Cô Nàng Lập Dị

Chapter 6: Hot boy nổi loạn
Trang vội vàng bước vào lớp luyện thi sinh. Cũng chỉ vì đợi Huy sang đón đi học mà bị trễ. Hôm trước còn quyết tâm ghê lắm, bảo là sẽ thi Quân Y, bảo là sẽ ôn sinh. Hôm nay Trang đợi dài cả cổ vẫn không thấy đâu. Đến lúc gọi sang nhà Huy thì nghe được giọng ngái ngủ. Trang liền xách cặp đi luôn. Lần này phải giận cho 1 trận mới chừa.
Trang rảo bước vào lớp luyện thi, tìm đến chỗ ngồi quen thuộc ở bàn đầu thì đã thấy có người ngồi rồi. Đi muộn mà, chấp nhận số phận thôi. Trong trường hợp được lựa chọn, Trang luôn luôn chọn ngồi bàn đầu, vì ngồi bàn đầu nghe giảng rõ hơn, cộng thêm mắt Trang bị cận, ngồi bàn đầu sẽ dễ học bài hơn. Còn may là chỗ ngồi phía bên trong cậu ta vẫn còn trống. Trang dùng thái độ lịch sự nhất, dịu dàng nhất hỏi:
-Bạn có thể ngồi dịch vào 1 chút ình ngồi với được không?
Đối phương vẫn im lặng. Cái đầu chôm chôm vuốt keo dựng đứng, quay sang nhìn Trang rồi lại quay mặt về phía bục giảng. Bị phớt lờ rồi. Đúng là 1 ngày xui xẻo. Sẵn tiện đang nóng máu, Trang ngồi phịch xuống ghế, đẩy đối phương vào bên trong. Đối phương quay sang nhìn Trang đầy ngạc nhiên, vì không tự vệ mà đã bị đẩy vào tít bên trong.
Được rồi, đã chiếm được địa bàn rồi, Trang cũng đỡ hậm hực hơn 1 chút. Xếp sách vở gọn gàng trên bàn xong, Trang quay sang nhìn đối phương xem mặt mũi tròn méo thế nào mà "gallant" thế. Cái đầu chôm chôm đang khoanh tay trước ngực, lưng tựa thoải mái vào ghế, có vẻ như đã an phận nhường chỗ. Nhìn nghiêng thấy khuôn mặt ấy cân đối và rất đẹp, sống mũi thẳng, lông mày rậm, mắt sáng và rất quen. Vâng, rất quen ạ. Cái đầu chôm chôm biết mình bị đối phương ngắm nghía thì quay sang hỏi:
-Chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ à?
Trang giật mình thon thót. Cậu ta rất nổi tiếng trong trường. Xét về ngoại hình, gia thế, và học lực đều khiến con trai ghen tị, và con gái ngưỡng mộ. Năm nào cậu ta chẳng nằm chình ình trong danh sách thi học sinh giỏi toán. Tên của cậu ta không ai không biết: Nguyễn Anh Tuấn. Có điều Trang không hiểu, cậu ta học khối A đỉnh thế, cắp mông ôn sinh làm gì? Không lẽ cũng giống như Huy? Điên hết lượt rồi.
Trang thờ ơ hỏi lại:
-Cậu đi ôn thi sinh vì sợ trượt tốt nghiệp à? Mình cùng phòng thi, nếu thái độ của cậu tốt, tớ có thể ném bài à.
Trang phát hiện thấy khóe miệng cậu ta nhếch lên 1 chút đầy vẻ khinh khỉnh rồi lại trở về trạng thái ban đầu. Đùa chứ, đã dốt lại còn kiêu. Thi cùng phòng nên Trang biết trừ Toán lý hóa anh, các môn còn lại cậu ta học cực kỳ be bét. Cả môn sinh cũng vậy. Năm nào chả thấy cậu ta mở tài liệu ra quay đều, quay đều, bị giám thị bắt. Có khi cậu ta trở thành hot boy vì nổi tiếng quay bài bị tóm cũng nên. Trang biết đến cậu ta là vì hay phải nhìn bóng lưng cậu ta khi cậu ta bị tóm thôi. Mãi sau này mới biết cậu ta là hot boy có tiếng trong trường.
Được rồi, để xem kiêu được bao lâu. Học ở lớp này không sớm thì muộn cũng lên thớt rồi bẽ mặt thôi.
Ngồi được 1 lúc thì thầy giáo bước vào. May mắn thật, hôm nay không chỉ có Trang muộn mà thầy cũng muộn. Thầy giáo bước lên bục giảng mở tài liệu và bắt đầu giảng bài. Chốc chốc Trang lại lén nhìn sang phía hot boy xem cậu ta có tiếp thu được bài không. Ai dè mặt cậu ta vẫn là thứ biểu cảm đầy tự tin ấy. Rõ là đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.
Đột nhiên cậu ta quay sang hỏi:
-Cậu mê tôi đến thế cơ à?
Trang á khẩu. Trời có sập cũng không có chuyện Trang mê cậu ta. Đúng là đồ thần kinh dẫm phải đinh. Có điều nãy giờ Trang nhìn lén cậu ta là thật. Cậu ta có nghĩ vậy Trang cũng không có cách giải thích.
- - Lên giải giúp thầy bài này.
Trang cảm thấy trời cao vừa sập xuống đầu. Nãy giờ Trang không chú ý vào bài, làm sao mà giải được đây. Thầy Hoàng cũng giống cô Hiền ở điểm đặt khá nhiều niềm tin vào Trang, nếu mà không giải được thì bẽ mặt lắm.
Trang còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tuấn đứng dậy, bước lên bục giảng. Hóa ra, bàn tay thầy đặt trên bàn Trang, nhưng ánh nhìn của thầy lại đặt vào Tuấn. Mẹ ơi, hú hồn. Trang thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng mừng ra mặt vì chàng hot boy sắp sửa bộc lộ cái ngu trong vỏ bọc nguy hiểm rồi. Hả dạ quá chừng.
Thầy gõ nhẹ vào bàn Trang nhắc nhở:
-Lần sau phải chú ý vào bài. Các em đang đứng trước ngưỡng cửa đại học, bây giờ không phải lúc để yêu đương.
Trang 1 lần nữa á khẩu. Yêu đương? Ngay cả thầy Hoàng cũng nghi oan cho Trang như vậy hay sao? Trang khóc không ra nước mắt. Còn chưa kịp ủ rũ đã thấy Tuấn về chỗ ngồi. Trên bảng là bài giải trình bày rất khoa học và chuẩn xác của bài tập mã di truyền. Và đó là 1 bài tập siêu khó.
Trang ngẩn tò te ngồi nhìn. Cậu ta quả không hổ danh là hot boy của trường. Ngưỡng mộ thật, đáng ghen tị thật, nhưng cũng đáng ghét thật.
Tự nhiên mắt Trang đỏ hoe. Đường đường 1 học sinh khối B học hành nghiêm túc, mà lại thua dân khối A. Xưa nay Trang rất tự tin, rất yêu bản thân mình, cũng bởi vì học lực không tồi, chưa từng khiến Trang phải xấu hổ.
- Thế nào? Có khiến cậu thất vọng không?
Tuấn đã về chỗ từ nãy, Trang cũng không dám nhìn. Chắc bây giờ đang cười nhạo Trang, thậm chí là coi rẻ Trang. Trang cúi xuống, để che giấu 2 giọt nước mắt rơi xuống, và cũng để nuốt lấy nỗi ấm ức đang muốn vỡ òa ra. Trang mất sạch niềm kiêu hãnh rồi.
Tuấn khiêu khích Trang xong thì cũng nhận ra có 2 giọt nước đang rơi xuống dưới mà Trang cố tình dùng tay che giấu. Khóc rồi sao? Tuấn bỗng thấy bối rối kỳ lạ? Tuấn đi học lớp này và cố tình tạo ấn tượng xấu là vì muốn Trang phải ghét Tuấn. Rồi 1 ngày bỗng nhiên được Tuấn đối xử tốt, thiện cảm sẽ tăng theo cấp số nhân. Không cần mất nhiều công sức cũng thắng được Tú.
Thực ra Tuấn có dốt, nhưng là lười học lý thuyết thôi. Chứ nói về bài tập sinh, Tuấn chẳng thua kém ai trong lớp A1 hết. Thậm chí là thừa khả năng cạnh tranh với dân khối B. Có lẽ Trang đang nghĩ Tuấn có sức bật đến nỗi chỉ trong chốc lát có thể đánh bại Trang, nên ấm ức mà khóc?
Dù lý do là gì thì cũng là lỗi ở Tuấn. Tiếc là chuyện xin lỗi người khác thì Tuấn không có kinh nghiệm và cũng không định làm bây giờ.
Nhưng việc này xảy ra chứng tỏ Tuấn đã thành công 1 nửa rồi còn gì. Chỉ cần tạo ấn tượng tốt nữa thì cảm tình sẽ tăng vọt thôi.
Lát sau Trang ngẩng lên học bài, mắt ráo hoảnh. Trang học bài như 1 con rô bốt. Cả buổi học cũng không nhìn Tuấn lấy 1 lần. Mà người phải nhìn lén lại là Tuấn. Chợt nhận ra đôi mắt sau lớp kính cận rất đẹp. Thường thì những người bị cận thị có mắt rất xấu, lồi ra, dại dại. Nhưng Trang thì khác. Đôi mắt to, lông mi dài, long lanh như biết nói. Nếu Trang cởi bỏ kính cận xuống, đeo kính sát tròng thì ắt hẳn sẽ khiến nhiều người phải ngạc nhiên.
Buổi học trôi qua nặng nề.
