Hương Tranh vừa mệt vừa sốt nên bị hôn mê suốt hai ngày đêm. Sau
khi tỉnh lại, dường như cô đã quên hết mọi thứ liên quan đến Sở
Trung Thiên. Cô không hề đề cập đến chuyện xảy ra giữa cô và anh,
cũng không tiếp tục “Dịch vụ cho thuê bạn gái” nữa. Dường như cô đã
quay lại là cô trước đây, vui vẻ ở nhà cùng chị gái. Sở Trung Thiên
như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô, cũng như không khiến cô
bị tổn thương chút nào.
Tuy vậy, Hương Đình vẫn biết, sự thực không phải như vậy. Hương
Tranh ở lì trong nhà, không ra ngoài vì sợ gặp Sở Trung Thiên.
Hương Tranh cười nói vì sợ cô lo lắng. Từ nhỏ, Hương Tranh đã là
đứa trẻ không biết che giấu cảm xúc. Những gì Hương Tranh đang làm,
không phải con người thật của nó. Hương Đình sống cùng em gái bao
nhiêu năm nay, sao cô lại không hiểu tính cách của em gái
mình.
Tuy nhiên, trốn tránh không phải là một biện pháp tốt, một cô gái
trẻ không thể ở lì trong nhà cả đời được. Là chị của Hương Tranh,
cô phải có trách nhiệm chăm sóc cho em gái.
Không thể để Hương Tranh vì thất tình mà hủy hoại bản thân. Phải
giúp Hương Tranh từng bước vượt qua nỗi đau này.
Hôm ấy, Hương Đình làm bánh khoai môn trong bếp, nói vọng lên với
Hương Tranh đang ngồi xem ti vi ở phòng khách: “Hương Tranh, nhà
hết dầu đậu phộng rồi. Em mau đi mua một chai về đây”.
“Mai chị đi mua cũng được mà.” Tiếng Hương Tranh từ phòng khách
vọng xuống.
“Không được. Chị cần dùng bây giờ. Mau đi mua đi. Ví tiền chị để ở
trong tủ ấy.”
“Không được. Em đang xem ti vi. Hài hay lắm. Ha ha…” Hương Tranh
càng cười to hơn.
Hương Đình dằn từng tiếng: “Hương - gia - thứ - nữ”.
Tiếng cười trong phòng khách biến mất. Một lúc sau, Hương Tranh mới
ấm ức bước vào bếp, không mấy vui vẻ hỏi lại: “Tại sao nhất định
chị phải bắt em đi mua bây giờ? Tại sao cứ nhất định phải dùng dầu
đậu phộng? Dùng tạm dầu cải không được à?”.
Hương Đình đang cắt hành trong bếp, không thèm ngẩng lên nhìn em
gái, nói: “Chị thích ăn dầu đậu phộng. Em nói gì cũng vô ích. Mau
đi mua đi”.
“Hừm”, Hương Tranh thở dài, không nói gì nữa, chầm chậm đi vào tủ
bếp, chỉ vào một cái lọ màu vàng: “Đây chẳng phải là dầu đậu phộng
hay sao?”.
Hương Tranh xem xét tỉ mỉ nhãn hiệu, sau đó khẳng định chắc chắn:
“Không thể nào! Trên này ghi rõ là dầu đậu phông”.
Hương Đình nổi điên, vung vẩy con dao trong tay, hét lên: “Ai nói
trên đó ghi là dầu đậu phộng thì bên trong là dầu đậu phộng? Lẽ nào
tôi không thể đựng nước hoa quả trong đó?”.
“Không phải thì thôi. Làm gì mà chị phải giận dữ thế?” Hương Tranh
lẩm bẩm. “Chị. Chị càng ngày càng hay nổi giận, cứ như phụ nữ giai
đoạn tiền mãn kinh ấy.”
“Cái con nha đầu chết tiệt này. Không mau đi mua đi. Đứng đó mà nói
linh tinh mãi. Đừng tưởng chị không dám giết chết em nhé.” Hương
Đình vừa mắng vừa dứ dứ con dao đe dọa.
Hương Tranh quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: “Em đi mua.
Em đi mua ngay là được chứ gì?”.
Sau khi Hương Tranh đi khỏi, Hương Đình mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn
lại chai dầu đậu phộng trong tủ bếp, lẩm bẩm một mình:
“Hương Tranh. Con nha đầu ấy càng ngày càng tinh. Lần sau phải lên
kế hoạch chu đáo hơn”.
Từ siêu thị bước ra, Hương Tranh một tay cầm ô, một tay xách túi
đựng chai dầu đậu phộng, nhìn trước nhìn sau, nhìn ngang nhìn dọc
một hồi, cô chắc chắn là không có bóng hình quen thuộc ấy. Cô cúi
đầu, vừa lo lắng vừa thất vọng bước đi trên phố.
Thực tế cô không cần lo lắng, chỗ này cách nhà Sở Trung Thiên đến
nửa thành phố. Sở Trung Thiên không thể nào đột nhiên xuât hiện ở
đây được. Nhưng trái tim cô luôn hy vọng Sở Trung Thiên xuất hiện.
Chỉ cần nghĩ tới việc sẽ gặp Sở Trung Thiên là cô không thể không
hồi hộp. Thực sự là cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Sở Trung Thiên đã
chia tay cô. Làm sao anh ấy có thể xuất hiện trước mắt cô được. Đây
là đời thực, đâu phải như trong phim truyền hình Hàn Quốc.
Hương Tranh tự cười mình, tiếp tục bước đi. Đột nhiên cô nghe phía
sau có người gọi tên mình.
“Hương tiểu thư!”
Hương Tranh dừng bước, quay lại nhìn. Khi nhìn rõ người phía sau,
cô kinh ngạc kêu lên: “Diệp Luyến Hoàn! Sao cô cũng ở đây?”.
