Mùa đông lặng lẽ tới, cuộc sống trong nhà lớn ấm áp dễ chịu. Âm Hạng Thiên cũng không trở lại nữa, Âm Nhị nhi lại thường thường tới ăn chực, ngoài ăn chực vẫn không quên trêu chọc tôi một chút, hỏi tôi khi nào cưới, mỗi lần thế tôi đều khinh khỉnh đáp lời.
Sau khi thân thể hoàn toàn không còn gì đáng ngại, tôi liền đi làm, cũng liên lạc lại với học trưởng. Chỉ là, qua thời gian như vậy, nơi đó, lại được biết Xảo Dĩnh say mê anh ấy, chúng tôi tự nhiên là không có khả năng rồi.
Tôi cảm thấy, anh ấy và Xảo Dĩnh rất hợp nhau. Truyện được đăng tại diễn đàn lê quý đôn chấm cơm. Vì vậy, tôi bắt đầu dốc toàn lực làm mai dẫn mối.
Mặc dù, Ninh Vũ vô cùng không phối hợp, cũng liên tục nói rõ, anh và Xảo Dĩnh chỉ là bạn bè bình thường, giữa hai người chỉ là tình bạn bình thường, nhưng tôi hoàn toàn không nản lòng.
Hôm nay, tôi và học trưởng có hẹn đi xem một bộ phim rất lãng mạn. Tuy là nói tôi hẹn anh, nhưng thật ra là tôi đưa vé xem phim cho anh, sau đó đem một cái vé khác đưa Xảo Dĩnh. Sau đó nữa? Đương nhiên là công thành lui thân rồi...! Nhưng tôi vừa về đến nhà chưa được mười phút, Ninh Vũ liền gọi điện, anh đe dọa tôi, nếu tôi không qua, anh sẽ bỏ mặc Xảo Dĩnh.
Bất đắc dĩ, tôi phải đi cứu vãn tình thế. Nhưng khi tôi leo lên xe máy chạy vội tới rạp chiếu phim, học trưởng cười, tôi nổi giận. Hóa ra là Xảo Dĩnh gặp anh chưa đến mười phút liền bị một cuộc điện thoại gọi về phòng làm việc. Tôi gọi cho Xảo Dĩnh, hung hăng trách móc nặng nề một phen, cho đến cô ấy vội vàng đáp ứng, cho tôi cái thiết kế áo ba-đờ-xuy cực ấm cực đẹp, tôi mới mở lòng từ bi tha cho cô ấy một lần.
Sau khi cúp máy, tôi nói với Ninh Vũ: "Khao em bữa cơm, dưới một ngàn miễn bàn."
Anh cốc đầu tôi một cái: "Em muốn anh sạt nghiệp sao?"
"Ai biểu anh lừa em chi?"
"Ai lừa ai trước nè?
Tôi không phản bác được, ok, là tôi làm mai mối đến sốt ruột rồi. Tuy nhiên anh vẫn móc tiền túi mời khách. 1000 đồng thì quá khoa trương, ngược lại tiệc buffet 300 đồng cũng rất phong phú.
Mặc dù đồ ăn nhà họ Âm gia rất ngon, nhưng món hải sản trong "Kim Tiền Báo" quả thực ăn không tệ. Ninh Vũ thấy tôi vẫn tấn công hải sản, thở dài thở ngắn nói: "Cùng người khác ăn buffet là mất tiền, ăn buffet với em thì mất mặt. Mặt mũi của anh coi như bị em ăn sạch hết rồi."
Tôi tức giận hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu buồn bực ăn. Ninh Vũ ngoài miệng nói thật mất mặt, nhưng trên thực tế, vô cùng quan tâm tôi. Tôi thấy anh không ăn bao nhiêu, chỉ cười híp mắt nhìn tôi, lòng trống rỗng: "Học trưởng, hai chúng ta đây không tính là mập mờ chứ?"
Đuôi lông mày anh chau lên, hài hước nói: "Anh cảm thấy rất mập mờ."
Tôi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, trịnh trọng nói: "Nói thật, em cảm thấy anh và Xảo Dĩnh đặc biệt hợp nhau. Không phải diễn đàn của lê quý đôn thì đều là bọn ăn cắp. Cô ấy có tài, xinh đẹp, còn có thể kiếm tiền, bao nhiêu cánh mày râu đuổi theo cũng không kịp. Cô ấy chọn trúng anh, anh cũng đừng ra sức từ chối."
Ninh Vũ phất tay cho tôi một cái tát vào mặt: "Ăn cũng không ngừng được cái miệng của em!"
Tảng đá này quả thật cứng đầu!
Tâm tình không tốt, khẩu vị nhất thời mất hơn phân nửa. Ninh Vũ thấy tôi như thế, cũng vô tâm nói giỡn.
Anh tình ý sâu xa nói: "Bách Khả, chuyện tình cảm không phải ba trừ một bằng hai, cũng có thể là một! Em hiểu không?"
Tôi gật đầu: "Hiểu, nhưng mà, Xảo Dĩnh có chỗ nào không tốt?"
"Cô ấy rất tốt, nhưng không có nghĩa là anh phải chọn người hoàn hảo để làm vợ, như vậy sẽ khiến anh có áp lực."
"Em hiểu rồi." Tôi lau miệng, lấy túi xách đi.
"Em đi đâu?"
"Em đi kêu Xảo Dĩnh đừng hoàn hảo như vậy nữa."
"Chết tiệt! Đồ đầu heo! Đó là đã hiểu hả?" Nhìn như người họ Quách nho nhã nào đó nhịn không được văng tục.
Đến ngoài cửa, tôi chỉ vào quán cà phê đối diện, nói: "Đi mua gì đó, chúng ta đi thôi."
"Anh nên về rồi." Ninh Vũ quay đầu đi.
Tôi chặn lại, kéo lấy cánh tay anh: "Không cho đi, theo em đi gặp Xảo Dĩnh."
"Không đi!"
"Không được!"
"Anh không đi mà!"
"Không được mà!"
Giằng co kéo dài hơn ba phút, Ninh Vũ bại trận, tôi toàn thắng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...