Chapter 7: Bị kẹt giữa các hot boy
Sau khi phát hiện thành quả nhiều năm cố gắng của mình không đáng ngưỡng mộ như mình vẫn tưởng, Trang suy sụp hẳn, nhưng quyết tâm cũng nhiều hơn hẳn. Ở lớp luyện thi sinh, có hôm Tuấn đến, cũng có hôm Tuấn không đến. Thường là Tuấn đến muộn hơn Trang và lần nào cũng nhảy qua bàn để ngồi vào bên trong. Có hôm Tuấn đến trước và cũng chọn luôn chỗ ngồi phía trong. Điều đáng ngạc nhiên là chỗ ngồi của Trang lúc nào cũng trống, lẽ ra các bạn nữ phải xúm xít tranh nhau ngồi chỗ Trang chứ nhỉ? Trang đã nghĩ Tuấn là kiểu người hổ báo không ai muốn lại gần, kiêu căng tự phụ đến mức ai cũng ghét. Cơ mà mấy lần Trang phát hiện trong ngăn bàn Tuấn có thư tình. Mấy lần Tuấn lôi ra, xem lướt rồi bỏ vào sọt rác. Thậm chí nhiều lần Tuấn còn không buồn đọc, đem bỏ luôn. Con người này sao lại coi thường tình cảm của người khác đến mức ấy. Ước gì một ngày nào đó cậu ta phải nếm trải nỗi đau thất tình. Trang rất muốn biết cậu ta có hứng thú với mẫu con gái như thế nào, nhưng chẳng bao giờ thấy cậu ta đi riêng hoặc đặc biệt thân thiết với cô gái nào cả. Thế thì có 1 khả năng lời đồn đại trong trường là thật, Tuấn đích thực là 1 đôi với Tú. Chỉ cần nghĩ đến đấy thôi là Trang đang uống nước cũng muốn phun hết ra. Tú tuy rằng nhìn thư sinh lãng tử thật nhưng tính cách không phải của người chịu nằm dưới.
Điều đáng trách hơn là hôm nào Tuấn không đến, Trang đều cảm thấy hụt hẫng, thiếu thiếu nhớ nhớ. Còn hôm nào Tuấn đến thì Trang lại cảm thấy căng thẳng. Lâu lắm rồi máu hơn thua trong Trang mới sôi sục thế này. Lúc nào cũng tự nhủ với lòng tuyệt đối không được thua kém con người ấy.
Huy thì quyết định không theo học cùng Trang mà học 1 lớp bắt đầu từ kiến thức cơ bản. Huy cần cái sườn trước thì mới có đà đột phá. Nói đi nói lại vẫn là Huy nhìn xa trông rộng hơn Trang nghĩ.
Với lại Huy là 1 thằng con trai khái tính. Dễ gì Huy chịu thua kém Trang mà chịu làm học trò của Trang cơ chứ. Trang lại tự cười mình.
---------
Hôm nay có buổi họp cán sự nên Trang phải ở lại muộn, đây là buổi họp tổ chức cho cán bộ các lớp đi tham quan miễn phí. Huy cũng vội vã về trước để còn chuẩn bị đi học thêm buổi tối. Cu cậu dạo này nghiêm túc học sinh lắm.
Tan họp thì trời cũng sẩm tối. Trời nhanh tối thật, mới đó thôi mà nhìn đằng trước mặt đã nhậm nhèm rồi.
-Trang.
Trang chỉnh lại mắt kính, nhìn về phía cổng trường. Một nhân ảnh mảnh mai mặc chiếc áo sơ mi kẻ hồng, khoác ngoài là chiếc áo len trắng mỏng manh đang đứng vẫy tay. Giọng nói này đích thị là Hiên, nhưng sao muộn rồi Hiên còn ở lại? Trang thắc mắc:
-Vẫn chưa về à?
Hiên cười để lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng:
-Về rồi nhưng sợ cậu về muộn 1 mình nên lại quay lại.
Trang vội vàng dắt xe ra cổng, nơi Hiên đang đợi. Hiên để tóc tém, dáng người mảnh mai, da mặt hồng hào, mịn màng nhìn rất xinh. Bố mẹ hay đi công tác nước ngoài nên toàn được dùng mỹ phẩm xách tay, thỉnh thoảng đưa cho Trang ít mỹ phẩm nhưng Trang không dùng. Hiên có 1 điểm đặc biệt khiến Trang thích thú nữa là Hiên biết võ. Dù biết karate nhưng vẻ ngoài của Hiên rất nữ tính, mềm mại nên cũng lắm chàng phải liêu xiêu.
Trang cười:
-Có cùng đường đâu mà chờ với đợi?
Hai chiếc xe đạp điện lăn bánh trên con đường đầy gió. Mùa đông sắp về thật rồi. Càng về tối thời tiết càng lạnh. Nhưng mà sao vẫn thấy ấm.
Huy là bạn thân vì nhà gần, còn Hiên thân với Trang vì cùng học. Đã có lúc Trang nghĩ Hiên với Huy nếu thành đôi thì perfect, và từng có ý định để Huy với Hiên quen nhau. Có điều Huy lại đang ôm mộng với cô Hiền. Đúng là trời không chiều lòng người mà.
Con đường heo hút, nhập nhoạng ánh đèn, bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn vì tiếng cười của 2 cô gái. Trang vui vẻ hỏi:
-Trước đến giờ vẫn không biết cậu thích con trai như thế nào?
Hiên cười khúc khích:
-Phải thực chiến mới biết được, tình yêu ạ.
Trang vẫn không chịu thoái lui, lần này phải điều tra được tí chút manh mối mới được:
-Suốt ngày thấy cậu phát sốt lên vì mấy chàng hot boy trường mình. Phải chăng cậu thích mẫu người như Tú? Hay là Tuấn? Nếu thích người như Tuấn thì tớ xin can. Cậu ta quá khủng khiếp.
Trang nói đến đây càng khiến Hiên tò mò:
-Khủng khiếp? Ở điểm nào? Ăn ở bẩn? Lăng nhăng? Nghiện hút?
Trang xua tay:
-Không phải. Cậu nghĩ gì kinh thế. Ý tớ là cậu ta ngang tàng, tinh vi và thô lỗ.
Hiên cười sảng khoái.
Trang vẫn còn cảm thấy hậm hực nên 1 lúc tuôn hết cả chuyện bực mình ra. Trang kể lại chi tiết chuyện mình đã đụng độ Tuấn như thế nào. Dù nhà giàu, đẹp trai, học hành ngon lành nhưng nhân phẩm không tốt thì không xứng để người khác ngưỡng mộ, và người ngưỡng mộ là lại cô bạn gái tuyệt vời của Trang. Chẳng qua hot boy cũng chỉ là 1 cái danh xưng rỗng tuếch, giá trị không đáng 1 xu.
Nghe xong chuyện Trang kể, Hiên càng cười sảng khoái hơn.
Một lát sau, Hiên dùng ánh mắt mộng mơ nhìn khoảng trời mông lung phía trước, nghiêm túc nói:
-THCS, tớ với Tuấn Tú học cùng trường. Có lần lớp Tuấn đi tham quan, không may Tú bị sảy chân ngã xuống sông. Tuấn chẳng mảy may sợ nguy hiểm nhảy xuống cứu Tú. Cả lớp náo loạn cả lên vì sợ hãi. Cũng may thần chết tha cho 2 cậu ấy. Tuấn đưa được Tú lên bờ. Lúc tỉnh lại, Tú đã nói: "Mày cứu tao dưới nước, một ngày nào đó tao sẽ cứu mày trên bờ". Sau đó Tú gồng mình học bơi để không thua kém Tuấn. Tuấn không phải là người như cậu nghĩ đâu.
Trang nghệt cả mặt ra, hỏi lại:
-Sao cậu biết lắm thế?
Trong thoáng chốc, Hiên như chìm vào quá khứ xa xôi.

-Bạn thân của tớ học lớp ấy... rất yêu Tuấn, và chưa từng được đáp lại, chuyện về Tuấn tớ biết nhiều lắm đều là do nó kể. Bạn tớ, nó sang Mỹ sống với bố rồi.
Bầu không khí này thực không hợp chút nào. Trang không quen với nó, và cũng không muốn quen với nó. Ủy mị vì tình là thứ khiến Trang ghét nhất. Trang cảm thấy ghen tị với cô bạn gái đã đi du học kia. Cảm thấy như là Hiên đối với cô bạn đó, còn khăng khít hơn cả với Trang. Trang vội vàng lảng sang chủ đề khác:
-Tớ hỏi ngu với, lúc vớt được Tú lên, Tuấn có hô hấp nhân tạo cho Tú không?
Hiên tròn mắt ngạc nhiên nhìn Trang rồi cười khúc khích:
-Chuyện đấy thì tớ chưa hỏi. Cậu lại định bắt chước bọn con gái trường mình, chuyển qua ship Tuấn Tú đấy à?
Nhoáng 1 cái mà đoạn đường đi chung đã hết, Hiên với Trang rẽ về 2 hướng khác nhau. Hai người vẫy tay chào nhau, mỗi người ôm theo 1 suy nghĩ.
------------------
Thành phố chớm đông thật đẹp.
Những cơn gió lạnh đầu mùa ùa về khiến cho thời tiết hanh hanh, lành lạnh.
Thỉnh thoảng Trang chạm mặt Tú trên trường, cả 2 đều cười rất tươi rồi chào nhau 1 câu xã giao. Thỉnh thoảng Tú ra sân trường đá cầu cùng Trang. Tự nhiên Trang cảm thấy ngại. Lần đó tại sao Trang lại trải lòng với Tú, để giờ không biết phải ứng xử ra sao. Thân thiết cũng không phải, mà người dưng cũng không phải. Có lúc cảm thấy xa cách cứ như là 2 người thuộc 2 giai cấp khác nhau ấy. Phải rồi, đừng ảo tưởng rồi ăn dưa bở mà chuốc khổ vào người. Tú có tiếp cận Trang đi nữa thì cũng chẳng phải là do thích thú gì đâu. Huống hồ cũng chưa có gì rõ ràng cả.
Lúc này, Trang hiểu sâu sắc cảm giác được theo đuổi rồi bỗng nhiên đối phương buông tay. Bình thường con người sẽ tiếc nuối nhớ nhung, còn Trang thì tự dựng lên 1 bức tường tự vệ để không ai có thể gây tổn thương ình được.
Không nên trao tình cảm cho ai cả...thì sẽ không đau.
Thỉnh thoảng Trang gặp Hùng đi cùng với Thủy trên trường, Trang cũng không còn hờn trách, chỉ thoáng cảm thấy tủi thân. Thật lòng mà nói thì Hùng với Thủy rất đẹp đôi. Trang không có lý do để trách Hùng, Hùng chưa từng lừa dối Trang, cũng chưa từng làm gì khiến Trang hiểu lầm. Điều đáng trách là Trang không phải mẫu con gái mà Hùng thích.