“Thật trùng hợp. Ngay cả ở đây cũng gặp cô. Đúng là chúng ta có
duyên với nhau thật đây.”
Diệp Luyến Hoàn cười tươi, duyên dáng bước lại gần Hương Tranh.
Thật sự là ở đây chẳng có sự trùng hợp hay có duyên gì hết. Bấy lâu
nay Diệp Luyến Hoàn đã cử người theo dõi Hương Tranh. Vừa nhận được
tin báo Hương Tranh ra khỏi nhà, cô ta lập tức tìm đến đây.
Hôm nay, Diệp Luyến Hoàn mặc bộ váy liền màu đỏ, trang điểm xinh
đẹp. Hương Tranh mặc quần soóc và áo phông đơn giản, để mặt mộc.
Hai người đứng bên nhau, đúng là hình ảnh của hai thái cực tương
phản.
“Cô có khỏe không? Nghe nói cô và Sở Trung Thiên đã chia tay.” Diệp
Luyến Hoàn nhìn Hương Tranh chằm chằm, ánh mắt rõ ràng ánh lên niềm
vui.
Hương Tranh không phải con ngốc, tự nhiên gặp Diệp Luyến Hoàn ở đây
đã là không vui rồi. Nhớ lại lần trước bị cô ta lừa, rồi thêm
chuyện nếu không phải vì cô ta, cô đâu cần kí hợp đồng làm bạn gái
của Sở Trung Thiên. Cô rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay đều là do cô
ta. Nhất là trong lúc này, Hương Tranh càng không muốn dây vào cô
ta, nói chuyện hỏi thăm cô càng không có tâm trạng. Vì vậy, Hương
Tranh khẽ cười, khách khí nói: “Cám ơn Diệp tiểu thư đã hỏi thăm,
tôi vẫn khỏe. Chị gái tôi đang đợi ở nhà, tôi đi trước nhé. Chào
cô”.
“Hương tiểu thư, sao lại đi nhanh như vậy? Lẽ nào cô không muốn
biết vì sao Sở Trung Thiên lại chia tay cô?” Diệp Luyến Hoàn cười
cười, nói năng lưu loát, điều đó chứng tỏ cô ta đã chuẩn bị khá
kỹ.
Hương Tranh tròn mắt ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại: “Cô vừa nói
gì?”.
Diệp Luyến Hoàn quan sát trước sau và đề nghị: “Ở đây đông người,
không tiện nói chuyện. Chúng ta tìm quán cà phê nào đó ngồi
đi”.
“Không cần đâu.” Hương Tranh không do dự, từ chối lời đề nghị ấy.
Nhớ lại lần bị lừa trước đây, Hương Tranh không dám tùy tiện hứa
với cô ta bất kỳ điều gì. “Có gì cô cứ nói luôn ở đây đi. Và tôi
cũng cảnh báo cô, nêu cô có ý đồ gì, ở đây đông người, tôi xảy ra
chuyện gì, cô cũng không thoát được đâu.”
“Ha ha. Hương tiểu thư, cô quá nhạy cảm rồi.” Diệp Luyến Hoàn bật
cười, ánh mắt toát lên sự khinh thường. “Được! Nếu cô đã lo sợ thế,
tôi cũng không cần ý tứ gì nữa. Chúng ta nói chuyện luôn tại
đây.”
“Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, không cần vòng vo. Tôi là người
thiếu kiên nhẫn, cô nhanh cho một chút.”
Nghe những lời nói khó chịu ấy của Hương Tranh, Diệp Luyến Hoàn chỉ
mỉm cười, sau đó cô ta nhìn thẳng vào Hương Tranh nói ngắn gọn:
“Không phải là Sở Trung Thiên đã nói với cô, anh ấy sẽ chia tay cô
vì ở cùng cô, anh ấy rất mệt mỏi sao?”.
Hương Tranh kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Diệp Luyến Hoàn, la lớn:
“Làm sao cô lại biết?”. Giọng Hương Tranh khiến những người xung
quanh chú ý. Nhưng Hương Tranh chẳng bận tâm tới họ, cô kích động
lắc tay Diệp Luyến Hoàn, hỏi dồn: “Là Sở Trung Thiên nói với
cô?”.
Diệp Luyến Hoàn gỡ tay Hương Tranh ra khỏi tay mình, cười tỏ vẻ
biết lỗi với những người xung quanh, đợi khi mọi người quay đi hết,
cô ta mới chậm rãi trả lời: “Không phải do Sở Trung Thiên nói. Là
chính tai tôi nghe được”.
“Không thể nào.” Hương Tranh phản bác lại lời Diệp Luyến Hoàn. Cô
nhớ rõ hôm cô và Sở Trung Thiên chia tay, trong nhà chỉ có hai
người là cô và Sở Trung Thiên, Diệp Luyến Hoàn khẳng định chính tai
cô ta nghe thấy thì thật là lừa đảo.
Diệp Luyến Hoàn không giải thích, chỉ khẽ nói tiếp: “Mà tôi còn
biết, Sở Trung Thiên chia tay cô là chuyện cực chẳng đã”.
Hương Tranh giật mình, cẩn thận đưa mắt nhìn lại Diệp Luyến Hoàn
hỏi: “Cô... cô nói thế là có ý gì?”.
“Sở gia xảy ra chuyện lớn, Sở Trung Thiên cảm thấy việc này khiến
cô bị nguy hiểm cho nên dùng cách chia tay để bảo vệ cô.”
“Không thể nào. Sự việc không thể như vậy được.” Hương Tranh hoảng
sợ nhìn Diệp Luyến Hoàn, chân bất giác lùi lại phía sau mấy bước.
Cô không tin lời Diệp Luyến Hoàn. Cô không tin Sở Trung Thiên chia
tay cô vì lý do ấy... Đột nhiên Hương Tranh lại thấy đầu đau dữ
dội. Cô chỉ muốn nhanh chóng đi về nhà. Chỉ muốn rời xa con người
đáng sợ này. Chỉ muốn quên hết những điều kinh khủng vừa nghe
được.
