-Bọn họ muốn gặp em. Tại.....khoảng 11h .Toàn bộ lực lượng đều ở đó.-Sun đưa nó một tờ giấy
-Cuối cùng cũng được hoạt động chân tay. -Moon hí hửng bẻ khớp tay..
-Anh/Cậu không được đi .-đồng thanh
Hai tên kia nghiêm túc kiên quyết không cho cậu nói tiếng nào nữa. Nó quay sang bàn máy tính tìm kiếm về địa điểm được ghi trên giấy.Đó là một nơi thanh vắng có một căn biệt thự khá lớn dành nghỉ ngơi của gia đình Minh Khang.Cũng không có gì đặc biệt, theo như tính toán thì khoảng 100 tên bảo vệ và cài đặt hệ thống an ninh khá tinh vi . Tuy nhiên những thứ đó chẳng là gì so với nó.
-Hai người không cần đi, nhưng hai người căn đúng 12h thì khởi động phần mềm hủy diệt. Moon có muốn ăn kẹo không tối xong việc anh đem về. Chỉ tiếc là tối nay không chơi Halloween được.-Nó bất mãn nhìn một lượt căn phòng đã được trang trí .
Căn phòng vốn đã tối nay còn tối hơn tất cả rèm cửa được buông xuống. Bong bóng trắng được vẽ thành những con ma, khắp tường toàn mạng nhện trên chiếc ghế ngồi có một bộ xương người được tạo dáng như đang dùng trà, sofa được thay thành những con quái vật, trên bàn có những chiếc bánh làm theo phong cách Halloween.
- ... - Không thèm trả lời.
- Thôi nào, đừng trẻ con như thế, em có lí do riêng mà. - Nó làm nũng.
Moon từ trước đến giờ luôn chiều nó nên không thể phản kháng đành gõ nhẹ lên đầu nó.
- Được rồi. Nhớ về sớm.
Nó mỉm cười bước ra khỏi phòng. Nó vừa đi, không khí trong phòng liền lạnh lại.
- Có gì đó không đúng. Một căn nhà đơn giản như thế, chắc chắn có thứ gì đó không bình thường. Anh cảm thấy có gì đó...
- Đúng vậy, rất khó chịu. Tôi không muốn em ấy đi một mình được. - Moon nhíu mày nhìn về phía màn hình.
- Không được. Nếu bọn họ làm Bảo Bảo mất kiểm soát thì em có thể sẽ mất mạng. Nó không đơn giản là chỉ phát điên giết bọn khốn kia đâu. - Sun xoa mi tâm.
- Nhưng khi chưa biết được chổ sai là đâu thì anh cũng bất lực, không thể đi theo con bé, nếu nó phát hiện thì ngay lập tức sẽ tự cô lập chổ đó, trong khoảng thời gian ngắn không thể vào giúp nó. Chúng ta phải chờ thôi. (Anh bất lực cơ à????)
Cùng lúc đó, 3 tên kia đang ngồi trong một căn phòng tối.
- Thằng khốn kia. Bảo Bảo có lỗi với gia đình mày sao?
- Làm sao tao biết. Có thể là có đấy. - Cậu mỉa mai.
- Đừng cãi nhau, chúng ta chỉ biết được một phần nhỏ của quá khứ đó thôi. Chắc chắn còn nhiều thứ khiến cô ấy tin tưởng người kia.
- 3 người cũng thật tốt. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng này còn có thể rãnh rỗi ngồi bàn tán về chị quá khứ của chị ấy. Hừ. Mau theo chúng tôi. - Huyền Anh đạp ghế của tên Duy Anh.
Hắn đứng dậy, không để nhóc đạt được ý muốn. Con bé chỉ có thể bĩu môi, Hải Đăng đứng cạnh cũng chỉ có thể lắc đầu.
- Hai nhóc có biết gì không? Kể tụi này nghe đi. - Minh Khang khoát vai Hải Đăng.
- Không. Chị Thiên Bảo trước giờ 0 thích kể về quá khứ.
- Nếu 0 phải lần đó chị ấy đi chơi rồi nói rằng mình sợ tốc độ và độ cao thì chắc 2 chúng tôi nghĩ chị ấy là quái vật không biết sợ chứ. - Huyền Anh bỗng lên tiếng.
Nụ cười trên mặt cậu biến mất.
- Không phải cô ấy nhảy từ trên đó xuống sao? Sợ cái gì cơ chứ!
2 người kia im lặng, không phải vì họ 0 muốn trả lời mà là không ai biết cả. Cuối cùng thì cả bọn cũng tới nơi.
- Anh. Lúc đến đây bọn em cứ thắc mắc. Tại sao anh nói chị Bảo sợ độ cao và tốc độ nhưng chị ấy có sợ gì đâu khi nhảy từ trên cao xuống.
- Con bé chỉ là không muốn tỏ ra yếu đuối. Nhưng nếu nó chịu đựng không nổi sẽ giết hết tất cả những người biết được điểm yếu... Khốn nạn. Lần đó đi với cậu con bé có bị theo dõi không? - Anh đột nhiên nắm chặt cổ áo cậu.
- Có... chuyện gì sao?
- Nếu nhóc con có chuyện gì thì các người đừng hòng sống. Moon, ở lại đây. Không đứa nào được đến gần đó.
Nói rồi Sun lao ra ngoài.
- Chết tiệt, đúng là như vậy. Bọn họ bắt đầu hành động rồi. 2 đứa mau giúp anh. Không, cả 5 đứa mau đến đây.
- Có chuyện gì sao? - Hắn không hiểu.
Tuy cả bọn chẳng đứa nào hiểu nhưng ngoan ngoãn ngồi xuống theo mệnh lệnh.
- Thiên Bảo sợ nhất là độ cao nhưng trước giờ trừ lúc bên cạnh tên kia thì nó chưa bao giờ khóc lóc. Lúc con bé nhảy xuống là do nó thử thách bản thân trước nỗi sợ hãi mà thôi. Nhóc còn sợ tốc độ nhưng lại sớm bị đem thành đam mê rồi.
- Thế thì có gì phải lo khi gia đình tôi biết cô ấy sợ độ cao.
- Hừ. Ngu ngốc. Gần đây tinh thần của chị ấy vốn không tốt vì niềm tin hiếm hoi mà chị ấy dành cho mấy người bị phá hủy không thương tiếc nên nếu lần này đối diện với áp lực lớn chắc chắn sẽ không tốt. - Hải Đăng cau có đấm mạnh lên bàn.
Vừa nghe đến đây, cả 3 tên kia liền đứng dậy.
- Mau ngồi xuống. Các người không nhớ lúc đó Sun nói gì sao? Chỉ cần có người biết điểm yếu của chị ấy thì không sống nổi đâu. Với lại có anh Sun đi rồi, chị ấy không sao đâu... nhỉ? - Huyền Anh ngơ ngác nhìn sang Hải Đăng.
- Không sao đâu, chúng ta phải hỗ trợ họ. - Hải Đăng xoa đầu trấn an cô bạn.
Trong khi đó, Thiên Bảo đang ngồi trên một chiếc sofa lớn, chiếc sneaker đen, bộ đồ đơn giản, chỉ một chiếc quần jeans ngang gối cùng chiếc áo phông rộng thùng thình màu xanh biển.
- Anh, chị dâu. 2 người thật tốt nha, đón tiếp em rất trịnh trọng.
- Tại sao trước giờ em không tìm anh. Anh chắc chắn sẽ không để em sống cực khổ trong cái trại nghèo nàn đó đâu.
- Đúng là họ nghèo nhưng ở đó không có ai có ý định giết em cả anh trai à.
- Con khốn. Hôm nay mày không có cơ hội rời khỏi đây đâu.
- Hừ. Các người là muốn tôi dồn vào đường cùng. Nghĩ rằng cho dù phải ngọc đá cùng vỡ cũng phải giết tôi? Nhưng xin lỗi, tôi không muốn chết.
- Mau kích hoạt bẫy. - Tên kia hét lên.
Căn phòng nó đang ngồi vốn là một căn phòng làm từ kính, thế nên khi căn phòng được nâng lên cao, việc nhìn xuống dưới chân là hoàn toàn không nên.
- Thế nào em gái? Có vui không? - Cô gái nãy giờ vẫn giữ vững nụ cười tiêu chuẩn.
Mặt nó đanh lại, bây giờ trong đầu nó đang rất rối loạn, tim đập liên hồi, hai tay nắm chặt đầy mồ hôi lạnh.
- Giết.
Không biết từ đâu mà nó rút ra một con dao găm và một cây súng lục. Chưa đầy 2 giây, toàn bộ bảo vệ trong căn phòng không còn một tên. 2 người kia thoáng sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh nhìn về phía nó. Đến khi họng súng đưa về phía đó thì sàn nhà chổ bọn họ ngồi được hạ xuống. Vì đang trong tình trạng rối loạn, nó không phản ứng được nên để 2 tên đó trốn thoát.
- Anh 2. ANH 2!
Tiếng nó hét lên. Nó còn chưa ổn định thì một đám người từ đông xông ra, nó cuối gầm mặt nhìn xuống mũi chân.
- Bên dưới rất đáng sợ. Anh 2. Anh 2... - Nó lầm bầm.
Lúc bọn sát thủ đến gần, nó ngẩng mặt lên. Khác với tưởng tượng, gương mặt nó vô cùng bình tĩnh, chẳng thể hiện một chút sợ hãi nào. Khi nhìn thấy xung quanh là vô số người có ý định giết mình, nó nhếch môi khinh bỉ, ánh mắt lạnh toát và đầy sát khí tỏa ra. Nhìn thấy vậy, nhiều tên liền biết mình không xong nhưng chẳng thể làm gì được, trán đã bị xuyên thủng bởi đạn rồi.