20/11, các lớp đều rôm rả chúc mừng thầy cô. Năm nay trường cũng tổ chức văn nghệ để chào mừng ngày lễ này.
Khỏi nói cũng biêt Huy bận rộn chuẩn bị đến thế nào. 1 bông hồng đỏ chót được làm thủ công tặng riêng cô Hiền. Và rất có thể là kèm 1 lời tỏ tình. Trang cũng không biết Huy có đủ gan không.
Trang ngồi dưới hội trường xem văn nghệ. Thay vì xếp hàng ngồi cùng lớp, Trang đứng ra khỏi hàng để tặng hoa Hiên. Tiết mục của lớp a2 là tiết mục múa ô và giọng hát chính là Hiên. Hiên hát hay, lại múa dẻo nên Trang hoàn toàn có thể yên tâm. Những chiếc ô trong vắt quay quay trong nắng nhạt, cộng thêm giọng hát mượt mà và vũ điệu bale mềm dẻo càng làm Hiên tỏa sáng. Hiên không theo con đường nghệ thuật cũng hơi phí. Có rất nhiều nam sinh trong 1 chốc ngẩn ngơ. Hiên nữ tính nhưng lại ưa hoạt động, lại thêm gia đình có điều kiện nên Hiên được học bale từ sớm. Bởi vậy chỉ dáng đi uyển chuyển của Hiên thôi cũng làm nhiều nam sinh xao xuyến. Có điều Hiên vẫn chưa thích ai cả, cũng không tỏ thái độ rõ ràng cho đến khi đối phương bày tỏ. Hiên chỉ làm người ta xao xuyến rồi im lặng vậy thôi. Mẫu con gái như Hiên là điển hình khiến bọn con trai hứng thú nhưng cũng nhức đầu.
Tặng hoa Hiên xong, Trang ngồi dưới gốc cây để xem văn nghệ. Cây xà cừ già nua trút từng đợt lá, khiến Trang càng ngu ngơ nhìn khoảng trời trước mặt.
Chợt nhận ra tuổi học trò sắp qua...
Vùi đầu vào học hành thi cử, háo hứng trước tương lai khiến Trang không có thời gian mà nhìn lại. Tuổi học trò là lứa tuổi đẹp nhất cuộc đời, cũng qua thôi, sượt qua kẽ tay như từng chiều lá phượng trút vội xuống đường.
Tiết mục đầu tiên là tiết mục của lớp Trang, 12A2 vì lớp 12A1 gặp trục trặc. Khối 12 diễn xong thì đến khối 11 rồi khối 10.
Khi hội trường thưa thớt dần, học sinh rệu rã trốn về thì bỗng 1 chàng pháo tay khiến Trang bừng tỉnh. Trang chăm chú nhìn lên hội trường, tiết mục cuối cùng là của lớp 12A1. Học sinh nữ háo hức bu lại hội trường. Tú xuất hiện càng lúc tiếng vỗ tay càng to. Tú mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh sơ vin, quần Jean, cùng chiếc thắt lưng phá cách nhìn rất ấn tượng, mái tóc bổ đôi thương hiệu Đan Trường bồng bềnh lãng tử, kiểu tóc hot từ thập niên nào rồi, nhưng hợp với gương mặt Tú lạ kỳ, Tú cầm chiếc đàn ghi ta tự tin ngồi xuống ghế. Ánh nắng dịu dàng phản chiếu trên chiếc áo sơ mi trắng tinh làm cho nơi Tú ngồi bỗng sáng lòa.
Ừ thì có những người từ lúc được sinh ra đã được ban cho ngoại hình đẹp đẽ, cộng thêm gia đình có tiền bạc, khiến cho họ có vẻ đẹp không tì vết, vẻ đẹp của những hoàng tử trong cổ tích.
Nghe nói tiết mục gặp trục trặc suýt nữa không được duyệt vì nó chẳng ăn nhập gì với chủ đề chào mừng 20/11 cả. Không hiểu vì sao đến cuối cùng lại được chấp nhận.
Một đợt lá rơi...
Tiếng ghi ta cất lên cũng là lúc hội trường im ắng lạ thường. Tiếng nhạc du dương như rót vào tim các cô gái mới lớn, mỗi người ôm 1 giấc mơ xa.
Lòng ngập ngừg nói tiếng yêu em lời yêu ấy thiết tha chân thành.
Còn gì bằng sánh bước bên nhau cùng ngắm ánh trăng vàng nhạt sao.
Cuộc tình ngọt ngào em đã trao anh làm trái tim anh đổi thay.
Niềm hạnh phúc anh đang có em khiến anh ngỡ ngàng.
Sau tiếng nhạc dạo thì tiếng hát cất lên, trầm ấm, nam tính, truyền cảm. Tiếng hát ấy hòa cùng tiếng nhạc khiến Trang ngẩn ngơ nhìn lên bục diễn. Hình như cả hội trường không còn ai nữa, chỉ có Tú với Trang. Và ánh mắt Tú đang nhìn về phía Trang. Từng lời hát dành cho Trang, chỉ riêng Trang thôi.
Bỗng cảm thấy vài nhịp thở bị ngừng.
Chapter 8: Chiếc ô
Tại lớp luyện thi sinh,
Trang bồi hồi ngóng Tuấn đến lớp, bây giờ Trang đã có cách nhìn khác về Tuấn rồi, thực sự muốn làm bạn. Bí quyết để kết bạn là: Đừng sợ mất thứ gì mà mình chưa có. Cũng bởi vì tính cách hơi nhút nhát, cộng thêm chút kiêu hãnh mà Trang hiếm khi chủ động kết bạn với ai, con trai thì lại càng không.
Trang đến sớm, ngồi nghĩ vu vơ về những chuyện đã xảy ra. Về bài hát ngày 20/11, về Tú. Không hiểu tại sao Tú lại xuất hiện trong các buổi họp cán sự trong trường. Trang là lớp trưởng A2 nên thường xuyên phải đi họp đã đành, Tú có phải cán bộ của lớp A1 đâu mà cũng đi. Hỏi ra mới biết Tú mới được bổ nhiệm làm lớp phó. Trước giờ Tú được đề bạt làm lớp trưởng nhưng đều từ chối. Bỗng nhiên Tú đổi ý, chấp nhận làm cán bộ, nhưng không phải lớp trưởng mà là lớp phó. Chuyện đó trở thành chủ đề bàn tán giữa các bạn nữ trong ban cán sự.
Điều đó cũng có nghĩa là khoảng cách giữa Tú và Trang gần thêm 1 chút.
Trang hi vọng điều gì đây? Chuyện tình hoàng tử, lọ lem? Tú chấp nhận làm cán bộ lớp là vì Trang?
Lũ con trai thật là rắc rối. Giải mã chúng nó còn mệt hơn là giải toán. Thôi thì mặc kệ đi. Điều quan trọng trước mắt là cổng trường đại học. Mục đích của Trang không phải chỉ vượt qua nó, mà Trang còn muốn dẫn đầu. Trang muốn là thủ khoa trường Y.
Tuấn bước vào lớp, như thường lệ, Tuấn nhảy qua bàn để ngồi vào bên trong. Lâu thế rồi, lạnh nhạt cũng đủ rồi, có lẽ cũng đến lúc cho Trang nếm vị ngọt. Hôm nay Tuấn sẽ tử tế với Trang. Chinh phục con gái dễ lắm. Thật ra Tuấn đã phải chinh phục ai bao giờ đâu mà dễ với khó. Nhưng Tuấn cũng sớm nhận thức được rằng mình rất sát gái.
Trang rụt rè bắt chuyện:
-Cậu có thể giúp tớ nhắn Tú nội dung buổi họp cán sự hôm qua không? Tú rất tùy tiện, lúc đi lúc vắng nên nội dung buổi họp thường không nắm rõ.
Tuấn ngạc nhiên đến nỗi suýt làm rơi bút xuống bàn. Tuấn đã nghĩ Trang ghét Tuấn lắm, giờ còn chủ động bắt chuyện sao? Bao dung lớn đến thế cơ à?
Tuấn không tỏ ra vui mừng, cũng không tỏ thái độ khó chịu, trả lời bằng thái độ vừa phải, không gần không xa:
-Ừ, cậu cứ nói.
Trang vui vẻ truyền đạt nội dung buổi họp. Trang cũng bớt dần cảm giác ganh ghét đố kỵ, sẵn sàng mở lòng với Tuấn để kết bạn, có ganh ghét đấy nhưng Trang nể phục nhiều hơn. Dĩ nhiên Trang chưa chịu thua Tuấn dễ thế đâu.
Lát sau, Thầy Hoàng bước vào lớp và bắt đầu giảng bài. Trang hết sức tập trung vào bài học và mỗi lần giải xong 1 bài khó, Trang đều khẽ liếc qua bên Tuấn thăm dò. Nhiều bài khó khiến cả lớp cắn bút, Trang cũng xung phong lên giải.
Tuấn vẫn giữ biểu cảm thờ ơ nhưng sự tự tin của Trang khiến Tuấn bị thu hút. Đúng là mỗi lần Trang lên bảng hoặc tập trung làm bài, có 1 bầu không khí bao bọc xung quanh khiến người khác bị hấp dẫn. Mỗi lần Trang lên bảng, Tuấn cũng lén nhìn theo mà không hiểu mình bị hấp dẫn bởi điều gì.
..........
Hết giờ, Tuấn cầm quyển vở với cái bút, một tay chống xuống mặt bàn, nhảy phắt qua bàn rồi bước vội ra cổng. Trời đang mưa lớn, ngồi trong lớp học kín như bưng nên Tuấn cũng không biết. Trang ra đến cổng thì vẫn thấy Tuấn đứng đó, một tay đút túi quần, điềm nhiên đứng ngắm mưa. Chiếc áo sơ mi cổ dựng trắng toát càng làm Tuấn thêm nổi bật. Vừa lúc, xe taxi dừng lại, cửa xe mở đón khách. Có vẻ Tuấn là khách quen rồi. Tuấn bước vào trong xe, thậm chí còn không dính một hạt mưa. Trang ái ngại đứng nhìn trời mưa nặng hạt. Nhà Trang ở gần nhưng nếu mưa không tạnh, Trang cũng không cách nào về được.