Diệp Luyến Hoàn lại cứ đứng đó nhìn Hương Tranh, sau đó khẽ nhếch
môi cười nói: “Bây giờ, nhất định là cô đang nghĩ tôi nói dối phải
không? Nhưng thật sự tôi không lừa cô. Thậm chí, sau khi nghe được
những chuyện động trời này, tôi còn cảm thấy mừng cho cô.
“Cô nói thế là có ý gì?” Hương Tranh bối rối nhìn xuống hai tay
mình, không dám nhìn vào Diệp Luyến Hoàn.
Diệp Luyến Hoàn lại nhếch môi cười, lấy từ trong túi xách ra một
cái túi thơm màu xanh, lắc lắc trước mặt Hương Tranh, vừa cười vừa
hỏi: “Cô còn nhớ cái túi thơm này không?”.
Hương Tranh nhìn chằm chằm vào cái túi thơm đang đung đưa trước mặt
mình, cố lục tìm trí nhớ xem mình đã từng nhìn thấy nó chưa, sau
một hồi, cô mới ngạc nhiên hỏi lại: “Đây chẳng phải là cái túi thơm
khi trước cô nhờ tôi đưa cho Sở Trung Thiên hay sao? Tại sao bây
giờ nó lại ở chỗ cô?”.
Diệp Luyến Hoàn đắc ý cười lớn: “Túi thơm này có một đôi, một cái
đưa cho Sở Trung Thiên, một cái tôi giữ. Cô có biết túi thơm này
đựng gì bên trong không?”.
Hương Tranh chau mày, ruột gan nóng như lửa đốt, cô lo lắng hỏi
lại: “Trong đó không phải là đựng hương liệu sao?”.
“Hương tiểu thư, cô quả thật ngây thơ quá. Tôi không ngờ Sở Trung
Thiên lại thích mẫu phụ nữ đơn giản như cô.” Diệp Luyến Hoàn bật
cười thành tiếng, mở túi thơm trước mặt Hương Tranh. “Hương tiểu
thư, nhìn cho kỹ đi, đây là máy nghe trộm. Lần trước thật sự biết
ơn cô đã giúp tôi. Nếu không, tôi không thể nào biết được những bí
mật của Sở Trung Thiên.”
Hương Tranh càng nghe càng thấy hoang mang. Cô tái mặt nhìn đồ vật
Diệp Luyến Hoàn đang cầm trên tay, ngớ ngẩn hỏi lại: “Cô nói thế là
có ý gì?”.
“Tôi vừa nói rõ với cô rồi còn gì.” Diệp Luyến Hoàn vừa nói vừa bật
máy lên.
“Con có biết tập đoàn sở thị không?”
“Biết ạ!”
“Vậy con có biết vị chủ tịch thứ tư của tập đoàn Sở thị là ông nội
con không?”
…
Hương Tranh nhận ra đó là giọng nói của Sở Trung Thiên và Sở phu
nhân, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cô muốn giành lấy chiếc máy
nghe trộm trên tay Diệp Luyến Hoàn nhưng cô ta đã cảnh giác nắm tay
lại.
“Tại sao cô lại nghe trộm họ nói chuyện? Tại sao cô lại phải ghi
lại những lời này?” Hương Tranh tức giận chất vấn, trong lòng thấy
vô cùng khó chịu, cô cảm thấy có lỗi vì đã giúp Diệp Luyến Hoàn
chuyển cái túi thơm ấy cho Sở Trung Thiên.
“Tôi sẽ không rời xa Sở Trung Thiên.” Diệp Luyến Hoàn tắt máy, đắc
ý nói tiếp. “Cô biết vì sao Sở bá mẫu lại đến thành phố Thiên Nhan
này không? Là tôi mời bác ấy đến. Tôi thật sự rất yêu Sở Trung
Thiên, nhưng anh ấy lại không cho tôi cơ hội nên tôi đành cầu xin
Sở bá mẫu giúp đỡ. Tôi chỉ không ngờ được Sở Trung Thiên không
những không bị Sở bá mẫu thuyết phục mà anh ấy còn lật ngược thế
cờ, xin Sở bá mẫu cho tự do hẹn hò với người khác. Không còn cách
nào khác, tôi đành phải cài máy nghe trộm trong nhà Sở Trung Thiên,
nhằm nắm được nhất cử nhất động của anh ấy để tiện bề thực hiện kế
hoạch của mình. Thế nhưng, tôi chẳng nghe ngóng được tin tức gì của
cô và Sở Trung Thiên mà chỉ biết được bí mật động trời của Sở
gia”.
“Cô thật đáng sợ!” Hương Tranh hoảng loạn nhìn Luyến Hoàn, vô thức
lùi một bước.
Diệp Luyến Hoàn không trả lời cô, chỉ cười và hỏi lại: “Cô không
hiếu kỳ chuyện sau đó như thế nào à? Cô cũng không muốn biết bí mật
động trời của Sở gia là gì sao?”.
Hương Tranh tái mặt, khẽ lắc đầu: “Tôi không muốn biết, không muốn
nghe gì hết! Tôi cũng cảnh cáo cô, cô mau dừng trò nghe trộm đó
lại, nếu không tôi... nếu không tôi sẽ…”.
“Nếu không thì sao? Cô sẽ làm gì tôi?” Đôi môi hồng nhếch lên vẻ
thách thức. “Cô đừng vội, máy nghe trộm tôi sẽ giao lại cho cô,
nhưng cô phải nghe tôi nói mấy câu này đã.”
Hương Tranh chống đầu chiếc ô xuống đất làm chỗ dựa cho tấm thân
đang run rẩy.
“Rốt cuộc là cô muốn nói với tôi chuyện gì?”
