. Màu xanh là màu của hi vọng, cũng là màu tươi sáng làm cho khoảng không gian ảm đạm bên cạnh sáng bừng lên. Thỉnh thoảng có đợt gió thổi qua, chị Hiền lại lúng túng cúi xuống đưa tay giữ váy. Huy nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng lại bật cười, không biết đã làm rơi chiếc ô trắng muốt từ lúc nào. Huy nhanh nhẹn bước đến đối diện với người con gái từ trước đến nay luôn khiến Huy mất tự tin. Hiện tại đúng là Huy đã cao hơn hẳn, khoảng cách về tuổi tác cũng không giống như xưa.
Nhìn thấy Huy đội mưa lại gần mình, chị Hiền còn ngạc nhiên hơn nữa. Người bạn ngày xưa đã trưởng thành rồi, không còn là đứa học trò khiến bản thân mình mất tự tin khi tiếp xúc. Ngày ấy, có cố gắng thế nào cũng không đủ tự tin để làm bạn, huống chi là làm người yêu. Nhưng chính bản thân chị Hiền cũng không hiểu tại sao bản thân mình vẫn chờ đợi.
Qúa khứ không dám đối mặt nhưng hiện tại đã có thể đối mặt rồi. Làm rõ 1 lần cho xong để tương lai không cần hối hận. Chị Hiền giơ chiếc ô lên cao hơn, để che cho cả 2 người, nụ cười nở trên môi không phải nụ cười của niềm vui, cũng không phải nụ cười xã giao gượng ép, mà là nụ cười quyết định chấm dứt quá khứ mệt mỏi. Chị Hiền chìa tay ra phía trước, chờ đợi 1 cái bắt tay của tình bạn.
-6 năm trước cậu nói thích tôi, tôi cũng hiểu đó là bồng bột của tuổi học trò, chuyện đó không cần nặng nề quá. Chúng ta vẫn là bạn phải không.
Dù có che thế nào thì 1 chiếc ô cũng không đủ chở che cho cả 2 người trưởng thành trước mưa to gió lớn. Huy xót xa nhìn cô gái nhỏ bé trong chiếc váy xanh nhạt, mái tóc dính bết vào mặt vì nước mưa, cơ thể của cô đã bắt đầu run lên vì rét. Huy vội vã cầm lấy tay cô gái lôi mạnh về phía mình, rồi ôm chặt vào lòng, khiến cho chiếc ô rơi xuống đất.
-6 năm trước anh nói thích em, 6 năm sau anh đã thay đổi, anh không còn thích em nữa, nhưng anh muốn nói anh yêu em.
Trời vẫn mưa tầm tã, cả 2 người đều ướt sũng. Thỉnh thoảng trên mặt có lẫn vài giọt nước âm ấm, mằn mặn.
Cách đó không xa, chiếc Audi sang trọng quay đầu rồi từ từ lăn bánh.
Chapter 17: Con dâu tương lai
Hôm ấy, Hiên đói đến mức không thể sĩ diện được nữa. Hiên mò xuống sảnh đi ăn cùng Tuấn. Huyết áp tụt xuống tận gót chân khiến Hiên bước đi cũng nặng nhọc. Ban đầu Tuấn phải dìu Hiên, sau đấy thì Tuấn ngồi xuống cõng Hiên đi cho nhanh. Hiên ngả mình vào tấm lưng vững chãi của Tuấn, trong lòng chỉ còn cảm giác hạnh phúc vô bờ. Hạnh phúc bao nhiêu thì Hiên càng sợ bấy nhiêu. Hiên sợ đây chỉ là 1 giấc mơ, 1 ngày nào đó buộc phải tỉnh mộng.
Lúc ngồi ăn cùng Tuấn, tuy rằng Hiên rất đói nhưng vẫn phải kiềm chế, ăn uống thỏ thẻ duyên dáng. Tuấn nhìn cái cách Hiên ăn mà không khỏi buồn cười. Nếu như Hiên không còn tình cảm với Tuấn thì đâu cần giữ ý tứ như thế.
Tuấn đặt tấm card visit xuống mặt bàn bảo Hiên:
-Hiện tại anh đang cần 1 trợ lý. Xét về mọi mặt em có đầy đủ tố chất để đáp ứng vị trí này. Hi vọng em sẽ đến làm cho anh.