Chiếc xe taxi chầm chậm lăn bánh dưới trời mưa tầm tã. Lướt qua trước mặt Trang là dư ảnh của chiếc taxi trắng toát và gương mặt nhìn nghiêng cân đối hoàn hảo của Tuấn.
Trang nhìn theo chiếc taxi cho đến khi không còn thấy bóng, chỉ còn thấy mưa nặng hạt che mờ tầm mắt.
Những gia đình có tiền cũng sướng thật đấy chứ. Mưa chẳng đến mặt, nắng chẳng đến đầu. Ngay cả trời mưa đường bẩn thỉu thế này cũng có thể đi 1 đôi giầy Fila sáng màu, nổi bật thế kia.
Nghe nói gia đình Tuấn giàu có lắm, bố Tuấn là thẩm phán, mẹ là giám đốc bệnh viện. Đi taxi đi học cũng là giản dị lắm rồi.
Một lát sau chiếc taxi quay lại, cửa taxi mở ra khiến Trang càng bất ngờ hơn. Tuấn đưa cho Trang 1 chiếc ô trong suốt và nói:
-Cậu cầm lấy mà về.
Trang lưỡng lự rồi cũng đưa tay đón nhận. Cửa taxi khép lại, chiếc xe taxi từ từ lăn bánh.
Chiếc ô trắng tinh rất đẹp, và càng đẹp hơn nữa khi nó hứng từng hạt mưa lạnh buốt đang xối xả phía trên đầu. Giữa tiết trời âm u ảm đạm, cô gái nhỏ trở nên nổi bật trong chiếc sơ mi trắng muốt và chiếc ô xinh.
Trời mưa lạnh lẽo bẩn thỉu, nhưng ở đâu đó có ánh nắng mặt trời đang sưởi ấm...
Ngày hôm sau,
Trang nhìn chiếc ô trắng tinh đặt trên mặt bàn, đăm chiêu suy nghĩ. Có lẽ lại 1 lần nữa Trang phải lết sang lớp A1, lần này là để trả ô.
Hiên cầm bút chọc Trang:
-Sao vậy? Tương tư à?
Trang bị nhột, giãy nảy người như phải bỏng. Biết Trang nhạy cảm nên Hiên càng thích trêu.
-Thôi nào, đừng chọc, nhột lắm.
Hiên cười khoái chí:
-Không khai là chọc tiếp đấy.
Trang cầm chiếc ô xinh xắn uể oải đứng dậy:
-Sang lớp A1 với tớ đi.

Hiên không lưỡng lự đứng dậy theo Trang, cười tinh nghịch:
-Cậu định tặng ai à? Đừng nói với tớ là tặng Tú nhé.
Trang vội vã thanh minh:
-Không. Tớ mang trả Tuấn. Hôm qua trời mưa cậu ấy cho tớ mượn.
Nghe đến đây, Hiên đột nhiên ngừng bước.
-Tuấn cho cậu mượn ô?
Trang nhìn nụ cười đã tắt hẳn trên môi Hiên thì e ngại hỏi lại:
-Ừ. Có chuyện gì không ổn sao?
Hiên tựa vào cửa lớp, gương mặt tái đi trong chốc lát rồi nụ cười lại nở trên môi:
-À không. Nhưng hôm nay cậu ấy nghỉ học. Cậu đưa tớ trả giúp cho. Gần nhà mà.
Trang đưa chiếc ô cho Hiên cười xòa:
-Vậy trả giúp tớ nhé. Giữ đồ của người khác cứ có cảm giác mang nợ sao ấy.
Hiên nhẹ nhàng đưa tay cầm ô rồi giữ chặt. Chỉ là 1 chiếc ô thôi mà, chưa có gì đáng nói cả.
Hiên cùng Trang đứng ở cửa lớp ngắm nhìn lớp A1 đá cầu. Đúng là lớp con nhà giàu có khác, trang phục với đầu tóc đều được đầu tư rất tỉ mỉ. Nếu như họ học hành không ra gì thì Trang có thể không thèm để mắt, nhưng đa số họ đều là những học sinh học hành tanh tưởi. Trang đảo mắt nhìn qua 1 lượt. Hôm nay không thấy Tú ra đá cầu. Bỗng nhiên Trang cảm thấy một chút hụt hẫng.
-Chị ơi, cho em hỏi lớp 12A1.
Trước mặt Trang, Hiên là mấy em gái lớp 10, nhìn đầy vẻ ngoan hiền. Trang đưa tay toan chỉ lớp thì Hiên đã vội vàng giữ lại:
-Các em tìm ai vậy?
Mấy em nữ lớp 10 tươi cười hớn hở:
-Em tìm anh Tuấn, anh Tú.
Hiên vui vẻ đưa tay chỉ sang cửa lớp 12A1:
-À, mấy em cứ qua bên đó mà tìm. Có điều hôm nay cả Tuấn và Tú đều không đi học đâu. Đi chơi với bạn gái cả rồi.
Mấy em nữ lớp 10 nhìn nhau rồi lại nhìn Hiên:
-Bạn gái? Thật à chị?
Hiên tỉnh bơ đáp lại:
-Ừ. Bạn gái trường Ams. Xinh lắm.
Mấy em gái cảm ơn rồi ủ rũ rủ nhau đi về.
Trang quay sang nhìn Hiên dò xét:
-Sao chuyện gì của Tuấn và Tú cậu cũng đều biết thế? Các cậu ấy...có người yêu rồi à?... Xinh lắm à?...
Hiên phì cười:
-Xạo đấy. Nếu cậu thích ai thì cứ mạnh dạn tấn công đi.
Hiên cầm chiếc ô bước vào trong lớp. Trang đăm chiêu nhìn xuống sân trường đầy gió và nắng.
Nếu thực sự quan tâm 1 người, bạn sẽ biết rất nhiều chuyện về người đó.
Vậy...người mà Hiên thực sự quan tâm...
Chapter 9: Trái tim thổn thức
Hai tuần sau, Huy đưa Trang đến trường để Trang lên xe đi du lịch Thiên Sơn - Suối Ngà cùng ban cán sự. Dĩ nhiên chuyến du lịch này được trường tài trợ hoàn toàn. Mặc dù không phải là đi Tàu đi Tây, hay giản dị hơn là các tỉnh miền trong, nhưng được đi du lịch miễn phí cũng là may mắn lắm rồi.
Huy đến đưa Trang đến cổng trường đứng đợi xe và ban tổ chức. Trang không quên hỏi thăm Huy về tình hình ôn luyện môn sinh. Nhìn biểu hiện tự tin của Huy, Trang biết Huy đã đạt được thành quả kha khá. Trang tủm tỉm cười:
-20/11 đã tỏ tình chưa?
Huy vò đầu bứt tai cười ngượng:
- Có lén để 1 bông hồng đỏ ở ngăn bàn, hi vọng chị Hiền sẽ thích nó.
Trang tròn mắt ngạc nhiên:
-Khiếp, dạo này lãng mạn thế cơ à? Nhưng giấu mặt thì không có kết quả được đâu.
Huy cười nhăn nhở:
-Chưa phải lúc lộ diện.
Đưa Trang đến cổng trường, Huy cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Huy về trước và không quên dặn Trang mua quà.
Không khí buổi sáng sớm thật dễ chịu. Hơi lạnh nhưng trong lành, sạch sẽ. Đợt tham quan này có sự hướng dẫn của 1 vài thầy cô trẻ, trong đó có cô Hiền. Nhân dịp này Trang sẽ dò hỏi thêm về cô để quân sư cho thằng bạn. Cứ nghĩ đến là Trang lại buồn cười. Không ngờ thằng bạn thân lại có sở thích lái máy bay.
Đứng đợi 1 lát thì chiếc xe SH quen quen phanh trước cổng trường. Người ngồi trên xe còn quen hơn nữa. Là Hùng và Thủy. Phải rồi, Thủy cũng là cán bộ lớp mà. Cứ tưởng nỗi buồn ngày ấy đã ngủ yên, vậy mà bỗng nhiên nó lại khiến nụ cười tắt hẳn trên gương mặt Trang. Tại sao lại buồn đến vậy?
Có lẽ là bởi bên cạnh Trang còn thiếu 1 tri kỷ.
Trang mỉm cười với Hùng và Thủy, cũng nhận lại được nụ cười tươi rói của Hùng. Vẫn là nụ cười ấy, nụ cười thân thiện trao cho bất kỳ ai, một cách xã giao, nhưng lại làm cho Trang điêu đứng. Ngày ấy là si mê, còn hiện tại là gì?
Đột nhiên Trang cảm thấy có ai đó đang áp sát phía sau mình. Trang quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt Tú đang nhìn mình, ánh mắt rất khó diễn tả, đủ để làm cho Trang bối rối, không biết phải làm gì tiếp theo. Tú cúi xuống xách đồ cho Trang:
-Xe đến rồi. Lên xe nhé.
Trang bước lên xe theo Tú, bỏ lại phía sau là ánh nhìn lặng lẽ của Thủy.
Trang ngồi phía gần cửa kính, còn Tú ngồi bên cạnh. Tú đưa cho Trang 1 chiếc bánh mỳ, liều thuốc chống say xe và chai nước Lavi.
-Đoạn đường sắp tới khá dài đấy.
Trang hơi ngạc nhiên rồi cũng đưa tay đón nhận. Tú biết cả chuyện Trang bị say xe sao. Đi sớm quá nên Trang chưa kịp mua đồ ăn lót dạ. Mặc dù thuốc chống say đã để sẵn trong túi rồi.
Trang ăn hết chiếc bánh rồi uống thuốc. Khoảng 10 phút sau, chiếc xe cũng khởi hành.
Tú có lẽ còn chu đáo, dịu dàng còn hơn cả Hùng.
Uống xong liều thuốc chống say, Trang tựa vào ghế và bắt đầu ngủ.
Đến khi xe dừng, Trang phát hiện đầu mình đang đặt trên vai Tú. Trang ngượng ngùng:
-Sao không đánh thức tớ.
Biểu cảm tỉnh bơ trên khuôn mặt Tú càng khiến Trang bối rối hơn:
-Tại vì mùi hương trên tóc cậu khiến tớ cảm thấy rất dễ chịu.