“Tôi chỉ muốn nói với cô, tôi thật sự yêu Sở Trung Thiên. Chuyện
tôi và Kiệt Thâm trước đây chỉ là do tôi nhất thời hồ đồ, tôi đã
phải trả giá đắt cho sai lầm đó. Sau này, tôi nhất định không mắc
những sai lầm tương tự. Cô có thể yên tâm giao Sở Trung Thiên cho
tôi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Hương Tranh bóp chặt chai dầu đậu phộng trong tay, giận dữ nói:
“Sao cô lại cho rằng Sở Trung Thiên sẽ về bên cô? Nói cho cô biết,
tôi sẽ không để cho cô được toại nguyện, tôi sẽ không rời xa Sở
Trung Thiên”.
Diệp Luyến Hoàn đưa tay vén mấy sợi tóc bị bung ra sang hai bên
tai, tự tin nói với Hương Tranh: “Cô sẽ làm gì để ngăn cản tôi?
Hương tiểu thư, cô sẽ làm gì để giành lại Sở Trung Thiên từ tay
tôi? Tôi nói cho cô biết, Sở Trung Thiên hiện đang bị Sở Nhân Vũ
truy sát, điều anh ấy cần lúc này là một chỗ dựa, không phải một
gánh nặng”.
“Truy sát ư?” Hương Tranh sững người. “Sao Trung Thiên lại bị truy
sát?”
Diệp Luyến Hoàn đặt cái máy nghe trộm vào tay Hương Tranh. “Cô cầm
lấy, về nhà nghe xong sẽ hiểu. Có điều tôi muốn cô nhớ kỹ những lời
tôi nói hôm nay. Sở Trung Thiên là của tôi, không ai có thể cướp
anh ấy khỏi tay tôi. Người có thể chống lại Sở thị để cứu Sở gia
lúc này chỉ có Diệp gia chúng tôi. Nêu cô lại gần Sở Trung Thiên,
tôi sẽ không giúp anh ấy nữa, đến lúc đó mẹ con Sở Trung Thiên chỉ
có con đường chết mà thôi. Cô hiểu những gì tôi vừa nói chứ?”
Hương Tranh không trả lời. Cô đã bị Diệp Luyến Hoàn làm cho đờ đẫn.
Cô không thể tin nổi có người bác nào lại nhẫn tâm tìm giết cháu
mình, chuyện này ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô đang nghi ngờ
rằng cái người tên là Sở Nhân Vũ đó đầu óc hẳn là có vấn đề... Đợi
đã, Sở Nhân Vũ? Cái tên này nghe quen quen, hình như cô đã từng
nghe thấy ở đâu đó rồi.
Hương Tranh đứng chôn chân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô cũng nhớ
ra.
Là Sở Tu Phàm! Cô nhớ thời gian anh sống ở ngôi nhà gỗ trong rừng
phong, anh thường ngây người ngắm một bức ảnh, đằng sau bức ảnh có
ghi dòng chữ: “Cha, Sở Nhân Vũ”.
Cha Sở Tu Phàm là Sở Nhân Vũ, bác của Sở Trung Thiên cũng là Sở
Nhân Vũ, ba người cùng họ Sở, lẽ nào cha Sở Tu Phàm chính là bác
của Sở Trung Thiên?
Hương Tranh đứng ngây ra đó, chẳng để ý gì đến xung quanh, đến khi
thấy nóng gáy vì bị Diệp Luyến Hoàn chiếu tướng, cô mới giật mình
tỉnh lại.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Sao cô cứ ngây người ra vậy?” Diệp
Luyến Hoàn nói vẻ không hài lòng.
“Tồi...” Hương Tranh định tìm cách giải thích, chợt một ý nghĩ lóe
lên trong đầu cô. Nếu Sở Nhân Vũ đúng là cha của Sở Tu Phàm thì cô
có thể cầu xin Sở Tu Phàm thuyết phục cha mình tha cho mẹ con Sở
Trung Thiên. Nói không chừng, Sở Tu Phàm vì cảm kích sự chăm sóc
của cô mà sẽ nhận lời giúp cô. Đến lúc đó, chỉ cần Sở Nhân Vũ tha
cho mẹ con Sở Trung Thiên thì Sở Trung Thiên không cần phải kết hôn
với Diệp Luyến Hoàn nữa.
Nghĩ đến đó, Hương Tranh cảm thấy cô vẫn còn nhiều hy vọng.
Hương Tranh bừng tỉnh. Mọi lo lắng như tan biến hết. Cô tự tin nói
với Diệp Luyến Hoàn: “Diệp tiểu thư. Cô có muốn đánh cược với tôi
không?”.
Diệp Luyến Hoàn không hiểu vì sao Hương Tranh lại biến đổi nhanh
đến vậy. Điều gì khiến cho cô ta tự tin đến thế? Luyến Hoàn sợ
trong chuyện này có gì gian lận nên mới cẩn trọng hỏi lại: “Cược
cái gì?”.
“Cược xem tôi có thể thuyết phục được Sở Nhân Vũ bỏ qua cho mẹ con
Trung Thiên hay không.”
“Thuyết phục Sở Nhân Vũ ư?” Trên đời này còn có người muốn đi
thuyết phục con quỷ Sa tăng Sở Nhân Vũ ư? Diệp Luyến Hoàn nghi ngờ
tai mình có vấn đề.
“Đúng thế!” Hương Tranh không ngần ngại gật đầu.
Hóa ra không phải tai cô có vấn đề, con người không biết trời cao
đất dày đứng trước mặt cô đây mới là kẻ có vấn đề! Sở Nhân Vũ là
loại người nào? Ông ta vì tiền mà sẵn sàng ra tay giết hại cả anh
em, loại người này có thể bị người khác thuyết phục ư? Hương Tranh
muốn đi xin con quỷ dữ Sở Nhân Vũ tha cho Sở Trung Thiên ư? Thật là
điều không tưởng. Diệp Luyến Hoàn cười thầm trong bụng.
