Từ trên sân khấu, một chàng tra với vẻ đẹp hoàn mỹ xuất hiện, bước
đến bục phát biểu. Hạ Nhiên đờ đẫn cả người. Hoàng tử... hoàng tử... đây sao???... Hoàng tử cái con cóc khô!!! (Hoàng tử ết - hí hí).
Ko thể tin nổi!!! Cái tên chảnh chó Dương Phong kia mà là giám đốc á
hả?!!! Mai Nguyệt, mày có cần phải quảng cáo rầm rộ rằng anh ta nhà
giàu, đẹp trai, ngũ quan tinh tế vậy ko! Thà rằng tả con chó còn đẹp hơn là cái tên vừa điên vừa biến thái này, thật ko thể chịu nổi mà, vũ trụ
tạo hóa đảo lộn hết rồi!!!
Hạ Nhiên như thể vừa bị lừa 1 vố đau, cô tức giận giậm mạnh chân định quay người bỏ đi thì bỗng thấy bóng dáng kiều diễm của ai đó đang bước vào
đại sảnh từ xa. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Hạ Nhiên bước
dồn, miệng cười tươi, tay giơ lên vẫy:
- Mai Nguyệt bà bà, Hạ Nhiên ở đây!
Cô bước nhanh về phía Mai Nguyệt. Mỹ Lệ đứng lẫn trong đám khách, tay
cầm ly rượu sóng sánh, nhếch miệng cười. Lần này cô ko thoát khỏi tay
tôi đâu ~hahaha~. Mỹ Lệ bước về phía Hạ Nhiên đang đến.Khoảng ko như
ngưng đọng lại. Tiếng cười nói như bị kéo dài. Những bước chân gấp gáp
của Hạ Nhiên chậm lại ( Hê hê ~ thánh t/g đang quyết định cho cuộc đời
của những người trong cuộc đây. Làm t.gian chậm lại 1 chút).
Mỹ Lệ nhếch khóe miệng sắc lạnh, cô bước chân ra nhằm ngáng đường Hạ Nhiên đang chạy.
”Rầm!!!” Trong khoảnh khắc hoảng hốt, Hạ Nhiên đã nằm sõng soài trên mặt đất. Cô chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt ngơ ngác chống tay
ngồi dậy dưới sự xôn xao của đám đông. Sao ~ sao lại thế ~ cô chẳng hề
làm gì để vấp ngã. Sao lại thế được? ~ Cô loạng choạng đứng dậy, cả
người chẳng thể đứng vững trên đôi giày cao gót này. Mỹ Lệ tiến tới,
nhân cơ hội Hạ Nhiên đang lảo đảo đứng dậy thì cô giả bộ đụng phải người Hạ Nhiên, ly rượu vang trên tay theo sự điều khiển của chủ nhân đổ hết
lên vạt áo trên ngực Hạ Nhiên. Mỹ Lệ cuống quýt lấy chiếc khăn tay lau
áo cho Hạ Nhiên, tiếp tục diễn nốt vở kịch mình đã sắp đặt:
- Ôi
trời, tôi thật sự xin lỗi, tôi ko nghĩ lại có người đứng loạng choạng
giữa đường đi thế này. Tôi xin lỗi, thật là, sao loại rượu vang này lại
loang lổ ra thế này, làm bẩn cả chiếc khăn tay của tôi rồi.
Mỹ Lệ nói rồi xem lại chiếc khăn tay của mình, cô nhăn mặt khinh bỉ rồi vứt chiếc khăn tay xuống trước mặt Hạ Nhiên.
- Cô tự cầm lấy mà lau đi nhé, trông cô đáng thương quá, ướt như con
chuột lột thế kia mà - Mỹ Lệ định quay người bỏ đi thì bất chợt cô gặp
phải ánh mắt lạnh như băng của Dương Phong. Sao ~ sao ~ anh lại nhìn cô
với ánh mắt đó? Anh chưa bao giờ hành xử lạnh lùng với cô, vậy mà... chỉ vì 1 cô gái mới quen, anh đã ghét bỏ cô ư? Bao nhiêu suy nghĩ hiện lên
ám ảnh tâm trí của Mỹ Lệ. Cô đứng ngây người, mắt nhìn vô định vào ko
trung.
Dương Phong lạnh lùng bước ngang qua, bờ vai vô tình đẩy
Mỹ Lệ khiến cô suýt té, còn anh nhanh chóng bước về phía Hạ Nhiên đang
ngồi run rẩy chống tay dưới đất. Nhìn từ đằng sau, anh thấy bờ vai mảnh
khảnh của cô đang run lên bần bật, những giọt rượu còn đang nhỏ từng
giọt từ vạt áo ướt sũng ôm lấy thân lạnh ngắt xuống nền nhà lát gạch
tinh tế. Dương Phong cởi chiếc khoác vest ra choàng lên vai cô, rồi bỗng anh thấy gót chân sưng tấy rớm máu của cô. Anh nắm chặt bàn tay lại đầy tức giận. Anh ko thể ngờ rằng Mỹ Lệ lại làm chuyện độc ác như thế với
Hạ Nhiên trước mắt anh. Dương Phong cúi xuống bế thốc Hạ Nhiên lên trước sự kinh ngạc của đám đông và của Mỹ Lệ. Mỹ Lệ có cảm giác nghẹn lại nơi cuống họng, ánh mắt hằn học nhìn Hạ Nhiên đang sợ hãi trên tay Dương
Phong rồi cô tức giận quay người bước đi. Đám đông cũng dàn ra cho Dương Phong đi.
Từ xa Mai Nguyệt chạy lại đầy vẻ hoảng hốt, cùng lúc với Nguyên Long cũng đang lao vội tới.
- Chị dâu, chị dâu sao vậy?!!!
- Con heo Hạ Nhiên mày sao thế?!!!
Cả 2 sốt sắng hỏi thăm, lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch đầy sợ hãi
của Hạ Nhiên đang nép vào thân người của Dương Phong. Nguyên Long vội
vàng nói:
- Mày mau bế chị dâu lên xe sơ cứu vết thương đi, việc còn lại để tao lo liệu cho, ko nhanh vết thương của chị dâu sẽ bị nhiễm trùng mất.
Dương Phong gật đầu nói rồi bế Hạ Nhiên bước ra sảnh ngoài. Mai Nguyệt lo lắng định chạy theo thì bất chợt cánh tay cô bị
bàn tay ấm áp của ai đó giữ lại.
- Bạn của cô sẽ ko sao đâu. Mai Nguyệt quay mặt lại nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt mình. Anh
ta nói vậy là có ý gì? Nguyên Long nhận ra sự nghi hoặc trên khuôn mặt
xinh đẹp của Mai Nguyệt, anh nhếch khóe miệng cười gian:
- Họ cần có ko gian riêng, chúng ta ko nên quấy rầy.
Mai Nguyệt nhìn cánh tay đã bị giữ lại của mình. Cô nghĩ, chẳng lẽ mình phải ở lại đây cùng anh ta sao???!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...