Trang quay mặt ra phía cửa kính ngắm nhìn con đường rợp bóng cây. Hình như trái tim đang đập rất mạnh mẽ trong lồng ngực, trái tim nhạy cảm của thiếu nữ trước những rung động đầu đời. Trang đã không biết suốt chặng đường, người ngồi bên cạnh mình cũng không kiểm soát được nhịp tim.
Tú xách đồ cho Trang bước xuống xe, Trang lẽo đẽo theo sau. Vừa bước xuống xe, Trang đã cảm thấy dễ chịu ngay. Vùng đất này nếu phải so sánh với nơi thành thị chật chội bụi bặm, thì có thể xem đây như tiên cảnh. Đường xá sạch sẽ không thấy một bóng rác thải, cây cối xanh um, không khí trong lành và còn nghe được tiếng suối chảy róc rách đâu đây. Mỗi đợt gió thổi đến đều mang theo hương hoa và đất, thỉnh thoảng còn phảng phất mùi hương nước xả vải từ quần áo của người bên cạnh. Thật sự là khiến con người ta không khỏi ngỡ ngàng. Nếu như bên cạnh là tri kỷ thì chẳng còn gì hoàn hảo hơn.
Theo chỉ đạo của các thầy cô, ban cán sự háo hức mang hành lý vào khu nhà sàn nghỉ ngơi và ăn uống. Trang cùng Tú đi cuối đoàn. Thủy chỉ đi trước vài bước chân. Càng nhìn càng thấy Thủy rất xinh. Đi dã ngoại mà vẫn điệu đà diện một đôi dép cao gót màu xanh nhạt, cùng 1 chiếc váy xanh nhạt. Nhìn Thủy giống như 1 tiểu thư mong manh, yếu đuối khiến ai cũng muốn che chở. Nhẹ nhàng nhưng vẫn nổi bật, khác biệt nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy gần gũi.

Đột nhiên Thủy bước đi chệnh choạng rồi ngã xuống, ngay trước mặt Tú và Trang. Tú vội vàng ngồi xuống hỏi han:
-Em có sao không?
Vài nam sinh khác toan lại gần giúp đỡ, nhưng thấy đã có Tú rồi, họ chỉ còn biết đứng nhìn. Cơ hội tốt như vậy mà không có dịp thể hiện. Trang ái ngại nhìn Thủy rồi cúi xuống xách túi đồ.
-Cậu dìu em ấy nhé. Tớ tự xách đồ được rồi.
Tú nâng Thủy đứng dậy, đồng thời cũng không chịu đưa lại túi đồ cho Trang:
-Tớ xách được mà.
Thủy từ từ đứng dậy, níu lấy tay Tú, bước từng bước nặng nhọc. Khổ thân chưa. Ai bảo đi dã ngoại còn mang 1 đôi cao gót điệu đà thế kia.
Lên đến nhà sàn, nam nữ ở 2 nơi tách biệt nhau. Trang lại gần Thủy hỏi han cho có:
-Chân em không sao chứ?
Thủy cười ngọt ngào:
-Không sao đâu chị. Bong gân tí chút thôi mà.
Về nụ cười thì Thủy giống Hùng, nụ cười tươi rói và đẹp đẽ như nắng ban mai, sẵn sàng trao tặng bất kỳ ai, một nụ cười xã giao đẹp rực rỡ.
Trang lững thững xuống suối đi dạo 1 mình. Thời tiết chớm đông lúc nào cũng đẹp. Trang say sưa hít thở để không khí lấp đầy khí quản và lồng ngực. Tiếng ruối chảy róc rách nghe rất êm tai. Nếu không phải mùa lạnh, chắc chắn Trang sẽ lội xuống suối và đi ngược lên phía thác. Trang ngồi xuống cạnh bờ suối, đưa tay hớt vài làn nước rồi tung lên. Có Hiên hoặc Huy ở đây thì vui lắm nhỉ. Kể ra tự mình 1 mình trải nghiệm cũng có điểm thú vị riêng của nó mà. Trang mỉm cười, tháo kính ra và hớt lấy 1 làn nước mát hất lên mặt. Cảm giác mát lạnh truyền từ mặt và tay đến khắp giác quan quả là không tệ. Chợt Trang có cảm giác ai đó đang ở gần mình, quay sang thì nhìn thấy Tú đang cầm máy ảnh, hình như Trang vừa bị chụp lén. Trang hớt hải lại gần:
-Cậu chụp lén tớ à?
Trang đưa tay với chiếc máy ảnh cỡ lớn, mà dân chuyên nghiệp mới dùng, đang trong tay Tú. Tú vội vã đưa máy ảnh lên cao, ngoài tầm với của Trang. Trang chới với ngã xuống suối. Lạnh buốt cả cơ thể.
Tú vội vàng đặt máy ảnh trên bờ suối, lội xuống đỡ Trang và luôn miệng giải thích:
-Không phải cố tình theo dõi cậu. Tớ xuống đây để chụp ảnh, tình cờ gặp cậu thôi. Tớ sẽ tặng cậu tấm ảnh...
Chiếc áo sơ mi trắng tinh trên người Trang ướt nhẹp, cả chiếc quần legging đen và áo len mỏng khoác ngoài cũng ướt. Áo sơ mi trắng thì ai cũng biết rồi đấy, nó mỏng, gặp nước thì càng mỏng hơn. Sau khi đứng dậy được, Trang phát hiện chiếc áo sơ mi trắng dính sát vào người, để lộ cả vòng ngực và chiếc áo nhóc màu đen. Tại sao? Tại sao những lúc lộ nội y, những lúc xấu hổ nhất, người nhìn thấy đều là Tú? Mặt Trang nóng bừng vì xấu hổ, quên mất rằng cơ thể đang ướt sũng và run lên vì lạnh.
Đâu phải chỉ có Trang biết ngại, Tú cũng biết ngại chứ bộ. Tú vội vàng quay đi, cởi chiếc áo khoác kaki đang mặc trên người, khoác cho Trang:
-Cậu về tắm nước nóng và thay quần áo luôn đi không cảm lạnh.
Trang vội vã về phòng, chui tọt vào phòng tắm. Trang ngâm mình trong nước ấm, 30 phút sau mới dám ra ngoài. Chỉ mong sao không phải gặp mặt Tú ở nơi này thêm lần nào nữa. Có điều buổi tối sẽ liên hoan và đốt lửa trại, chắc chắn sẽ lại gặp rồi. Không biết giấu mặt đi đâu nữa.
Tối hôm ấy,
Sau 1 hồi cố gắng đốt lửa, lửa cũng bén vào củi và cháy bùng bùng. Bất giác Trang đảo mắt tìm kiếm. Dĩ nhiên người mà Trang tìm kiếm là Tú. Lạ thật, Tú vẫn chưa đến. Lửa ấm áp là thế mà trong lòng lại có cảm giác thiếu thiếu, trống trống. Trang mon men lại gần cô Hiền, thăm hỏi vào câu xã giao. Vòng vèo 1 hồi, cũng đi vào mục đích chính:
-Cô ơi. Cô có thể kể cho em nghe chuyện tình cảm của cô không ạ?
Cô Hiền hơi ngạc nhiên rồi cũng trả lời:
-Nếu nói cô chưa từng có mảnh tình nào vắt vai, em có tin không?
Trang còn ngạc nhiên hơn nữa:
-Thật.. thật vậy sao?
Cô Hiền lấy que củi, khều khều củ khoai nướng đã chín, vui vẻ trả lời:
-Tình yêu phải là từ 2 hướng mới là tình yêu. Dĩ nhiên cô cũng từng thích, từng hâm mộ ai đó, nhưng chưa có lần nào trở thành tình yêu cả.
-Vậy cô thích người như thế nào ạ?
-Mỗi người đều đặt ra ình 1 hình mẫu người yêu và tìm kiếm. Rồi đến suốt đời cũng không thể tìm thấy hình mẫu trong tưởng tượng. Thực tế là khi có tình cảm thì hình mẫu chẳng còn quan trọng nữa. Thật ra hình mẫu không tồn tại trên thế gian này, kiểu gì cũng có điểm khác biệt, thậm chí là sai sót.
-Nhưng logic toán học thì luôn theo hình mẫu đã định sẵn mà. Và chúng ta đi theo nó với niềm tin rằng nó không bao giờ sai.
Cô Hiền cốc đầu Trang cười vui vẻ:
-Em khá lắm. Có điều con người không khô khan và cứng nhắc như toán học. Con người đa dạng lắm không có khuôn mẫu nào cả. Khi nào có rung động, con tim em cảm nhận được, em sẽ có suy nghĩ khác với bây giờ.
Trang đưa tay ra trước đống lửa hươ hươ, mạnh dạn hỏi, nhưng cố giữ biểu cảm như 1 câu hỏi vu vơ:
-Nếu như có ai đó âm thầm yêu cô, từ rất lâu rồi, và người ta chưa có gì trong tay, thì liệu họ có cơ hội không cô?
-Ở tuổi của cô không giống như lứa tuổi của em. Điều cô cần là sự nghiêm túc và chân thành. Tình cảm thầm lặng là thứ tình cảm không bao giờ có kết quả. Cô đã thầm lặng nhiều lần, nên giờ mới FA. Nếu được quay lại, có lẽ cô sẽ làm khác.
Đúng vậy. Thầm lặng là thứ tình cảm chẳng bao giờ có kết quả. Thầm lặng dõi theo Hùng, rồi nhìn Hùng cầm tay Thủy. Thầm lặng thì mãi mãi chỉ là kẻ đứng bên lề thôi.
Huy à. Lần này cậu phải đánh cuộc thôi. Được ăn cả, ngã về không. Có điều, con đường phía trước dài và chông gai lắm. Cậu có thể nào vượt qua được thời gian mấy năm đại học mà vẫn giữ được tình yêu, có thể nào vượt qua rào cản tuổi tác, và thậm chí người ta còn là giáo viên trong trường. Có thể nào không?
........................................
Từ lúc nào một người háo thắng như Tú trở nên do dự? Tú muốn ngừng lại vì không muốn làm tổn thương Trang, nhưng lại ngại đề xuất với Tuấn. Nếu đề xuất thế nào Tuấn cũng đánh giá là Tú thiếu quyết đoán, tính cách thất thường như phụ nữ, đã quyết tâm thách đố thế rồi mà tự nhiên lại đòi rút. Mà Tú thì không thể nào chấp nhận bị coi là đàn bà.