Hương Tranh đứng cạnh cũng nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Luyến Hoàn
bèn cố ý nói khích: “Tại sao cô không trả lời? Lẽ nào cô không dám
cược?”.
“Ha ha! Trên đời này, có chuyện gì mà Diệp Luyến Hoàn tôi không dám
làm?” Diệp Luyến Hoàn quay một vòng, tự hào trả lời câu chất vấn
của Hương Tranh. “Được. Tôi cược. Nhưng nếu tôi thắng, tôi sẽ nhận
được gì?”
“Nếu cô thắng, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô
và Sở Trung Thiên nữa. Nếu cô thua, cô lập tức phải rời xa Sở Trung
Thiên mãi mãi, không được can thiệp vào chuyện của chúng tôi. Đương
nhiên, nếu cô sợ, cô không cần cược với tôi, sau này tôi và Sở
Trung Thiên làm gì, cô không được xen vào. Thế nào? Cô có định cược
không? Cô không cần trả lời tôi ngay, cứ suy nghĩ cho kỹ…”.
“Không cần! Tôi đồng ý cược!” Điều kiện cược lần này đối với Diệp
Luyến Hoàn mà nói chỉ có lợi mà không có hại chẳng cần nhọc công
làm gì đã nắm chắc phần thắng.
“Được. Nhưng tôi muốn cô giúp tôi tìm địa chỉ của Sở Nhân
Vũ.”
“Không vấn đề.”
“Được. Vậy thì mai gặp lại.”
Nhận được câu trả lời mong muốn, Hương Tranh không ở lại thêm nữa,
cô vội vẫy một chiếc taxi ra về.
Diệp Luyến Hoàn nhìn theo Hương Tranh đến khi cô ngồi vào xe mới
lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.
“Văn phòng thám tử phải không? Tôi là Diệp Luyến Hoàn, tôi muốn
điều tra về Sở Nhân Vũ...”
“…”
“Rất tốt! Giúp tôi điều tra địa chỉ nơi ở của ông ta.” Vừa tắt máy,
Diệp Luyến Hoàn lại gọi lại, nói thêm: “Cả số điện thoại nữa, cũng
điều tra luôn cho tôi. Làm ngay cho tôi!...”.
Trong taxi, Hương Tranh dựa lưng vào ghế sau, lặng lẽ nhìn ra cửa
sổ. Hương Tranh đặt hai tay trên đùi, trong tay trái là chiếc tai
nghe màu bạc đang cắm với máy nghe trộm đang nằm trong túi quần mà
Diệp Luyến Hoàn vừa đưa cho cô.
Ngoài cửa xe, cảnh vật trôi qua vùn vụt, chiếc xe chạy qua nhiều
nơi như vậy nhưng Hương Tranh không chú ý. Toàn bộ tâm trí cô còn
đang tập trung vào đoạn đối thoại của mẹ con Sở Trung Thiên. Sau
khi nghe hết đoạn đối thoại, bí mật của Sở gia khiến cô vô cùng
kinh ngạc nhưng nó không khiến cô lùi bước. Hiểu được sự lo lắng mà
Sở Trung Thiên dành cho cô, Hương Tranh vô cùng cảm động. Chỉ có
điều cô không thích Sở Trung Thiên vì bảo vệ cô mà phải nói lời
chia tay với cô. Cô cho rằng, một khi hai người đã hẹn thề bên nhau
mãi mãi thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cho dù trải
qua sinh - lão - bệnh - tử cũng phải nắm chặt tay nhau. Sao Sở
Trung Thiên có thể tự ý rời xa cô như thế? Lẽ nào với anh ấy, cô
chỉ là một gánh nặng?
Hương Tranh vô cùng tức giận nhưng không dám để cơn giận dữ làm cho
kích động. Cô rất hiểu tính cách của Sở Trung Thiên, một khi anh đã
quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi. Bây giờ, nêu cô tìm
đến nhà anh nói chuyện, cô biết chắc anh sẽ tìm cách đưa cô về nhà.
Căn cứ vào những gì cô biết về anh, cô cũng chắc chắn anh không bao
giờ cho phép cô thực hiện ý định kia. Nói không chừng, anh còn nhờ
chị Hương Đình kiểm soát cô thật kỹ, không cho cô hành động. Vậy
thì tốt nhất là không nói với anh nữa.
Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn phải đến nhà Sở Trung Thiên một
chuyến. Việc thứ nhất là để lấy máy nghe trộm trong cái túi thơm.
Việc thứ hai là để gặp Sở Trung Thiên. Đã lâu nay cô không có tin
tức gì của anh, cô muốn xem anh có khỏe không.
Định thần lại một chút, Hương Tranh cất máy nghe trộm, nói với anh
lái xe: “Em có việc gấp cần đến khu căn hộ cao cấp phía tây. Phiền
anh lái xe nhanh hơn một chút ạ. Cảm ơn anh!”.
“Được. Không vấn đề gì.” Anh tài xế nhanh chóng đáp lại, rồi bẻ lái
cho chiếc xe quay ngược trở lại.
Chiếc taxi màu cam len lỏi giữa dòng xe trên đường, tìm đến phía
tây thành phố.
Nhưng đoạn đường từ phía đông sang phía tây của thành phố không hề
ngắn, cho dù anh tài xế đã cố gắng nhưng cũng mất tới bốn mươi phút
mới tới nơi. Chiếc taxi màu cam dừng trước cổng khu căn hộ Trung
Thiên ở. Hương Tranh cảm ơn anh lái xe, ngỏ ý muốn anh dừng xe đợi
cô một lát. Anh ta vui vẻ nhận lời. Hương Tranh lại rối rít cảm ơn
anh ta lần nữa rồi mới mở cửa xe bước ra ngoài.
