Cô Nàng Hoàn Hảo


Ngay hôm sau, ngày Chủ Nhật, tôi vẫn không gặp được Đông Đông, mọi sự liên lạc tới cậu ấy đều bị cắt đứt. Tôi có gọi điện đến nhà thì mẹ Đông Đông nói cậu ấy ra ngoài nhưng cũng không biết là đi đâu. …Mẹ Đông Đông giữ tôi ở lại ăn cơm đợi cậu ấy về nhưn tôi từ chối. Dù sao đi chăng nữa, tôi cũng cần ở Đông Đông một lời giải thích.Không đúng, rất rất nhiều lời giải thích ấy chứ! Tôi cần ở cậu ấy nói với tôi một lời thôi, dù có như thế nào đi chăng nữa, thì ít ra tôi cũng sẽ không phải trông ngóng trong vô vọng như thế này nữa.
Sáng thứ hai. Đông Đông đến lớp. Ngọc Lan vẫn sát kề ngồi bên cậu ấy. Không hề có một biểu hiện gì trên khuôn mặt Đông Đông mặc dù tôi hôm qua tôi có nói lại rằng nếu cậu ấy về nhờ bác nhắn giùm bảo Đông Đông điện lại cho tôi.
Cho đến giây phút này, có lẽ, tôi không thể nào đủ nhẫn nại để đợi thêm chút nào nữa. Tôi tiến về phía chiếc bàn Đông Đông và Ngọc Lan đang ngồi:
- Đông Đông. Tôi gọi tên cậu ấy. Rồi khẽ ngập ngừng. – Tớ… muốn gặp cậu. Chỉ… chỉ vài phút thôi.
- Cậu có thể nói luôn ở đây. Đông Đông quay ra nhìn Ngọc Lan rồi nói với tôi.
- Không. Chuyện này, tớ muốn nói riêng với cậu.
- ….
- Cậu đi nói chuyện với cô ấy đi. Ngọc Lan khẽ hích tay Đông Đông.
Chúng tôi đứng ở một góc đằng sau sân thể dục, một nơi yên tĩnh và vắng vẻ. Đông Đông khoát tay và đôi mắt không nhìn vào tôi nhưng cậu ấy có ý đợi tôi lên tiếng. Bàn tay tôi tự dưng run run và lạnh toát.
- Tớ muốn biết… mọi chuyện.
- Tớ hiểu cậu đang thắc mắc điều gì.
- Vậy, cậu… làm ơn có thể nói cho tớ biết được không?
- …

- Cậu có… thích tớ không? Tôi lấy hết can đảm để nói thẳng thừng ra như thế.
- Tớ..
- Tớ chỉ cần biết thích hay không mà thôi.
- Tớ…
- Cậu là đồ hèn.
- Tớ xin lỗi.
- Cậu thích Ngọc Lan phải không?
- Cô ấy cần tớ che chở.
- Vậy tớ không cần đúng không. Tôi cười nhạt, thấy mắt mình cay xè đi vì nước.
- Nụ hôn lần đó, tớ sẽ coi như chưa từng xảy ra, cũng coi như chưa từng tồn tại tình bạn giữa Phương Phương và Đông Đông. Cảm ơn vì tất cả. Tôi bật khóc và toan quay đi. Bỗng bàn tay Đông Đông nắm chặt tay tôi níu lại
- Dù cậu không coi tớ là bạn nữa, nhưng mãi mãi với tớ… Phương Phương và Đông Đông đã kết giao tình bằng hữu. Tớ không biết phải nói câu xin lỗi tới cậu như thế nào. Nhưng tớ có nhiều lí do để làm thế này. Và nếu sau này, chúng ta không còn đi chung một con đường được, có lẽ, tớ xin đổ lỗi tại số phận.
Mắt tôi mờ nhòe đi, từ trước tới giờ Đông Đông thường nói những điều dễ hiểu, bởi cậu ấy thừa biết đầu óc của tôi luôn thích ứng với những gì đơn giản. Nhưng lần này, những câu nói ấy trở nên phức tạp và mơ hồ, tôi chẳng biết ẩn ý đằng sau câu nói ấy là gì nữa. Có vẻ nó giống như một lời dặn dò.
Tôi bỏ chạy, nước mắt cứ thế tuôn rơi, vị mặn chát ngập ngụa trong cổ họng. Tiếc nấc nghẹn khiến cho lồng ngực khó thở, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có cảm giác rằng trái tim tôi đang rỉ máu nhức nhối vì một người con trai.
Tôi không quay đầu nhìn lại, nhưng tôi biết. Đông Đông cũng đang khóc.