Bố Tuấn là thẩm phán, gia đình Tú thì kinh doanh nên 2 gia đình thường xuyên qua lại. Gia đình Tú phải nhờ cậy gia đình Tuấn nhiều lắm. Và 2 đứa con cũng trở nên thân thiết từ lúc nào không hay.
Bị coi như phụ nữ là 1 nỗi nhục, nỗi nhục này không thể rửa sạch khi Tú còn mang ngoại hình này. Nhất là khi ngoại hình này lại được đặt cạnh Tuấn, khiến Tú càng không thể ngóc đầu lên. Cú shock lớn nhất trong đời Tú là đã bị 1 bạn nam tỏ tình. Cả ngày hôm ấy Tú như kẻ mất hồn. Shock đến độ không ăn nổi cơm, uống nước cũng thấy đắng. Sau đó là 1 thời gian bị theo đuổi khiến Tú lúc nào cũng sợ sệt. Cơn ác mộng ấy sau cũng chấm dứt, là nhờ Tuấn, Tú cũng không biết Tuấn đã làm thế nào.
Tú do dự không biết nên chơi tiếp hay dừng. Tú ngừng tiếp cận Trang, bất quá chỉ xã giao như bạn bình thường. Thấy Tú tỏ vẻ không còn hứng thú với trò chơi nữa, Tuấn uể oải nói:
-Lần này ai thua sẽ phải chịu làm công chúa. Cá cược mà không có gì để mất thì chán lắm.
Chỉ 1 câu của Tuấn thôi cũng làm máu ăn thua trong Tú sôi lên rồi. Dĩ nhiên là Tú chấp nhận. Cũng chỉ vì thân thiết với 1 thằng như Tuấn mà Tú không ngóc đầu lên được, lúc nào cũng bị bọn con gái trong trường gán cho cái mác là nằm dưới. Tú mỉm cười nham hiểm:
-Nếu tao thắng, vĩnh viễn không được gọi tao là công chúa nữa. Và người bị gọi sẽ là mày đấy Tuấn.
Tuấn không do dự gật đầu ngay.
20/11 chính là cơ hội và Tú đã không bỏ lỡ. Cảm thấy như thế còn chưa đủ, Tú đã xin làm lớp phó học tập chỉ để tham gia chuyến du lịch này.
Có điều, hình như Tú càng lún càng sâu, cảm giác như là đã bị con dao 2 lưỡi cứa chảy máu tay. Chinh phục người ta, vô tình lại bị chinh phục ngược.
Tú cầm máy ảnh đi dọc đường mòn. Càng về đêm càng lạnh. Nếu tụ tập đốt lửa thì chẳng còn gì vui bằng. Nhưng Tú vẫn thích ình 1 khoảng lặng. Tú thích du lịch, thích chụp ảnh. Dĩ nhiên lần tham quan này, Tú cũng sẽ chắt lọc ình vài trải nghiệm bằng vài tấm ảnh độc đáo. Tú tua đi tua lại để ngắm những tấm ảnh vừa chụp và ngắm cả tấm ảnh của Trang. Lúc ấy Trang vừa té nước vào mặt xong, vài giọt nước trong vắt còn đọng trên gò má và vầng trán, đua nhau chảy xuống. Các cô gái hay trang điểm sẽ không bao giờ dám té nước suối lên mặt như Trang. Nụ cười mỉm lúc ấy cùng đôi mắt sáng ngời như biết nói khiến Trang giống 1 thôn nữ đơn sơ, 1 bông hoa vừa nở giữa núi rừng. Khoảng khắc đẹp hiếm có khiến Tú suýt nữa quên bấm máy.
-Anh Tú.
Tú bị giọng nói thanh khiết, ngọt ngào kéo ra khỏi hoài niệm. Tú quay lại phía sau thì thấy Thủy đang bước tập tễnh từng bước lại gần mình. Tối nay Thủy mặc 1 chiếc váy ren màu hồng nhẹ nhàng, xinh xắn lắm. Gương mặt cũng được trang điểm rất tỉ mỉ. Tú không thích con gái trang điểm, nhưng lại thích cách trang điểm của Thủy. Hài hòa, nhẹ nhàng, làm tôn lên vẻ đẹp của người con gái hiện đại, biết làm đỏm mà vẫn đầy nét dung dị. Sang trọng mà vẫn dịu dàng, đằm thắm. Tú cũng phải công nhận Thủy xứng đáng là hot girl của trường. Dưới ánh trăng, Thủy càng trở nên xinh đẹp.
Tú vội vàng đi về phía Thủy:
-Chân còn đau sao lại đến chỗ này?
Thủy không ngần ngại bám vào tay Tú, nở 1 nụ cười đẹp ma mị:
-Em đến để cảm ơn anh.
Tú cảm thấy hơi ngại. Nói gì thì nói Thủy cũng là bạn gái của Hùng, bạn cùng lớp. Tú không nên thân mật quá. Lại còn ở chỗ riêng tư thế này.
-Em không cần khách sáo đâu. Giúp đỡ bạn gái của bạn là điều nên làm mà. Huống hồ chúng ta cùng trường.
Tú định bỏ tay Thủy ra thì cảm giác Thủy bám càng lúc càng chặt hơn. Tú đề xuất:
-Anh đưa em về nhà sàn, hoặc là về khu đốt lửa trại nhé.
Thủy lắc đầu:
-Em muốn đi cùng anh. Em thích ngắm cảnh đêm.
Trong trường hợp như thế này, nếu là Tuấn, Tuấn sẽ không ngại mà lạnh lùng từ chối và đặt Thủy về đúng chỗ. Còn Tú, thật lòng không nỡ nặng lời với con gái, nhất là người đó lại là 1 cô gái dễ thương như Thủy. Đành phải nhắc nhở bằng giọng nửa đùa nửa thật để Thủy tự ý thức:
-Em đi cùng anh, nếu tin đồn lan truyền trong trường, thằng Hùng nó đánh anh chết.
Tú gỡ tay Thủy ra, toan trở về nhà sàn thì bị Thủy ôm chặt cứng. Thủy vùi đầu vào lưng Tú khóc thút thít:
-Anh Hùng không phải. Anh ấy chỉ là giúp đỡ em thôi. Chỉ là muốn xuất hiện trước mắt anh để trêu ngươi. Không phải con trai các anh lúc nào cũng có máu ăn thua, thích tranh giành hay sao? Tại sao một chút ghen tuông anh cũng không có? Máu chinh phục của anh đâu rồi? Em không tin là anh thích Trang. Có phải anh cũng giống như em, cố tình làm vậy để chọc tức em không?
Tú á khẩu. Tay chân trở nên thừa thãi, không biết phải xử lý ra sao. Đợi đến lúc Thủy ngừng khóc, Tú mới chậm rãi trả lời:
-Cảm ơn em. Nhưng anh không thể yêu em được.
Vòng tay thon dài, mềm mại nãy giờ ôm Tú chặt cứng đột nhiên buông thõng xuống. Cô gái trong chiếc váy hồng bỏ chạy về phía nhà sàn. Đồng thời cũng có 1 cô gái đứng tựa vào gốc cây gần đó như đang muốn trốn tránh.
Tại sao lại cảm thấy buồn đến vậy.
Lúc nãy, Trang mon men theo con đường mòn đi bộ để tìm một chút riêng tư thì nhìn thấy Thủy đang bám chặt lấy tay Tú. Không hiểu sao lúc ấy Trang lại thấy đau đớn hơn cả lần gặp Hùng cầm tay Thủy. Trang vội vàng đứng tựa vào gốc cây, không phải để cố ý nghe lén, mà là để tránh ình khỏi ngã. Cảm giác lúc ấy là căm ghét Thủy đến tận xương tủy. Căm ghét vì Thủy mồi chài Tú, hay căm ghét vì Thủy phản bội Hùng? Trang không rõ. Lẽ ra Trang phải thấy vui vì Thủy phản bội Hùng thì Trang sẽ có cơ hội với Hùng chứ. Đằng này.
Sau đó nghe Thủy nói trong nước mắt, Trang cảm giác mình đang suy sụp. Tú rất có thể sẽ nhận lời. Trong hoàn cảnh thế kia, trước 1 cô gái tuyệt vời thế kia, ai có thể từ chối? Và Trang thì không thể ghét Thủy, bởi vì Thủy không phản bội ai cả, và cũng đã tốn quá nhiều công sức để chinh phục 1 người. Nếu Thủy thất bại, Thủy càng đáng thương hơn. Vậy mà Trang lại thấy nhẹ nhõm khi Tú từ chối Thủy. Cùng 1 lúc cảm xúc trong Trang rối ren, như bị dày vò. Trang nhận ra mình ích kỷ, nhận ra mình xấu xa, nhận ra trong tim mình đang có quá nhiều luồng cảm xúc và những hi vọng trái ngược nhau.
Trang nhìn bóng cô gái váy hồng nhòe dần dưới ánh trăng mờ mà cảm thấy khó thở. Rõ ràng là chân không đau, lại cố tình giả vờ bị đau chân để được giúp đỡ. Chừng ấy công sức, cuối cùng Thủy đạt được điều gì? Xinh đẹp như thế lại có lúc khốn đốn thế này sao? Bản thân Trang chưa 1 lần thử xem mình có cơ hội hay không, mà đến lúc biết mình không còn cơ hội, cũng đã tổn thương bao nhiêu.
Nếu thật lòng thích 1 ai đó, liệu Trang có dám dũng cảm đối đầu và tìm mọi cách chinh phục như Thủy không? Trong hoàn cảnh này, nói là "ai đó" hình như không còn chính xác nữa. Người đó thật sự đã xuất hiện rồi.
Buồn quá, khó chịu quá.
Trang nhắm mắt, hít thở sâu để tìm lại bình yên trong tâm hồn.
Một bàn tay rất vững đặt lên vai Trang, vậy mà Trang không bị giật mình. Trang từ từ mở mắt rồi vội vàng lấp liếm:

-Thôi chết...Ở đây mát quá nên... tớ ngủ quên.
Tú bật cười. Nhìn Trang như sắp chết rét đến nơi mà còn nói là ngủ quên. Vả lại làm gì có ai đứng tựa vào gốc cây ngủ cơ chứ.
-Về ăn buffet thôi, lửa trại chắc là rực rỡ lắm.