Người đang trực ở đại sảnh hôm nay không phải là chú Triệu mà là
một thanh niên có nước da bánh mật, thân hình cao lớn, vạm vỡ.
Hương Tranh đi đến gần anh ta, lịch sự giới thiệu cô là Hương
Tranh, đến tìm Sở Trung Thiên, phòng 902. Anh bảo vệ này chưa biết
cô, nhìn cô một lượt rồi lịch sự mời cô vào phòng bảo vệ.
Anh ta mời cô ngồi, lấy nước cho cô uống, sau đó lấy từ ngăn tủ
giấy tờ một tờ khai thông tin cùng một cây bút, đặt trước mặt cô,
cười lễ phép nói: “Hương tiểu thư, tòa nhà chúng tôi có quy định
khách đến thăm đều phải điền đầy đủ thông tin yêu cầu. Đây là bút
và tờ khai mẫu, phiền tiểu thư bớt chút thời gian điền thông tin
vào đó giúp tôi”.
Hương Tranh gật đầu đồng ý, cầm tờ khai mẫu lên xem cẩn thận một
lượt, cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng nảy sinh cảm giác hoài
nghi, không hiểu bảng mẫu này có phải dùng để điều tra nhân khẩu
không?
Không dễ gì để hoàn thành yêu cầu của anh bảo vệ cho nên khi bước
vào thang máy, Hương Tranh thấy lưng mình lấm tấm mồ hôi.
Thang máy dừng lại ở tầng chín. Hương Tranh bước ra, chân cô dừng
lại trước cửa thang máy, chỉ mấy bước chân nữa thôi là tới trước
căn hộ của Sở Trung Thiên. Cô cứ đứng ngây người nhìn cánh cửa quen
thuộc.
Cô đã sống tại căn hộ này hơn nửa năm, mọi đồ vật đều quen thuộc
với cô, quen đến mức nhắm mắt lại cô cũng có thể nói chính xác kệ
ti vi kê chỗ nào, tủ lạnh đặt ở đâu, tách đĩa màu gì. Trong căn hộ
này, chỗ nào cũng in dấu kỉ niệm của cô và Sở Trung Thiên. Cô còn
cho rằng mình sẽ phải xa nơi đây mãi mãi. Nhưng cho dù khó khăn lớn
đến đâu cô cũng sẽ cố gắng hết sức, cố gắng đấu tranh cho tình yêu
và hạnh phúc của cô và Sở Trung Thiên.
Hương Tranh cứ đứng ngoài cửa, cắn chặt môi suy nghĩ miên
man.
Cô không biết bây giờ cô sẽ phải làm thế nào? Cô nên bấm chuông cửa
hay gọi điện thoại cho Sở Trung Thiên? Không biết anh ấy có nhà
không nữa? Lát nữa gặp anh ấy, cô sẽ nói gì đây?
Hương Tranh còn đang do dự thì cánh cửa trước mặt cô đột nhiên mở
ra. Cô ngẩng lên nhìn, đang định giơ tay lên vẫy thì phát hiện ra
người mở cửa là một cô gái xinh đẹp, đằng sau cô ta mới là Sở Trung
Thiên, người cô đang tìm.
Hai người họ làm Hương Tranh quá bất ngờ. Cô nhất thời không biết
phải nói gì. Cho
đến khi Sở Trung Thiên nhìn thấy cô, anh cũng ngạc nhiên không kém,
đôi mắt mở to vẻ kinh ngạc, mất một lúc, anh mới ngần ngại gọi:
“Hương Tranh!”.
Hương Tranh vẫn sững sờ đứng đó nhìn hai người họ. Cô nhìn chằm
chằm vào cô gái, rồi đưa ánh mắt tò mò về phía Sở Trung Thiên hỏi:
“Trung Thiên, vị tiểu thư này là ai?”.
Sở Trung Thiên cứng người, do dự giây lát, rồi chậm rãi nói: “Bạn
gái cũ của anh”.
Anh nói nhỏ, giọng khàn khàn. Trong khi nói chuyện, anh không một
lần nhìn cô, nhưng Hương Tranh biết, anh làm thế vì sợ cô đọc được
suy nghĩ trong ánh mắt của anh. Anh gầy hơn trước, khuôn mặt baby
tròn trịa trước kia giờ trở nên góc cạnh. Mặt anh không còn hồng
hào, đôi môi cũng nhợt nhạt thấy rõ. Hương Tranh nhìn thấy thế mà
không khỏi đau lòng, nhưng cô cố kìm nén cảm xúc, không muốn anh
phải bận tâm vì cô.
“Em... em chỉ là muốn tới lấy đồ, em còn để quên một ít đồ ở đây.”
Hương Tranh cúi mặt, khẽ nói. Lúc này, cô không muốn hỏi thêm gì về
cô gái kia nữa. Một là, sau này cô còn cơ hội hỏi lại anh. Hai là,
giờ cô cũng không có tư cách gì để hỏi anh chuyện ấy.
“Ừ.” Sở Trung Thiên khẽ gật đầu, giọng nói cũng không còn quá ngạc
nhiên như lúc trước. Anh cũng không hỏi Hương Tranh đến lấy đồ gì,
cũng không giải thích cho Hương Tranh, cô gái đứng bên cạnh anh là
trợ lý của mẹ anh, được bà cử đến chỗ anh lấy đồ giúp bà. Trước khi
những việc này kết thúc, anh không thể có liên hệ gì với cô. Dừng
lại một chút, anh nói thêm: “Bây giờ bọn anh có việc phải ra ngoài.
Lúc nào em về thì giúp anh đóng cửa cẩn thận nhé”.
Cô cũng không biết vì sao anh hành động như vậy. Anh thật sự không
muốn nhìn thấy cô nữa? Hay anh đang bỏ chạy? Cô cũng không biết
nữa. Cho dù biết rõ anh làm vậy là vì muốn tốt cho cô, nhưng nghe
anh nói ra những lời đó, cô vẫn thấy đau lòng.