Nắng đầu hè, cái nắng gay gắt và oi ả.
Hòa cùng với nắng long lanh là những giọt nước mắt của tôi và cậu ấy.
“Đông Đông, tôi sẽ quên cậu…”
Trong trái tim thiếu nữ của tôi khi đó như có gì đó vỡ vụn, mọi kí ức ào về chợt trở nên sắc lẹm và dần tan biết. Nắng chiếu xiên ngang bên cái bóng của Đông Đông trải dài trên đất. Có gì đó từng giọt rơi xuống… như là nước mắt.
Tôi về nhà và lên giường nằm luôn. Mẹ gọi xuống ăn cơm nhưng tôi nhất mực từ chối. Tôi nghe tiếng mẹ ngập ngừng ở ngoài cửa phòng định vào nói chuyện gì đó. Nhưng tôi gào lên là tôi đang mệt và tôi muốn được ngủ.
Chỉ khi tiếng bước chân mẹ đi khỏi. Tôi mới ôm tiếng nấc nghẹn của mình cắn chặt trong chăn.
* * *
Chỉ 1 tuần sau đó Đông Đông bay sang Nhật cùng với Ngọc Lan. Tôi bị shock vì sự ra đi đột ngột đó, thậm chí, một câu chào “tạm biệt” cậu ấy cũng không nói với tôi. Khi tin đó đến tai tôi đến nhà tìm thì bố mẹ Đông Đông nói cậu ấy đã bay sáng nay rồi.Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện cuối cùng của tôi và Đông Đông hôm đó, hóa ra, cậu ấy, những lời nói phức tạp ấy dường như cậu ấy đã có sự chuẩn bị sẵn.
Lớp học dường như trở nên buồn tẻ khi thiếu vắng Đông Đông.
Sân trường cũng trở nên nhạt nhoà khi thiếu bóng dáng cậu ấy.
Và tim tôi, cũng trở nên mệt nhoài khi nhớ về cái dáng cao lớn, mái tóc dựng đứng tinh nghịch và nụ cười lém lỉnh ấy.
Tuổi 17 của tôi – Phương Phương, 1 cô nàng ước ao được trở nên hoàn hảo, bỗng chốc mọi thứ khiến cho tôi cảm thấy nhức lòng và đau đớn. Dường như Đông Đông đã lấy đi mọi thứ rồi, cả nhiệt huyết, cả quyết tâm và cả con tim của tôi nữa.
“Nhưng, tớ chắc chắn vẫn sẽ cố gắng để trở thành một cô gái hoàn hảo” Tôi nghe tim mình đập từng nhịp khe khẽ và cất lời.

Những ngày tháng sau đó trôi đi. Lớp 12 tôi vùi đầu vào học hành giống như một con thiêu thân. Chẳng hiểu sao nhưng cứ rời sách vở đầu óc tôi lại quay trở lại những ý nghĩ và kỉ niệm xưa cũ về Đông Đông. Đôi khi nhìn lên bầu trời trong và cao vời vợi tôi có cảm giác hình như mình đang sống lại kí ức những ngày nào và khi đưa tay đón lấy những giọt nắng vàng vọt tôi lại giật mình bởi những gì có giữa tôi và Đông Đông cứ lũ lượt ào về như một cuốn phim quay chậm.
Lần đầu tiên Đông Đông và Phương Phương kết thân tình bằng hữu giữa sân trường và giữa lung linh nắng.
Lần đầu tiên nụ hôn giữa Đông Đông và Phương Phương trong ánh nắng chiếu xiên và đám bụi xoay xoay trong không khí.
Có lẽ nào không, tôi sẽ quên được ánh mắt, bờ môi và nụ cười lém lỉnh ấy.
Có lẽ nào không, tôi sẽ quên được bờ vai dịu dàng ấy.
Có lẽ nào không, tôi sẽ quên đi…? Có thể nào khi ngày mai, ngày kia, và những tháng năm sau này. Mở mắt ra thấy chiều đã cạn, tôi có thể quên được cậu ấy không?
Tôi và Đông Đông chẳng hề có một lời yêu nào trao cho nhau, chẳng hẹn ước, chẳng có gì ràng buộc. Vậy cớ làm sao, sự ra đi của cậu ấy khiến tôi có cảm giác rằng mình giống như một người bị bỏ lại chơi vơi giữa mênh mông bất tận. Ngẩng cổ lên nhìn trời thì đã thấy cánh chim ấy vút bay về nơi xa xăm rồi.
* * *
Năm lớp 12 của tôi là một trong những kỳ tích của 17 năm được sinh ra trong cuộc đời. Tôi dẫn đầu lớp với những thành tích nổi bật: đỗ thủ khoa khối thi Chuyên Toán dành cho học sinh lớp 12. Giải nhất cuộc thi Toán máy tính, giải nhất cuộc thi Toán Quốc Gia. Tôi cũng là người lọt vào top 10 Toán tài năng và triển vọng của quốc gia để đi thi quốc tế. Tôi cũng là người đoạt giải Nhất trong cuộc thi Nữ sinh thanh lịch của thành phố. Sau 1 năm trôi đi, bóng dáng về Đông Đông cũng dần trở nên phai nhạt. Tôi gói gém những kỉ niệm về cậu ấy cất vào một chiếc hộp xinh xắn cùng đôi giày màu hồng Đông Đông mua tặng hôm nào. Nhìn bảng thành tích ngời ngợi của mình, bố mẹ tôi mỉm cười hãnh diện, đi đâu cũng khoe ầm ĩ lên là nhà có hai cô con gái vừa ngoan vừa học giỏi. Tôi chẳng biết tôi có vui vì điều đó hay không nhưng phần nào tôi vui với việc từ một cô nhóc chẳng hề chú tâm vào bất kỳ việc gì thì nay tôi lại có thể có được tất cả những điều ấy.
Thật sự, những điều tôi làm được giống như một kỳ tích vậy.
Tôi: Đỗ Phương Phương
Tuổi 17, học sinh lớp 12 chuyên Toán.
- Giải nhất nữ sinh thanh lịch
- Giải nhất Toán máy tính
- Giải nhất Toán quốc gia.
- ….