Trên con đường mòn đầy ánh trăng, 1 nam sinh và 1 nữ sinh sánh bước bên cạnh nhau. Trái tim của tuổi mới lớn rung từng nhịp điệu dịu dàng.
Lòng ngập ngừg nói tiếng yêu em lời yêu ấy thiết tha chân thành.
Còn gì bằng sánh bước bên nhau cùng ngắm ánh trăng vàng nhạt sao.
Cuộc tình ngọt ngào em đã trao anh làm trái tim anh đổi thay.
Niềm hạnh phúc anh đang có em khiến anh ngỡ ngàng.
Chapter 10: Mỗi người 1 lối đi
Đến khi nhận ra tình cảm của mình, Trang lại cảm thấy tự ti. Trang cảm thấy ngại ngùng khi gặp Tú. Cứ nhìn thấy Tú là Trang quay đi chỗ khác, giả vờ không để ý, nhưng khi Tú đi khỏi rồi Trang lại lặng lẽ nhìn theo. Trang đâu có đủ dũng cảm để thử và chấp nhận thất bại như Thủy. Trang quyết định gác lại chuyện tình cảm, chuyên tâm lo học hành thi cử.
Mùa đông lạnh buốt đến, rồi lại qua đi.
Tuấn không thường xuyên đến lớp luyện thi sinh nữa. Chỉ thỉnh thoảng thôi và hầu như lần nào đến cũng chỉ để nói chuyện tầm phào với Trang. Trang cũng đâu có biết nói gì với Tuấn, nên thỉnh thoảng lại hỏi về Tú và chủ đề lại xoay quanh Tú. Thỉnh thoảng thì nói về nghề mà Trang đang theo đuổi, nghề Y. Tuấn có mẹ là viện trưởng viện y nên cũng khá am hiểu. Tuấn còn nói là sau này học xong nếu cần tìm việc thì cứ đến bệnh viện của mẹ Tuấn làm. Trang gật đầu, nhận lời 1 cách xã giao. Trang đâu có nghĩ xa xôi đến thế. Với lại Trang cũng không định nhờ vả ai mà tiến thân.
Đôi khi Trang cũng dò hỏi xem Tuấn thích 1 cô gái như thế nào. Tuấn chỉ cười mà không trả lời.
Trang cũng không quên để ý Hiên. Nếu Trang không nhầm thì Hiên quả thực đã đơn phương người đó rất lâu rồi. Một ngày nọ đến nhà Hiên chơi, Trang phát hiện chiếc ô trắng tinh được đặt rất cẩn thận nơi giá sách của Hiên. Đặt ở nơi đẹp nhất, dễ nhìn nhất, và bên cạnh chiếc ô là vài thứ linh tinh khác, đều là những thứ rất quan trọng với Hiên. Chiếc ô ấy chính là chiếc ô mà Tuấn đưa Trang hôm trời mưa.
Sau Tết, học sinh khối 12 đua nhau viết lưu bút. Trang cũng không ngoại lệ. Cuốn lưu bút của Hiên bìa màu xanh nhạt, được trang trí bằng vài tấm thiệp thủ công thơm nước hoa, nhìn rất bắt mắt và ngửi rất dễ chịu. Bên trong lưu bút có vài lời tỏ tình. Trước những lời tỏ tình và trước sự theo đuổi của nam sinh, Hiên lúc nào cũng bình tĩnh và xử lý rất tốt. Từ chối rõ ràng nhưng không làm mất lòng ai. Trang cũng viết lưu bút cho Hiên, không dài quá, chỉ vỏn vẹn 1 câu ở trang cuối cùng: You are my best friend.
Ngày 8/3, trong khi Hiên nhận được rất nhiều hoa từ các cây si thì Trang chẳng nhận được gì cả. Có chăng là mấy bông hoa phát chẩn, hoa tình thương của lớp. Dường như Trang đã quen với chuyện đó rồi nên cũng chẳng muốn mất công mất sức mà buồn với bã. Với lại ở tuổi này mà nhận hoa với quà từ nam sinh, cảm thấy xấu hổ lắm. Trang đâu có xử lý tình huống tốt như Hiên. Tốt nhất là không có gì cả.
Đến cuối giờ học, bỗng nhiên Trang được gọi ra ngoài nhận bưu phẩm. Bưu phẩm là 1 bông hoa hồng đỏ và 1 món quà. Trang hồi hộp nhận quà và hoa rồi mang về chỗ ngồi, chờ bạn bè về hết mới dám mở ra xem. Món quà là chiếc váy hôm đi mua quần áo Tú chọn cho Trang. Trang nóng bừng cả mặt.
Hiên ngồi bên cạnh, tò mò nhìn Trang rồi lại nhìn món quà. Thỉnh thoảng lại lật lên tìm thiệp chúc mừng để xem có dấu vết của người tặng không mà không thấy. Hiên đần cả mặt ra hỏi Trang:
-Ai tặng nhỉ? Thời buổi này mà vẫn còn tình yêu giấu mặt sao.
Trang chỉ cười.
Trang với Hiên vui vẻ cùng nhau ra về. Năm nào mà 2 đứa chẳng đưa nhau ra quán chè tự sướng với châm ngôn: Chỉ có phụ nữ mới mang lại hạnh phúc cho nhau.
Ra đến cổng trường thì bắt gặp Tuấn đứng đợi từ bao giờ. Trên tay Tuấn là 1 bó hoa ly sang trọng. Trang với Hiên như bị đứng hình, đứng chôn chân 1 chỗ. Tuấn đứng đây chờ ai? Chắc chắn không phải 1 trong 2 người đâu. Nếu vậy thì cũng muốn tận mắt chứng kiến người con gái được Tuấn để ý.
Bất ngờ Tuấn cầm bó hoa tiến về phía Trang và Hiên đang đứng, đồng thời đưa bó hoa ra trước mặt Trang:
-Hi vọng cậu không từ chối lời mời của tớ.
Trang chết đứng như Từ Hải. Trang vội vã nhìn sang phía Hiên. Gương mặt Hiên không biết đã trắng bệch từ bao giờ. Trang vội đưa tay nắm lấy tay Hiên.
Trang bối rối lắc đầu rồi vội vã kéo Hiên đi khỏi.
Tuấn đứng phía sau, hụt hẫng nhìn theo bóng 2 cô gái đi khỏi. Lát sau, Tuấn nhếch mép cười, thuận tay ném bó hoa vào sọt rác. Lần đầu tiên chinh phục và thất bại, hình như hơi có 1 chút nhục và chút đắng.
-------------
Tại quán chè, Hiên cười gượng gạo:
-Sao vậy? Được hot boy để ý mà cậu từ chối thẳng thừng như thế sao?
Trang không biết phải làm thế nào mới đúng. Nếu Tuấn theo đuổi Trang là thật thì Trang không có cách nào đối diện với Hiên cả. Trang lắc đầu, cố tìm mọi điểm xấu của Tuấn để chửi mắng:
-Hot boy gì chứ. Con người cậu ta thô lỗ, khinh người. Cực kỳ đáng ghét. Chắc cậu ta đang trêu đùa tớ thôi.
Hình như Hiên không buồn để ý những điều Trang nói, Hiên cũng không cự nự để thay đổi quan điểm của Trang như những lần khác, chỉ nhìn ra ngoài đường, rất bình thản nói:
-Tuấn không phải người như thế đâu. Nếu có thể hãy cho cậu ấy 1 cơ hội.
Ngoài đường hình như đang lớt phớt mưa xuân...
Từ đó, nụ cười của Hiên hình như càng lúc càng ít đi. Hiên nói chuyện với Trang cũng không còn thoải mái như trước. Trang không biết phải làm thế nào. Bản thân Trang hiểu rõ nhất chuyện đang xảy ra, nhưng hoàn toàn không tìm ra cách giải quyết.
Trang đưa lưu bút cho Hiên viết, Hiên là người cuối cùng cầm lưu bút của Trang. Câu đầu tiên mà Trang viết trên trang cuối là:
-Cậu thích người ta từ bao giờ?
Hiên cầm quyển lưu bút, chỉ trả lời bằng 1 dấu hỏi to tướng. Trang cố chấp viết thêm 1 dòng:
-You are my best friend! Chắc cậu không xem tớ là bạn thân phải không? Tớ biết người cậu thích là Tuấn, thậm chí cậu thích Tuấn từ rất lâu rồi. Tại sao không thể nói với tớ?
Hiên cầm quyển lưu bút, nghĩ 1 hồi lâu rồi cũng quyết định trả lời:
"Lâu lắm rồi, từ hồi tớ còn chưa biết rằng trong lòng tớ có cậu ấy.
Từ cấp 2, Tuấn đã nổi tiếng trong trường. Tớ cố công hoàn thiện mình, đẹp hơn, học giỏi hơn, và nhiều tài lẻ hơn, cũng chỉ vì muốn xứng đáng với cậu ấy, chỉ để được cậu ấy để mắt đến. Nhưng chưa đến ngày tớ biểu đạt tình cảm thì tớ lại biết bạn thân nhất của tớ là Linh đã thích Tuấn. Mỗi lần Linh kể về Tuấn, nụ cười và ánh mắt Linh sáng lên, đẹp rạng ngời. Đó là biểu hiện của người con gái đang yêu. Mọi chuyện về Tuấn, Linh đều kể cho tớ biết, và tớ lại nhiệt tình chia sẻ với Linh, mặc dù chuyện đó tớ đã biết trước cả Linh rồi. Khi âm thầm quan tâm 1 ai đó, vô tình hay cố tình, bạn sẽ biết rất nhiều chuyện về người đó. Tớ thích cậu ấy nhiều lắm nhưng lại chẳng thể biểu đạt ra. Tớ đành phải âm thầm chôn chặt trong tim.
Rồi cũng đến ngày Linh tỏ tình và bị từ chối. Tớ vừa vui lại vừa buồn. Buồn cho Linh, còn vui cho tớ. Tớ biết tớ có lỗi với Linh, tớ là đứa bạn khốn nạn. Linh ra nước ngoài sống với bố, từ bỏ mối tình đầu vụng dại. Còn tớ vẫn chẳng thế nào quên đi. Tớ cũng muốn thử lắm nhưng tớ không đủ tự tin, đành âm thầm đứng phía sau, lặng lẽ như thế. Âm thầm yêu, âm thầm hi vọng, âm thầm chờ đợi cơ hội của mình.