(Từ khúc này thì hành động của Bảo Bảo sẽ được mấy thằng ở nhà vừa xem vừa bình luận)
- Quá độc ác, một phát chết luôn, không để người khác có cơ hội phản kháng.
- Đầu, yết hầu, tim, sống lưng... Toàn là điểm chí mạng.
- Tốc độ nhanh kinh khủng, chưa gì đã đầy xác người trong phòng rồi.
Nó không thích đứng đó, nó phải đuổi theo tên khốn đã nhẫn tâm giết cha mẹ nó. Tuy nhiên nơi này khá khó chịu, đúng là tra tấn tinh thần trẻ nhỏ mà. Trong đầu nó có hàng ngàn câu mắng chửi nhưng gương mặt vẫn cứ thế giữ bình tĩnh, một đám rồi một đám người cứ thế ngã xuống sau từng bước chân của nó.
- Có gì không đúng. Càng xuống thấp vết thương để lại trên những tên kia càng nhiều.
Hắn vừa dứt lời, một cái đầu rơi xuống dưới chân nó. Nó nhìn cái đầu với con mắt thích thú rồi dùng chân đá như chơi bóng. Rồi nó bỗng ngẩng đầu nhìn về phía một chiếc camera, miệng cười tươi rồi đoàn một phát, camera đã mất kết nối, bọn họ không thể thấy được cô làm gì tiếp theo.
- Con bé đang làm cái gì vậy chứ?
- Chị ấy đáng sợ quá. - Huyền Anh không nhịn được rùng mình.
Phía bên này, một tên sát thủ đang bị dồn vào đường cùng, hắn van xin nó tha cho hắn. Nó cười điên loạn.
- Tha mạng. Một sát thủ không thể để đối tượng của mình tha mạng được.
Một vết thương dài kéo dài từ mắt hắn đến tận yết hầu. Nhưng nó không ra tay vội, tay phải nó vươn ra đặt lên ngực tên đó. Những ngón tay nhìn có vẻ nhỏ bé mảnh khảng nhưng lại nhanh chóng xuyên qua da thịt rồi chậm rãi chạm đến trái tim sâu bên trong, nó vẫn đập. Không chút do dự, nó nắm lấy trái tim đó lôi ra ngoài. Máu, từng giọt từng giọt rơi xuống người nó. Thấy trái tim trên tay không còn đập nữa nó bĩu môi bất mãn rồi quăng đi. Bây giờ trên sàn nhà vô số thứ, từ ruột đến tim, gan đều bị nó lôi ra rồi quăng đầy đất. Mùi tanh không ngừng bốc lên, nhưng nó không cảm thấy gì cả, chỉ tiếp tục tìm đường đi xuống phía dưới.
- Không lẽ đây là lúc con bé mất kiểm soát như Sun đã nói?
- Có sao? Nhìn cô ấy bình thường mà. - Cậu tự cho là đúng.
-Không, nếu cô ấy bình thường thì không tra tấn bọn kia đâu. Chắc chắn là cô ấy đang rối loạn khi ở trên cao nên mới dùng việc giết chóc để giảm áp lực.
- "Cậu đúng rồi đó Duy Anh. Tôi là đang muốn giảm áp lực. Nhưng cậu biết không? Tôi chỉ là không muốn những người biết điểm yếu của tôi sống sót, vậy nên các người đợi đến lúc tôi trở về đi." - Không biết vì sao mà nó đứng trước camera cười cười.
Cả đám bên này giật mình, cái khỉ gì vậy?
- Tiểu Bảo. Anh 2 em đã đến bên dưới, mau ra khỏi đó đi. - Moon mặc dù ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh.
- Anh 2.
Nó nghe vậy liền hí hửng lao đi, không còn chút hứng thú nào đứng lại "chơi đùa". Cuối cùng nó cũng ra khỏi tòa nhà chết tiệt đó, xa xa là bóng của Sun. Nó chỉ mới nhìn thấy đằng kia thì ngay tức khắc anh lao đến bên nó (nghe sướt mướt quá).
- Anh 2.
- Ừ. Anh ở đây với nhóc.
Và bọn kia có dịp mở rộng tầm mắt. Chỉ mới giây trước, mặt của nó vẫn điềm tỉnh như không có chuyện gì thì bây giờ nó chẳng khác gì đứa trẻ bị bắt nạt chạy về mách mẹ. Nước mắt nó tuôn trào, giọng nói nghẹn ngào rất đáng thương.
- Anh 2. Sợ... nó cao lắm...
- Ừ. Khóc đi. Có anh ở đây với em rồi.
Sun ôm chặt cơ thể nhỏ bé đang run rẩy. Là anh quá thất trách rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...