Cô cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu, đi qua hai người vào
trong bếp. Khi Hương Tranh tìm thấy cái túi thơm trong tủ đồ thì
hai người họ đã đi khỏi nhà từ lúc nào. Căn nhà chìm trong tĩnh
lặng, không một tiếng động.
Hương Tranh về đến nhà khi Hương Đình đang ngồi co chân thoải mái
trên sofa, vừa xem ca nhạc vừa nhấm nháp bánh khoai môn.
Hương Tranh cất đồ trong bếp, rồi cũng lấy một ít bánh khoai môn
vào bát, mang ra phòng khách, ngồi xuống cạnh Hương Đình, vừa xem
ti vi vừa ăn.
Hương Đình không nhận thấy em gái có gì khác lạ, vẫn bình thản vừa
ăn bánh vừa say sưa xem ti vi, đến đoạn hay cô còn vui vẻ vỗ tay
theo. Chỉ đến khi chương trình ti vi chuyển sang thời gian quảng
cáo, Hương Đình mới quay sang em khẽ hỏi: “Hương Tranh, về rồi
à?”.
Hương Tranh lặng lẽ gật đầu, băn khoăn không biết làm cách nào để
nói với Hương Đình chuyện hôm nay. Sau một hồi trầm ngâm, Hương
Tranh chọn cách nói dối: “Chị! Em muốn đi du lịch”.
Hương Đình đặt bát bánh xuống, nhìn em gái đầy ngạc nhiên.
“Sao tự nhiên em lại muốn đi du lịch? Từ trước tới nay có bao giờ
em nói muốn đi du lịch đâu.”
“Em...” Hương Tranh cúi mặt, đôi tay vô thức chọc đũa vào bát bánh
để trên bàn, động tác thể hiện rõ sự lúng túng, đôi mi cong rủ
xuống, che giấu cảm giác tội lỗi. Cô tìm một lý do hợp lý để nói
với chị gái: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện, em muốn đi ra ngoài để
thay đổi không khí, giúp tâm trạng khá hơn”.
Gần đây, Hương Tranh đau khổ như vậy, đi ra ngoài một chuyến cũng
tốt. Nếu may mắn, nó mà gặp được anh chàng nào tốt hơn Sở Trung
Thiên thì thật sự là có một kết thúc có hậu.
Hương Đình thầm suy tính như vậy nên nhất thời không để ý tới thái
độ hơi kỳ lạ của Hương Tranh, đôi mắt lấp lánh, hào hứng hỏi:
“Hương Tranh, em tính đi du lịch thật à?”.
Hương Tranh cúi thấp đầu tránh ánh mắt của Hương Đình. Cô chớp chớp
mắt lấy lại tự chủ: “Vâng ạ...”.
“Đi du lịch cũng tốt. Khi về nhớ mua đặc sản làm quà cho chị, nêu
không em sẽ bị trục xuất khỏi nhà. Nhớ chưa?” Nói rồi, Hương Đình
hào hứng vỗ vai Hương Tranh hỏi tiếp: “Em định đi lâu không? Mà đi
một mình à?”.
“Em đi chừng một tháng...” Cho tay vào bát bánh trước mặt Hương
Tranh thấp giọng. “Em đi cùng bạn nữa.”
“Này! Em đừng ăn bốc như thế. Lấy đũa này mà dùng.” Hương Đình đưa
đôi đũa trong tay mình cho Hương Tranh, sau đó hào hứng hỏi tiếp:
“Em định khi nào thì đi? Đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa? Tiền có đủ
chưa?”.
“Em tính mai đi. Lát nữa em thu xếp đồ đạc.”
“Trời! Sao gấp thế? Còn đợi gì nữa, mau đi thu xếp đồ đạc đi, không
là không kịp đâu.” Hương Đình vui vẻ đứng lên đi về phía phòng
Hương Tranh, vừa đi vừa quay lại gọi: “Hương Tranh, em còn không
nhanh lên”.
“Em vào ngay đây.” Nhìn dáng điệu vui vẻ của chị gái, Hương Tranh
chỉ biết gượng cười.
Nếu bây giờ chị Hương Đình mà biết được mục đích thật sự của chuyến
đi này, chắc chắn chị ấy sẽ không vui vẻ đi giúp cô chuẩn bị hành
lý như thế kia, ngược lại chị ấy sẽ nhốt cô vào phòng và ngồi ngoài
canh giữ, không để cô có cơ hội chạy trốn.
Sân bay trung tâm thành phố Thiên Nhan ồn ào, náo nhiệt. Có người
chuẩn bị từ thành phố này đi tới một nơi xa, cũng có người từ nơi
xa tìm tới đây, họ hoặc đứng hoặc ngồi hay thong dong đi lại trong
sân bay.
Hương Tranh, hai tay xách hai túi du lịch, đứng nhìn hàng người
đông đúc xếp hàng trước cửa kiểm tra an ninh, trong lòng có chút
bâng khuâng.
Cô chưa từng đi xa một mình. Lúc trước, nhớ có lần cô cùng chị
Hương Đình đi qua sân bay, nhìn người ta túi lớn túi nhỏ từ trong
đó bước ra, cô đã ghen tị hỏi chị: “Chị, khi nào thì em được đi máy
bay?”.
Hiện tại, cô đang đứng trước cửa kiểm tra an ninh, chỉ còn cách ước
mơ đi máy bay ngày xưa ấy một bước chân thôi. Nhưng sao lúc này
việc ấy không còn khiến cô vui vẻ, hào hứng như xưa nữa? Là do thời
gian đã bào mòn ước mơ hay vì ước mơ của cô đã thay đổi?