Hiên chỉ nhìn lướt qua tấm card visit rồi lại toàn tâm toàn ý chúi mũi vào đống đồ ăn. Phải chăng Tuấn muốn chuộc lỗi vì những đau khổ đã gây ra cho Hiên nên muốn cho Hiên 1 công việc. Hiên im lặng không đáp ứng cũng chẳng chối từ.
Ăn uống xong xuôi Tuấn đưa Hiên về nhà. Nhà Hiên cũng gần nhà Tuấn nên có thể nói là tiện đường. Tối hôm ấy Hiên nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức không chợp mắt được. Đến làm việc cho Tuấn không chừng Hiên vừa có 1 công việc tốt, lại vừa có thể có được trái tim Tuấn. Nhưng rồi Hiên lại sợ, chẳng phải lần này cũng giống như lần Tuấn đề nghị cùng Hiên hẹn hò hay sao. Rút cuộc thì những chuỗi ngày dài sau đó, Hiên chỉ là cái bóng chạy theo Tuấn, Tuấn còn chẳng buồn nhìn. Đến gần sáng Hiên mới quyết định là sẽ không đến làm cho Tuấn. Hiên chợp mắt và đi vào giấc ngủ chập chờn.
Chưa ngủ được bao lâu thì Hiên đã nghe tiếng mẹ gọi:
-Hiên, dậy đi có bạn tìm.
Hiên uể oải vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.
Ra đến phòng khách, Hiên suýt chút nữa ngã ngửa vì người tìm cô không ai khác chính là Tuấn. Tuấn đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ với mẹ Hiên.
Hiên vui vẻ ngồi xuống tiếp khách bằng nụ cười xã giao hoàn hảo:
-Cậu không phải đi làm sao? Còn có thời gian đến đây chơi với tớ nữa sao?
Tuấn quay sang cười 1 cái với mẹ Hiên rồi lại quay sang bảo Hiên:
-Anh đến đón em đi làm mà. Chẳng phải tối hôm qua em đã đồng ý rồi hay sao?
Hiên cười nhạt:
-Đồng ý gì cơ?
Ngay lập tức mẹ Hiên đưa tay nhéo mông Hiên:
-Còn không mau chuẩn bị đi làm. Bạn con đợi gần nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.
Hiên phụng phịu về phòng thay đồ. Lần đầu tiên Hiên bị bán đứng, và là bị bán đứng bởi chính mẹ mình. Cũng phải thôi. Với giao diện như thế kia thì làm gì có người phụ nữ nào từ chối nổi cậu ta.
Công ty của Tuấn chưa phải là công ty lớn, bề thế nhưng môi trường làm việc có vẻ chuyên nghiệp và cũng thân thiện. Nếu phải so với công ty cũ thì công ty mới này tốt hơn nhiều. Vả lại, nếu ở nhà chơi dài 1 thời gian đợi việc, thế nào Hiên cũng bị mẹ ca cho nghe vài bài ca vọng cổ. Hiên không ngại ngần đưa bút ký hợp đồng.
Sau khi xong việc với phòng nhân sự, Hiên được đưa đến phòng giám đốc. Tuấn đang chăm chú xem giấy tờ. Cái cách cậu ta chăm chú làm việc khiến Hiên không thể rời mắt khỏi. Bình thường đã đẹp, trong công việc khí chất tỏa ra từ cậu ta lại càng khiến cậu ta đẹp hơn. Đẹp đến nghẹt thở.
Chợt Tuấn ngẩng lên, cười, lúc nào chẳng vậy, 1 nụ cười đẹp đến chết người, đầy tự tin và kiêu hãnh.
Hiên ấp úng:
-Thời gian tới có lẽ phải phiền cậu hướng dẫn cho quen việc.
Khóe miệng Tuấn nhếch lên 1 chút, định hình 1 nụ cười. Công việc của Tuấn trong thời gian tới có lẽ là chỉnh đốn lại thái độ của Hiên. Tuấn đứng dậy, ôm 1 đống giấy tờ đặt xuống bàn Hiên rồi nói:
-Anh là sếp của em, chắc em cũng phải thay đổi cách xưng hô thôi, xưng hô như cũ người khác sẽ coi thường anh mất.
Hiên đứng như trời trồng, phản đối yếu ớt:
-Nhưng...
Tuấn không đợi cho Hiên nói hết, vui vẻ bảo:
-Em lại đây, anh sẽ nói sơ qua về công việc của em. Sau này nhất định em sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của anh.
Ở đây hình như có gì đấy không đúng cho lắm. Chẳng có sếp nào bê giấy tờ giúp nhân viên cả. Trong môi trường làm việc, Tuấn thực sự thân thiện đến vậy sao? Hiên ngồi xuống bên cạnh Tuấn. Mùi nước xả vải và mùi đàn ông từ cơ thể Tuấn khiến Hiên thực sự mất tập trung. Có phải là do khoảng cách quá gần không. Hiên vội vàng kéo ghế lùi ra 1 chút.
Tuấn thấy buồn cười trước biểu hiện của Hiên, chẳng giống cô gái tung cước hạ gục 1 lúc 2 gã đàn ông gì cả.
Sau khi hướng dẫn sơ qua về công việc Hiên cần làm, Tuấn bảo:
-Em cứ xem tiếp đi, có gì không hiểu cứ hỏi anh.
-Ừ -Hiên gật đầu, nhoẻn cười.
Tuấn chau mày bỏ về chỗ ngồi:
-Đối với cấp trên, em cần gọi anh xưng em, đáp dạ vâng. Anh nghĩ em đủ thông minh để hiểu điều này.
Hiên ngậm cục tức trong họng nhưng cũng chẳng sao. Hiên quen ứng xử hoàn hảo với mọi mối quan hệ rồi mà. Có điều tại sao đối với Tuấn, Hiên vừa muốn lại vừa không muốn.
Ngồi xem giấy tờ được 1 lúc thì Hiên không chống chọi nổi với cơn buồn ngủ nữa. Hiên gục xuống bàn ngủ ngon lành. Trong giấc mơ Hiên thấy có ai đó cúi xuống hôn vào tóc của cô, 1 nụ hôn quá đỗi dịu dàng.
Kể từ hôm ấy, hôm nào Tuấn cũng đến đưa Hiên đi làm, và hôm nào cũng đưa cô về đến tận nhà. Ở công ty thì chẳng lúc nào Tuấn để Hiên làm việc nặng, thái độ thì lúc nào cũng ân cần. Đối với nhân viên khác, thái độ của Tuấn khác hẳn, Tuấn nghiêm khắc, yêu cầu cao và lúc nào cũng giữ 1 khoảng cách nhất định, không gần quá cũng không xa quá. Hiên vẫn là không hiểu được tại sao Tuấn lại thay đổi cách đối xử với Hiên. Thậm chí có nhiều lần Tuấn còn muốn đưa Hiên về nhà chơi nhưng Hiên khéo léo từ chối. Nếu là trước đây, Hiên sẽ cảm thấy hạnh phúc và may mắn lắm. Nhưng ở hiện tại Hiên sợ tổn thương đến mức lúc nào cũng giữ ình 1 khoảng cách nhất định với Tuấn, Hiên không muốn mình tiếp lún quá sâu. Có điều Hiên vẫn bị Tuấn đưa về nhà.
Hôm ấy ngày nghỉ, Tuấn đến đón Hiên đi làm vì công việc đang cần hoàn thành gấp. Hiên cũng nghe lời. Ai ngờ đi được nửa đường Tuấn nói để quên giấy tờ, nên vội vàng vòng xe quay về nhà. Tuấn bảo Hiên lên phòng tìm cùng mình, ai ngờ bố mẹ Tuấn đều có mặt ở nhà và hình như đang đợi khách đến chơi. Hiên chẳng có cách nào khác ngoài cách cố gắng ứng xử hoàn hảo, mặc dù biết rõ vừa bị úp sọt. Bố mẹ Tuấn vui vẻ nói chuyện với Hiên vừa nhìn nhau rồi tủm tỉm cười. Xét về ngoại hình, tuy không phải xinh đẹp nổi bật nhưng Hiên cũng được gọi là xinh. Về cách nói chuyện thì gia giáo, lễ phép. Về kiến thức thì cũng được gọi là hiểu biết. Pháp luật và y học không phải là chuyên ngành của Hiên nhưng Hiên vẫn có 1 chút kiến thức cơ bản để tiếp chuyện bố mẹ Tuấn. Buổi trưa bố mẹ Tuấn còn giữ Hiên ở lại ăn cơm. Dĩ nhiên Hiên cũng không ngồi 1 chỗ mà đợi người ta bưng cơm lên cho ăn. Hiên xông xáo xuống bếp chuẩn bị cơm nước cùng mẹ Tuấn. Biết mẹ Tuấn bị dị ứng mì chính nên Hiên không ì chính vào canh. Lúc dọn cơm, Hiên cẩn thận đặt những món ít đường về phía bố Tuấn vì ông bị đái tháo đường type 1, cẩn thận múc 1 tô canh lớn đặt lên mặt bàn rồi bỏ thêm mì chính, đặt 1 tô canh không mì chính về phía mẹ Tuấn. Còn Tuấn, Hiên biết Tuấn không thích ăn cay, Hiên chấm miếng thịt vào bát mắm đầy ớt rồi gắp cho Tuấn, gắp kèm cả 1 miếng ớt to cay xè. Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, bố mẹ Tuấn đều hết sức ưng ý cô con dâu tương lai. Con dâu tương lai là do Tuấn nói, chứ Hiên đến chơi đâu phải với tư cách là con dâu tương lai.
Đến lúc đưa Hiên về, Tuấn tỏ ra vui vẻ hơn thường ngày. Thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa kính xe rồi tủm tỉm cười. Hiên thì vẻ mặt lạnh tanh. Lạ thật. Rõ ràng là bị cho ăn cay xè mà vẫn vui vẻ được đến thế sao. Đúng là bất thường.
-Vốn dĩ tiêu chuẩn tìm con dâu của mẹ anh là: chỉ cần anh đưa 1 cô gái về nhà là được, nhưng không ngờ em lại hợp bố mẹ anh đến thế. Nếu em không lấy anh, chắc là bố mẹ anh từ anh mất thôi.
(Note: Tiêu chuẩn của mẹ Tuấn đơn giản như vậy là gì mẹ Tuấn chỉ cần Tuấn là trai thẳng, đường đường yêu 1 cô gái là được rồi, miễn sao đừng đưa Tú về ra mắt là được :D .)
Hiên đăm chiêu nhìn về phía trước, như nhìn về 1 quá khứ xa xôi:
-Anh biết tại sao không? Từ 15 tuổi, em đã tìm hiểu tất cả thói quen, sở thích, tính cách của anh và của mọi người trong gia đình anh. Thậm chí còn thuộc lòng hơn cả bài học trên lớp nữa kìa. Biết làm thế nào được, ngày ấy em thích anh mà.
Nụ cười trên môi Tuấn vụt tắt. 15 tuổi, đối với người khác giới, Tuấn chỉ có 1 cách ứng xử duy nhất, đó là vứt thư tình vào sọt rác mà không do dự. Vậy mà lúc 15 tuổi, lại có người con gái dành quá nhiều tình cảm cho cậu, nhiều đến mức quan tâm đến cả những mối quan hệ bên cạnh cậu. Thậm chí rất nhiều năm sau đó, người con gái ấy vẫn còn dành tình cảm cho cậu. Tiếc là cậu đã không nhận ra điều đó, cứ thản nhiên làm cho cô ấy tổn thương. Chiếc xe đi chậm lại rồi tấp vào lề đường. Hiên mỉm cười bảo Tuấn:
-Anh cũng không cần phải áy náy làm gì. Còn 1 đoạn nữa là đến nhà em rồi, để em xuống đi bộ 1 lúc được không?
Ánh mắt Hiên chạm phải ánh mắt của Tuấn, khiến Hiên cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt. Hiên chưa kịp quay sang hướng khác tránh né thì khóe miệng đã bị đôi môi nồng nàn của Tuấn khóa chặt. Ban đầu Hiên chống cự, nhưng sau đó Hiên gần như buông thả mình theo Tuấn, có cảm giác như muốn hòa tan vào với Tuấn.
Đến lúc Hiên thôi chống cự, Tuấn mới ngừng hôn Hiên.
-Từ bây giờ anh sẽ chăm sóc em.
Được yêu thương chẳng có ai là không thích cả, nhất là được yêu bởi người mà bản thân đã đơn phương theo đuổi nhiều năm. Hiên cũng không đủ sắt đá để từ chối, Hiên cười toe toét.
-Từ bây giờ em sẽ trả thù anh, như lúc nãy ấy, cho đến khi anh sợ em thì thôi.
Tuấn cúi xuống tiếp tục hôn Hiên say đắm:
-Không sao. Anh chịu được.
15 tuổi, Hiên đơn phương ái mộ Tuấn.
18 tuổi, Hiên đơn phương thích Tuấn.
24 tuổi, là tình yêu.
Chapter 18: Hoa hồng nở muộn
Nếu như có câu chuyện nào mà nữ chính cũng không tìm được nam chính, thì chắc đó là câu chuyện của Trang.
Huy cuối cùng đã chạm tới giấc mơ cũ, ngay cả Hiên cũng vậy. Chỉ có Trang, không biết đâu mới là giấc mơ của mình. Cùng 1 lúc Trang gần như đã mất đi 2 người bạn, Trang mừng cho họ nhưng cũng thấy buồn cho bản thân mình. Thời gian của họ, mối quan tâm của họ không còn ưu tiên cho Trang nữa.
Trang cũng đã tốt nghiệp ĐH Y, vinh dự theo học bác sĩ nội trú. Lịch học và làm việc cứ cuốn Trang đi, cũng không có thời gian mà buồn. Bác sĩ có gương mặt lạnh lùng, đi qua đi lại như tàu điện ngầm, đó là ấn tượng của người khác nhìn vào Trang. Chỉ có những người tiếp xúc mới biết Trang cũng khá thân thiện.
Học sinh của Trang cũng đã đỗ đại học. Trước khi thi đại học, Trang đến gia sư, khi giao bài tập cho cậu ấy làm, cậu ấy làm rất nhanh và đưa vở lại cho Trang. Trang chưa từng phải phiền não vì học sinh của mình bởi cậu ấy rất thông minh. Có điều bên dưới bài giải là dòng chữ viết rất đẹp: I love you, lần đầu tiên khiến Trang phiền não. Đã từng chứng kiến tình cảm của Huy với cô giáo cũ, nên Trang không thể lạnh lùng đáp lại. Trang bối rối 1 lúc, định khéo léo từ chối nhưng lại sợ ảnh hưởng đến chuyện thi cử của cậu ta, rút cuộc đành trả lời bằng 1 nụ cười và sự im lặng.
Càng về sau Trang càng có nhiều cơ hội để tiếp xúc với những người xuất sắc, những người khiến Trang phải ngưỡng mộ, luôn luôn cảm thấy vị thế của mình là ở dưới. Dần dần mẫu người mà Trang hướng đến là những người đàn ông thành đạt, không thể nào là cậu học trò ít tuổi hơn. Có điều ở những người đàn ông thành đạt ấy, Trang lại không thể tìm thấy cảm xúc lãng mạn nhẹ nhàng.
Ở hiện tại Trang khá hài lòng với thành quả mình đã đạt được. Đúng là chiếc áo blouse trắng rất hợp với Trang, thậm chí có bệnh nhân còn nhìn Trang không chớp mắt, có bệnh nhân lại chỉ dám lén nhìn Trang. Đến bây giờ Trang mới biết bản thân mình cũng khá xinh đẹp. Hoặc giả tâm huyết với nghề, thao tác nhẹ nhàng và thái độ mềm mỏng đã khiến Trang trở thành 1 người hoàn mỹ trong mắt bệnh nhân.
Để có thể trở thành 1 bác sĩ tốt quả thực không đơn giản. Stress, mệt mỏi và thậm chí cả cảm giác sợ hãi. Ban đầu nhìn thấy thương tích, bệnh tật của người khác không quen, đêm ngủ Trang còn gặp ác mộng. Dần dần cũng có thể tự tin đối diện.
Mới nghỉ ngơi được 1 lúc thì lại đến ca làm. Trang vội vã đến phòng trực khám bệnh. Hôm nay bác sĩ chính nghỉ ốm nên Trang phải khám chính, dĩ nhiên trách nhiệm cũng nặng nề hơn. Bước vào phòng Trang giật mình vì có 1 thanh niên đang ngồi đợi, người ấy quen đến mức Trang phải bước ra cửa nhìn lại số phòng lần nữa. Xác nhận là không nhầm lẫn gì, Trang mới ung dung bước vào, ngồi xuống ghế và thản nhiên hỏi:
-Bệnh nhân Nguyễn Anh Tuấn, cậu có thể mô tả về triệu chứng bệnh cậu mắc phải không?
