Edit: Phạm Mai
Giọng điệu của anh ta rất vô tội, rất sạch sẽ, không có chút ý tứ ra lệnh nào. Nhưng mà, cân nhắc tới chuyện mấy đồng nghiệp gặp phải, tôi không dám chậm trễ, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nói: "Phiền ngài đưa chân lên."
"Tôi nói đùa với em thôi." Anh ta đưa một tay ra, giống như muốn kéo tôi đứng lên.
Tôi cười cười, tự mình đứng lên, lui sang một bên.
Anh ta đi giầy xong, nhìn tôi đầy nghi ngờ: "Vì sao em không hỏi tên của tôi viết như thế nào?"
"Tôi có thể nhìn bệnh án của ngài." Tôi chợt cảm thấy buồn cười, suy nghĩ của người này không xa xôi, chỉ số thông minh ở tuổi của trẻ em, giọng nói cùng thần thái giống nhau như đúc với đứa trẻ mười tuổi.
Anh ta gật đầu một cái: "Em rất thông mình."
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí như vậy." Anh ta quay lại mép giường ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh "Qua đây ngồi đi."
Tôi xua tay, nói: "Tôi tới để chăm sóc cho anh mà."
"Tôi rất khỏe, chẳng qua là nhàm chán một chút mà thôi, em nói chuyện phiếm với tôi chính là chăm sóc cho tôi rồi." Lúc anh ta nói những lời này thì vẻ mặt quả thật có chút cô đơn, nhất là tròng mắt đen sáng ngời kia, giống như chịu khổ sở nào đó không nói ra được cùng với khát vọng có bạn bè nói chuyện.
Đối mặt với đôi mắt này, căn bản tôi không có cách nào từ chối, đi tới mép giường, ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh.
"Điều kiện nhà tôi rất tốt, khi còn nhỏ mọi người gọi tôi là thần đồng, sau khi lớn lên, bị kêu là thiên tài. Làm thiên tài không phải là không tốt, nhưng sẽ bị mọi người xa lánh, sẽ ở trên một độ cao mà người thường không thể chạm đến, dần dần, tôi chỉ nếm tư vị ở trên cao." Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang lẩm bẩm. Tôi lẳng lặng nghe anh ta nói hết, chợt, anh ta chuyển tầm mắt, dừng lại trên mặt tôi, bốn mắt nhìn nhau, anh ta vừa cười: "Sau đó, bọn họ gọi tôi là bệnh nhân tâm thần!"
Lòng của tôi trầm xuống, dè dặt nói: "Anh đang nói đùa sao?"
"Không phải mà." Anh ta nói như chuyện đương nhiên.
"Vậy ngài..." Chữ cuối tôi tự động cắt đứt, bởi vì, tôi không biết nên nói cái gì.
Anh ta cũng không bị ảnh hưởng, tiếp tục nói: "Em không xem bệnh án của tôi sao?"
Tôi ngượng ngùng lắc đầu: "Tôi vừa tới bệnh viện đã bị y tá trưởng kêu tới đây, còn chưa có xem kịp."
"Khó trách em lại không biết." Anh vẫy tay, nói: "Em đi xem một chút đi, xem xong sẽ hiểu."
Yêu cầu của bệnh nhân chính là sứ mệnh của tôi, bệnh nhân vui vẻ, tôi sẽ hạnh phúc. Cho nên, tôi rời khỏi phòng bệnh, đi tới phòng trực, tìm bênh án của anh ta.
Dòng ghi tên của người bệnh chỉ điền một chữ "Nhiễm", giới tính, nam, số tuổi... 26?!
Tôi kinh ngạc xoa xoa mắt, nhìn kỹ một lần, mắt không có nhìn sai, đúng là 26 tuổi!
Lại nói, anh ta ăn cái gì để lớn vậy? Đàn ông 26 tuổi mà bộ dáng giống như cậu trai lớn không tới 20 tuổi?
Sau đó lại nhìn xuống dưới, tôi trừng lớn mắt lên, không nhịn được mà nhỏ giọng, nói: "Thì ra là thật!"
Vân Nham nghe vậy, nhìn qua... Liếc một cái, hừ một cái, cười nói: "Đừng kinh ngạc quá, thật sự thỉnh thoảng anh ta phát bệnh tâm thần, theo lời người nhà anh ta nói, ba năm qua không có bị phát bệnh. Chỉ có điều, mình nhìn thế nào cũng thấy anh ta không giống người bình thường."
"Nhưng anh ta cũng khá tốt, anh ta cũng không có làm chuyện xấu nào cả mà." Tôi nói.
"Không làm chuyện gì xấu sao?!" Vân Nham lòng đầy căm phẫn châm chọc: "Kêu mình đi giầy cho anh ta, lại cố ý đá bay giầy đi, mình nhặt giầy về cho anh ta, anh ta liền dứt khoát ném xuống lầu, vậy có tính là xấu xa không?"
"Lỡ anh ta đùa giỡn với cậu thì sao?"
"Đùa như vậy một chút cũng không buồn cười!" Vân Nham tức giận, nói: "Anh ta kêu mình tách hạt dưa cho anh ta, tách đủ một trăm, anh ta nói một câu chuyện cười với mình, mình không cười, anh ta liền đổ hạt dưa mình mới tách cùng với vỏ hạt dưa để cho mình lựa ra."
Tôi bật cười một tiếng: "Chỉ là anh ta nhàm chán, anh ta kể chuyện cười cho cậu nghe, cậu cười không phải là được rồi sao."
"Mình cười, nhưng mà, anh ta nói mình cười còn xấu xí hơn so với khóc, kêu mình cười thêm một lần nữa."
"Ách. . . . . . Vậy cậu cười thêm một lần nữa là được."
"Mình có cười, nhưng anh ta lại kêu mình đi vườn thú."
"Đi vườn thú làm cái gì hả?"
"Nhận người thân!" Vân Nham nghiến răng, nói: "Anh ta nói mình cười lên giống như tinh tinh vậy, kêu mình đi tìm đồng loại."
Tôi cũng không khống chế được nữa mà phá lên cười, cái vị Nhiễm này thật là bảo vật mà!
"Cười đi cười đi, có lúc cậu khóc cho coi." Vân Nham tức giận trừng tôi.
Tôi cố gắng ngưng cười, hỏi: "Bởi vì cái gì mà anh ta nhập viện vậy?"
"Bị thiếu dinh dưỡng!" Vân Nham hừ một tiếng: " Mình thấy tinh thần và thể lực của anh ta tốt vô cùng, cả người có đầy đủ sức sống, một chút cũng không giống bị thiếu dinh dưỡng. Theo ý mình, là người nhà anh ta ngại anh ta phiền phức, mới đưa anh ta tới đây."
"Không nhất định là như vậy, nếu quả thật ghét bỏ anh ta, đưa đi viện điều dưỡng không phải là được rồi sao?"
"Ai mà biết được, nói không chừng là coi trọng môi trường với thái độ phục vụ ở đây." Vân Nham vừa nói hết câu, máy gọi trong phòng trực ban liền vang lên, chính là phòng bệnh V17 đang gọi người.
Tôi vội vàng để bệnh án xuống, bước nhanh quay lại phòng V17, vừa muốn gõ cửa, Nhiễm đã mở cửa từ bên trong ra.
"Ngại quá, tôi đi quá lâu." Tôi áy náy nói.
Nhiễm oán hận liếc nhìn tôi, nói: "Tôi còn tưởng rằng em sợ nên không dám quay lại đó, sớm biết như vậy sẽ không để cho em đi coi bệnh án rồi."
"Làm sao có thể chứ." Tôi cúi đầu nhìn, anh ta lại đi chân không ra ngoài, vì thế, lại phải giống như dỗ em bé đưa anh ta trở về phòng.
Không biết là là do vận khí của tôi tốt, hay là tâm tình của Nhiễm tốt, ngày kế tiếp, anh ta không hề gây khó khăn cho tôi. Chẳng qua là một tấc cũng không cho tôi rời khỏi anh ta nói chuyện phiếm cùng anh ta, ngay cả thời gian ăn cơm trưa, tôi cũng không thể rời khỏi V17.
Nhiễm cũng không khó thân cận, hơn nữa, vẫn luôn cười híp mắt, rất thích ăn quả hạch cùng với thạch trái cây.
Tôi hỏi anh ta vì sao lại bị thiếu dinh dưỡng, anh ta nói: "Cơm thì ăn không ngon, đồ ăn vặt thì không có dinh dưỡng, thời gian lâu dài thì bị thiếu dinh dưỡng thôi!"
Tôi cười cười, nói: "Lúc nhỏ tôi cũng thích ăn thạch trái cây, nhưng sau khi cha mẹ qua đời thì đã bỏ rồi."
Anh ta ghét bỏ đẩy hộp cơm ra, lòng không yên, nói: "Có phải mỗi lần ăn thạch trái cây sẽ nhớ tới bọn họ hay không?"
Động tác trên tay tôi dừng lại, bình tĩnh liếc nhìn anh ta, nói: "Nhiễm Nhiễm, anh rất thông minh."
Anh ta tỏ vẻ không có gì nhún nhún vai: "Bằng không vì sao lại bị người ta gọi là thiên tài?"
"IQ của anh bao nhiêu?" Tôi tò mò nói.
"175."
Suýt chút nữa tôi đã cắn cái muỗng một cái, anh thiên tài này có phải có chút quá không?! Theo tôi được biết, IQ của Bill Gates chỉ có 140.
Anh ta thấy tôi ngây ngốc nhìn anh ta, khúc khích cười: "Làm sao em lại dễ lừa như thế chứ?"
Tôi mê mang nháy nháy mắt, không xác định, nói: "Anh đang gạt tôi sao?"
Anh ta cười lớn nhéo chóp mũi của tôi: "Em thật đáng yêu, làm bạn gái của tôi đi."
Tôi "Cạch cạch" cắn lấy muỗng ăn cơm, mặc dù không có cắn đứt, nhưng cũng cắn thấy dấu răng .
"Bị dọa sợ sao?" Anh ta nhẹ nâng khóe môi lên giống như đang tự giễu cợt bản thân mình, nụ cười đó rất cô đơn: "Không sao, tôi không trách em. Ai lại đi thích một bệnh nhân tâm thần chứ?"
"Ý tôi không phải vậy." Tôi vội vàng giải thích.
Anh ta làm như không nghe thấy, đứng dậy thong thả bước đến bên cửa sổ, thì thào nói: "Làm thiên tài cô đơn lạnh lẽo, làm người bình thường lại nhàm chán, làm bệnh tâm thần bị phỉ nhổ, người sống khó khăn hơn nhiều so với việc chết đi."
Lúc tôi đang suy nghĩ tới mùi vị triết lí của cuộc sống mà anh ta nói, anh ta chợt quay người lại, vẫy tay với tôi: "Ra đây nhìn xem, lầu dưới có cái chơi vui vẻ!"
Tôi thả muỗng ăn trong tay xuống, bước đi thong thả đến bên cạnh anh ta, thò người ngó ra ngoài cửa sổ, lầu dưới chỉ có cây cối trụi lủi, người đi đường đi tới đi lui, thật sự không có cái gì chơi vui vẻ mà anh ta nói.
"Thấy được không?" Anh ta hỏi.
Tôi mờ mịt lắc đầu.
"Ngu ngốc! Không thấy tuyết rơi sao?"
Tôi nhìn về phía bầu trời âm u: "Không có mà, chẳng qua bầu trời có nhiều mây thôi."
"Em có bị hoa mắt không?" Anh ta kéo cằm của tôi, cẩn thận nghiêm túc kiểm tra đôi mắt của tôi.
Mặc dù biết rõ tinh thần của anh ta không giống người bình thường, nhưng người đàn ông này lại cứ giống như đứa trẻ, làm cho người không phòng bị được.
Anh ta kiểm tra đôi mắt của tôi, tôi để mặc cho anh ta nhìn, nghĩ rằng không nhìn thấy cái gì anh ta sẽ tự lui lại, nhưng cho tới lúc cổ của tôi đã mỏi rồi, anh ta vẫn còn đang nghiêm túc quan sát.
"Nhiễm Nhiễm, tôi mỏi cổ." Tôi không biết nên khóc hay cười mà nói.
"Tôi xoa giúp em một chút." Anh ta giữ lấy gáy tôi, không hề báo trước mà hôn xuống, tôi ngạc nhiên nghiêng đầu, cánh môi mềm mại của anh ta in lên gò mà tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...