“Cô sao thế? Không muốn đi nữa à?” Diệp Luyến Hoàn đứng bên cạnh,
chăm chú quan sát biểu hiện của Hương Tranh, thấy cô trầm ngâm,
Luyến Hoàn cho là cô hối hận, mới lên giọng mỉa mai như vậy.
Hương Tranh nhanh chóng hồi tỉnh, nhìn nụ cười chế nhạo còn trên
môi Luyến Hoàn bình tĩnh hỏi lại: “Cô sợ tôi nghĩ lại chứ
gì?”.
“Ha...” Diệp Luyến Hoàn bật cười thành tiếng, đôi môi cong lên vẻ
khiêu khích: “Nếu cô sợ thì cứ nói. Bây giờ dừng lại vẫn còn
kịp”.
“Tôi đã quyết việc gì thì sẽ không thay đổi.” Hương Tranh hùng hồn
khẳng định lại.
Rồi cô quay sang nhìn Diệp Luyến Hoàn, giọng nghiêm túc nhắc nhở:
“Còn cô nữa, cô hãy nhớ kỹ những lời tôi đã nói. Chỉ cần tôi còn
sống trở về, cô không được giành giật Sở Trung Thiên cũng như xen
vào chuyện của tôi và anh ấy nữa”.
Diệp Luyến Hoàn cao ngạo ngẩng đầu, khẳng khái nói: “Chuyện này thì
cô cứ yên tâm. Diệp Luyến Hoàn tôi từ trước tới nay luôn coi trọng
lời hứa. Chỉ cần cô thắng tôi, tôi nhất định giữ lời”. Ngừng một
chút, cô ta nói tiếp: “Có điều, đừng quên tôi đã nhắc nhở cô, Sở
gia là nơi hang hùm ổ rắn, hoàn toàn không đơn giản như cô nghĩ. Sở
Nhân Vũ có thể dùng thủ đoạn tàn độc để đẩy mẹ con Sở Trung Thiên
đến bước này, chắc chắn ông ta không phải người thường. Nếu cô cho
rằng mình có thể dễ dàng thuyết phục được ông ta, thì cô đã lầm to.
Mọi việc cô phải cẩn thận, tự biết cứu lấy mình. Còn nữa, cô đừng
hiểu lầm, tôi nói như vậy là quan tâm tới cô. Diệp Luyến Hoàn tôi
không bao giờ khóc thương đối thủ. Chỉ là cô vừa ngốc vừa gàn, tự
cho là mình có thể thuyết phục được con người tàn độc đó, tôi đã
biết chắc cô sẽ thất bại. Chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Tôi nói
lại lần nữa, nếu cô sợ, thì nghĩ lại vẫn còn kịp đấy. Để đến khi
lên máy bay rồi, có hối hận cũng đã muộn”.
Hương Tranh biết Diệp Luyến Hoàn nói không sai. Nhưng đây là cơ hội
duy nhất để cô đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình, cô có thể
nào bỏ qua được. Vì thế Hương Tranh ngẩng đầu, một lần nữa khẳng
định lại quyết tâm với Diệp Luyến Hoàn: “Tôi nói rồi. Tôi đã quyết
việc gì thì sẽ không thay đổi”.
Diệp Luyến Hoàn nhún vai lãnh đạm nói: “Tùy cô. Mọi việc do cô tự
quyết định. Tôi không ép cô làm việc này nên đến lúc chết đừng có
tìm tôi báo oán là được”.
Hương Tranh lườm cô ta, khó chịu nói: “Cô thật là biết ăn nói
đấy”.
“Hừ!” Diệp Luyến Hoàn bĩu môi, không thèm đối chấp. Cô ta lục tìm
trong túi xách một hồi, lấy ra một miếng giấy gấp tư đưa cho Hương
Tranh. “Đây là địa chỉ nhà Sở Nhân Vũ, cô cầm lấy. Tôi nghe nói, Sở
gia đang tuyển nữ giúp việc, cô nên nhân cơ hội này để lọt vào Sở
gia. Sở Nhân Vũ đâu phải là người bình thường, cô muốn gặp là gặp
được.”
Hương Tranh giơ ngón tay trỏ lên môi, miệng “suỵt, suỵt” làm bộ bí
mật rồi thì thầm với Diệp Luyến Hoàn: “Tôi biết rồi. Cảm ơn
cô!”.
Hương Tranh nói nhỏ nhưng Diệp Luyến Hoàn cũng nghe thấy.
“Không phải cảm ơn tôi. Cô hãy bảo trọng.” Nói xong, Diệp Luyến
Hoàn duyên dáng bước đi, lúc đi qua hàng người đông đúc đứng đợi
trước cửa kiểm tra an ninh, Diệp Luyến Hoàn còn quay lại nhắc nhở:
“Hương Tranh, sắp tới giờ máy bay cất cánh rồi, mau xếp hàng
đi”.
Hương Tranh gật đầu chào Diệp Luyến Hoàn, chen chân vào dòng người
trước cửa kiểm tra an ninh.Diệp Luyến Hoàn đứng từ xa quan sát Hương Tranh,
khi thấy Hương Tranh bước qua cửa kiểm tra an ninh, cô ta mới mở
túi xách, lấy ra chiếc điện thoại hiệu DIORCU màu trắng, căng thẳng
bấm một dãy số.
Sau đoạn nhạc chờ sôi nổi là một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên.
Diệp Luyến Hoàn khẽ hít thở, thấp giọng nói: “Xin hỏi cô có phải là
trợ lý của ngài Sở Nhân Vũ không? Tôi có tin của Sở Trung Thiên
muốn báo với ngài ấy...”.
Mười phút sau, Diệp Luyến Hoàn mới tắt máy, nhìn theo bóng Hương
Tranh đã mất hút, ánh mắt cô ta dần tối lại.
“Hương Tranh, tôi đã nói tôi không cược chuyện gì tôi không chắc,
cô lại không tin tôi, thật là không biết tự lượng sức mình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...