“Đông Đông, giờ này cậu ở nơi đâu? Giá như cậu có thể nhìn thấy những điều này từ cô bạn thân Phương Phương vụng về ngày nào!”
Tôi nghe tim mình vụn vỡ khi nhớ lại hồi ức.
Ngẩng mặt lên cao, nắng chói chang, mây xanh và trời cao lồng lộng.
Ở một nơi nào đó giờ này chắc có ai đó sẽ chẳng nhớ tôi đâu.
Đông Đông của tôi, cậu bạn vẫn luôn ở bên mà tôi ngây ngô không biết trân trọng. Đình Văn, chàng trai tưởng chừng như xa xôi trước mắt, hóa ra, lại ở gần bên tôi hơn bao giờ hết, nhưng khi đạt được ước nguyện, trái tim tôi lại là một chỗ trống thênh thang chẳng thể nào hàn gắn.
Đình VănAnh ra trường trước tôi 1 năm, anh đỗ vào học viện Kinh Tế với danh hiệu thủ khoa. Thỉnh thoảng, tôi cũng nghe được một vài tin tức về anh nhưng dường như cảm xúc trong tôi đã trở nên chai sạn. Tôi đã đánh mất đi thứ cảm giác ngây ngô hồi nào. Tôi sợ rằng tôi cũng đã quên mất đi khuôn mặt của anh và tôi sẽ không còn nhớ những cảm xúc ngọt lành khi muốn được ở bên anh nữa.
Có khi nào là tôi đã lớn không?
Có khi nào trái tim tôi bỗng chốc đang trở nên chật chội không?
Lễ tốt nghiệp.
Nắng tháng 5 chan hoà khắp các con đường. Tôi nhẹ dịu và tinh khôi trong tà áo trắng, cầm trên tay là những tấm bằng khen cũng như ngập chìm trong sự ngưỡng mộ của hàng nghìn con mắt đang hướng về phía tôi. Bỗng chốc, tôi nhớ đến một ánh mắt đã từng nhìn về phía tôi hôm nào khi tôi còn run rẩy từng bước trên sân khấu trong cuộc thi hùng biện.
Có khi nào, ánh mắt ấy vẫn dõi theo tôi không?
Tiếng trống trường vang lên rộn rã báo hiệu kết thúc một năm học đầy căng thẳng. Tôi mỉm cười cùng đám bạn vui sướng tung những cánh hoa lên bầu trời để tạm biệt chia tay mái trường. Những nụ cười và nước mắt cứ lẫn lộn hết cả.
Tuổi 17, tạm biệt!
Tạm biệt cô nhóc vụng về ngày nào, giờ đây tôi đã trở thành một cô gái xinh đẹp, giỏi giang và tràn đầy năng lượng đón tuổi mới sắp về. Có thể đi qua ngây ngô thơ dại tôi mới có thể trưởng thành, nhưng thời gian và mọi thứ trôi đi quá nhanh khiến cho tôi choáng váng. Mãi mãi, tôi có thể cất giấu đi những vụng dại sâu kín trong lòng, nhưng vết thương còn đó, ai sẽ là người có thể xóa lành những cơn đau đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui