Sau khi Minh Minh đi thì nó suy nghĩ những điều cô ta nói lúc nãy, có khi nào không ai đến cứu nó thì thế nào? Có khi nào nó vẫn sẽ ở đây đợi đến chết hay không? Hắn! Hắn có cứu nó không? Hay là bỏ mặc nó? Nó càng nghĩ càng lo sợ, bây giờ nó thấy mình lúc nãy mẹnh miệng làm gì để rồi không ai đến cứu thì thế nào đây?
Hắn sau khi tìm không ra nó thì bực tức, đập những thứ có trong tay quăn thẳng vào đám thuộc hạ. Dù đã tìm hết mấy ngày trời mà cũng chả tìm ra nó, không biết nó bị gì nữa, hắn bắt đầu cảm thấy bất lực, hắn không làm gì được cho nó, hắn không tìm ra nó được, hắn không làm gì được cả, hắn thật vô dụng làm sao ấy! Hắn ngồi xuống sofa, Khánh thì lòng nóng như lửa đốt cứ hết đi qua rồi lại đi lại, cứ đi lòng vòng khiến hắn bực thêm nói:
-Đứng yên một chỗ được không? – tâm trạng của Khánh cũng không mấy khả quan, Khánh nhìn hắn một cái nói:
-Tại cậu mà em gái tôi mới thế. Cậu có tự cách gì mà lên tiếng? Hả? – hắn đứng phất dậy nhìn thẳng vào mắt Khánh nắm lấy cổ áo của Khánh nói:
-Im cái mồm lại đi! Không thì tui đập anh nhừ tử! – Khánh cười nhạt một cái nói:
-Tôi thách cậu đó! – Hắn giơ nắm đấm lên thì Quân và Hạo ngăn lại, thật là tới giờ phút này mà lại chửi nhau à? Hắn vẫn không buông cho tới khi:
-Ể! Sao máy định vị lại sáng lên điệm đỏ vậy ta? A! Nhớ rồi máy định vị của mình rớt vào người của Thư! Vậy Thư đang……….- Trúc chưa nói hết câu hắn và Khánh đả đi lại xem sao đó dốc hết lực lượng chạy tới chỗ đang có dấu chấm đỏ trên màng hình.
Nó đang ngồi nhìn món ăn mà muốn ói, không phải muốn đó thấy ghê hay món đó quá giở mà là móm đó không sao mà nó cảm thấy tanh kinh khủng, nó đã ói hết 2 lần trong ngày nhưng khi muốn ói lại chả ói ra cái gì, nó cảm giác kỳ lạ lắm. Nó rất ghét ăn chua thế mà giờ nó thích lắm nha! Nếu bây giờ cho nó một trái me chắc nó nuốt hết trong mấy phút ấy chứ. Nó vụt luôn món ăn đó, thế là khoẻ à nha! Ngoài cửa có tiếng mở cửa, Minh Minh đi vào ánh mắt đầy đùa cợt, cũng tờ giấy chuyển nhượng đó, ngày nào cô ta cũng đưa cho nó nhưng mà ngày nào nó cũng xé hết. Nó nhìn cô ta nói:
-Gì nữa đây? – Minh Minh cười cười nói:
-Tao cho mày biết là chả ai đến cứu mày hết á. – nó vẫn tin là có người cứu dù có chờ có đợi bao lâu nó cũng không nản đâu. Minh Minh tự nhiên đí lại gần nó, nói vs nó một câu vô cùng kỳ lạ:
-Lúc nãy ăn món đó được không? Hay mắc ói quá mà vụt rồi? – cái này có gọi là quantâm không ta, không thể nào Minh Minh mà biết quan tâm ai chứ. Nó nhàn nhạt nói:
-Cũng được! – Minh Minh cười lớn báo cho nó một tin mà nó vừa mừng vừa lo sợ:
-Cô có biết là cô có thai rồi không? Lần trước tôi đã kiểm chứng bằng cách lấy mẩu mước tiểu của cô và kết quả là cô đã có thai đó, cô chị họ của tôi! – nó liền sờ bụng, nó không tin lắm vào lời nói của Minh Minh, cô ta nói cho nó biết chắc có ý đồ gì mờ ám. Minh Minh nhìn thấy nó cành giác thì đưa cho nó một que thử thai nói:
-Nếu không tin thì tự mình kiểm chứng! – nó run run nữa muốn nhận nữa lại không muốn nhưng cuối cùng nó cũng nhận lấy, nó vào WC, một lúc sau nó bước ra vui mừng hớn hở nói:
-Tôi……tôi………có………….thai………rồi! – vui tới mức nói năng lắm bắp, vui tới mức muốn khóc luôn, vui tới mức muốn nói cho cả thế giới biết nó sắp làm mẹ, vui tới mức muốn hắn chia sẽ niềm vui này cùng nó, nhưng niềm vui chưa được hưởng hết thì Minh Minh nói:
-Và bây giờ! Một là cô ký! Hai là con cô chết tại đây! – Minh Minh đi tới nắm lấy tay nó cột vào một cây cột to giữa nhà, rồi lấy tay bóp lấy bụng nó, nó lắc đầu nói:
-Cô không được làm như vậy! – vì lúc nãy nó vui quá mà không kịp phản kháng, vs lại bây giờ nó là người có thai nó không thể phản kháng mạnh nếu không đứa bé trong bụng sẽ……….Minh Minh nói tiếp:
-Nếu cô muốn con cô sống thì ký đi! – nó lại lắc đầu, nó thà chết chứ không ký nhưng mà bây giờ nó có con nó không muốn chết nhưng ký thì không được, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Nó lắc mạnh tay mong thoát ra nhưng chỉ thấy tay càng đau hơn mà không thoát ra được, Minh Minh nói:
-Chọn đi chứ! – nó nhất quyết im lặng không chọn, lấy chna6 trái đá ngay vào bụng Minh Minh nhưng Minh MINh có chuẩn bị sẵn nên cô ta tránh được. Cô ta liền lấy dậy buộc chân nó vào cột, nó dù phản kháng thế nào thì đều vô dụng. Sau khi buộc nó vào cô ta nói:
-Nếu may không ký tao giết mày rồi giết Khánh cũng như nhau thôi! – nói rồi cô ta lấy tay bóp mạnh bụng nó khiến bụng nó đau đến khó thở, nó chảy cả nước mắt, Minh Minh cười lên rồi dùng sức bóp chặt bụng nó, cơn đau truyển từ bụng lên tới não khiến nó vì đau mà nhất liệm đi, Minh Minh liền lấy nước tạc vào mặt nó nói:
-Như thế này thì chịu ký chưa? – nó yếu ớt lắc đầu, nó cố nhìn xuống bụng mình nhưng không nhìn được, Minh Minh nói:
-Con mày chết rồi! Chết rồi đó! – nó nghe xong thì vo tròn nấm đấm nó muốn tự tay giết chết kẻ xác nhân này, ngoài cửa vọng lại một tiếng nói trầm ấm và nam tính:
-Cô thấy như vậy vui lắm à? – Minh Minh quay đầu qua nhìn người con trai vừa mới phát ngôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...