Trang nhanh nhẹn lật mở tờ giấy khám bệnh đang đặt trên bàn, thấy dòng chữ "hô hấp khó khăn về đêm".
Tuấn vẫn ngồi ghế đợi, chăm chú nhìn Trang. Qủa thực màu áo blouse hợp với Trang đến nỗi khiến Trang như biến thành 1 người khác. Sức hút này, sự tự tin này vừa lạ vừa quen. Nó làm Tuấn nhớ lại hình ảnh tự tin của cô học trò lập dị mỗi lần lên bảng giài bài tập. Lúc ấy Tuấn thực sự đã bị cuốn hút, mặc dù lúc ấy Trang không đẹp như bây giờ. Cũng bởi bị cuốn hút mà định hướng nghề nghiệp của Tuấn đã thay đổi. Chính cô bạn này cũng đã khiến Tuấn 1 lần trong đời nếm vị đắng. Từ 1 thằng con trai chỉ biết vứt thư tình của con gái vào sọt rác, đã biến thành 1 thằng con trai bị từ chối ngay cả khi chưa bắt đầu. Ở hiện tại cô ấy đẹp thật, có điều khí chất tỏa ra lại lạnh lùng quá. Nghe xong câu Trang hỏi, trầm ngâm hồi tưởng 1 lúc, Tuấn mới buột miệng trả lời:
-Cậu lạnh lùng thật đấy.
Trang rời mắt khỏi tờ giấy nhìn sang phía cậu bạn cũ. Thoáng cảm thấy bất ngờ vì câu nói của cậu ta. Thật ra thì hồi xưa có là bạn nhưng không thân, Trang cũng đâu có lý do gì để tay bắt mặt mừng. Hiện tại cậu ấy lại đang là bệnh nhân, có lẽ cần phải nhẹ nhàng hơn. Vả lại, gia đình cậu ấy cũng có bệnh viện, nhưng lại đến tận đây khám, có thể là tự ti vì bệnh tật, không muốn người trong gia đình biết. Khó thở về đêm, rất có thể là bệnh hen phế quản. Xưa nay trong mắt người khác cậu ấy là 1 chàng trai toàn diện. Khiếm khuyết này thật sự không nhỏ. Trang lấy ống nghe tim phổi ra đeo vào tai rồi nhẹ nhàng bảo:
-Cậu qua đây ngồi để tớ đo hô hấp.
Tuấn lại gần Trang ngồi xuống ghế rồi tự kéo áo lên. Trang đặt ống nghe lên lưng và ngực Tuấn, thoáng chốc cảm thấy lúng túng. Đã khám cho rất nhiều bệnh nhân, cũng chẳng lạ lẫm gì với cơ thể người khác giới, vậy mà khi di chuyển ống nghe và chăm chú nhìn vào cơ thể Tuấn lại khiến Trang ngượng ngùng. Hiếm khi gặp được 1 cơ thể đẹp đến thế. Sau bao nhiêu năm, cậu ấy vẫn có thể giữ được hình thể đẹp của hot boy ngày nào. Thậm chí khi trưởng thành rồi còn cân đối, cứng cáp hơn nhiều. Bất giác Trang mỉm cười nghĩ đến Hiên. Thảo nào mà Hiên không thể chối bỏ tình cũ, đến cuối cùng vẫn đâm đầu vào. Cơ thể và nhịp thở này đâu phải của người có bệnh.
Nghe xong nhịp thở, Trang bắt đầu ân cần hỏi han:
-Cậu có thường xuyên khó thở không? Và khó thở vào thời gian nào? Có phải tầm nửa đêm về sáng không? Có phải ngồi dậy để thở không? Khi đi qua môi trường ô nhiễm cơ thể cậu có cảm thấy gì khác không? Cậu bị như vậy bao lâu rồi?
Nghe mấy câu hỏi dồn của Trang, Tuấn cảm thấy buồn cười, chỉ trả lời gỏn gọn 1 câu:
-Chỉ bị tối hôm qua, như có ai đó đè nặng, muốn dậy khỏi giường mà cảm thấy bản thân bất lực.
Ơ, cái này thì ai mà chả biết là bóng đè. Trang có cảm giác mình bị xỏ mũi, mất công lo lắng nãy giờ, bèn lạnh lùng trả lời:
-Sức khỏe của cậu tốt, ban đêm đi ngủ tốt nhất là đừng mặc gì thì sẽ không gặp hiện tượng này. Cậu có thể về được rồi.
Tuấn kéo áo xuống, nhất định không chịu rời khỏi ghế.
-Bạn cũ gặp lại chẳng lẽ không có gì để nói?
Trang hơi bất ngờ trước tình cảnh này. Hot boy lạnh lùng của ngày xưa đến đây chỉ để nói chuyện với Trang hay sao? Trang mỉm cười:
-Nhưng tớ đang trong giờ làm việc. Muốn tâm sự chắc phải để lúc khác rồi.
Tuấn đứng dậy, chỉnh lại trang phục rồi nói 1 câu chẳng liên quan:
-Ngày mai Tú bay sang Đức.
Trang cảm thấy có chút nhói buốt trong lòng nhưng vẫn lạnh nhạt đáp:
-Ừ. Tớ với Tú liên quan lắm sao?
Nếu là trước đây, chắc chắn Tuấn sẽ cảm thấy nao núng trước thái độ cứng rắn của Trang. Nhưng ở hiện tại, Tuấn đã biết rõ thông tin được xác nhận từ Hiên, nên Tuấn tự tin không trả lời câu hỏi của Trang. Tuấn chuyển chủ đề:
-Có điều này tớ vẫn thắc mắc cho đến tận bây giờ, ngày ấy tớ có cơ hội nào không? Vẫn không tin được là đã bị từ chối.
Trang ngẩng lên nhìn Tuấn, gương mặt nghiêng nghiêng, nhìn từ dưới lên, càng trở nên tuấn mỹ. Câu hỏi này Trang cũng không có câu trả lời. Chỉ cảm thấy may mắn vì đã sớm nhận ra tình cảm của Hiên dành cho Tuấn.
Tuấn thấy Trang bỗng dưng chìm vào suy tư thì không còn tò mò muốn biết câu trả lời nữa. Tuấn bước ra cửa, lưỡng lự cầm tay nắm cửa rồi nói:
-Hôm nay đến đây cũng là muốn nói xin lỗi cậu. Chuyện của mấy năm trước hi vọng cậu không còn để bụng nữa.
Nói xong Tuấn vặn tay nắm cửa rồi bước ra ngoài.
Tuấn đi khỏi, Trang thẫn thờ ngồi tựa lưng vào ghế không gọi bệnh nhân tiếp theo. Qúa khứ lúc nào cũng khiến Trang trở nên yếu đuối.
Sau 1 ngày học tập và làm việc mệt mỏi, Trang trở về nhà. Buổi tối luôn là thời gian thư giãn nhất trong ngày. Có 1 thứ Trang vẫn đặt trong ngăn bàn phòng ngủ, thỉnh thoảng mệt mỏi lại bỏ ra ngẩn ngơ nhìn ngắm, đấy là món quà Tú tặng Trang hôm ấy. Không thể phủ nhận rằng nó đã tiếp sức cho Trang.
Trang bỏ lại bông hoa hồng đỏ thắm, bỏ lại dưới mưa. Còn món quà được gói ghém đẹp mắt Trang cầm về, từ hôm ấy vẫn chưa mở ra xem. Đã quyết tâm dứt bỏ quá khứ thì không nên làm cho bản thân tiếc nuối nhiều hơn. Có điều không hiểu tại sao Trang vẫn không thể vứt nó đi, mà chính nó lại là thứ gợi lại nhiều kỷ niệm đẹp thưở thiếu thời, khiến Trang quên đi mệt nhọc.
Trang mở nhạc không lời và quyết định đi ngủ sớm. Có điều Trang cứ trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Đến gần sáng mới có thể chợp mắt.
Khi Trang thức dậy thì cũng sắp đến giờ làm, Trang vội vàng vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào bàn trang điểm. Ngày mới lại đến với nhịp điệu gấp gáp, không cho Trang nhiều thời gian hoang phí. Trang trầm ngâm nhìn món quà trên bàn, có lẽ cũng nên bỏ nó đi thôi. Trang nhẹ nhàng xé lớp vỏ bọc hào nhoáng, cũng có đôi chút chờ đợi muốn biết bên trong là gì. Khi lớp vỏ bọc đẹp đẽ được mở ra, Trang nhìn món quà như kẻ mất hồn. Món quà là tấm ảnh đẹp đến sững sờ, là tấm ảnh đợt đi Thiên Sơn Suối Ngà Tú đã lén chụp Trang. Trên ảnh còn hiển thị rõ ngày tháng chụp. Bỗng nhiên Trang có cảm giác 1 nỗi buồn xa xôi xâm chiếm tâm hồn. Tấm ảnh đã được chụp 6 năm rồi, vậy mà Tú vẫn nhớ lời hứa sẽ tặng Trang tấm ảnh này. Trang buồn bã đặt xuống bàn thì phát hiện phía sau tấm ảnh có dòng chữ được viết nắn nót, đẹp mềm mại mà vẫn rắn rỏi.
Tớ thích cậu.
Tú, 18 tuổi.
Đến lúc này nước mắt cứ liên tục theo nhau rơi xuống má Trang không thể kìm lại được. Trang chỉ muốn gào lên:
Lời tớ đã nói hôm ấy là nói dối. Người mà tớ chờ đợi 6 năm nay vẫn là cậu, luôn luôn là cậu.
Trang lau nước mắt, vội vã chạy ra bắt taxi đến sân bay. Nếu là bình thường Trang sẽ cân đo đóng đếm, đi xe bus sẽ kinh tế hơn nhiều, hoặc có thể nhờ Huy, Hiên hoặc bố mẹ đưa ra đó. Nhưng Trang lúc này không nghĩ nhiều được đến thế.
Chiếc điện thoại trên tay Trang cũng chỉ có tác dụng duy nhất là search giờ của mọi chuyến bay sang Đức vào ngày hôm nay.
Khi chiếc taxi dừng, Trang vội vàng trả tiền rồi chạy vào trong khu hành khách. Chạy tới chạy lui tìm kiếm mà Trang vẫn không thể tìm thấy 1 bóng người quen. Ít ra thì cũng phải nhìn thấy Tuấn hay anh trai của Tú chứ. Không lẽ chuyến bay đã cất cánh lâu rồi. Không buồn để ý ánh mắt tò mò của người khác đang nhìn mình, Trang hoang mang chạy khắp sân bay Nội Bài tìm kiếm.
Đến khi thấm mệt, Trang đứng ôm ngực thở hồng hộc. Đến lúc này cũng không ngăn được nước mắt lã chã tuôn rơi.
Trang thất thểu đi về thì chạm mặt Tú. Trái ngược với Trang, trên môi Tú là nụ cười tươi rói. Tú vừa đi vừa cười nói với người bên cạnh, dĩ nhiên là Tuấn: "Việt Nam đúng là Việt Nam. Đáng lẽ phải đổi tên hãng máy bay thành Delay airline mới chuẩn."
Tuấn nhìn thấy Trang trước, liền nở nụ cười nửa miệng quen thuộc, hất hàm ra hiệu cho Tú nhìn sang phía Trang:
-Chắc anh không còn việc ở đây nữa rồi. Chúc chú thượng lộ bình an.
Nói xong Tuấn bỏ về trước.
Trang xuất hiện trước mắt Tú không phải là 1 nữ bác sĩ tự tin, cũng không phải là 1 cô gái ăn mặc hợp thời.
Mặt mộc, quần áo ngủ, dép lê cộc lệch. Là hình ảnh của 1 cô gái thảm hại hơn cả bình thường.
Tú nhìn Trang bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa hiếu kỳ. Rõ ràng trước mắt Tú là 1 cô gái nguyên sơ, lôi thôi nhưng không hiểu sao Tú cảm thấy niềm vui cứ âm ỉ trong lòng. Tú không kiềm chế được vừa nhìn vừa tủm tỉm cười. Sự xuất hiện bất ngờ của Trang khiến Tú hiểu được phần nào tình cảm trong lòng Trang. Tú ngẩng lên trời, quay sang phía khác nở 1 nụ cười tươi, rồi bước đến phía Trang, vòng đôi tay rắn rỏi ôm Trang vào lòng.
Hà Nội - sân bay Nội Bài -
24 tuổi - lần đầu yêu....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...