Chuyện Tuấn tặng hoa cho cậu làm cho tớ mở mang đầu óc rất nhiều. Tuấn không phải là đang kén chọn người đẹp xuất sắc về mọi mặt, Tuấn chỉ là đang tìm kiếm sự rung động của con tim. Đôi khi nó rất bình dị. Tuấn chọn cậu, tớ lại càng cảm thấy phục Tuấn hơn. Rõ ràng là tớ có cơ hội, nhưng tớ lại không đủ tự tin nắm bắt. Cứ ngỡ những người như chúng ta chẳng bao giờ có thể lọt vào tấm mắt của cậu ấy. Tớ thấy nuối tiếc nhưng đã muộn rồi.
Dĩ nhiên chúng ta vẫn là bạn, mãi mãi là bạn.
Tuấn chỉ hơi thô lỗ, ngạo mạn thôi. Nếu trở thành bạn trai, chắc là không đến nỗi nào đâu. Nếu có thể thì hãy nhận lời nhé."
Kỳ thi cuối học kỳ rồi đến kỳ thi tốt nghiệp, Trang lại được ngồi cùng phòng thi với 2 chàng hot boy. Kỳ thi này khác với những kỳ thi khác. Trang không biết phải đối mặt với Tuấn Tú như thế nào. Gặp Tú Trang cảm thấy ngượng, tim đập chân run, còn gặp Tuấn, Trang cảm thấy ngại, như là mình vừa mắc lỗi lớn vô cùng.
Làm bài thi xong, Trang hẹn Tuấn ra ngoài hành lang rồi vội vàng đưa Tuấn 1 lá thư. Lá thư là tờ giấy cuối cùng trong cuốn sổ lưu bút, Trang cẩn thận cắt ra gửi Tuấn. Trang chỉ cắt phần biểu đạt tình cảm của Hiên:
"Lâu lắm rồi, từ hồi tớ còn chưa biết rằng trong lòng tớ có cậu ấy.
Từ cấp 2, Tuấn đã nổi tiếng trong trường. Tớ cố công hoàn thiện mình, đẹp hơn, học giỏi hơn, và nhiều tài lẻ hơn, cũng chỉ vì muốn xứng đáng với cậu ấy, chỉ để được cậu ấy để mắt đến. Nhưng chưa đến ngày tớ biểu đạt tình cảm thì tớ lại biết bạn thân nhất của tớ là Linh đã thích Tuấn. Mỗi lần Linh kể về Tuấn, nụ cười và ánh mắt Linh sáng lên, đẹp rạng ngời. Đó là biểu hiện của người con gái đang yêu. Mọi chuyện về Tuấn, Linh đều kể cho tớ biết, và tớ lại nhiệt tình chia sẻ với Linh, mặc dù chuyện đó tớ đã biết trước cả Linh rồi. Khi âm thầm quan tâm 1 ai đó, vô tình hay cố tình, bạn sẽ biết rất nhiều chuyện về người đó. Tớ thích cậu ấy nhiều lắm nhưng lại chẳng thể biểu đạt ra. Tớ đành phải âm thầm chôn chặt trong tim.
Rồi cũng đến ngày Linh tỏ tình và bị từ chối. Tớ vừa vui lại vừa buồn. Buồn cho Linh, còn vui cho tớ. Tớ biết tớ có lỗi với Linh, tớ là đứa bạn khốn nạn. Linh ra nước ngoài sống với bố, từ bỏ mối tình đầu vụng dại. Còn tớ vẫn chẳng thế nào quên đi. Tớ cũng muốn thử lắm nhưng tớ không đủ tự tin, đành âm thầm đứng phía sau, lặng lẽ như thế. Âm thầm yêu, âm thầm hi vọng, âm thầm chờ đợi cơ hội của mình."
Trang rất sợ Tuấn sẽ ném nó vào sọt rác như bao nhiêu lần khác, nhưng Trang đâu còn cách nào khác. Nếu không thử làm thì chẳng bao giờ thành công. Thà rằng làm rồi thất bại còn hơn mãi mãi nuối tiếc.
Phía trong lớp, có 1 cậu học sinh thẫn thờ nhìn ra hành lang. Bỗng nhiên cảm thấy mình vừa mất 1 thứ gì đó vô cùng quan trọng.
---------------
Mùa hè đến rất nhanh. Nắng càng lúc càng gay gắt hơn. Tháng 5 là tháng của bằng lăng tím, của hoa phượng đỏ.Tiếng ve râm ran như muốn thúc giục tuổi học trò qua đi, thúc giục 1 lứa học sinh trưởng thành và đón chờ lứa học sinh sau. Một góc sân trường được nhuộm đỏ bởi cánh hoa rơi.
Ngày cuối cùng của tuổi học trò,
Trang lững thững đi quanh sân trường, không hiểu vô tình hay cố ý mà đi sang phần sân lớp A1. Khá lâu rồi Trang không gặp Tuấn cũng không gặp Tú. Trang rất muốn biết câu trả lời từ Tuấn, cũng rất muốn biết Tú dạo này thế nào? Ngày cuối cùng của lớp 12, chẳng hiểu sao lại muốn gặp và trò chuyện thật lâu. Hoặc chỉ nhìn thấy thôi cũng đủ rồi.
Trên lan can của lớp A1, cậu học sinh có mái tóc bổ đôi, ngồi tựa lưng vào cột, chân đặt trên lan can, ánh mắt để xa xôi. Còn cậu học sinh có mái tóc chôm chôm dựng ngược nhìn đầy vẻ phá hoại, đứng tựa lưng vào lan can, ngửa mặt nhìn trời. Trang không khó để nhận ra 2 người đó là ai. Trang thấy bối rối nhưng vẫn tiến lại gần.
-Tú. Mày thích Trang A2 thật rồi à? Sao dạo này thấy mày hay buồn rồi nhìn sang lớp A2 thế?
Tú nhíu mày, trên tay cầm cành hoa phượng bứt từng cánh hoa vứt xuống sân trường:
-Ai mà thích cho nổi. Quần áo thì lôi thôi, đầu tóc thì quê mùa.
Tuấn vẫn hướng ánh mắt đến bầu trời xanh thẳm:
-Trang cũng tốt mà. Tao nghĩ nên dừng vụ cá cược lần trước thôi. Mất công cưa cẩm Trang cũng chẳng để làm gì.
Tú im lặng thay cho lời đồng ý. Chẳng phải kết quả đã rõ ràng rồi sao? Hôm ấy, Trang đưa thư tình cho Tuấn, đã khiến cho Tú không thể tập trung làm bài thi mấy ngày sau đó. Lúc ấy, chuyện thắng thua, chuyện Tuấn cười nhạo gần như không còn quan trọng nữa rồi. Cảm giác như là vừa đánh mất thứ gì đó quý giá lắm, mất vĩnh viễn.
Tú hướng ánh mắt ra khoảng sân trường nhuộm đỏ bởi cánh phượng rơi. Nghĩ kỹ lại thì Tú đâu có mất gì. Tú rồi sẽ đi du học. Ai biết trước ngày sau thế nào. Nếu ràng buộc Trang chỉ bằng thứ cảm xúc nhất thời này, những năm tháng thanh xuân cứ dần dần trôi đi, xa mặt cách lòng, đến khi gặp lại liệu có thể giữ được tình cảm như trước không. Chi bằng họ đến với nhau. Họ hạnh phúc thì Tú cũng không bất hạnh. Chỉ cần phủ nhận, có thể Tuấn sẽ cho Trang cơ hội.
Chỉ là 1 mùa hè buồn nhất trong đời thôi mà. Có gì khó vượt qua đâu.
Trang run rẩy nghe từng câu từng chữ được nói ra từ miệng 2 chàng hot boy. Mãi đến sau này, từng câu từng chữ vẫn khắc sâu trong trí nhớ của Trang, rõ mồn một, như 1 nỗi ám ảnh, khiến Trang không thể nào quên được. Là con người, bất kỳ ai cũng phải mạnh mẽ lên. Trang tiến về phía Tuấn, chỉ đơn giản là nở 1 nụ cười xã giao nhẹ bẫng như 1 cơn gió mùa hạ đìu hiu:
-Vậy ra đó chỉ là 1 trò chơi. Nhưng tớ thấy thanh thản lắm. Ít ra thì tớ không có lỗi với Hiên. Vì thế, mong cậu hãy suy nghĩ nghiêm túc về lá thư.
Nói xong, Trang không chảy 1 giọt nước mắt, nhẹ nhàng bước qua trước mặt Tuấn Tú.
Cho đến khi Trang đi khỏi, 2 chàng hot boy vẫn chỉ biết đứng nhìn theo. Một trò chơi ư? Nếu là 1 trò chơi thì cảm xúc đâu có nặng nề như thế này. Gía như đó đơn giản chỉ là 1 trò chơi thì tốt biết mấy. Khoảnh khắc Trang xuất hiện, đầu óc Tú trỗng rỗng, còn Tuấn quá đỗi ngạc nhiên không biết phải phản ứng như thế nào. Cả hai đành bất lực nhìn theo bước chân Trang đi khỏi.
Giải thích như thế nào đây? Mà cũng làm gì có gì để giải thích.
Tú ném cành phượng xuống sân trường bỏ vào lớp học. Có thứ gì đó đắng nghét trong cổ họng. Rút cuộc thì Trang vẫn bị tổn thương, nhưng mà Trang đâu có khóc. Cũng đúng thôi, trong tim Trang đâu có chỗ nào dành cho Tú. Thôi thì cứ đi về 2 hướng không nhau.
Ở 1 góc khuất trong sân trường, cô học trò lập dị ngồi khóc tu tu. Ấm ức hay thất vọng hay thất tình? Cô không biết. Cô chỉ biết khóc cho tuổi học trò và những mộng mơ đã qua. Ngày mai cô sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ thay đổi.
..............
Ngày Trang thi đại học, Tú bay sang Đức. Cuộc sống của Tú như đã được lập trình sẵn rồi. Dù có Trang hay không có Trang thì con đường vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ còn biết chúc cho Trang đạt được thành công như Trang mong muốn, và chúc cho Trang thuận lợi trên đường tình duyên.
Tạm biệt... mối tình đầu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui